Mọi người nghe vậy lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên đàn dơi đã xoay người chuyển hướng bay. Cả đám thở phào nhẹ nhõm, giảm tốc độ phi hành. Hoa Mãn Nguyệt nắm chặt tay Lưu Hương Nguyệt Nhi, mồ hôi chảy ròng trên gương mặt tuấn tú. Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng không khá hơn, chạy liền mấy ngày đêm, bản thân cô cũng sắp không chịu nổi nữa rồi. Lam Tố cùng Khuynh Thành đi ở hàng đầu, anh dịu dàng nắm lấy tay Khuynh Thành hỏi: “Khuynh Thành, em thấy thế nào rồi?” Khuynh Thành là người có công lực thấp nhất ở đây, bảy ngày phi hành liên tục khiến cô tiêu hao rất nhiều nội lực, sắc mặt tái nhợt, lấm tấm mồ hôi. “Em không sao, anh yên tâm đi!” cô lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nhìn anh nói. Lam Tố khẽ ôm cô vào lòng, nói với cả đoàn: “Phi hành qua ngọn núi trước mặt, chúng ta dừng chân nghỉ ngơi một chút!” Mọi người gật đầu tán thành, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy áp lực căng thẳng đến vậy, đây mới chỉ là khởi đầu, ai biết trong rừng này còn ẩn chứa những loại nguy cơ nào nữa cơ chứ? Đoàn người tiếp tục phi hành được một lúc thì bắt gặp một hồ nhỏ, cả đoàn người dừng lại nghỉ ngơi. Nước trong hồ trong đến nỗi có thể nhìn thấy từng đàn có nhỏ bơi lội dưới đáy. Lam Tố thấy Khuynh Thành mặt đầy mồ hôi liền bước tới gần hồ, xé một mảnh vạt áo thấm nước, vắt khô rồi đưa cho Khuynh Thành. “Khuynh Thành, em lau mồ hôi đi!” Thấy Lam Tố chu đáo như vậy, Khuynh Thành cảm động vô cùng, cô cầm lấy mảnh vải, mỉm cười rồi lau mồ hôi cho anh trước rồi mới lau cho mình. n Ly ở cạnh nhìn thấy hai người chăm sóc cho nhau như vậy không khỏi vui mừng trong lòng. Tuy nhiên, một nỗi buồn vô cớ cũng đồng thời xuất hiện, cô cúi đầu, níu một cành cây đang đung đưa trước mặt. Trái phải là hai cặp tình nhân đang tình qua ý lại, ở giữa chỉ còn có cô cùng Hồng Loan dựa lưng vào nhau. n Ly thầm cảm thấy may mắn vì Hồng Loan đi cùng, nếu không thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức. Khuynh Thành dường như cũng nhận thấy tâm trạng của n Ly, tình yêu đâu dễ gì nói quên là quên ngay được. Nhưng là tình yêu của cô với Lam Tố không dễ gì mới có được, cô không thể không trân trọng những tháng ngày bên cạnh anh được. Khuynh Thành nghĩ rồi đưa bình nước cho Lam Tố nói: “Anh đến chỗ n Ly đi!” Lam Tố đương nhiện cũng đã sớm nhận ra tâm tư của n Ly, anh khẽ chạm vào má Khuynh Thành nói: “Em uống trước đi, hết rồi anh sẽ múc nữa!” Khuynh Thành cũng không từ chối, đúng là cô đang cảm thấy rất khát. Cô cầm bình nước tu một hơi, uống xong thì thấy Lam Tố đang tròn mắt, ngớ người nhìn mình không khỏi nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao? Em đẹp quá khiến anh ngơ ngẩn hả?” Lam Tố bật cười, nói: “Đẹp! Rất đẹp! Khuynh Thành của anh thật sự rất đáng yêu, rất khác người. Anh thật sự càng ngày càng yêu thích em!” Lam Tố thật sự rất thích tính cách cởi mở, thẳng thắng của Khuynh Thành. Anh nhận lấy bình nước từ tay Khuynh Thành, mỉm cười rồi quay người đi lấy nước. Lam Tố vừa xuống tới cạnh hồ thì thấy hàng ngàn con cá đủ màu sắc tập trung lại thành một bầy cạnh hồ. Con cá đầu đàn có màu đỏ tươi, nó thấy Lam Tố bước đến liền tỏ ra lo lắng, nhanh chóng lùi lại, đàn cá phía sau thấy vậy cũng vội bơi tản ra. “Cá ơi, các ngươi thấy sợ ta hay sao?” Lam Tố khó hiểu nhìn bầy cá hỏi. Con cá màu đỏ cố gắng bơi xa hết sức có thể, cảm thấy khoảng cách an toàn rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Chúng tôi có thể không sợ ông sao?” Lam Tố bỗng cảm thấy kỳ quái, anh trước nay đâu làm gì chúng chứ? Huống chi anh cũng đã giấu kín khí lưu của mình rồi mà, bọn chúng cần gì phải sợ hãi như vậy chứ? “Tại sao các ngươi lại sợ ta?” “Ngay cả thiên tôn còn phải sợ ông, chúng tôi không sợ ông sao được?” Thiên tôn? Thiên tôn cũng sợ anh sao? Lam Tố cười, nếu ông ta sợ anh thì anh việc gì phải chạy tới nơi này tìm Chu Tước chứ? “Cá ơi, ngươi nói gì vậy, ngươi phải biết thiên tôn là nhân vật gì, ông ấy sao có thể sợ ta được chứ?” “Không! Ông ấy sợ ông, rất sợ!” giọng con cá cao lên rõ rệt. “Thế thì ngươi thử nói xem vì sao ông ấy lại sợ ta?” Lam Tố cảm thấy con cá đỏ nhỏ này hết sức thú vị. “Thiên tôn sợ ông… sợ ông sau này sẽ lợi hại hơn ông ta, sẽ tranh mất vị trí thiên tôn của ông ta!” Lam Tố bật cười, cái lý do này thật sự quá viển vông rồi, anh phải lợi hại đến cỡ nào mới có thể tranh mất vị trí thiên tôn của ông ta chứ? Con cá này cũng thật biết nói đùa. Con cá đỏ nhìn vẻ mặt Lam Tố, biết ngay anh không tin lời nó, vẻ không phục nói: “Ông không tin tôi sao?” “Ngươi cho rằng ta nên tin sao?” “Hừ! Vậy thì tôi sẽ cho ông thấy…” nói rồi nó lặn xuống, để lại trên mặt hồ những gợn sóng lan xa, một huyễn tượng nhanh chóng xuất hiện. Những con cá khác cũng lượn lờ trong huyễn tượng, tiếp đó… huyễn tượng biến mất. Một con cá đỏ khác bơi đến cạnh con cá đỏ nhỏ, gắt ầm lên: “Không phải đã dặn ngươi không được nói năng linh tinh rồi sao? Sao ngươi không nghe hả?” Lam Tố lúc này vẫn còn chưa biết con cá đỏ này chính là cá tiên tri trong truyền thuyết. Con cá đỏ nhỏ linh lực còn yếu nên chỉ có thể tiên tri những việc có hạn, trong khi con cá đỏ vừa bơi tới này có linh lực rất mạnh, nó có thể biết được cả chuyện kiếp trước, kiếp này cũng như kiếp sau của bất cứ người nào. Nhưng thiên cơ không thể tiết lộ, chúng không thể nói ra những điều mình tiên đoán được để tránh gây rối loạn vận mệnh của con người cũng như thần tiên. Tuy nhiên, trong những trường hợp hệ trọng, chúng có thể hóa thành người để nói ra lời tiên tri của mình. “Cô, cháu không nói linh tinh. Thiên tôn là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, ông ta nhất định sẽ giết người này, ông ta thậm chí