Hiền Tri Thiên Lý

Chương 125 : Ngũ hành

Edit + beta: Tiểu Lăng “Lũ ác quỷ đáng yêu, mặc sức chơi đùa đi, tiếp đến là thời gian vui vẻ của chúng bây rồi.” Mặt Kiệt Ngao trông vô cùng vui vẻ, trong tay gã ẩn hiện sương đen. Đám sương mù xung quanh như được hít thuốc phiện, rít gào nhào vào đám người. Mọi người hoảng sợ, rối rít mở vòng phòng hộ. Những người hơi chậm một chút, lập tức bị sương đen cuốn lấy, rú lên thống thiết. Những người đứng ở rìa ngoài may mắn hơn, họ kịp thời trốn khỏi phạm vi lĩnh vực, tránh ra thật xa. Những người khác chỉ có thể tiếp tục chống cự trong những tiếng rên đau đớn. Dẫu họ muốn lui, nhưng uy thế của lĩnh vực cũng hạn chế sức hành động của họ đi rất nhiều, họ không tài nào động đậy nổi. Đúng lúc này, mặt đất dưới chân Kiệt Ngao bỗng vỡ ra, lại nhanh chóng lấp lại, vùi nửa người gã xuống đất. Gã đang định bật dậy, thì đã nghe thấy một hồi âm thanh vang lên, sóng âm ẩn chứa lực công kích khiến kết cấu dị năng của gã dao động. Tiếp đó, một dòng nước xuất hiện xung quanh gã, vờn thành một nhà tù bằng nước, nhốt gã vào trong. Chú Kim tiến lên mấy bước, hai tay vung lên, nguyên tố kim loại nằm trong thổ nhưỡng được tinh luyện và cô đặc, chui từ dưới lên, hình thành một bức tường nữa bao quanh nhà tù bằng nước. Không gian khép kín không chút dưỡng khí, được ba tầng lực lượng chồng lên, dị năng giả bình thường tuyệt đối không thể phản kháng nổi. Nhưng các chú cũng không vội lạc quan, cường giả lĩnh vực không hề dễ đối phó như thế. Quả nhiên, chỉ mười mấy giây sau, tầng kim loại ngoài cùng đã xuất hiện những vết rạn kỳ dị, những tiếng ken két vang lên, bức tường sắp vỡ. Ba người tụ lực lần nữa, những lính đánh thuê có thực lực mạnh xung quanh cũng gia nhập vào, tầng tầng lớp lớp các bức tường nguyên tố được dựng nên, cuối cùng tạo thành một viên cầu bất quy tắc có đường kính khoảng gần mười mét. Không ít người thấy thế, đều âm thầm mừng rỡ; nhưng họ rất nhanh phát hiện, sức mạnh của lĩnh vực giết ma không hề yếu đi. Những đám sương mù vô tận vẫn điên cuồng công kích, rất nhiều lính đánh thuê thực lực bình bình bắt đầu tấn công lẫn nhau trong đau đớn, như những kẻ nghiện, vẻ mặt quái dị, đi đứng như điên. Hiện trường trở nên hỗn loạn, các dị năng giả vốn bảo đảm dư lại chút lực cũng không biết nên làm gì để khống chế cục diện, chỉ có thể giữ vững vòng phòng hộ, trơ mắt nhìn những người xung quanh chém giết nhau. Bỗng, bên tai vang lên một tiếng ầm! Mọi người ngây ra, viên cầu nhốt Kiệt Ngao bỗng nổ tung, những khối vụn đọng đầy nước bắn ra bốn phía, lực độ lớn tới mức đẩy lui hơn mười người gần gã nhất những mấy bước, ngay cả vòng phòng hộ của các chú cũng dao động mấy lần. Kiệt Ngao thở dài một hơi, lắc lắc nước đọng trên người, than thở: “Ngạt chết tao! Chúng mày không thể đổi chiêu khác à? Ra tý máu thôi cũng được.” Mọi người kinh hãi, công kích vừa rồi không hề tạo bất kỳ tổn thương gì cho gã đàn ông này sao? Các chú liếc nhau, vẻ mặt đều trở nên nghiêm trọng. “Chúng mày chơi chán rồi, giờ đến lượt tao.” Tay phải Kiệt Ngao búng một cái, đám sương mù vốn tán loạn xung quanh bỗng dừng lại, tiếng rít chói tai cũng biến mất