Chốt cửa cài then, Yến Châu bước vô phòng thấy Long Quyển Tinh vẫn ngồi nguyên xi trên ghế, một tay chống má một tay thì tự sờ đôi môi ngọc ngà, đầu hơi nghiêng ánh mắt mơ mộng, trông thật hấp dẫn làm tim công chúa đập mạnh sững sờ đứng tại chỗ. Mấy phút sau Long Quyển Tinh mới để ý tới sự có mặt của Yến Châu, thoáng giật mình ngồi ngay ngắn lại và hỏi "Muội về rồi à?" Yến Châu bối rối khẽ cúi đầu, nhỏ nhẹ trả lời "Muội mới về thôi." Rồi bước đến ngồi xuống cạnh Long Quyển Tinh. Long Quyển Tinh lại hỏi "Vui chứ?" Yến Châu lắc đầu đáp "Không có tỷ đi cùng muội chẳng vui chút nào." Long Quyển Tinh thở một hơi "Hừm.", mỉm cười nói "Đợi sau khi mọi việc xong xuôi ta nhất định sẽ dẫn muội đi ngao du như lần đầu chúng ta gặp mặt, chịu không?" Yến Châu rạng rỡ bừng bừng, tươi cười đáp "Chịu chứ! Tất nhiên là muội chịu rồi!" Dứt lời liền khoác tay dựa đầu vào vai Long Quyển Tinh mà hồi tưởng lại kỷ niệm đẹp nhất cuộc đời mình. Long Quyển Tinh dùng tay kia xoa đầu Yến Châu, thấy công chúa nhỏ vui vẻ thì tâm trạng Ma Nữ Vương cũng vui lây. Thật sự nếu Yến Châu gặp nguy hiểm gì là Long Quyển Tinh sẵn sàng liều cả tính mạng của bản thân để giải cứu người bạn thân duy nhất chẳng ai thay thế được. Đôi lúc Long Quyển Tinh thấy chính nàng thật may mắn khi bị văng tới hành tinh này, giả dụ Ngục Quỷ Tinh Cầu còn tồn tại thì chắc Ma Nữ Vương vẫn chán nản đơn độc nơi chiến trường rộng lớn máu tanh chết chóc ấy mà không thể hiểu nổi thế nào là tình yêu tình thương. Nên cảm ơn hai vị tỷ tỷ của Linh Cơ cô nương, nếu được Ma Nữ Vương cũng muốn diện kiến uy lực vô cùng của họ. Đúng lúc đó bên ngoài căn phòng có tiếng nói "Công chúa. Nô tài đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng." Yến Châu nghe giọng biết ngay là thái giám tổng quản thân cận của hoàng huynh, thở "Phù." tỏ ý luyến tiếc buông Long Quyển Tinh rồi đứng dậy đi mở cửa. Công công già cầm phất trần cúi đầu lễ phép "Tham kiến công chúa." Bốn công công trẻ đứng sau thì luôn trong trạng thái cúi thấp mặt trước mọi hoàng thân quốc thích. Yến Châu hỏi "Có chuyện gì?" Công công già đáp "Bẩm công chúa. Hoàng thượng lệnh cho nô tài đến đây lựa chọn những gian phòng thích hợp làm chốn nương thân cho một phần bách tính đang chờ ngoài cổng cung Lăng Trì, hoàng thượng căn dặn phải báo trước với công chúa một tiếng." Vấn để này Yến Châu cũng đã lường trước, mọi vị trí hoàng thành đều cần tận dụng triệt để cho dân chúng lánh nạn, cô gật đầu và nói "Ta biết rồi, ngươi cứ làm việc của mình đi." Công công già "Dạ." rồi cùng bốn tùy tùng bước mau lẹ đi. Yến Châu vẫn đứng trước cửa, khoanh tay nhìn tình hình bên ngoài. Từ lúc thông báo chiến tranh là lực lượng cấm vệ tăng đột biến, hơn ngàn tinh binh chia ra canh gác các vị trí trong Lăng Trì cung, rào chắn cách mười lăm mét trước cửa phòng công chúa hiện tại cũng là năm mươi người