"Trúng gió?"  Giang Hiểu Hàn hỏi. "Vâng." Vệ Thâm đáp, "Đã mời đại phu đi xem." Nửa khắc trước, tướng sĩ Thần Vệ doanh vào ngục đưa cơm, lại phát hiện Ôn Túy đã nằm ngửa trên đất, mặt đỏ lên, cả người co giật, mồm méo mắt lác, đã co quắp rồi. Ôn Túy xảy ra chuyện, Giang Hiểu Hàn cũng không bất ngờ. Hắn không chút hoang mang, gác bút, đặt bức thư đã viết xong sang một bên để hong khô. Đã muốn gửi thư cho Vĩnh An vương thì chắc chắn sẽ đi qua tay người khác, vì vậy trong thư, hắn dùng từ vừa khách sáo vừa xa cách, không cần tránh người. Ôn Túy bị trúng gió trong Bình Giang phủ, tin tức bị truyền đi lại tạo thành phiền phức lớn. Từ khi bước vào Bình Giang phủ, Vệ Thâm chỉ nhìn cũng thấy sứt đầu mẻ trán thay Giang Hiểu Hàn. Thế nhưng Giang Hiểu Hàn đã sớm quen, không vội không giận mà dần phân tích sự việc, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn. "Người đang ở đâu?" Giang Hiểu Hàn hỏi. "Vẫn còn trong nhà lao." Vệ Thâm đáp: "Đại nhân muốn đi xem sao?" Đương nhiên phải đi. Dù chỉ nhìn qua, Giang Hiểu Hàn cũng phải tự mình đón Ôn Túy ra khỏi nhà lao, lại vì đó mà tỏ vẻ tức giận cùng tiếc hận. Khi Giang Hiểu Hàn đến, phòng giam vốn luôn âm u được đốt thêm đèn tường, có thể nhìn rõ mồn một khung cảnh trong nhà lao. Lão đại phu tuổi hơn sáu mươi ngồi quỳ trên đám cỏ khô, đang cẩn thận bắt mạch cho Ôn Túy. Những người còn lại đứng sang hai bên, nhường cho Giang Hiểu Hàn một con đường. Giang Hiểu Hàn nâng tay: "Không cần để ý đến ta, các ngươi cứ dọn dẹp đi." Phần lớn binh sĩ của Thần Vệ doanh đều trẻ tuổi, dù Giang Hiểu Hàn có nói vậy cũng vẫn cảm thấy bất an. Cũng may Vệ Thâm đi tới, giúp Giang Hiểu Hàn giải quyết phiền toái này. "Giang đại nhân vẫn luôn trông chừng cửa trước, cửa sau lúc trước cũng khóa." Vệ Thâm nói: "Các ngươi chia nhau đi thăm dò, xem hai canh giờ trước, trên phố có kẻ khả nghi nào hay không... Hiện giờ không phải giờ cấm đi lại ban đêm, có lẽ sẽ có người nhìn thấy." Nhóm binh sĩ nghe vậy, vẻ ưu lo trên mặt nhạt đi mấy phần, ôm quyền lĩnh mệnh rời đi. Vệ Thâm không đi, hắn ở lại, cùng Giang Hiểu Hàn coi chừng Ôn Túy. Dù Ôn Túy này có không đáng là gì, nhưng nếu không có người ở bên làm chứng, sau này lật lại nợ cũ, Giang Hiểu Hàn có giỏi ăn nói thế nào cũng không giải thích rõ. Giang Hiểu Hàn đã tự mình tiến vào phòng giam từ lâu, quỳ xuống bên cạnh Ôn Túy, nhìn khăn vải được nhét vào miệng để ông ta khỏi cắn vào lưỡi, trong mắt lộ ra chút thương hại: "Đại phu." Lão đại phu bên cạnh run run rẩy rẩy, chào hắn: "Giang đại nhân." "Ông ta thực sự trúng gió sao?" Giang Hiểu Hàn hỏi. "Đúng là vậy ạ." Lão đại phu dùng một thanh trúc đẩy miệng Ôn Túy, ra hiệu Giang Hiểu Hàn nhìn thử một chút: "Mời Giang đại nhân xem, rêu lưỡi mỏng vàng, thân thể co quắp tê dại, ánh mắt vô thần, không thể nói chuyện, Ôn đại nhân lần này bị trúng gió là chuyện không thể nghi ngờ." "Còn có thể khôi phục không?" Giang Hiểu Hàn hỏi. Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu, thở dài: "Sợ là khó khăn." Dám động thủ tại Bình Giang phủ ___ có kẻ trong lòng không yên. Giang Hiểu Hàn nhếch khóe môi. Ôn Túy mặc y phục như ngày ông ta vào phòng giam, lúc này vì lăn lộn trên đất mà nhăn nhúm xộc xệch. Người ông ta mềm như bùn nhão, cơ thịt thỉnh thoảng lại co giật, bọt mép xùi ra khỏi hai bên khăn vải, bị người tùy ý xoay quanh, đâu còn dáng vẻ hăng hái khi mời Giang Hiểu Hàn đến ăn tiệc ngày đầu. Giang Hiểu Hàn lại mặc y phục thêu hoa trà nai trắng, sợi bạc thêu khéo léo, làm bật lên gương mặt tuấn tú của hắn, tự có phong thái cao quý. Cũng chỉ mới mấy ngày mà thôi. Thậm chí còn chưa tới một tháng, Ôn Túy từ vị trí có thể chỉ điểm giang sơn, suýt nữa ép Giang Hiểu Hàn đến tuyệt lộ rơi xuống  dưới, để giờ đây nằm dưới chân hắn, thành một phế nhân thần trí không rõ. Mà Giang Hiểu Hàn thậm chí không cần tự mình động thủ. Hắn chỉ lặng lặng nhìn đám người kia chó cắn chó, để rồi tự cắn ra "kẻ cầm đầu". "Đáng tiếc." Giang Hiểu Hàn rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ôn đại nhân." Tiếng nói của hắn rất nhẹ, tựa hồ không ai nghe thấy. Nhưng lời thở dài hời hợt ấy hồ như đã rơi vào tai Ôn Túy, người đã mất thần trí cắn khăn vải ô ô gào thét, khóe mắt có vài vệt nước chợt lóe, cũng không rõ có phải ảo giác dưới ánh nến chập chờn hay không. Giang Hiểu Hàn đứng thẳng dậy, tránh sang hai bước: "Vệ đại nhân, làm phiền ngài." Vệ Thâm hiểu ý, gọi tới hai thân vệ, khiêng Ôn Túy ra khỏi phòng giam, cũng tiễn đại phu được mời đến vì mặt mũi đi.  Trước khi lui ra, Vệ Thâm lễ độ hỏi Giang Hiểu Hàn xem liệu hắn có muốn cùng rời đi hay không, sau đó còn phong tỏa địa lao. Ai ngờ Giang Hiểu Hàn lắc đầu, chỉ nói có chuyện lớn như vậy xảy ra, trong lòng hắn không yên, muốn ngồi lại đây nghỉ ngơi chốc lát. Vệ Thâm biết rõ đây chỉ là tìm cớ, nhưng vì cho hắn mặt mũi nên cũng chỉ dẫn người rời đi, để lại cho hắn hai ngọn đèn đối diện phòng giam. Một lát sau, Giang Mặc mới cầm đèn đi dọc hành lang hẹp dài trong ngục, tới bên người Giang Hiểu Hàn. "Có đuổi được không?" Giang Hiểu Hàn hỏi. "Người kia mới vừa rời đi." Giang Mặc mang vẻ phục tùng, cúi đầu: "Người của chúng ta có bản lĩnh, công tử yên tâm." Giang Hiểu Hàn hơi gật đầu. "Vốn cho là hắn tới diệt khẩu." Giang Mặc cười cười. "Không biết là người của Tống Vĩnh Tư làm việc không xong, hay vẫn là do Ôn Túy mạng lớn." Giang Hiểu Hàn hất vạt áo, đi nửa vòng trong lao, cuối cùng đi tới trong góc. Hắn nâng tay sờ sờ mặt tường, sau đó lấy ra một cái khăn trong tay áo, lót vào tay, ngồi xuống tìm thứ gì đó trong đống cỏ khô. Hắn làm rất cẩn thận, vuốt nhẹ mấy lần liền tìm thấy đồ vật mình muốn. Giang Mặc thấy hắn xoay người, trên tấm khăn trắng tuyết có một cái ngân châm dài bằng nắm tay trẻ con, không khỏi cả kinh: "Cái này..." "Nếu người của Tống Vĩnh Tư muốn diệt khẩu, mười Ôn Túy cũng không đủ bị giết." Giang Hiểu Hàn nhớ lại kinh nghiệm khi giao thủ cùng kẻ kia trong hẻm nhỏ, sắc mặt có chút không dễ nhìn. Giang Hiểu Hàn cầm ngân châm ra khỏi phòng giam, đặt ngân châm dưới ánh đèn, không ngoài dự đoán mà nhìn được tia máu trên đó.  