trong chớp lát, chỉ nghe tháy tiếng kêu rên của mười mấy lính đánh thuê đang chém giết nhau. Ngay sau đó, từng đám sương mù bắt đầu tan ra, trộn lẫn vào nhau, như mực hòa với nước, nhanh chóng nhuộm thế giới vốn đục ngầu thành một màu đen nhánh, ngay cả ánh sáng nhàn nhạt của vòng phòng hộ cũng bị màu đen bao trùm. Tất cả chìm vào trong bóng tối nặng nề, từng chút hơi lạnh thấu vào tận xương. “Cảm nhận chút mùi vị của địa ngục đi…” Giọng nói âm u của Kiệt Ngao truyền đến từ trong bóng tối. Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm tiếng rắc rắc vang lên, vòng phòng hộ lần lượt vỡ vụn. Hai phần ba số người bị sương đen bao vây, hơi lạnh từ dưới chân vọt thẳng lên đại não, cơ thể không ngừng run rẩy, lực lượng dường như đã bị rút cạn. Họ dần xụi hết xuống đất, đau đớn lăn lộn. “Những âm thanh tuyệt vời làm sao.” Kiệt Ngao từ từ nhắm mắt lại như đang hưởng thụ, “Nghe mà máu trong tao phải sôi lên…” Trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ tuyệt vọng, gã đàn ông trước mặt thật sự quá mạnh, mạnh hơn những cường già lĩnh vực bình thường quá nhiều. Mà gã lại máu lạnh và tàn khốc, ra tay không chút kiêng dè, hoàn toàn hưởng thụ cảm giác giết chóc. Người như thế, hoàn toàn là tồn tại khiến người ta hãi sợ nhất. Chẳng lẽ hôm nay họ đều không tránh khỏi tai vạ? Chẳng lẽ hôm nay cả tòa thành Minh đều sẽ bị gã tàn sát? Giây phút họ mất hết can đảm, trong đám sương đen bỗng xẹt qua một ánh lửa, như thiên thạch rơi xuống sau Kiệt Ngao. “Tôi tới rồi, mấy ông bạn già.” Giọng chú Hỏa khàn khàn vang lên trong bóng đêm. “Cả tôi nữa.” Chú Mộc bên cạnh cũng phụ họa. “Ồ?” Kiệt Ngao hứng thú hơn, nói, “Thì ra vẫn còn cao thủ à, tốt lắm.” Trong bóng tối, không ai đáp lại gã, mấy chục giây sau, phía tây của Kiệt Ngao bỗng có một ánh vàng thắp sáng. “Kim.” “Mộc.” “Thủy.” “Hỏa.” “Thổ.” Vàng, lục, lam, đỏ, nâu, năm màu sắc chia làm năm hướng, lần lượt sáng lên. “Thành trận Ngũ Hành.” Năm người cùng quát. Vừa dứt lời, năm luồng sáng năng lượng xuyên qua bóng tối, đan quanh Kiệt Ngao, hình thành một trận cầu (trận pháp hình cầu) năng lượng kỳ lạ cực lớn. Năm màu ánh sáng không ngừng trôi nổi, dường như ẩn chứa một vận luật. “Trói!” Chú Thổ hô lớn. Trận cầu năng lượng bỗng lóe rực, lực lượng nguyên tố từ ngoài lĩnh vực ùa vào, như một lốc xoáy khổng lồ, dần dần hút sương đen xung quanh vào trong trận. Bằng một tốc độ mà mắt thường thấy được, phạm vi lĩnh vực của Kiệt Ngao nhanh chóng thu nhỏ lại cho đến khi chỉ còn đường kính khoảng năm mươi mét. Mấy trăm lính đánh thuê ngã rạp trên đất lại thấy ánh mặt trời, ngoại trừ chân tay bủn rủn ra, thần trí họ vẫn còn rõ ràng, nhưng số người tử thương đã vượt quá ba mươi. Họ ngây ngẩn nhìn trận cầu kỳ lạ mà năm chú hợp lực chế tạo ra, không ai không khiếp sợ. Đây là kiểu tấn công gì vậy? Lại có thể mạnh mẽ ức chế sức mạnh của lĩnh vực! Sắc mặt Kiệt Ngao cũng khá kinh ngạc, nhưng gã lập tức cười ha hả: “Hay, hay lắm! Cũng phải biết chút năng lực của bọn mày!” Năm chú không hề biến sắc, tập trung tinh thần khống chế lực lượng trong tay. Mấy năm bị cầm tù ở thành thị dưới lòng đất, năng lượng trong cơ thể họ vẫn