đã bắt cha của người này để uy hiếp mà!” con cá nhỏ không nén được bức xức. Con cá đỏ nhỏ này tuổi đời còn nhỏ nên không có nhiều kinh nghiệm sống, những điều nó ghét thì nhất định sẽ nói ra, thiên tôn là một kẻ tiểu nhân, làm việc thích dùng thủ đoạn, chứng kiến những hành động của ông ta nó đương nhiên sẽ không tài nào nén được phẫn nộ. Sự bức xức của con cá nhỏ khiến cho Lam Tố xưa nay vốn là người điềm tĩnh cũng phải kích động, tàn ảnh nháng lên, anh đã đến bên cạnh con cá nhỏ, hỏi: “Ngươi nói cái gì? Thiên tôn cưỡng chế cha ta sao?” “Nếu ông không tin thì cứ bảo cô của tôi cho ông xem lại huyễn tượng.” Con cá đỏ lớn đương nhiên không cho Lam Tố coi huyễn tượng rồi, nó lắc đầu, bất lực nói: “Rất xin lỗi thượng tiên, thằng cháu dại dột của tôi đầu óc có chút không minh mẫn, ăn nói với vẩn, mong thượng tiên lượng thứ, đừng trách tội cháu tôi.” Lam Tố nhìn ánh mắt hấp háy của con cá đỏ lớn, biết ngay là nó đang nói dối. Lẽ nào những điều con cá nhỏ kia nói là sự thật? Nếu vậy thì cah anh nhất định đã gặp chuyện gì rồi, nhưng là thiên tôn bắt cha anh để làm gì cơ chứ? Chẳng phải từ lâu ông ta đã không còn quản chuyện của thần giới rồi nữa hay sao? “Tôi nói thật mà, tôi không nói dối ông đâu. Bà cô tôi xưa nay tính tình vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ hám tiền bạc mà thôi.” Diệp Khuynh Thành ở trên đợi, thấy Lam Tố đã đi lâu rồi mà chưa quay lại cảm thấy rất lo lắng. Cô đứng dậy nói với Hồng Loan: “Ta đi xem Lam Tố thế nào rồi!” “Đi đi, đi đi! Tôi biết hai người lại muốn lén đi ăn tình yêu mà!” Hồng Loan vô tư nói nhưng Diệp Khuynh Thành lại ngượng đến đỏ cả mặt. Thằng oắt con này lại dám vô tư nói ra những chuyện như thế sao. “Coi chừng ta vặt trụi lông ngươi biến ngươi thành con chim trần truồng bây giờ!” Khuynh Thành làm động tác vặt lông dọa cho Hồng Loan rùng mình, nó quay người lao vào lòng n Ly, rất khéo dụi ngay vào ngực cô. n Ly vội đẩy nó ra, quát lớn: “Thằng ranh con! Người thì bé tẹo mà cứ vờ vịt đụng chạm người ta. Đồ yêu râu xanh!” Hồng Loan ngớ ra, cứng lưỡi, sao nó lại biến thành yêu râu xanh chứ? Nó ngây thơ cười với n Ly: “Tôi nhiều nhất chỉ có thể là con chim râu xanh thôi!” “Chim râu xanh hay yêu râu xanh cũng như nhau cả, đều là râu xanh!” n Ly gào lên. Hồng Loan thấy n Ly tức giận gào lên, ngỡ là mình đã chọc tức cô, nó chững lại, nghẹo cổ đi tới cạnh cô nói: “Tôi không cố ý thật mà!” Nhìn bộ dáng của Hồng Loan, n Ly lập tức tỉnh táo trở lại. Cô sao vậy chứ? Đang yên đang lành lại tính toán với Hồng Loan! n Ly… ngươi thật là, sao có thể ghen tị đến mờ mắt như vậy được chứ? Chẳng phải ngươi vẫn luôn mong vương gia cùng Khuynh Thành được hạnh phúc đó sao? n Ly tự dằn vặt mình một hồi lâu rồi mới nắm lấy tay Hồng Loan nói: “Ta không giận ngươi đâu. Ta…” Hồng Loan chớp chớp mắt, ỏn ẻn nói: “Nếu không giận tôi thì cô giận ai?”