Hiền Tri Thiên Lý
Chương 156 : Thành Sơ Thăng (4)
Edit: Tiểu Lăng
Nhẹ nhàng đặt bó hoa tươi trước bia mộ, Thiên Lý đứng yên đó, sâu trong đôi mắt không có tiêu cự hiện lên vẻ đau thương.
Người cha kiếp này của cô, đã ngủ yên ở nơi đây sáu năm.
Một đôi bàn tay to ôm lấy cô từ phía sau, khẽ nói: “Thiên Lý, đừng buồn, tôi sẽ mãi mãi ở bên em.”
“Tôi biết.” Thiên Lý kéo tay hắn, quay đầu cười nói, “Chúng ta về thôi.”
“Ừ.”
Hai người nắm tay nhau rời khỏi vườn mộ 8D02.
Trên đường về thành, Tra Nhĩ bỗng vô cùng phấn khởi hỏi: “Thiên Lý, hai ngày nữa là sinh nhật em rồi, em định làm gì?”
“Tôi không định tổ chức sinh nhật.” Mặt Thiên Lý hờ hững, dường như không có hứng thú gì.
“Đừng vậy, một năm khó được một lần, phải ăn gì ngon ngon đi chứ.” Tra Nhĩ kiên nhẫn, “Thiên Lý muốn ăn gì?”
Thiên Lý trầm ngâm mãi, trả lời: “Vậy, phải có bánh gato.”
“Ừ ừ, còn gì nữa?” Hai mắt Tra Nhĩ sáng lên, trong đầu đã xuất hiện một bạn nhỏ cầm giấy bút, sẵn sàng ghi chép bất cứ lúc nào.
“Tiếp đó là… salad rau quả, bánh pastry mứt quả*, bánh nhân ngũ sắc, đậu hũ chiên giòn, súp cà tím, trứng cuộn jambong, sandwich hương quả.”
(*) bánh pastry mứt quả: nguyên văn là “bánh mứt quả ngàn tầng”, tra theo tên tiếng Trung là bánh pastry (thường được tạo hình chong chóng hoặc sừng bò, v.v… các tạo hình phức tạp khác)
Tra Nhĩ nghe xong, buồn bực, hỏi nhỏ: “Thiên Lý, sao sinh nhật lại ăn chay như vậy được? Không có heo rừng, thỏ hoặc linh dương nướng sao?”
“Cũng đúng.” Thiên Lý nghiêm túc gật đầu, nói, “Vậy thêm cá giấm chua đi.”
Tâm tình của Tra Nhĩ lại lần nữa sa sút, xương cá đã nhiều lại còn nhỏ nữa chứ.
Hắn lại đề nghị: “Cá thôi thì ít quá, không thì thêm tôm, hến, trai sò gì đó nhỉ.”
“Ừ, cũng được, vậy thêm ốc đồng.”
“…” Tra Nhĩ tựa phịch vào cửa sổ xe, mặt mũi tràn đầy ấm ức.
Khóe môi Thiên Lý cong lên mỉm cười.
Đùa chú sủng vật cỡ lớn này, quả nhiên rất thú vị…
+++
Về thành Minh, cũng vừa đúng sinh nhật Thiên Lý, nhưng cô cũng không nói cho những người khác, chỉ mời chú Thủy làm một bữa ăn ngon; đêm ở cùng với Tra Nhĩ. Đương nhiên, có chuẩn bị heo nướng hắn yêu nhất.
Tra Nhĩ vừa về đã tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề, sau đó nhanh nhẹn chọn quần áo giúp Thiên Lý, từ trong ra ngoài, không thiếu món nào.
Thiên Lý vừa tắm xong, Tra Nhĩ đã kéo một chiếc váy ra trước mặt cô, vẻ mặt tràn đầy mong đợi, ra hiệu cho cô mặc.
Thiên Lý cũng không để ý, dù sao đối với cô, mấy bộ quần áo ở nhà không khác nhau là bao.
Cô nhận lấy váy, Tra Nhĩ lại bày đồ lót ra, hưng phấn khoa tay múa chân trên người cô.
Thiên Lý đen mặt, đoạt lấy, sau đó đuổi hắn ra khỏi phòng.