Châm này nhỏ như lông trâu, cũng không biết hắn làm thế nào mà tìm được nó giữa đống cỏ khô. "Đây là quà Ninh Dục dùng tay Tống Vĩnh Tư đưa cho ta." Giang HIểu Hàn giễu cợt cười, gói kỹ ngân châm vào khăn, ném về phía Giang Mặc: "Cũng chỉ là để nói cho ta biết, hắn rộng lượng mà không thiên vị, lại thuận tiện muốn xí xóa chuyện Ôn Túy đắc tội ta khi trước." Giang Mặc nhận ngân châm, đưa cho hắn một cái khăn mới: "Đây là cậu ruột của hắn." "Cậu ruột đã là gì?" Giang Hiểu Hàn hừ lạnh: "Vì cái ngôi vị Hoàng đế rách nát ấy, e rằng ngay cả trời hắn cũng dám đâm." "Lòng dạ Tứ điện hạ độc ác như vậy, công tử ngài..." Giang Mặc nhíu nhíu mày, lộ vẻ lo âu. Giang Hiểu Hàn biết cậu ta muốn nói gì, cười lạnh nói: "Ta đây không có gan hầu hạ vị đại Phật ấy." Tuy nói như thế, nhưng Ninh Dục sẽ không vô duyên vô cớ cho Giang Hiểu Hàn một món quà lớn như vậy. Giang Hiểu Hàn tự nhận mặt mũi mình còn chưa lớn đến thế.  Hắn nhìn về phía phòng giam, trên đất còn có bãi nôn của Ôn Túy. Giang Hiểu Hàn nhíu mày suy ngẫm một lúc, ánh mắt dần chuyển lạnh. "Truyền tin cho người của chúng ta." Giang Hiểu Hàn nói: "Tìm Lạc Tùy Phong cho ta." Hắn vốn cảm thấy Lạc Tùy Phong có lấy đi thứ gì cũng không sao, dù gì thì Ôn Túy cũng nằm trong tay hắn, huống hồ đồ vật cũng chỉ là vật chết ___ nhưng hiện giờ Ôn Túy đã bị phế bỏ. Ninh Dục có thể không nể mặt Ôn quý phi, chó cùng rứt giậu mà chặn miệng của cậu ruột mình, như vậy chứng tỏ bí mật trên người Ôn Túy không phải thứ mà một Bình Giang phủ doãn có thể gánh nổi. Thứ trong tay Lạc Tùy Phong, sợ là không hề đơn giản. "Không tìm được thì đi tìm sư môn của hắn, điều tra về cuộc sống của hắn." Giang Hiểu Hàn tiếp tục: "Người sống không thể nào không để lại dấu vết ___" Giang Hiểu Hàn vẫn chưa nói cho Giang Mặc về Lạc Tùy Phong, vì vậy, dù là hắn đột ngột thay đổi chủ ý, cậu ta vẫn đáp lại. "Là người đều có số phận riêng." Giang Hiểu Hàn lạnh lùng nói, hắn dùng khăn lau tay rồi tiện tay vứt xuống đất, quay lưng rời khỏi nhà giam. "Đi thăm dò." Hắn nói: "Điều tra Hạ Lưu Vân, cũng điều tra người trong Kinh thành. Ta muốn xem xem, là kẻ nào lại có thể mời được người giang hồ." Giang Mặc lĩnh mệnh rời đi. Ngày mưa Giang Nam, mặt trăng gần như biến mất trên nền trời. Giang Hiểu Hàn bước đi trên con đường lát đá, nghe tiếng mưa vỗ lên lá cây, bỗng rất muốn gặp Nhan Thanh. Ý niệm này nghe như vô lý, mà lại không thể coi thường. Nhan Thanh mới chỉ xa hắn vài ngày mà thôi, Giang Hiểu Hàn đã mệt mỏi chừng này rồi. Hắn nắm chặt cán ô, nỗi niềm này như cỏ dại mọc, nhấn chìm hắn trong nháy mắt. Hồ như chỉ trong chớp mắt, tại một buổi đêm bình thường như bao đêm, dưới màn mưa rả rích kéo dài, Giang Hiểu Hàn rốt cục xác định được tâm tình của chính mình___ Hắn nhớ Nhan Thanh.