Đáng tiếc, cảnh tiếp theo không phải là lên giường. Cố tổng ngồi đần thối ở phía đối diện, đồ ăn trước mặt cũng chẳng buồn động, cứ im ỉm như hến, Hạ Minh Nguyệt thử thăm dò ăn một miếng, người đàn ông nhìn cô. Hạ Minh Nguyệt ngu người luôn, cứ ăn hết miếng này đến miếng khác… Cố Minh Diệp ngồi đối diện, lù lù bất động. Hạ Minh Nguyệt đã đớp hết một cái bánh macaron (*), hai cái bánh mochi (**), Cố Minh Diệp nhìn cô rồi gật đầu, đứng dậy rời đi. (*) Macaron: là một loại bánh ngọt của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và thêm màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt, ganache hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh. (**) Mochi: là một loại bánh giầy nhân ngọt truyền thống của Nhật Bản làm từ bột gạo được dùng để ăn trong cuộc sống hàng ngày mà còn là vật phẩm dâng lên thần linh và có ý nghĩa mang lại may mắn. Hạ Minh Nguyệt: ? ? ? Thật lòng mà nói, nếu không phải vì anh đẹp trai, Hạ Minh Nguyệt nhất định sẽ cảm thấy người này có bệnh. Nhưng ai bảo anh lại đẹp trai thế chứ? Không những không cảm thấy có bệnh, mà còn cảm thấy thật ngầu lòi. Hạ Minh Nguyệt đánh chén no nê, hôm nay đúng là một ngày hạnh phúc. Ba tháng nữa mới có buổi công chiếu tiếp theo, Hạ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Ông chủ đúng là khó theo đuổi thật đấy, đến cơ hội gặp mặt cũng không có luôn. Cô vừa sắp xếp tư liệu chị Đàm muốn, vừa than ngắn thở dài. Đã năm ngày kể từ lần gặp gỡ hôm trước. Cố tổng hoàn toàn không đến công ty. Anh đã quên mất cô bé dễ thương như mình rồi. Cái tối đó, đáng ra cô phải tranh thủ lúc tán gẫu về đồ ngọt để tìm hiểu anh mới phải. Chắc là Cố tổng thích điện ảnh lắm, toàn nói chuyện Hollywood với Oscar thôi. Minh đúng là ngu mà, chỉ biết cắm mặt vào ăn. Nhưng Hứa – quý cô hiền dịu – khí chất nữ thần – Thu Hạnh đã nói: “Thục nữ nên tĩnh không nên động, 3 phần chủ động, 7 phần bị động.” Ngày hôm đó cô lại quá chủ động. Nhìn xem, cô dọa người ta chạy mất dép rồi. Hạ Minh Nguyệt nhớ lại bộ trang phục mình mặc hôm ấy một lần nữa – rất perfect. Hơn nữa cô cảm thấy hôm ấy Cố tổng cũng rất “ưu ái” cô, chiếc váy công chúa ấy đã góp công không nhỏ. Rốt cuộc, ngoại trừ chiếc váy trắng nhỏ và vẻ nết na giả tạo ấy, mọi thứ đều bình thường. Hạ Minh Nguyệt lại nhớ đến lần gặp cuối cùng ấy, đột nhiên được thông não, nhớ ra Chu tổng nói với Cố Minh Diệp rằng muốn xem kịch bản của công ty… Hiếm hoi lắm mới thấy Hạ Minh Nguyệt ngồi im trong công ty cả buổi trưa, không biết gõ cái gì mà cứ bùm bùm chát chát suốt. Đàm Hồng tò mò thò đầu sang nhìn, nhưng đã bị cô trầm giọng ngăn chặn: “Tác phẩm vĩ đại sắp ra lò rồi, khán giả tạm thời đừng nóng nảy.” Đàm Hồng rất hài lòng: “Rất tốt, cuối cùng cũng chịu cầm bút viết rồi.” Cô ấy ngẫm nghĩ, cảm thấy đây là lần đầu tiên cô gái nhỏ này chủ động sáng tác từ khi vào làm, rất đáng khích lệ, “Lần đầu viết không cần tỉ mỉ quá đâu. Chỉ cần nhớ kỹ cảm hứng sáng tác đầu tiên của mình, cứ dựa vào cảm giác đấy mà viết, nhất định sẽ thành công.” Hạ Minh Nguyệt trịnh trọng gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn chị Đàm.” Nửa tháng tiếp theo, Hạ Minh Nguyệt đã viết xong kịch bản mà chị Đàm phân phó, mất ăn mất ngủ, như