Hiền Tri Thiên Lý
Chương 78 : Song sát
Edit + beta: Ngân
Mùa đông trôi qua trong cuộc sống vừa bận rộn vừa rảnh rỗi của Thiên Lý. Xếp lại bọc hành lý, cô chuẩn bị lên đường.
Giờ cô và Tra Nhĩ đã bị vài thế lực không rõ nhìn chằm chằm, ra ngoài cũng thể tùy tiện như trước nữa. Tuy Tra Nhĩ rất lợi hại, nhưng chuyện gì cũng có cái ngoài ý muốn, cho nên che giấu tung tích đã thành việc cô cần làm nhất trước mắt.
Chú Thủy điều chế nước thay da cho cô và Tra Nhĩ, nghe nói đây là phương thuốc gia truyền của nhà ông, có thể thay đổi màu sắc của làn da, mỗi lần có thể bảo trì được 20 – 30 ngày.
Đó là một kinh hỉ* lớn. Người của tinh cầu Áo Lạc có năm màu da: trắng, vàng, nâu, đen, đỏ. Thiên Lý và Tra Nhĩ đều là người da vàng, nếu đổi màu da, ít nhất có thể lừa được người khác qua chủng tộc. Lại dùng thêm chút kỹ xảo trang điểm, cố gắng thay đổi gương mặt vốn có, vậy nếu không có người quen, chắc chắn rất khó nhận ra. Huống hồ Thiên Lý còn đang trong thời kỳ trưởng thành, dáng người thay đổi mỗi năm, chỉ cần làm việc điệu thấp* một chút, cũng không cần quá lo lắng sẽ bị người nhận ra.
(*) kinh hỉ: kinh ngạc vui mừng
(*) điệu thấp: im hơi lặng tiếng, không rêu rao, khoe khoang
Lần này lên đường, Thiên Lý chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Cô muốn thăm dò xa hơn, nếu trên đường không có thời gian khắc quy tắc thì có thể gửi về, dù sao chú Thủy vẫn sẽ luôn đóng giữ trong thành. Thành Minh cũng đã hoàn thành cơ sở quy hoạch, chỉ cần không bị phá hoại trên quy mô lớn thì có thể phát triển thuận lợi.
Đáng tiếc đã dùng hết trái tim Long Ngữ và kim loại Long Ngữ, nếu không Thiên Lý còn có thể chế tạo ra vài máy móc hữu dụng khác. Giờ cũng không nên hợp tác với Bách Chiến, cô không muốn giao đồ trong tay cho Bách Chiến, ít nhất phải chờ cô có căn cứ chân chính hẵng.
Trước khi đi còn xảy ra một phiền toái, thằng nhóc Vệ Không vừa thấy Thiên Lý và Tra Nhĩ phải ra ngoài, sống chết muốn bám theo, ầm ĩ giống như một con khỉ ăn ớt. Tra Nhĩ lườm đánh thế nào cũng không có tác dụng, đám chú Thủy lại rất che chở thằng nhóc này, không cho Tra Nhĩ xuống tay nặng.
Thực tế, là dị năng giả không gian, Vệ Không có tác dụng cực lớn ở phương diện khác. Song giờ cậu vẫn còn quá đơn thuần, hơn nữa ngoài thuấn di* không gian, vẫn chưa có bất cứ thủ đoạn công kích nào.
(*) thuấn di: di chuyển trong nháy mắt
Tra Nhĩ đột nhiên xòe tay ra với Vệ Không, quơ quơ trên không trung, ý bảo cậu cũng xòe tay ra. Vệ Không do dự xòe tay ra, Tra Nhĩ xoẹt một vuốt lên ba lô của Thiên Lý, rồi đặt vật gì đó vào tay cậu.
Mềm mềm, ngưa ngứa. Vệ Không nhìn kỹ, một sinh vật bốn chân lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cậu, làn da vốn màu nâu xanh từ từ biến thành màu da người, trong chốc lát đã biến mất trong tầm mắt, nhưng xúc cảm kia vẫn tồn tại như cũ.
