Lai Địch nhìn đống thây nát trên mặt đất, sắc mặt âm u. “Ngài…” Một gã vệ sĩ sau lưng tiến lên thấp giọng gọi một câu. “Đưa cậu ta đi hỏa táng, xử lý tốt hiện trường.” Lai Địch mạnh mẽ xoay người, bước lên Phiêu phù xa, dứt khoát rời đi. Hắn ta hoàn toàn không ngờ Mặc sẽ chết! Mặc là người thủ hộ khế ước của hắn, mười năm trước đã ở bên cạnh hắn, người biết đến sự tồn tại của cậu ta đã ít lại càng thêm ít hơn. Cậu ta có được dị năng cường đại hiếm có, tuyệt đối không phải loại dị năng giả bình thường có thể giết chết. Nhưng mà, Mặc chẳng những đã chết, lại còn chết vô cùng thê thảm. Những kẻ vốn bị hắn coi là mấy nhân vật nhỏ chỉ bằng con sâu cái kiến, vậy mà lại dễ dàng khiến cho hắn tổn thất một quân đại tướng! Hai kẻ kia, đáng chết! Trong mắt Lai Địch hiện lên một ánh sáng âm ngoan. Bất kể tên đàn ông kia có phải “hắn” hay không, hắn ta đều không có ý định buông tha cho hắn. Nhưng mà tạm thời vẫn phải nhẫn nại chịu đựng một chút, vị trí của hắn bây giờ vô cùng mẫn cảm, không thể đi nhầm một bước nào, càng không thể gióng trống khua chiêng mà phái người đuổi giết hai dị năng giả. Nghĩ tới đây, hắn ấn mở máy truyền tin: “Hồng Phong, làm thay tôi một chuyện…” … Tra Nhĩ ôm Thiên Lý vào Phiêu phù xa, học động tác của cô trước kia, nổ máy xe, vội vã chọn một phương hướng ngược với thành Thánh mà đi. Giờ phút này, gương mặt hắn dữ tợn, trọc khí toàn thân bốc lên, đầu óc dần dần trở nên hỗn loạn, hơi thở tối tăm phiền muộn chợt hiện chợt tắt trong mắt. Hắn lái xe nhanh hơn, gân xanh trên tay gần như nổ ra, lưng run nhè nhẹ, dường như đang liều mạng đè nén điều gì. Không biết phải qua bao lâu, chân trời phủ đầy ánh chiều tà màu đỏ, chỉ nghe thấy một tiếng gào rú của Tra Nhĩ, Phiêu phù xa ầm ầm rơi xuống đất. Sau đó, hắn lao ra từ trong xe, trong nháy mắt đã vọt vào trong rừng rậm. Rất nhanh, cây rừng ngã lật, hù dọa một đống chim thú. Bất chấp tất cả mà lướt đi một hồi, sau đó Tra Nhĩ té ngửa xuống mặt đất, hoàn toàn chìm vào bóng tối… Mà bên kia, Thiên Lý ngồi trong xe vẫn đang ở trong tình trạng hôn mê, nhưng trong cơ thể cô lại đang phát sinh biến hóa không thể tưởng tượng nổi. Cú va chạm kia, dường như đã chạm đến một vòng cấm nào đó, một năng lượng kỳ lạ ở trong lòng bàn tay trái bắt đầu khuếch tán, trải rộng khắp các nơi trên thân thế. Linh khí dần dần diễn sinh*, bắt đầu tự động di chuyển, tất cả xung quanh dường như đều trở nên linh động mà trong sáng, cỏ cây cùng vươn, tỏa ra ánh sáng chói lọi như có sinh mệnh dưới ánh mặt trời. (*) diễn sinh: đã giải thích qua Ngược lại, cách đó không xa, Tra Nhĩ mất đi ý thức đã bị trọc khí bao phủ hoàn toàn, màn sương giống như chất khí không ngừng phóng xạ ra bên ngoài, đi qua nơi nào, cây cối khô mục, hơi thở tử vong tràn ngập, ngay cả gió cũng đều trở nên đờ đẫn mà nặng nề. Cái loại áp lực khiến cho người ta tuyệt vọng này, dường như là ác ma cắn nuốt sinh mệnh, hủy diệt linh khí trong trời đất từng chút một. Nếu có người từ trên không nhìn xuống, sẽ có thể nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kỳ lạ, chỉ là hai nơi cách xa nhau có ba trăm mét mà thôi, nhưng