gươm giáo chỉnh tề đứng thành bốn hàng, loáng thoáng trên các mái ngói có mấy chục cung thủ. Không bao lâu sau thì nhóm công công già trở lại, theo phía sau là đoàn vài trăm bá tánh áo vải bình dân lúi cúi bước đi thành hàng lối, ai cũng e dè lạ lẫm với tình thế xung quanh, trông thực tôi nghiệp. Trong số đó có một thiếu nữ cất tiếng ho "Khụ khụ...." khá lớn gây sự chú ý của Yến Châu. Gương mặt cô ấy dính toàn bụi bặm than đen chả rõ diện mạo ra sao nhưng nhìn thân hình thì cũng phải được liệt vào hàng mỹ nhân, dường như nữ tử này đang bị bệnh gì đó nên được một nữ phụ dìu bước. Đi xát bên cạnh là một người đàn ông râu dài tới cổ, chốc chốc cứ đảo mắt ngó nghiêng các hướng đường xung quanh, mặt hai nhân vật này cũng dính bụi than. Có khả năng họ là gia đình bần hàn nghèo khó. Một khối sáng nhỏ xíu mầu xanh tà tà bay đậu lên đầu Yến Châu. Tại công chúa nhỏ đứng chắn ngay cửa chưa vào lại khiến Long Quyển Tinh hiếu kỳ mà biến thành khối sáng bay ra. Nhìn đoàn dân lầm lũi đáng thương thêm một lúc thì công chúa thở dài đóng cửa, bước về chỗ cũ ngồi, hai tay chống má suy tư. Khối sáng tự dời khỏi đầu Yến Châu di chuyển sang ghế bên cạnh và biến lại hình người. Yến Châu thẫn thờ nói "Dân chúng khổ quá Quyển Tinh tỷ ạ. Đói nghèo bệnh tật, phải vất vả mưu sinh rất khó khăn, giờ còn mối họa chiến tranh nữa..." Long Quyển Tinh một tay đưa lên vuốt tóc, im lặng nghĩ về ba người vừa nẫy, nhất là nữ nhân ho hắng chật vật kia, Long Quyển Tinh khẳng định cô ta là bị nội thương nặng, huống chi từ họ có phảng phất tiên khí tuyệt chẳng tầm thường. Nghĩ ngợi rất nhanh, lòng cô đã có câu trả lời cho thân phận cả ba dù chưa chắc chắn. Yến Châu vẫn luyên thuyên một mình "Xem chừng Linh Cơ tỷ sẽ giết chết năm mươi vạn quân phản loạn thật đấy Quyển Tinh tỷ à. Nếu đã mạnh ngang Hàn Linh Phượng thì tỷ ấy thừa sức thực hiện điều đó." Sực nhớ tới vấn đề nọ, Yến Châu nhìn Long Quyển Tinh rồi nói tiếp "Tiểu Thanh tâm sự với muội tình yêu giữa nữ nhân và nữ nhân đúng thật sẽ bị người đời thóa mạ xa lánh nhưng cô ấy chẳng thèm bận tâm. Tiểu Thanh bảo Linh Cơ tỷ đã nói hãy coi người đời như bầy chó lợn ngu xuẩn, những bậc thánh hiền nhân nghĩa trong lịch sử mà phản đối thì thánh hiền cũng là con chó. Luân thường đạo lý điều tốt thì nghe, điều cổ hủ dốt nát thì cứ đánh thẳng vào mặt kẻ đặt ra chuẩn mực nam nữ là cố định. Tiểu Thanh còn bảo Linh Cơ tỷ từng khẳng định những kẻ nào to mồm chê trách duyên nữ nữ thì cũng coi như nghe chúng gâu gâu thôi, nhưng trường hợp chúng mà quá đáng chửi bới sỉ nhục thứ tình cảm thiêng liêng ấy thì Linh Cơ tỷ sẽ thẳng tay tiêu diệt dù già trẻ lớn bé, thậm chí là giết chết hết tất cả loài người, chỉ còn lại bốn nàng sinh sống cũng vô cùng hạnh phúc vui vẻ." Long Quyển Tinh khẽ cười nói "Chắc không tới mức đó đâu. Không phải ai cũng là súc sinh xúc phạm tình yêu nữ nhân