Chạng vạng tối, hai người Vệ Không và Hữu Vọng tự mình đưa thức ăn tới, thấy Thiên Lý hiếm khi ăn mặc ra dáng thục nữ: váy trắng dài thắt eo, mép váy điểm xuyết những đóa hoa li ti màu đỏ, hiển hiện hết vẻ dịu dàng của cô; tóc dài đen nhánh, mềm mại rủ xuống hai bên; trên gương mặt tinh xảo là đôi mắt đen láy, tựa như trời đêm bao la. Bờ môi đỏ hồng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhẹ. Toàn thân bao phủ khí chất tao nhã mà bình thản, khiến người không khỏi tim đập loạn nhịp.
Thiên Lý tuổi mười sáu, đã lộ rõ vẻ đẹp thuần khiết của một cô thiếu nữ.
Lúc này, một bóng dáng cao lớn ngăn trước mặt hai người, thô lỗ nói: “Nhìn cái gì? Đưa đồ ăn cho tôi, các người đi được rồi!”
Tra Nhĩ tay chân lanh lẹ bưng lấy khay trên tay hai người, xoay người chuẩn bị đóng cửa.
“Ế, chờ chút.” Hữu Vọng lập tức ngăn một bên khung cửa lại, nói, “Nhiều đồ ăn như thế, hai người ăn hết được à? Không ngại thêm hai người chứ?”
“Rất ngại, vô cùng ngại!” Tra Nhĩ không hề khách khí từ chối, sau đó dùng chân gạt cửa lại.
“Thiên Lý, Tra Nhĩ hẹp hòi kìa!” Vệ Không kêu vọng vào phòng.
Thiên Lý cười cười: “Tra Nhĩ, để bọn họ vào ăn cùng đi.”
“Tuyệt đối không!” Tra Nhĩ hung hăng nói, “Hôm nay ai dám đi vào, tôi chặt chân người đó!”
Rầm một tiếng, cửa đóng lại.
Hữu Vọng chỉ có thể sờ mũi, Vệ Không tức giận bất bình: “Hừ, Tra Nhĩ, anh chờ đó, sớm muộn cũng có ngày tôi sẽ truyền tống anh ra ngoài hành tinh!”
“Thiên Lý, ăn thôi.” Đối mặt với Thiên Lý, Tra Nhĩ hoàn toàn mang thái độ khác, vô cùng ngoan ngoãn dễ bảo.
Thiên Lý cười lắc đầu, xới cơm cho hắn: “Ăn đi.”
Tra Nhĩ vừa ăn vừa nhìn cô, mắt sáng lòe lòe.
Bởi vì không tập trung, suýt nữa hắn đút thịt nướng vào mũi.
Thiên Lý đưa khăn ăn cho hắn, hắn không đưa tay, mà trực tiếp đưa mặt lại gần.
“Tra Nhĩ, tự lau đi!” Tên này đúng là không thể chiều được, tật xấu trước kia chẳng đổi tý nào.
Tra Nhĩ vô tội giơ tay lên, tay trái là giò trước của heo, tay phải là giò sau của heo, biểu thị hai tay đều không rảnh.
“Bỏ đồ ăn xuống, lau xong rồi ăn.”
“Nhưng tý ăn xong lại phải lau mà.”
“Vừa ăn vừa lau.”
“Vậy phiền lắm, hay Thiên Lý lau cho tôi đi, như thế tôi cũng không cần lấy khăn lau tay đi lau miệng.”
“…” Tên này còn nói vệ sinh nữa cơ đấy!
Thiên Lý trợn trắng mắt, tiếp đó nhận mệnh lau mặt giúp hắn.
Tra Nhĩ không ngừng cười ha ha, dùng ánh mắt dịu dàng lẳng lặng nhìn Thiên Lý.
Hai người dùng bữa xong, ngoài cửa sổ cũng đã xuống màu đêm.
Rửa mặt xong, Tra Nhĩ tung tăng lại gần, hỏi: “Thiên Lý, mệt không, muốn nghỉ chưa?”
“Chưa, tôi muốn lên sân thượng hóng gió.”
“Được.” Tra Nhĩ nhảy lên sân thượng, trải một tấm nệm dài rộng chừng bảy, tám mét cho Thiên Lý.
Thiên Lý cũng không phát hiện bất cứ điều lạ thường nào, bởi bình thường Tra Nhĩ đã hay khiến người ta khó hiểu.