một nơi lại tươi đẹp và tràn trề sức sống, còn một chốn lại âm u đầy hơi thở tử vong. Hai vùng lần lượt lấy Thiên Lý và Tra Nhĩ làm trung tâm, ngay lúc này hình thành hai cực ánh sáng và bóng tối, dần dần thành hình. Hai loại lực lượng không ngừng khuếch tán, rốt cuộc cũng đụng vào nhau, tạo ra chấn động cực lớn, dòng khí như từng vòng sóng bắt đầu gợn ra bên ngoài. Tất cả đều im lặng, nhưng lại trực tiếp chạm vào linh hồn. Thiên Lý và Tra Nhĩ, đồng thời mở mắt ra. Linh khí ngừng diễn sinh. Trọc khí ngừng lan tràn. Tất cả, trong nháy mắt trở lại bình tĩnh. Thiên Lý đi ra từ trong xe, vuốt vuốt trán, rõ ràng thân thể không ngừng đau đớn, nhưng tâm trí cũng rất nhanh trấn tĩnh lại. Thả cảm giác của mình ra, cô rất nhanh đã tìm được Tra Nhĩ đang ngồi cách đó không xa, mang vẻ mặt không biết nên giải quyết như thế nào, đồng thời cô cũng phát hiện tình huống trọc khí đầy trời bên đó. Xem ra rốt cuộc Tra Nhĩ vẫn vận dụng dị năng của mình. Nguy cơ bị người đuổi giết tạm thời biến mất, nhưng mà Tra Nhĩ… Tra Nhĩ dường như vô tri vô giác, trong mắt trống rỗng. Hắn chậm rãi đứng lên, trong cổ họng phát ra một tiếng gầm hơi mang chút đau đớn, nhìn khắp bốn phía, hắn không biết nên làm như thế nào. Thế giới đan xen màu xám và sắc xanh, tựa như linh hồn của hắn, bồi hồi giữa biên giới vùng địa cực. Hắn không dám chuyển bước, bởi vì hắn không biết con đường kia là chốn hy vọng, hay là nơi muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Trong thân thể tràn ngập cảm giác đói khát giống như cái động không đáy cùng dục vọng khát máu khiến cho người ta điên cuồng. Buông tha cho việc giãy dụa, là hắn có thể giải thoát. Nhưng hắn, còn muốn đợi, đợi… ai? “Tra Nhĩ.” Tra Nhĩ quay đầu lại, một bóng dáng nhỏ quen thuộc xuất hiện cách đó không xa. Cô càng tới gần, Tra Nhĩ càng cảm giác được màu sắc vốn u ám xung quanh dần dần trở nên rực rỡ. Mỗi một bước của cô, dường như cũng đang an ủi linh hồn của hắn. Cô vươn tay ra với hắn: “Tra Nhĩ, tôi là Thiên Lý, anh còn nhớ rõ không?” Nhìn gương mặt tươi cười của cô, hắn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác như được cứu rỗi. Âm u và lạnh lẽo tan biến, trí nhớ trở về. Thiên Lý. Tra Nhĩ ôm lấy cô, bởi vì tiếp xúc mà thân thể vô cùng đau nhức, nhưng không cách nào xua đuổi được vui sướng tràn đầy trong lòng. Một tia sáng trong bóng tối, đang ở ngay trong lòng của hắn. “Có sao không?” Thiên Lý vỗ vỗ lưng của hắn. Tra Nhĩ cọ mặt của cô, lẩm bẩm vài tiếng. Thiên Lý dùng cảm giác kiểm tra thân thể của hắn một chút, sau khi xác định không có việc gì mới nói: “Anh đã dùng dị năng sao? Mức độ trọc hóa rõ ràng đã cao hơn, nhưng cũng may vẫn còn giữ lại được tính bình thường. Anh đúng là một kẻ lợi hại, cho dù như vậy cũng vẫn có thể chống lại trọc hóa.” Dáng vẻ Tra Nhĩ là có nghe mà không có hiểu, chỉ biết không ngừng gật đầu. “Hiện tại cũng không còn sớm, chúng ta rời nơi này trước đã.” Bây giờ có lẽ bọn họ đã ở một nơi hoang vu tại biên giới khu vực cấp A, cũng không phát hiện máy theo dõi. Nhưng vẫn không thể cam đoan là không có người thăm dò. Thiên Lý kéo Tra Nhĩ lên Phiêu phù