và nữ nhân. Ít nhất là vẫn còn chúng ta, cùng một số nhân vật khác chưa biết chừng." Yến Châu phồng một bên má, nói "Hừ. Thật ra nếu muội gặp phải kẻ đáng ghét bêu xấu tình cảm đó thì muội cũng sẽ chém cho một nhát kiếm vào cái đầu thối của chúng!" Long Quyển Tinh cười vui vẻ vì câu nói ngộ nghĩnh, cô giơ ngón tay trỏ lên đánh khẽ hai cái vào chiếc mũi xinh xinh của Yến Châu, nói trêu "Công chúa nhỏ dữ ghê chưa?" Yến Châu nhíu mày kêu "Ứ. Hừ." .... Ăn bánh xong là Trần Tiểu Thanh nhõng nhẽo ngồi quỳ dưới chân Linh Cơ mà vùi mặt vào bộ ngực mềm mại ngọc ngà của siêu nữ cường mà hít ngửi vùng vằng "Ư...Ư..." Linh Cơ vẫn ngồi trên ghế, thích thú ôm đầu cô bé đáng yêu, thi thoảng ép cho mạnh hơn khiến Trần Tiểu Thanh hơi ngạt chút mà vẫn cố lỳ. Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên nhìn cảnh ấy thì đều mỉm cười nhưng khác ý nghĩ. Nàng tiên tất nhiên trong sáng yêu thương vô bờ bến trước hình ảnh đó. Trần Di Yên thì nuốt "Ực." một tiếng muốn thế chỗ em gái, từng giây từng phút thèm thuồng siêu nữ cường, lát sau lại quay sang nhìn tỷ xinh đẹp chẳng kém ai bên cạnh mình, đảo mắt nhìn ngay ngực. Điểu Huyền Tinh nghe thiên tài y thuật "Ực." thêm một tiếng là hiểu ngay vấn đề dù chả cần nhìn, nàng chỉ cười cười giơ tay lên đẩy khẽ vào trán Trần Di Yên như ý bảo "Hư quá nha" Trần Di Yên tủm tỉm "Hi hi." Cô thương Điểu Huyền Tinh hơn chính bản thân mình, đùa vui cùng nàng ấy thực hạnh phúc biết bao! Cảm giác chẳng kém gì khi thiên tài y thuật nằm trong vòng tay Linh Cơ! Nói chung ai cũng rất rất quan trọng! (Một bí mật nhỏ rằng Trần Di Yên từng có lần thủ dâm vì nghĩ đến cảnh tượng Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh cùng nằm trên giường, cởi hết y phục ân ái nhau. Khi đó nàng nghĩ hai tỷ ấy sẽ tư thế nọ tư thế kia hôn hít toàn thân nhau, vuốt ve bóp bóp cọ bộ ngực to quyến rũ vào nhau, ngậm liếm bộ phận xinh đẹp hấp dẫn nhất của nhau...Đôi lúc thủ dâm kiểu này rất sướng 3) Trần Di Yên đứng dậy bước tới phía sau lưng Linh Cơ, đôi tay nhẹ nhàng đầy kỹ thuật xoa bóp vai cho tỷ ấy. Linh Cơ khoan khoái nhắm mât ngả đầu ra sau, (vú Trần Di Yên mềm mại tuyệt vời làm sao) thẳng thắn nói "Ai chà. Di Yên à, ta lại muốn hôn ngực muội nữa rồi!" Trần Di Yên thích chí di chuyển tay lên vuốt má Linh Cơ, cô cúi xuống dịu dàng hôn lấy đôi môi cô ấy (hôn ngược cũng hay phết). Cái lưỡi thơm ngọc ngà của hai nàng quấn quýt gặp nhau, cứ thế dây dưa chuyền nước bọt thơm ngát vô miệng của nhau. Điểu Huyền Tinh một tay. chống má, cười vui nói "Có cần muội buông rèm chiếc giường kia không nhỉ? Lát nữa lên đó hành động luôn nha!" Ba nàng kia đồng loạt ngưng công việc mà nhìn Điểu Huyền Tinh đầy tiếu ý, chẳng hẹn mà cùng đặt tay lên môi mình "Chút" xong hướng về phía nàng tiên thả ra ba nụ hôn gió. Điểu Huyền Tinh thở dài mỉm cười, cũng đặt tay lên môi trao trả lại cho mỗi người một cái "Chút" Đúng lúc đó bên ngoài phòng có tiếng gọi "Linh Cơ cô nương. Hoàng hậu nương nương giá đáo, mau ra tiếp đón." Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh nhận ra là giọng Tô công công - vị thái giám tổng quản ở cung Kinh Nguyệt. Trần Tiểu Thanh "Hừ." một tiếng thôi dựa mặt vào ngực Linh Cơ, tuy vậy đâu có nghĩa là không tiếp tục thân thương, cô ngồi uỵch lên đùi Linh Cơ, giữ lấy đôi tay siêu nữ cường vòng qua ôm bụng mình. Linh Cơ thờ ơ nói vọng ra "Mời vào." Chả thèm đi mở cửa nhé. Cánh cửa đẩy ra, tiến vào là Trần Vân, Tô công công, sáu cung nữ và bốn vệ binh lực lưỡng mang đao. Đập vô mắt là cảnh nhị muội đứng sau bóp vai cho Linh Cơ như nô tì vậy, tam muội phía trước thì ngồi trên đùi. Hoàng hậu nhăn mày quả thực rất khó chịu nhưng vẫn đành phải chịu khó nín nhịn. Linh Cơ hờ hững hỏi "Có chuyện gì sao?" Không ai đứng dậy tham kiến cúi chào bậc mẫu nghi thiên hạ là sự vô lễ ấy thế mà phe Trần Vân chẳng kẻ nào dám lên tiếng vì chúng tự biết mình là ai, tự hiểu Linh Cơ ra sao, ngay như khả năng của Trần Di Yên cũng đã vang danh cung đình sau cú sốc độc sát Lỗ gia và hủy diệt cả Đại Án Tự. Giờ đây gặp nhóm Linh Cơ tức là giáp mặt với cái chết có thể xẩy ra bất cứ lúc nào. Trần Vân dè dặt nói "Tôi đến tìm Di Yên." Trần Di Yên nhướn mày nhìn chị mình, im lặng chờ nghe. Trần Vân nói tiếp "Lượng dân chúng toàn thành thực quá đông. Có một bộ phận không nhỏ lão bá tánh ốm yếu mắc bệnh nặng khó trị nữa. Số đại phu dân gian thì lại ít, các quan ngự y trong cung cũng không nhiều. Hoàng thượng đã ban lệnh tách riêng những người dân ốm yếu vào một khu riêng để tiện chăm sóc trị liệu, sắp tới sẽ có vô số binh sĩ bị thương vì chiến đấu bảo vệ Thành Đô cũng sẽ đưa tới khu đó. Giờ bất kể ai am hiểu y thuật dù ít dù nhiều chính đạo hay tà đạo đều nên cố gắng góp sức. Khi thái bình trở lại triều đình sẽ không quên công lao của mọi người, mọi tội lỗi sai lầm đều được xóa bỏ. Ta hy vọng một thiên tài xuất sắc như muội cũng sẽ tham gia vì tính mạng đáng chân quý của lão bá tánh." Đây chỉ là chuyện nhỏ, dẫu Trần Vân không lên tiếng thì Trần Di Yên vẫn giúp đỡ thôi. Trần Di Yên đáp "Được, muội nhận lời." Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh chả phàn nàn gì bởi đó là chuyện chính đáng. Trần Tiểu Thanh khẽ chu môi, vu vơ nói "Có Di Yên tỷ thì chẳng bao giờ phải lo sợ thứ bệnh nào hết." Trần Vân nói tiếp "Cha mẹ chúng ta đã dẫn theo toàn bộ hơn ba ngàn hộ vệ của Thần Long Sơn Trang đang trên đường ra cổng thành hội hợp với binh lực triều đình, quyết tâm chiến đấu cùng tồn vong với Thành Đô. Họ có căn dặn ta phải chăm sóc tốt cho hai muội." Này là đem phụ mẫu làm sức ép tâm lý nhưng tuyệt đối không đủ trọng lượng để Trần Tiểu Thanh - Trần Di Yên dao động, ánh mắt hai nàng vẫn vô cùng kiên định. Linh Cơ lắc lắc đầu tỏ vẻ mệt mỏi, nói "Nếu