“Khuynh Thành, sao thế?” Lam Tố khẽ nắm tay cô hỏi. “Không sao...” Khuynh Thành cũng chưa nhận ra sự dị thường của nơi đây là bắt nguồn từ đâu nên không muốn để mọi người lo lắng. “Đã thế thì chúng ta cùng vào thôi!” Lam Tố nhìn mọi người nói, sớm hay muộn cũng sẽ vào, là họa hay phúc thì phải vào rồi mới biết được. “Mọi người chú ý an toàn nhé!” Khuynh Thành dặn dò. Cả đoàn người kẻ trước người sau tiến vào trong rừng Bách Độc. Hoa Mãn Nguyệt đăm chiêu nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, hỏi: “Lưu Hương, em có hối hận không?” “Hối hận!” Lưu Hương vừa đáp, mặt Hoa Mãn Nguyệt biến sắc, anh kinh ngạc nhìn cô, thì ra cô đang hối hận sao? Lưu Hương mà anh biết đâu phải dạng người này chứ? “Nếu em không thể ở bên cạnh anh thì em mới hối hận, nhất định sẽ hối hận đến mức muốn chết cho xong. Nam Cung Triệt, lựa chọn gắn bó với anh là lựa chọn đúng đắn nhất đời em. Dù có phải đi đến chân trời góc bể, dù khó khăn đến mấy thì em vẫn sẽ lựa chọn ở bên anh. Kiếp này không thể sinh cùng ngày thì nguyện chết cùng ngày. Nam Cung Triệt, anh có nguyện ý ở bên cạnh em không?” Hoa Mãn Nguyệt vô cùng xúc động, anh biết là mình đã không nhìn nhầm người mà, đây mới chính là Lưu Hương của anh. Bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì cũng không thể nào chia cắt được anh cùng Lưu Hương. Tuyệt đối không thể! “Không thể cùng sinh một ngày, chỉ cầu cùng chết một ngày. Lưu Hương, cảm ơn em. Nếu không có em thì cuộc đời này của anh đã không thể nào có cơ hội biết được tình yêu thì ra lại tuyệt vời đến thế!” Hoa Mãn Nguyệt xúc động ôm chầm lấy Lưu Hương Nguyệt Nhi, âu yếm hôn lên trán cô nói: “Lưu Hương, em có biết tại sao anh lại lấy tên là Hoa Mãn Nguyệt không?” “Tại sao?” Lưu Hương Nguyệt Nhi ngước đôi mắt to tròn nhìn Hoa Mãn Nguyệt hỏi. “Thực ra, lúc mới đến tiên giới anh không hề có ý định thay tên đổi họ. Lần đầu tiên gặp em, em hỏi anh tên gì, anh không hiểu vì sao bản thân mình lại nói ra ba chữ này. Trước đây anh thương chơi bời hoa bướm nên thường lấy họ Hoa ra ngoài, còn Mãn Nguyệt nghĩa là từ nay anh sẽ hết lòng yêu thương Lưu Hương Nguyệt Nhi em. Lưu Hương, anh nhất định sẽ dùng hết đời này của anh để yêu thương em!” Lưu Hương Nguyệt Nhi cảm động ngả người trong lồng ngực rắn chắc của Hoa Mãn Nguyệt, không biết hạnh phúc của bọn họ có thể kéo dài bao lâu đây? Cô đã từ bỏ mọi thứ để được ở bên cạnh anh, nhưng hạnh phúc của bọn họ thật quá mong manh, bao nhiêu khó khăn phía trước cần phải vượt qua, cô không muốn cứ đơn giản như vậy mà chết. Cô còn muốn sinh con cho anh, cả nhà ba người bọn họ còn phải ngao du thiên hạ. “Lưu Hương, anh không sao, anh tin tưởng nhất định chúng ta sẽ thành công!” Hoa Mãn Nguyệt kiên định nhìn cô nói. Vì cô, anh nhất định sẽ sống thật tốt. Diệp Khuynh Thành bỗng nhiên cảm thấy phía sau mình thiếu mất hai người, thì ra là Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi còn chưa có đi lên. “Hai người đừng ở đó nồng nàn nữa, mau đi nhanh thôi! Nơi này nhiều thứ quái đị, chúng ta tốt nhất nên đi gần nhau thì hơn!” Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi nghe Khuynh Thành nói vậy lập tức đi tới nhập bọn. Vừa đi được mấy bước, Lưu Hương Nguyệt Nhi đột ngột kêu lên: “Cái gì thế kia?” Nhìn theo hướng tay cô, mọi người nhìn thấy cách đó không xa có một đám gì đó đen thui đang bay về phía họ. Diệp Khuynh Thành kinh ngạc, dự cảm không hay ập đến, cô vội la lên: “Mau chạy đi!” “Là gì thế Khuynh Thành?” Tuy đối tượng là sinh vật trên thần giới nhưng ngày xưa Khuynh Thành đã từng đọc nhiều sách viết về các sinh vật thượng cổ nên cũng có hiểu biết chút ít. “Là dơi ăn thịt người!” Loài dơi này chuyên hút máu ăn thịt, nếu bị chúng bao vậy thì thật sự bọn họ có muốn trốn cũng khó lòng rồi. “Dơi ăn thịt người???” đoàn người giật mình kinh hãi, tuy bọn họ chưa từng nghe đến sinh vật này nhưng chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ hiểu mọi chuyện rồi chứ chưa cần tới nhìn bộ dáng đen thui, đôi mắt đỏ như máu hăm he nhìn bọn họ. “Tuyệt đối không thể chúng đuổi kịp, nếu không thì chúng ta chỉ có cách xả thân xác cho chúng xơi mà thôi!” Đoàn người kinh hãi, vội tăng tốc bay đi, thân xác bọn họ đâu có dễ gì mà tu luyện được như ngày hôm nay chứ? Đoàn người vừa phi hành vừa cố gắng phát ra luồng khí lưu mạnh mẽ nhất có thể để tạo thanh thế, tránh những tiểu yêu tới gây rối mà làm hỏng chuyện. Đàn dơi ăn thịt người vẫn không ngừng truy đuổi, tuyệt không hề có chút nản chí hay ý định bỏ cuộc nào. Con dơi đầu đàn với kích thước khổng lồ trông rất hùng dũng, đôi mắt đỏ máu của nó tràn ngập khát máu. “Tăng tốc! Nhất định phải đuổi kịp bọn chúng. Lấy kim đan của chúng, ăn máu thịt của chúng thì công lực của chúng ta sẽ tăng tiến gấp bội!” nói rồi nó dẫn đầu đàn dơi tăng tốc đuổi theo. “Đàn ông là phần của ta! Phần còn lại các ngươi cứ tự mình hưởng thụ!” Con dơi đầu đàn lần nữa hét lên. Sở dĩ nó bám riết không tha là vì nó nhận ra luồng khí lưu phi thường của Lam Tố, có thể ăn thịt một kẻ như vậy, công lực của nó nhất định sẽ tăng thêm mấy phần! Nó nhất định phải liều, thành công rồi thì tộc nhà Dơi từ nay chính thức sẽ ở dưới quyền sai khiến của nó. “Đại ca quyết ý ăn thịt hắn sao?” một con dơi nhóc bay đến cạnh con dơi đầu đàn hỏi. “Hỏi thừa! Ông đương nhiên phải xơi tái nó rồi. Xơi được nó thì công lực của ông nhất định sẽ tăng gấp bội, họ nhà dơi còn ai có thể là đối thủ của ông nữa chứ?” dơi đại ca phớt lờ nói. “Nhưng hình như công lực của hắn rất cao!” Đại ca dơi trợn mắt nhìn con dơi nhóc con, tức giận mắng: “Đồ ngu! Nếu không phải nó có công lực cao thì ông đây ăn thịt nó để làm gì hả?” Dơi nhóc con hình như đã hiểu ra vấn đề, nó