luôn bị ức chế, nhưng họ chưa bao giờ từ bỏ, vẫn luôn không ngừng thử đột phá. Trận pháp này đúng là do họ cùng nghĩ ra, dù đang trong thành thị dưới lòng đất, không thể khởi động dị năng, họ cũng đã dùng ý nghĩ để diễn luyện cả trăm ngàn lần. Ở tuổi họ, thực lực vốn đã đạt tới mức cuối cùng, khó có thể đột phá hơn; nhưng họ lại có được tinh thần lực cường đại đến nỗi người thường không tài nào tưởng nổi, đó là thành quả của mấy chục năm mài luyện dưới lưỡi dao tuyệt vọng của thành thị dưới lòng đất. Họ gần như cho là, cả đời họ cũng không thể xông ra khỏi thành thị đó, được tự do trở lại. Nhưng hi vọng lại xuất hiện ngay lúc tuyệt vọng nhất. Thiên Lý, Tra Nhĩ, và những thành viên Ngu Giả, đã cho họ cơ hội được sống một lần nữa. Họ tình nguyện trở thành những người bình thường, họ vô cùng trân quý thứ tự do không hề có được một cách dễ dàng này, nên họ đi theo Thiên Lý, vốn chỉ để tìm một chốn an thân. Nhưng, rất nhanh, họ lại phát hiện, cô bé này không hề tầm thường, cô bé đang mở ra một con đường chưa từng có ai đi qua. Có lẽ, chính cô bé cũng không ý thức được, những gì cô bé đang làm, đang dần ảnh hưởng đến cả thế giới. Vốn ngũ hành đang thiếu Hỏa*, nhưng như số mệnh đã định sẵn vậy, họ lại tụ họp lần nữa. Tòa thành Minh nho nhỏ này, có lẽ nơi họ sẽ chứng kiến kỳ tích sinh ra. (*) ngũ hành thiếu Hỏa: ý chỉ ban đầu chú Hỏa (Trúc Tuần) vốn đã rời đi, sau lại trở về thành Minh cùng các ông bạn già Cho nên, bất kể ra sao, họ đều phải bảo vệ nó, không để bất kể kẻ nào nhúng chàm, cho đến khi chủ nhân của nó trở về! Kiệt Ngao là cường giả lĩnh vực, một mình gã có thể tàn sát cả một tòa thành thị, dị năng giả bình thường trước mặt gã đều là sâu bọ. Nhưng gã không phải vô địch. Dưới ánh mắt của mấy trăm dị năng giả, gã bị năm ông chú trông rất bình thường áp chế. Đây không phải phối hợp bình thường, mà đã trở thành một trận pháp có hệ thống siêu cường. Nó từng được viết trong bản ghi chép về văn minh thời thượng cổ, nhưng chưa bao giờ thật sự xuất hiện. Bây giờ, lần đầu tiên, uy lực của trận pháp hiển hiện trước mắt người đời, sánh ngang với sức mạnh của lĩnh vực. Lực lượng giằng co với lực lượng, tạo thành uy áp to lớn không lường trước được. Bất kể là Kiệt Ngao, hay là các chú, đều không thể động đậy. Những dị năng giả xung quanh cũng không dám tùy tiện ra tay, sợ phá hủy cục diện mà các chú vất vả mới khống chế được. Thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp, rõ là chỉ có mấy phút, nhưng cứ như đã qua cả một đời, các dị năng giả đều cảm thấy không thở nổi. Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, chú Thổ nhỏ giọng nói với một dị năng giả cách không xa sau lưng: “Mau chóng rời đi, gọi những người khác tới.” Dị năng giả đó cười khổ nói: “Cháu kiệt sức rồi, không đứng lên nổi.” Mặt chú Thổ nghiêm lại, không dám thả lỏng tinh thần. Xung quanh ít nhất còn khoảng gầm trăm dị năng giả đang nằm; người vừa rồi tránh kịp, không bị thương thì tạm thời không dám tiến lên; Kiệt Ngao lại có thể phá rào cản bất cứ lúc nào. Uy thế vừa rồi của gã đã chấn nhiếp tất cả mọi người, không ai không sinh lòng kiêng kỵ với gã. Mấy chú không sợ Kiệt Ngao hủy thành, lại không mong gã tạo cảnh máu tanh ở thành Minh. Nơi này giờ đã ở trên đầu sóng ngọn gió, nếu lúc này lại truyền ra tin huyết án, vậy khó mà giữ được quyền sở hữu thành Minh. Nhưng tình thế hiện tại lại bất lợi cho họ, họ không chắc chắn có thể giết Kiệt Ngao không. Lúc này, hai người một thú từ xa chạy tới, đó là Vệ Không, nhà thuần thú Hữu Vọng và thú nghịch quang Vô Ảnh từ ngoài thành trở về. Trước khi vào thành họ đã nghe được đại khái, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy cảnh giữa quảng trường và một đống lính đánh thuê nằm rạp xung quanh, trên mặt họ đều lộ vẻ không thể tin và hoảng sợ. “Hữu Vọng, chúng ta mau đi hỗ trợ.” Vệ Không phẫn nộ nói. “Con không thể qua.” Chú Linh chạy tới, ngăn cản, “Trận pháp này đã tự hình thành thành hệ thống, con không nhúng tay được.” “Vậy phải làm sao bây giờ ạ?” Chú Linh nghĩ nghĩ, nói với Hữu Vọng: “Hữu Vọng, có lẽ cậu và Vô Ảnh có thể giúp được.” Mắt Hữu Vọng sáng lên, anh vội hỏi: “Giúp như thế nào ạ?” “Vô Ảnh có thể lợi dụng ánh sáng và năng lượng để chế tạo xung điện, dưới tình huống không ảnh hưởng tới trận pháp, hẳn có thể mượn năng lượng của năm chú tấn công gã đó.” “Không thành vấn đề.” Hữu Vọng kiên định nói, “Giao cho bọn con!” Nói xong, vỗ một phát ăn ý với Vô Ảnh. “Vậy con thì sao?” Vệ Không xông lên trước, vội vàng hỏi. Chú Linh nói: “Vệ Không, con nghĩ cách dùng sức mạnh không gian chuyển hết những lính đánh thuê bị thương kia đi.” Mặt Vệ Không tràn đầy vẻ không tình nguyện. Chú Linh vỗ đầu cậu, mắng nhỏ: “Tình huống khẩn cấp, không được giở tính trẻ con ra.” Vệ Không cau mũi, giơ tay đồng ý. Hữu Vọng và Vô Ảnh đã chạy vào quảng trường. Dưới ánh mắt của mọi người, họ một trái một phải đứng vững cạnh trận pháp. Vô Ảnh gầm nhẹ, dưới cảm ứng của Hữu Vọng, mượn lực lượng của các chú chế tạo vô số xung điện, vọt tới chỗ Kiệt Ngao trong trận như tia chớp. Xung điện đánh vào một tầng phòng hộ kỳ quái, tốc độ bay bỗng trở nên chậm chạp lạ thường. Năm chú không cần giao lưu, cùng phát lực, ánh sáng năng lượng trong trận rực lên, chiếu rọi bóng tối quanh người Kiệt Ngao. Xung điện của Vô Ảnh ngưng tụ lại lần nữa, nhờ những luồng sáng này mà xuyên thẳng qua vòng phòng hộ. Chỉ nghe thấy trong trận vang lên tiếng rên, hiển nhiên xung điện đã đánh trúng mục tiêu. Một kích đã trúng, Hữu Vọng và Vô Ảnh tiếp tục phối hợp, không ngừng tấn công dưới sự giúp đỡ của năm chú. Đám người nằm rạp ở gần đó trợn mắt há mồm, chưa kịp phản ứng, bỗng thấy choáng váng. Khi hoàn hồn lại, họ thấy mình đã cách xa quảng trường lắm rồi. Rất nhanh, họ phát hiện, không chỉ họ, tất cả thương binh đều dần biến mất tại chỗ, sau đó lần lượt xuất hiện ở khu vực an toàn. “Là… là dị năng giả không gian!” Một dị năng giả đã phản ứng kịp. “Còn có thể dễ dàng truyền tống người khác? Ít nhất cũng phải là trung cấp!” “Trời ạ, thành Minh còn ẩn giấu những nhân vật thần kỳ nào nữa?” “Theo tôi biết, ít nhất còn một nhân vật thần bí nữa.” “Ai?” “Linh văn sư chứ ai!” “Tôi quyết định rồi, nếu thành Minh qua được kiếp này, tôi sẽ xin trở thành thành viên chính thức của thành Minh!” “Tôi cũng thế!” “Tôi nữa!”