hoàng hậu không còn việc gì thì có thể dời khỏi đây được không? Tôi muốn nghỉ ngơi chút." Trần Vân lẫn đám tùy tùng đều cảm thấy nóng máu khi nghe lời đuổi khéo đó, dám đuổi cả hoàng hậu ư?! Ức thì ức thật nhưng sau đó họ lập tức rùng mình vì Linh Cơ đang trừng mắt nhìn thẳng thừng cả lũ giống hệt đe dọa cảnh báo, tuy không thành lời nhưng ai cũng hiểu ngầm rằng cô muốn nói "Cút!" Trần Vân lảng tránh không dám tiếp xúc ánh nhìn của Linh Cơ, cô nói với nhị muội "Số bá tánh ốm yếu bệnh tật hiện được sắp xếp ở tạm tại cung Lăng Trì vì có nhiều gian phòng bỏ trống và gần Thái Y Viện nhất. Lúc nào muội cũng có thể qua đó giúp mọi người. Linh Cơ cô nương cũng đang mệt, ta không quấy rầy nữa." Dứt lời Trần Vân xoay mình bước trở ra, thuộc hạ lẽo đẽo theo sau. Linh Cơ một tay sờ bóp ngực Trần Tiểu Thanh, một tay giơ lên hướng ra sau sờ bóp ngực Trần Di Yên, nói "Phiền phức nhỉ." Trần Di Yên nắm tay Linh Cơ, đáp "Chuyện nhỏ mà, muội xử lý dễ thôi. Chăm sóc người bệnh cũng là việc nên làm." Trần Tiểu Thanh hớn hở quay đầu lại hôn má Linh Cơ rồi bảo chị gái "Cho muội đi cùng nha. Qua đó chọc Yến Châu một trận xong về." Trần Di Yên liền véo hai bên má em gái đung đưa, mỉm cười dọa "Đừng có quá đà nghe chưa." Trần Tiểu Thanh nhắm tịt mắt nhăn mày kêu "Hu hu." Buông tha cô em, Trần Di Yên khẽ khàng "xin phép" Linh Cơ "Vậy giờ bọn muội đi nhé. Nhìn dân chúng hốt hoảng đau khổ cũng tội nghiệp lắm." Nếu siêu nữ cường không cho, thiên tài y thuật chắc chắn nghe lời ngoan ngoãn ở lại ngay mặc kệ ai cụt chân cụt tay. Linh Cơ hiểu tấm lòng lương thiện của người yêu chứ, gật đầu đáp "Ừ. Đi sớm về sớm." Trần Di Yên "Vâng." xong liền thong thả bước về phía cửa phòng , ngang qua chỗ Điểu Huyền Tinh thì cười cười, vuốt tóc làm duyên trêu đùa kiểu liếc mắt đưa tình (^3^) Trần Tiểu Thanh nói "Chờ muội với." rồi bật dậy chạy lao theo khoác. tay tỷ tỷ đáng kính của mình. Linh Cơ vận chút khí hút cả Điểu Huyền Tinh lẫn cái ghế nàng tiên đang ngồi tới xát gần mình (chiếc ghế bị kéo lê va chạm mặt đất kịt kịt). Điểu Huyền Tinh khẽ cười, chủ động dựa đầu vào vai và ôm eo siêu nữ cường. Linh Cơ ôm vai hôn tóc nàng tiên thân yêu và nói đùa "Ta thấy dường như Di Yên rất muốn động phòng với riêng một mình muội thì phải!" Điểu Huyền Tinh hai má ửng hồng vùi mặt vào cổ Linh Cơ, hương thơm thuần khiết thân quen khiến cô rất dễ chịu, vui vẻ đùa lại "Nếu Di Yên gặp muội trước tiên thì chắc chắn tỷ sẽ không có được tình yêu của muội ấy đâu." Linh Cơ nâng cằm Điểu Huyền Tinh lên đối diện xát nhau, tha thiết nói "Ta có thể đánh mất nhiều thứ, nhưng không thể thiếu những người mình yêu thương. Đặc biệt là muội!" Điểu Huyền Tinh đôi mắt long lanh đáp "Vì tỷ, muội chấp nhận đánh đổi cả sinh mệnh của mình làm bất cứ việc gì cũng không bao giờ hối hận!" Môi ngọc môi ngà của hai nàng tìm tới nhau giao hợp nước bọt thơm!