xa, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: “Tra Nhĩ, anh biết lái xe?” Tra Nhĩ nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội. Thiên Lý thở dài: “Được rồi, hỏi cũng như không.” Cô vừa nổ máy xe, vừa nói thầm trong lòng: Tra Nhĩ là ngốc thật hay giả ngốc đây? Cảm thấy thật ra hắn đã học xong rất nhiều thứ rồi… Mặt trời chiều ngả về tây, cảnh ban đêm dần dần bao phủ mặt đất, chiếc Phiêu phù xa bị hủy hoại một nửa chở hai người hoàn toàn không biết gì trong tương lai vội vã đi về một nơi phương xa không biết tên. Thiên Lý không biết, ngay trong lúc cô hôn mê, thân thể xuất hiện tiến hóa tự nhiên, nếu loại tiến hóa này vẫn luôn tiếp tục, sẽ biến cánh rừng chỗ cô nằm kia thành một mảnh đất tràn trề linh khí có một không hai, mà cô cũng sẽ bước lên một con đường tươi sáng, trở thành vị linh giả đầu tiên cũng là duy nhất trên thế giới. Mà Tra Nhĩ cũng không biết, dị năng của hắn đã dẫn phát dị biến của trọc khí, lĩnh vực hệ ám thành hình, nếu kéo dài thêm, sẽ hóa thành thần chết, gặt hái toàn bộ linh khí trong trời đất, cắn nuốt sức sống, tạo nên vô số mảnh đất chết chóc và những sinh vật trọc hóa. Thiên Lý đã mất đi một cơ hội tiến hóa linh khí, nhưng lại cứu vớt Tra Nhĩ suýt chút nữa đã sa vào bóng đêm. Tra Nhĩ để vuột thời cơ duy ngã độc tôn, lĩnh vực hóa ma*, nhưng lại lấy được lực lượng tâm linh chiến thắng vận mệnh. (*) duy ngã độc tôn, lĩnh vực hóa ma: trở thành ác ma tôn quý nhất Giữa hai người, tựa như có một sợi dây vô hình kết nối, dù cho người ở hai cực âm dương, cũng có thể ảnh hưởng lẫn nhau, cuối cùng trăm sông đổ về một biển, sáng tạo nên kỳ tích. Thiên Lý và Tra Nhĩ liên tục chạy bảy, tám ngày đường, rốt cuộc đến biên giới khu vực cấp C. Nơi đây không có các loại điều lệ cùng với giám sát và điều khiển, tuy rằng vẫn hạn chế không ít thứ như cũ, nhưng ít ra cũng có thể để cho người ta thư giãn một tý rồi. Bọn họ không vào thành, mà tìm một trạm bổ sung năng lượng để nghỉ ngơi. Trong một đoạn thời gian rất dài sau này, trạm bổ sung năng lượng đã trở thành trạm trung chuyển của Thiên Lý. Trong thành thị không có những thứ cô cần, hơn nữa cũng để tránh cho bị người có tâm phát hiện tung tích, cho nên cô luôn cố gắng hoạt động nơi dã ngoại. Cũng may mua đồ qua Internet rất thuận tiện, chỉ cần không phải ở địa phương trọc hóa, bất kể là vật tư gì cũng đều có thể nhanh chóng bổ sung. Trong lúc đó, cô cũng không báo một tiếng bình an cho người giám hộ Bá Ân, cũng nói cho ông ấy biết sẽ tạm thời ở lại nhà bạn, trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Tuy rằng lo lắng, nhưng Bá Ân cũng không trách cứ nhiều. Ông biết rõ Thiên Lý cũng không phải là một đứa trẻ bình thường, tâm trí trưởng thành, lại có Tra Nhĩ bảo vệ ở bên cạnh, có lẽ chẳng cần lo lắng an toàn. Sắp xếp xong mọi thứ, Thiên Lý sửa chữa Phiêu phù xa một lần nữa, chiếc xe này đã đi theo cô hai năm, vỏ ngoài cũng đã sứt mẻ, rất nhiều linh kiện bên trong cũng cần phải thay mới. Thật ra so với sửa chữa, mua một chiếc xe mới càng dễ dàng hơn, nhưng cô chưa từng nghĩ đến việc vứt bỏ nó. Đã có kinh nghiệm ở giải thi đấu vũ khí, trình độ hiểu biết của Thiên Lý đối với máy móc lại tăng lên một ít, Phiêu phù xa được cô cải tạo lại càng thêm tốt hơn. Khi cô chuẩn bị tiếp tục lên đường, một tin tức đưa tới chú ý của cô: Tại 5D09 đã trọc hóa một nửa do bị thú triều tấn công cách đây một năm lẻ tám tháng, đàn thú gần như đã tản đi… Tim cô đập mạnh, rốt cuộc đàn thú đã tản đi! Thiên Lý quay đầu sang phương hướng của 5D09, nơi đó là nơi cô sinh ra, là nhà của cô ở thế giới này. Lúc nên về nhà đã đến. Thiên Lý mang theo Tra Nhĩ trực tiếp chạy tới thành Tạp Sắt. Cô muốn đem tất cả những linh mộc, tài liệu vũ khí và máy móc mà cô thu được lấy ra, sau đó mang hết đến 5D09. Trên đường, cô vẫn góp nhặt được không ít linh mộc, đợi khi tìm được nơi ở tạm, chỉ sợ cô phải bận rộn một phen rồi. Gần đây tâm tình của Tra Nhĩ rất tốt, không hề cảm thấy gấp rút lên đường vất vả chút nào, mỗi ngày đều vui vẻ, không xuất hiện tình huống trọc hóa lúc trước nữa, chẳng qua trọc khí lại thăng lên một giai đoạn mới, không có dấu hiệu giảm bớt. Thật không biết nơi nào có thể khiến cho Tra Nhĩ hoàn toàn trọc hóa, dường như hắn vẫn luôn có thể ở lại sát rìa trọc hóa… Ngay tại lúc Thiên Lý thu lại vật phẩm gửi trong thành Tạp Sắt, cô đã ngoài ý muốn nhận được tin tức của Thương. Khởi động nhiệm vụ: [Phái người tiến vào 5D09 trước, điều tra số lượng, chủng loại và phân bố của sinh vật trọc hóa, thời hạn là 3 tháng. Chú ý: Nếu gặp được sinh vật nửa trọc hóa, lập tức tiến hành bắt giữ, vận chuyển đến địa điểm khác và truyền tin.] Thiên Lý hơi giật mình, không thể ngờ được lại trùng hợp như vậy, địa điểm của nhiệm vụ dĩ nhiên lại ở 5D09 mà cô sắp trở về. Nhưng mà bắt sinh vật nửa trọc hóa? Chẳng lẽ là dùng để nghiên cứu trọc hóa sao? Cô nhớ tới việc lần trước gặp phải nhện sói trên tàu con thoi, vận chuyển sinh vật trọc hóa rất không dễ dàng, chỉ hơi vô ý một chút sẽ gây ra bạo động cực lớn. Nhưng mà bắt sinh vật nửa trọc hóa chỉ là nhiệm vụ bổ sung, cô có thể lựa chọn không làm. Nhiệm vụ chủ yếu chỉ là điều tra, Thiên Lý cũng lại không lo lắng. Cô đọc qua tư liệu của các thành viên trong Ngu Giả, rất nhanh đã chọn ra được mấy người. Á Đương: Hệ điện, chỉ số sức chiến đấu A, am hiểu bày lưới điện và bố trí cạm bẫy, suy nghĩ tỉ mỉ. Ô Tặc: Hệ gió, chỉ số sức chiến đấu B, am hiểu dao gió và nhảy vọt, tốc độ cực nhanh. Xích Cưu: Hệ lửa, chỉ số sức chiến đấu A+, sức bật kinh người, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Liên Hoành: Cảm ứng tâm linh, có thể gieo tọa độ năng lượng xuống người sinh vật, trong phạm vi nhất định có thể nhanh chóng tìm được mục tiêu, hơn nữa có thể lợi dụng sóng điện não để truyền âm đi ngàn dặm. Mặt khác, Thiên Lý cũng coi mình và Tra Nhĩ vào. Dù sao mục đích giống nhau, cô cũng vừa vặn có thể dễ dàng thuận tiện phân tích năng lực của từng thành viên. [Trong vòng 5 ngày đến 5D09, tập hợp tại quảng trường trung tâm, tham gia nhiệm vụ điều tra. Dấu hiệu phân biệt thành viên: Nhẫn vàng ngón cái.] Bốn người ở các thành thị khác nhau đều nhận được tin tức triệu tập trong cùng một lúc. Nhiệm vụ đầu tiên của Ngu Giả, chính thức được khởi động!