si như say. Mấy cùng cũng tổ nghe được tin, cũng muốn xem cô viết cái gì, nhưng công tác bảo mật của Hạ Minh Nguyệt cực tốt, giữ kịch bản như ông thầy giữ ấn. Sau đó, kịch bản của Hạ Minh Nguyệt trở thành kịch bản được săn lùng nhất trong cả công ty. Thậm chí cả Chu tổng cũng nói đùa trong cuộc họp định kỳ: “Khi nào kịch bản của Minh Nguyệt viết xong, nhất định phải cho tôi xem trước đấy.” Hạ Minh Nguyệt nhìn Đàm Hồng, Đàm Hồng cười tươi roi rói, nháy mắt với cô. Trong lòng Hạ Minh Nguyệt ấm áp, đây là mặt mũi của chị Đàm đấy. Vào buổi sáng, cuộc họp định kỳ kết thúc, giữa trưa, Hạ Minh Nguyệt cầm kịch bản đã đóng dấu ra, lặng lẽ meo meo đưa nó cho Đàm Hồng: “Chị Đàm ơi, chị xem thử giúp em với.” Đôi mắt nhỏ đầy mong chờ. Chị Đàm chẳng buồn nhìn, trực tiếp bảo cô đưa nó cho Chu tổng. Hạ Minh Nguyệt thụ sủng nhược kinh: “Sao chị tin em thế! Đằng rằng em viết cũng xuất sắc thật, nhưng nếu nhận được sự hướng dẫn của chị thì____” “Bây giờ chị phải đi công tác, không có thời gian để xem.” Hạ Minh Nguyệt: “…” Đàm Hồng lại nói: “Đưa đây cho chị, kịch bản được sàng lọc rất nghiêm ngặt, chưa chắc đã đến tay Chu tổng được đâu, em tự mình đưa thẳng đến đó thì hơn.” Hạ Minh Nguyệt: “…” Tại sao phụ nữ lại có thể quay ngoắt 180 độ như vậy? Đàm Hồng nhìn cô, muốn nói lại thôi. Hạ Minh Nguyệt không rõ nguyên do: “Chuyện gì vậy chị Đàm?” “Chu tổng là đàn ông có vợ rồi.” Hạ Minh Nguyệt gật đầu: “Em biết, Chu phu nhân rất xinh đẹp, lại rất tài giỏi nữa.” Đàm Hồng thở dài thườn thượt: “Thôi vậy, các em đều là cô gái nhỏ, chưa hiểu việc đời, cũng không va chạm với xã hội, toàn thích để tâm mấy chuyện vụn vặt, chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ____” Cô ấy dừng lại, “Nhưng đừng để phạm sai lầm, không đáng đâu.” Rồi vỗ vào kịch bản của cô, “Đây là lần cuối cùng, lần sau đừng dùng cách vụng về này để tiếp cận người khác nữa, rõ chưa.” Hạ Minh Nguyệt thót tim: Không phải chứ, cô đã che giấu kỹ càng như vậy, mà chị Đàm vẫn nhìn ra được? Hạ Minh Nguyệt nhỏ giọng phản bác: “…Em không có mà.” Lương tâm tội lỗi sâu sắc lộ ra. Chả trách chị Đàm không muốn xem kịch bản của cô, hóa ra là đã biết hết rồi. “Có hay không thì trong lòng em tự rõ. Lừa được người khác nhưng không lừa được chính mình đâu.” “Em biết không nên viết kịch bản vì người khác, nhưng em cũng lỡ viết rồi, nên vẫn muốn thử một lần.” Đàm Hồng đành mặc kệ cô: “Chú ý hành vi. Trái tim không thể quản được, nhưng hành vi thì có thể.” Hạ Minh Nguyệt gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào quái quái. Buổi chiều, Hạ Minh Nguyệt đưa kịch bản cho Chu tổng. Lúc Chu tổng nhận kịch bản vẫn luôn mỉm cười niềm nở, nhưng khi cầm nó trong tay, nụ cười của anh dần cứng lại. [ Bạch nguyệt quang (*) của Chu lão tổng ] ? ? ? (*) Bạch nguyệt quang: nghĩa là “ánh trăng sáng”, còn được hiểu là “người mình thầm mến”. Trích ý từ tiểu thuyết “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” của Trương Ái Linh: “Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào đều từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, nàng thành vết máu muỗi trên tường, còn hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang). Cưới đóa hồng trắng, nàng như hạt cơm