Cô nằm xuống nệm, nhắm mắt lại, tưởng tượng ra cảnh trời đêm đầy ánh sao.
Tra Nhĩ cẩn thận nằm xuống cạnh Thiên Lý, đuôi mắt lướt qua gò má cô. Đêm tối phác họa ra dáng mặt cô dịu dàng, trán, mắt, mũi, môi, đôi mi cong cong lên, những sợi tóc bị gió đêm thổi qua… Mỗi một phần đều cuốn hút hắn sâu sắc.
Con tim vốn xao động dần tĩnh lặng, hắn nhẹ nhàng nâng một lọn tóc của cô lên, quấn vào ngón tay.
Thiên Lý lặng lẽ hưởng thụ những phút giây yên tĩnh lúc này, mọi ồn ào quấy nhiễu bên ngoài đều đi xa.
Thành Minh đã dần có quy mô, bước đầu có tư bản lập chỗ đứng. Hành trình tìm kiếm các kho báu của Ngu Giả cũng mang lại thành quả nổi bật; giao dịch linh khí và vũ khí khắc văn tiến triển thuận lợi; căn cứ chăn nuôi kỳ lân vàng cũng đã được xây dựng; thực lực của nhóm Tả Miện, Hữu Ý, Hữu Vọng, Vô Ảnh, Vệ Không cũng đang không ngừng tăng lên… Càng vui hơn là, rốt cuộc Hi Á cũng đã hồi tin, cô ấy đã thành công lên cấp A, được đưa rời khỏi thành Điệp, đạt được tự do, chính thức trở thành một thành viên của bộ 8.
Có cô ấy gia nhập, lại thêm ưng rồng, Kiệt Ngao, bộ 8 đã bước đầu hình thành.
Và Khải cũng đồng ý thành lập trung tâm thông tin giúp cô, bọn họ sẽ có được một đầu mạng thông khắp bốn phương.
Xung đột Nam – Bắc rất có thể sẽ kéo dài thêm mấy năm, hai bên đã nổ súng gần đến mức đa cực hóa, nhưng có một điều sẽ không thay đổi – ai có tình báo, người đó sẽ có được tiên cơ.
Bỗng, Thiên Lý cảm thấy môi mình bị vuốt ve, hơi thở của Tra Nhĩ phất qua mặt cô.
“Thiên Lý…” Tra Nhĩ hôn lên môi cô lần nữa, đầu lưỡi nóng bỏng ướt át trượt vào răng cô, tinh tế khuấy động.
“Đừng mà… Tra Nhĩ.” Hai tay Thiên Lý chống lên cơ ngực săn chắc của hắn, cô nhẹ giọng từ chối.
Tra Nhĩ cắn cắn cằm Thiên Lý, tay dò vào dưới váy cô, chạm vào da thịt non mềm, hơi thở của hắn trở nên dồn dập lạ thường.
Cởi thắt lưng của cô ra, hắn đưa tay sờ vào khóa kéo đằng sau, thành thạo kéo xuống.
Thiên Lý không ngờ Tra Nhĩ lại có lúc lịch sự như thế, trước kia lúc động tình, hắn đều trực tiếp kéo quần áo ra, thô lỗ vô cùng. Nếu cô không kịp thời dùng linh khí đánh văng hắn ra, e là quần áo trên người sẽ rách hết.
Giờ đối mặt với một Tra Nhĩ dịu dàng như thế, cô lại không biết làm thế nào, tim cũng bất chấp nhịp đập.
Kiếp này, Tra Nhĩ chính là người thân mật với cô nhất, cô nguyện ý để cho hắn gần gũi mình. Nhưng đối với việc làm tình, dường như cô vẫn còn hơi mâu thuẫn.
Giữa lúc Thiên Lý chần chừ, quần áo của cô đã bị cởi ra một nửa, lộ ra bộ ngực vẫn còn mặc áo lót. Đồ lót cũng là do Tra Nhĩ chọn, lúc này Thiên Lý mới kịp phản ứng, tên này đã tính toán từ trước, đến sinh nhật sẽ ăn cô sạch sành sanh?
Tay Tra Nhĩ vạch một nhát, áo lót bị xé ra, mắt hắn sáng rực nhìn đôi thỏ ngọc kia, cúi đầu xuống, trằn trọc cắn, liếm mút.