“A!” Vệ Không hất mạnh tay lên, vứt sinh vật nhỏ ra, nhanh chóng vọt ra sau lưng chú Thổ.
Tra Nhĩ liếc cậu bằng ánh mắt khinh thường, ý là, ngay cả loài vật nhỏ này cũng sợ, còn muốn đi theo họ ra ngoài?
Thiên Lý vội vàng tiếp Tiện Y rơi từ trên không xuống. Tên nhóc này, sắp rớt não rồi mà vẫn cứ cái dáng bình tĩnh, sừng sững bất động. Bị ném ra ngoài ở tư thế nào, rơi xuống vẫn là tư thế ấy, đặt nó lên ba lô lần nữa vẫn là tư thế ấy.
Thiên Lý vỗ về: “Vệ Không, chúng tôi sẽ trở về nhanh thôi, cậu phải ngoan ngoãn đó, chờ cậu học được bản lĩnh giỏi, chúng tôi sẽ mang cậu cùng đi thám hiểm.”
Cái cổ rụt sau bả vai chú Thổ của Vệ Không lại thò ra, đôi mắt trong suốt tràn đầy uất ức.
Cuối cùng, cậu vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người rời đi. Nhìn chăm chú hình bóng quấn quýt của họ biến mất trong bóng đêm, suy nghĩ muốn trở nên mạnh mẽ cắm rễ vào đáy lòng cậu. Cậu, thật sự rất muốn cùng đi với họ…
Điểm đến lần này của Thiên Lý là dãy núi Tạp Cơ Nhĩ. Đây là một dãy núi cực lớn chạy dọc hai phía nam bắc ở biên giới Đông Nam; mấy trăm năm trước đã bị trọc khí chia đôi, trở thành hai dãy Tạp Cơ Nhĩ Bắc và Tạp Cơ Nhĩ Nam ngày nay. Tạp Cơ Nhĩ Bắc tiếp giáp với rừng rậm Duy Cam của khu 21 cấp D; Tạp Cơ Nhĩ Nam bị cô lập trong vùng đất trọc hóa, trở thành dãy núi trọc hóa lớn nhất tinh cầu này.
Sống chủ yếu ở dãy núi này là người da đỏ và người da nâu. Trong Tạp Cơ Nhĩ Bắc vẫn còn hơn ba triệu người sống, họ muốn đi vào Tạp Cơ Nhĩ Nam, nhất định phải vượt qua khe núi trọc hóa nguy hiểm ở giữa. Hằng năm, để vận chuyển vật tư và săn giết sinh vật trọc hóa, rất nhiều người đã chôn xương ở chốn này.
Thiên Lý dự tính cần khoảng hơn bốn tháng mới đến được dãy Tạp Cơ Nhĩ, trên đường còn phải đi qua khá nhiều thành thị.
Ngày thứ năm sau khi cô và Tra Nhĩ rời đi, dừng lại tại nơi cách một tòa thành biên giới tên là Dạ Huân khoảng gần 3km.
Cô lấy nước thay da ra, do dự một chút. Trước đó cô chưa thử qua, không rõ hiệu quả. Song cô hiểu rõ chú Thủy, “tay nghề” của ông vẫn rất đáng tin cậy. Nghĩ vậy, Thiên Lý ngửa đầu uống một hớp nhỏ.
Tra Nhĩ ngồi xổm bên cạnh, tò mò nhìn.
Không bao lâu, Thiên Lý cảm thấy da mình hơi nóng lên. Khoảng hai ba phút sau thì ngừng nóng. Tra Nhĩ đột nhiên thò tay sờ sờ mặt Thiên Lý, dường như đang lau cái gì. Động tác này cho thấy, màu da của cô chắc chắn đã thay đổi.