đực mặt cười ngớ ngẩn: “Kể cũng phải, đại ca thật thông minh.” “Chỉ nói vớ vẩn, không thông minh thì sao có thể làm đại ca của các ngươi được?!” nói về trí thông mình thì đây quả nhiên là niềm tự hào của dơi đại ca. Họ nhà dơi làm gì có ai thông minh hơn nó nữa chứ? “Lát nữa tất cả các ngươi vây đánh bọn còn lại!” “Đã rõ, đại ca!” dơi nhóc con hào hứng đáp nhưng nó rất nhanh chóng cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội hỏi: “Vậy còn đại ca? Đại ca sẽ làm gì?” Đại ca dơi tạt cho nó một chưởng vào đầu, lớn tiếng mắng: “Đồ ngu! Đồ thộn! Đần thối! Ta đương nhiên là sẽ đi ăn cái thằng có công lực cao nhất ấy rồi! Lần sau ngươi cong dám xía vào chuyện của ta xem ngươi có toàn thây được không. Ngươi là đại ca hay ta là đại ca hả?” Dơi nhóc con câm như thóc, nó chẳng qua chỉ là quan tâm tới đại ca thôi mà. Nó ấm ức nói: “Đương nhiên đại ca là đại ca rồi!” Đàn dơi ăn thịt người truy đuổi bọn Diệp Khuynh Thành cũng đã được bảy ngày đường. “Đại ca, bọn người kia cũng thật là giỏi chịu đựng!” “Chạy à? Ta không tin là không thể bắt kịp bọn họ!” Công lực của đàn dơi thật sự không cao nhưng nếu về phi hành thì cho dù là thần tiên cũng không thể so kịp được, bây giờ bọn chúng chỉ cần kéo dài thời gian, chờ đoàn người Diệp Khuynh Thành kiệt sức là có thể vây bắt rồi. Dơi đại ca nghĩ rồi cười khoái trá. Dơi nhóc con dường như nghĩ ra điều gì đó, mắt nó sáng lên, nói: “Đại ca, đệ có cách này!” “Là cách gì, mau nói đi!” “Nếu chúng ta cứ bám theo sau bọn chúng thế này thì chưa biết phải đuổi tới bao giờ, chi bằng chúng ta chuyển hướng bay, sau đó nhân lúc bọn chúng không phòng bị mà ập tới khiến bọn chúng không kịp trở tay.” Dơi đại ca trầm tư một hồi rồi tạt thêm một chưởng lên đầu dơi nhóc con nói: “Đồ ngu! Đồ đần! Ngươi có cách vì sao không nói sớm hả? Để cả đám phi hành suốt bảy ngày bảy đêm, ngươi cho chúng ta là mình đồng da sắt hay sao hả?” Dơi nhóc con ấm ức, tâm trạng buồn bực, vì sao nó hiến kế mà cũng bị mắng chứ? “Đại ca, vậy có phải bây giờ chúng ta làm theo cách đệ nói không?” “Lắm lời, còn không mau truyền lệnh đi!” Đoàn người Diệp Khuynh Thành bị đàn dơi quái thai truy đuổi, chạy đến nghẹt thở mà cũng không sao cắt đuôi được. “Lam Tố, sao tốc độ của bọn chúng lại nhanh quá vậy?” Khuynh Thành thật sự không thể nào hiểu nổi, chẳng phải chỉ là yêu thú bình thường thôi sao? Sao lại có tốc độ đáng sợ như vậy chứ? Đã bảy ngày bảy đêm rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn bọn họ cũng thành thức ăn cho chúng quá. “Khuynh Thành, tuy chúng chỉ là yêu thú bình thường nhưng cũng là sinh vật của thần giới. Nơi chúng sống đây lại là rừng Bách tập trung tinh hoa của thiên địa, việc tu luyện đương nhiên sẽ có nhiều lợi thế hơn hẳn yêu thú ở những nơi khác.” Hồng Loan đang bay bỗng hưng phấn kêu lên: “Bọn chúng đổi hướng bay rồi!”