“Đau!” Thiên Lý hô nhỏ. Tra Nhĩ trêu chọc làm cô hồng hai má, da thịt cũng ửng đỏ, người run nhẹ, như một đóa hoa xinh tươi ướt át.
Tra Nhĩ cũng không nhịn được nữa, động tác trở nên gấp gáp hơn. Chiếc váy của Thiên Lý bị hắn giày vò, trở nên xốc xếch không chịu được. Cây gậy nóng như lửa cũng không nhịn nổi, cách quần lót cọ cọ vào chốn bí ẩn của cô.
Thiên Lý đã cao được 1m64, nhưng so với Tra Nhĩ, cô vẫn vô cùng nhỏ xinh. Cả thân hình bị hắn ôm vào lòng, khó mà động đậy.
Tra Nhĩ bộc phát dục vọng, khiến Thiên Lý có phần sợ sệt, nhưng cô cũng không ghét.
Không bằng, đồng ý để hắn làm đi? Lòng cô bỗng nghĩ vậy.
Dường như cảm nhận được Thiên Lý đang dao động, Tra Nhĩ không nhịn được mà kích động lên, kéo quần lót cô ra. Ngón tay hắn trượt theo khe mông, thăm dò vào chốn bí ẩn của cô, nhẹ nhàng trêu đùa.
Theo bản năng, Thiên Lý khép hai chân lại, hơi ngượng ngùng.
Tra Nhĩ dùng đầu gối đẩy chân cô ra, nâng eo cô lên, kéo cô đến giữa dục vọng của mình.
Thân dưới của hai người tiếp xúc thân mật không có chút ngăn cản nào, chỉ cần hơi dùng sức là có thể xâm nhập.
Tra Nhĩ thở nặng, trong mắt hắn lộ ra tia sáng đáng sợ như dã thú.
Đang lúc hắn chuẩn bị vận sức tiến vào, lòng bàn tay trái của Thiên Lý bỗng nhói đau, viên ngọc ẩn chứa sinh mệnh bé nhỏ kia chợt rung động.
Thiên Lý lập tức tỉnh táo lại, đưa tay đẩy Tra Nhĩ ra.
“A…” Chốn bí ẩn bị cây gậy lớn kia mở ra, nó chưa đi vào cô cũng đã thấy khó mà chứa nổi nó.
Thiên Lý dùng sức lui ra sau, thở dốc nói: “Tra Nhĩ, dừng lại.”
Tra Nhĩ đang tràn ngập dục vọng, sao dừng nổi! Hắn thở hổn hển, tiếp tục đẩy về phía trước.
“Á… Tên này, anh có nghe không, tôi bảo anh dừng!” Thiên Lý đánh vào vai hắn, linh khí trong cơ thể hỗn loạn, cô hoàn toàn không thể dùng sức được.
Cảm giác nhói nhói ở lòng bàn tay trái càng ngày càng sâu sắc, lòng Thiên Lý lo âu vô cùng, con của cô không sao chứ? Sao cô lại có thể quên, trên người Tra Nhĩ ngưng tụ ma khí, hoàn toàn tương phản với cô, nếu xảy ra xung đột giữa hai nguồn lực lượng, không biết sẽ gây nên hậu quả gì!
Cô và hắn, không thể kết hợp!
Nhận ra sự thật ấy, Thiên Lý càng phản kháng mạnh hơn. Nhưng Tra Nhĩ thực sự đã đến mức không thể không được, mấy chục giây ngắn ngủi sao có thể rung chuyển được hắn?
Đúng lúc này, xung quanh hai người bỗng xuất hiện một dao động năng lượng quen thuộc.
Là phép dịch chuyển không gian của Vệ Không!
Mắt Tra Nhĩ lộ ra ánh sáng hung ác, hắn mở lĩnh vực ra, dao động trong không gian lập tức ngưng lại.
Thiên Lý thừa dịp này, tập trung tinh thần tụ linh khí lại. Hai lực lượng bỗng chốc va chạm với nhau, Tra Nhĩ bị bắn ra mấy mét, mà Thiên Lý thì bị cuốn vào không gian.
Nguy rồi, mình đang gần như trần trụi hết thế này, sao có thể để người ta nhìn thấy chứ?
Trước khi bị truyền tống, trong đầu Thiên Lý chỉ có một ý nghĩ đó.
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
17 chương
20 chương
344 chương