Tra Nhĩ lau một lúc thì dừng lại, ngoại trừ hơi khó hiểu, vẻ mặt cũng không có gì khác thường. Hắn không có quan niệm đẹp hay xấu, chỉ cần hơi thở quen thuộc này không thay đổi, cho dù Thiên Lý có biến thành “màu sắc” nào cũng không có gì thay đổi đối với hắn.
Thiên Lý đưa nước thay da cho Tra Nhĩ, ý bảo hắn cũng uống một hớp. Tra Nhĩ không chút do dự nghe theo. Rất nhanh, làn da của hắn cũng xuất hiện biến hóa.
Lúc này, có lẽ Thiên Lý nên cảm thấy may mắn vì mình không nhìn thấy. Tay nghề của chú Thủy đương nhiên không thể chê vào đâu được, nhưng ông chưa nói cho Thiên Lý, công hiệu của nước thay da cũng chịu ảnh hưởng của các nhân tố như thể chất, giới tính, dị năng, v.v… của từng người.
Thiên Lý uống xong, màu da từ vàng biến thành đen. Điều này thì không sao, nhưng cô lại mặc bộ trang phục màu xanh nâu, bên ngoài còn khoác một cái áo choàng màu đen. Đội thêm cái mũ, nhìn chính diện chỉ có thể thấy phần lòng trắng mắt, đến tối thì tầm nhìn gần như bằng không… Cả người gây cho người ta cảm giác chỉ có một chữ ---- đen!
Khác với Thiên Lý, làn da Tra Nhĩ biến thành màu đỏ, tóc còn xơ lên, rối tung như cành khô, hiện ra ánh sáng xanh mờ mờ ảo ảo dưới ánh mặt trời. Sắc da đỏ thẫm phối với một mái tóc xơ rối giương nanh múa vuốt, thêm cả đôi mắt hung ác kia, quả thực tựa như một con ma đỏ đến từ địa ngục, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ hãi.
Vốn nếu chỉ có mình Thiên Lý, người ta chỉ thấy cùng lắm là một người hơi âm trầm thôi. Nhưng cô và Tra Nhĩ đứng cùng nhau, hiệu quả liền hoàn toàn khác. Một người như u linh* trong đêm tối, một kẻ như ác quỷ từ địa ngục, tổ hợp đen và đỏ, trở thành một đời “Hắc Hồng Song Sát”* mới.
(*) u linh: linh hồn người chết
(*) Hắc Hồng Song Sát: hai sát thủ đen và đỏ
Có lẽ Thiên Lý đã đạt được mục đích mê hoặc kẻ địch, nhưng dáng vẻ này mà muốn điệu thấp*, trừ phi những người khác đều bị mù màu.
(*) điệu thấp: im hơi lặng tiếng, không rêu rao
Nếu cô nhìn thấy được, hẳn sẽ tình nguyện trốn trong rừng sâu núi thẳm hai mươi mấy ngày cũng không muốn dùng dáng vẻ này xuất hiện trước mặt người khác.
Nhưng cũng vì không thể nhìn thấy, nên cô rất bình tĩnh.
Lúc Thiên Lý và Tra Nhĩ đến thành Dạ Huân, đêm đã khuya.
Đến một khách sạn, Thiên Lý nói với phục vụ đang buồn ngủ: “Còn phòng trống không?”
“Nhìn màn hình, tất cả những phòng màu xám đều là phòng trống, mời ngài tự chọn vị trí ưa thích.” Phục vụ miễn cưỡng đáp một câu.
Thiên Lý đưa tay đặt lên màn hình trên tường, điểm chọn số 602, sau đó lấy thẻ tiền ra quẹt một cái qua rãnh.
Phục vụ nghe thấy tiếng nhắc phòng đã đặt, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn khách mới đến, kết quả không thấy một bóng người.
“Cảm ơn.” Bên tai truyền tới giọng nói kia, vẻ mặt phục vụ quái dị nhìn khắp nơi, cố gắng muốn tìm ra người nói chuyện.