dính trên áo, còn hồng đỏ là nốt ruồi son (chu sa chí) trên ngực.” Đây là một quyển sảng văn (*) cường điệu, hài hước, kỳ cục. (*) sảng văn: thể loại truyện giải trí, đọc không cần não. Mở đầu truyện, nam chính Chu lão tổng thức dậy trên chiếc giường rộng 1.000 mét vuông và tổng cộng có 250 tấm nệm _____ Cứu! Sau đó nam chính ngồi cần cẩu đi vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh khảm đầy kim cương. Mỗi lần đi vệ sinh, Chu lão tổng sẽ rơi lệ đầy mặt vì chỗ này chói quá, nước mắt chảy xuống có màu của bảy sắc cầu vồng luôn. Chu lão tổng vừa khóc sướt mướt vừa thâm tình chân thành hát: “Tiên Tiên, anh rất nhớ em, em đang ở đâu?” Người hầu bên cạnh vội vã chạy đến, lấy bình thủy tinh hứng những giọt nước mắt sặc sỡ của ông, cũng khóc thút thít theo: “Ông chủ, đây đã là bình nước mắt thứ 13 người rơi vì Giang tiểu thư rồi, cảm động quá trời quá đất.” Chu lão tổng lập tức cậy một viên cương trên nắp bồn cầu ra, thưởng cho người hầu. Sau khi người hầu rời đi, Chu lão tổng nhìn vào khuôn mặt có thể thay đổi thành bất cứ soái ca nào của mình trong gương, ngắm nghía nửa giờ, ông quyết định sử dụng khuôn mặt của Trần Vỹ Đình. Chu tổng: “…” Rất xin lỗi, tôi không thể, không thể. Anh nhìn Hạ Minh Nguyệt với tâm trạng phức tạp. Hạ Minh Nguyệt rất ngoan ngoãn, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sofa, đôi mắt long lanh nhìn anh, tràn ngập sự chờ mong. Tại sao Đàm Hồng lại gửi tin nhắn riêng cho anh? Sao cô ấy có thể nhìn ra dáng vẻ giãy giụa đau khổ giữa tình yêu và luân lý của cô gái này chứ? Người nên giãy giụa đau khổ không phải là anh sao? Hạ Minh Nguyệt thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình suốt, cô bắt đầu bối rối: “Chu tổng, có phải tôi quấy rầy anh không? Xin lỗi, tôi biết anh không thể đọc hết 10 vạn từ trong một thời gian ngắn, nhưng tôi thật sự không đè nén nổi tâm trạng phấn khích của mình… Hay là anh cứ từ từ xem, tôi ra ngoài trước nhé?” Cô đã đi đến cửa, nhưng vẫn không yên tâm, bèn quay đầu lại, trịnh trọng nói: “Chu tổng, anh phải xem thật kỹ đấy, nó chính là trái tim quý giá của tôi.” Cho nên, nhất định phải đưa đến tay Cố tổng. “Là kim cương thật à?” Nhà vệ sinh loại này có phải hơi… “Dạ?” “Không có gì, cô ra ngoài đi.” “Ồ.” Cả buổi trưa, Hạ Minh Nguyệt như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mong ngóng kiễng chân nhìn vào phòng Chu tổng. Trên tay Chu Đại Hổ có hơn mười mấy cái kịch bản, có ba cái chính cần được thúc đẩy nên anh rất bận rộn. Ngay cả khi không có kịch bản, thì anh ấy vẫn phải mở họp, gặp người, nói chúng là rất bận rộn. Kết quả, anh ta lại dành cả một buổi trưa để đọc cuốn Mary Sue do cô gái 19 tuổi viết. Hơn nữa, đến cuối truyện, nam chính còn chảy nước mắt bảy màu … Cứu, lại là nước mắt! Anh vô cùng lo lắng cho gu thẩm mỹ của mình. Mary Sue là ma quỷ. Áy náy, tự trách, hối hận… Chu Đại Hổ cảm thấy rằng mình đã phụ sự tin tưởng của Cố tổng, sống vô ích, lãng phí thời gian, thương hải tang điền (*). (*) thương hải tang điền: Từ cũ dùng trong văn học chỉ những sự thay đổi lớn lao như bãi bể hóa nương dâu. Anh lại đọc [ Bạch nguyệt quang của Chu lão tổng ] một lần nữa. Đến giờ tan tầm, Hạ Minh Nguyệt đã đợi bên ngoài văn phòng của Chu tổng từ sớm. Chu tổng vừa mở cửa ra đã thấy cô đang nhìn mình chằm chằm. Chu tổng nói: “Vào đi.” Hạ Minh Nguyệt lắc đầu, nói: “Không cần, tối nay ký túc xá chúng tôi có buổi liên hoa. Có gì anh cứ nói thẳng đi.” Chu tổng nhăn mày, muốn nói lại thôi, cố gắng lựa lời tránh tổn thương nhất. Trái tim Hạ Minh Nguyệt lung lay sắp đổ. “Hoang đường, kỳ ảo, giả thuyết rất huyền diệu mới lạ, rất tốt.” “Vâng vâng.” Hạ Minh Nguyệt lo lắng đề phòng, “Còn gì nữa ạ?” “Bên trong khoa trương là ngụ ý mỉa mai, kịch bản đả kích kịch bản, rất tốt.” “Vâng vâng, anh cứ tiếp tục đi. ” “Nhưng mà…” Chu tổng ngập ngừng, “Có vài chi tiết quá phóng đại…” Trong lòng Hạ Minh Nguyệt lộp bộp một tiếng – toi rồi. Cô nhìn chằm chằm Chu tổng: “Anh thấy chỗ nào phóng đại quá? Tôi sẽ sửa ngay.” “Không, không, không, thật ra phóng đại như thế mới thấy được chất lố bịch, sửa đi thì mất cái hay.” Hạ Minh Nguyệt: ? ? ? Dường như cuối cùng Chu tổng đã chiến thắng cái gì đó, vỗ bờ vai nhỏ bé của Hạ Minh Nguyệt: “Hậu sinh khả úy, tôi cảm thấy kịch bản này rất hay, có một kiểu kiêu ngạo hoàn toàn phớt lờ truyền thống!” Hạ Minh Nguyệt đang định nói, Chu tổng đã ngắt lời cô: “Cô đừng sửa, thật đấy, cứ để nó khác biệt như bây giờ đi. Nó là vua của thế giới ảo tưởng, là vinh quang của vũ trụ, là bạch nguyệt quang mà mấy ông đạo diễn dỏm không thể nào sánh được.” Hạ Minh Nguyệt: “…” Thật sự toi rồi. Chu tổng buông thả mình, bắt đầu nói luyên thuyên với Hạ Minh Nguyệt: “Này, cô nghĩ thế nào mà lại phóng đại cái đó dài 180cm thế? Định đả kích bọn lợn giống à? Ha ha ha ha còn có thể quấn ba vòng quanh eo nữa… Lúc nguy hiểm còn có thể dùng như roi da, ‘Lươn gặp con dao, lươn thắng’? Ha ha ha, so sánh mới lạ, xuất sắc!” Hạ Minh Nguyệt: Huhu, nhục quá. Chu tổng giao lưu kinh nghiệm với Hạ Minh Nguyệt nửa tiếng, Hạ Minh Nguyệt đứng đau cả gót chân, thầm nghĩ: Anh mau về phòng đi. Cuối cùng, Chu tổng vẫn chưa đã thèm: “Sâu thẳm tâm hồn tôi rất thích nó, nhưng ___” “Không sao đâu, tôi hiểu, tôi hiểu, tôi hiểu hết mà!” Đôi mắt Hạ Minh Nguyệt sáng quắc, lời nói khẩn thiết: “Ý kiến của anh tôi sẽ tiếp thu, tôi sẽ quay về sửa ngay, xóa cái 180cm kia đi, biệt thự biết đi cũng xóa nốt, xóa luôn cả vụ chặt đầu rồi vẫn khâu lại được, cuối cùng Chu lão tổng sẽ tìm thấy Giang Tiên Tiên, họ sẽ sống hạnh phúc với nhau trọn đời!” Chu tổng lắc đầu như trống bỏi: “Không được, không được, đừng sửa mà!” Hạ Minh Nguyệt gật đầu có lệ: “Vâng vâng, cảm ơn sự góp ý của Chu tổng, tôi nhất định sẽ nỗ lực hơn nữa!” Chu tổng hoàn toàn bỏ cuộc: “Tôi sẽ gửi nó cho Cố tổng xem trước, hỏi thử ý kiến ​​của Cố tổng, nhưng chắc không thể quay thành phim đâu, có nhiều chủ đề nhạy cảm quá, Tổng cục sẽ cắt hết cho coi.” Hạ Minh Nguyệt: “!!!” Má ơi! Chu tổng: “Tiếp tục cố gắng, tôi chờ kịch bản tiếp theo của cô!” Hạ Minh Nguyệt toe toét: “Dạaa, cảm ơn anh đã coi trọng, có công mài sắt có ngày nên kim, tôi nhất định sẽ càng ngày càng tiến bộ~.” Hạ Minh Nguyệt tung tăng nhảy nhót, hát líu lo rời khỏi công ty, nhảy được nửa chừng, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, động tác đột ngột dừng lại. Cô cẩn thận chỉnh lại tư tưởng trong đầu mình, chầm chậm từng bước rời khỏi công ty.