Thiên Lý gõ bàn, thản nhiên nói: “Làm phiền, xin dẫn chúng tôi đến phòng.”
Phục vụ nhìn qua theo tiếng, một hồi lâu mới phát hiện… bóng ma đang đứng ở đó.
“A… Vị khách này, xin hỏi ngài vừa nói gì vậy?”
“Dẫn chúng tôi đến phòng.” Thiên Lý lặp lại lần nữa.
“A a, vâng, xin chờ chút.” Phục vụ luống cuống lấy thẻ phòng, ánh mắt vẫn không quên liếc qua dò xét “anh ta”, đôi tròng mắt trắng dưới cái mũ màu đen kia rất kinh người, đặc biệt là trong ban đêm yên tĩnh như thế này, lại càng thêm vài phần ý lạnh.
“Xin mời, bên này.” Phục vụ dẫn người vào cầu thang ánh sáng, ấn phím số 6.
Trên màn hình nhỏ của cầu thang ánh sáng có máy đo cân nặng của khách, phục vụ vừa liếc một cái, phát hiện con số là 179kg.
179… Trong lòng phục vụ rùng mình, cách đây không lâu cậu mới cân, chỉ có 72kg. Mà người áo đen nhỏ bên cạnh này cùng lắm cũng chỉ 37kg thôi chứ, vậy gần trăm kg kia ở đâu ra vậy? Trong cầu thang ánh sáng còn có người khác sao…
Hai người đều không nói gì, trong không gian khép kín yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở, tốc độ bay lên dường như cũng vô cùng chậm chạp.
Phục vụ ra vẻ tùy ý hỏi thăm: “Ngài còn có một người bạn khác sao? Vừa rồi hình như ngài nói là dẫn ‘chúng tôi’ đến phòng?”
Thiên Lý nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy bạn của ngài đâu? Không ở cùng một chỗ với ngài sao?”
“…” Thiên Lý từ từ quay đầu, dùng đôi tròng mắt trắng kinh người dưới chiếc mũ nhìn chằm chằm cậu ta, kỳ quái hỏi: “Không phải anh ấy đang đứng ngay sau cậu sao?”
Người phục vụ cứng đờ, cảm giác lạnh từ xương sống chạy thẳng lên đại não. Cậu nuốt nước miếng, từ từ quay đầu lại một cách máy móc, bất ngờ thấy một gương mặt đỏ sẫm như yêu quái, lạnh lùng như ác quỷ dần dần hiện ra trong không trung, thân thể vẫn đang trong trạng thái tàng hình. Phục vụ đáng thương chỉ thấy một cái đầu đang lơ lửng nhếch môi cười với cậu…
“A a a…”
Cầu thang ánh sáng vừa mở, phục vụ lảo đảo chạy ra, thét chói tai chạy trốn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Thiên Lý không hiểu ra sao, Tra Nhĩ cũng vẻ mặt vô tội (phụt!)
Thiên Lý hoàn toàn không muốn dọa người, vừa rồi cô không biết Tra Nhĩ đang tàng hành, nên trả lời cũng khá tùy ý, thế nên phục vụ thấy Tra Nhĩ đột nhiên hiện hình, lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán, huống chi Tra Nhĩ còn đùa dai, chỉ lộ ra mỗi cái đầu… Thực tế, dù hắn không tàng hình, đoán chừng phục vụ cũng sẽ vẫn sợ hãi, với bề ngoài của hắn bây giờ, không cần ra tay cũng đã sinh ra lực uy hiếp đáng sợ.
Hôm sau, người của cả thành Dạ Huân đều biết đêm qua có hai con quỷ đến thành, qua lời “thêm mắm thêm muối” của phục vụ, “Hắc Sát” Thiên Lý và “Xích Quỷ” Tra Nhĩ còn chưa lộ mặt đã “tiếng quỷ lan xa”, mọi người đều muốn trông chờ vây xem…
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
17 chương
20 chương
344 chương