Hiền Tri Thiên Lý

Chương 123 : Kiệt Ngao (1)

Thành Thánh. Lai Địch xuống xe bay, người hầu xung quanh cung kính tiếp đón hắn ta rảo bước vào hội sở. “Ngài Lai Địch, ngài Ba Nạp Nhĩ đang chờ ngài ở trong phòng Hiền rồi ạ.” Một người hầu ra nghênh đón, dẫn đường cho Lai Địch. Lai Địch khẽ gật đầu, đi theo người hầu vào sâu trong hành lang, khi sắp đến cửa phòng Hiền, bước chân Lai Địch dừng lại một giây, ngón tay trái hơi cong lại, cảm nhận luồng dao động năng lượng còn sót lại trong không khí. Chắc chắn có ít nhất bốn cao thủ đã ở đây vừa rồi, Lai Địch xác định. Người hầu mở cửa phòng Hiền cho anh ta, căn phòng sáng sủa và rộng rãi, trên tấm thủy tinh lớn là cảnh núi nguy nga uốn lượn mây mù. Trên sofa hình cung màu xanh xám có một ông lão tuổi chừng năm mươi, đúng là Ba Nạp Nhĩ – trưởng lão của gia tộc Ma La, một trong năm dòng tộc lớn tại thành Thánh. Lai Địch kính cẩn cúi người, lễ phép nói: “Chào chú Ba Nạp Nhĩ. Đã để chú phải đợi lâu rồi, cháu thật có lỗi.” “Không sao, ngồi đi.” Ba Nạp Nhĩ cười cười, vỗ vị trí bên cạnh mình. Lai Địch tiến lên, ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, cử chỉ đúng mực. Ba Nạp Nhĩ cười, hỏi: “Cháu biết vì sao hôm nay chú gọi cháu đến không?” “Cháu không rõ lắm, xin chú cứ nói.” “Trước đó có một cường giả lĩnh vực xâm nhập thành Thánh tìm cháu gây rắc rối, đả thương rất nhiều dị năng giả, tiếp đó cháu có nhờ cấp dưới chú ra tay giúp đỡ vây bắt, cháu có quen người đàn ông đó không?” Ba Nạp Nhĩ cầm tách trà lên, tùy ý hỏi. Lai Địch vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ, trả lời: “Cháu cũng thấy anh ta khá quen. Nhưng cháu tự nhận mình không kết thù hận sâu sắc gì với người kia cả. Người này nói năng không rõ ràng, chưa đến hai câu đã ra tay, cháu cũng hơi nghi ngờ.” “Ồ? Thế cậu ta nói gì?” Ba Nạp Nhĩ nhìn hắn ta, hỏi, “Lúc trước cháu cũng không giải thích với ông nội cháu, cho nên chú muốn nghe cháu nói.” Ánh mắt Lai Địch có phần hoang mang, hắn ta đáp: “Nói ra cũng khó hiểu, anh ta cứ chất vấn cháu về lai lịch của cái đĩa trong suốt. Lúc ấy trên người cháu có ba cái đĩa ghi chép về cuộc họp, cháu thật sự không biết mục đích của anh ta là gì?” Ba Nạp Nhĩ cười nói: “Đúng là hơi lạ thật.” Ông ta không ừ hử gì về cái đĩa, cũng chẳng hỏi sâu hơn. Uống ngụm trà, Ba Nạp Nhĩ nói: “Sau khi chuyện này xảy ra, nhà họ Bàn đã sai người đến tìm chú.” “Chú Bàn ấy ạ? Chú ấy tìm chú có việc gì thế ạ?” Biểu cảm của Lai Địch rất chuẩn mực, vừa không có vẻ sốt ruột, lại mang theo tò mò. “Họ nói cường giả lĩnh vực kia có thể là Bàn Lạc Ấp đã mất tích ở Ám Vực từ bốn năm trước.” Đầu tiên, Lai Địch ra vẻ sửng sốt, sau đó lặng im suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm: “Khó trách, khó trách cháu thấy quen quen? Dáng vẻ anh ta đúng là giống Lạc Ấp thật, chỉ là người ngợm hơi bẩn, khó có thể nhìn ra. Nhưng, Lạc Ấp chết rồi mà...” “Cậu ta thật sự đã chết à?” Ba Nạp Nhĩ im lặng nhìn hắn ta. Lai Địch sửng sốt, hỏi ngược lại: “Chú hỏi như vậy có ngụ ý gì không ạ?” “Cháu thông minh lắm.” Ba Nạp Nhĩ thản nhiên nói, “Mỗi dòng họ lớn trong chúng ta đều có cách chọn người thừa kế khác nhau, chỉ có đứa trẻ có tiềm lực nhất mới được tham gia huấn luyện dưới Ám Vực. Năm đó trong mấy đứa, có cháu, Bàn Lạc Ấp và cả Tác Đặc nhà Áo Đinh. Nhưng sau đó, còn sống trở về, chỉ có mình cháu.” Lai Địch vẻ mặt ảm đạm gật đầu. Ba Nạp Nhĩ lại nói: “Huấn luyện dưới Ám Vực rất khắc nghiệt, các chú đều hiểu, dù có phái ám vệ luôn luôn đi theo bảo hộ, hệ số nguy hiểm cũng không giảm là bao. Sau khi cháu trở về, phải nghỉ ngơi điều dưỡng nửa năm mới khôi phục thực lực, còn Lạc Ấp và Tác Đặc lại vĩnh viễn ở lại vực sâu tối tăm. Dù là nhà họ Bàn hay Áo Đinh đều rất thương tiếc, nhưng không một ai nghi ngờ trong huấn luyện có gì mờ ám khác.” Lai Địch bỗng ngẩng đầu nhìn Ba Nạp Nhĩ, đè nén cảm xúc mà hỏi: “Mờ ám, mờ ám gì ạ?” “Lai Địch, quá trình huấn luyện dưới Ám Vực thật sự giống như lời cháu thật à???” Ba Nạp Nhĩ đột nhiên nghiêm khắc nói, “Tác Đặc và Lạc Ấp đã chết thật rồi ư? Dưới nanh vuốt của sinh vật trọc hóa ư?” Lai Địch đứng lên, hơi kích động nói: “Chú Ba Nạp Nhĩ, chú hỏi thế là có ý gì? Chẳng lẽ cháu muốn tin họ đã chết lắm ư? Họ là bạn thân từ nhỏ với cháu! Dưới Ám Vực, chúng cháu cùng nhau trải qua rất nhiều nguy hiểm, dù đã rơi vào đường cùng, ám vệ cũng chẳng xuất hiện lấy một lần, chúng cháu chỉ có thể liều mạng đánh. Đúng, cháu có thể sống được, là vì có Lạc Ấp và Tác Đặc dùng mạng mình đổi lấy, nếu nhà họ Bàn và Áo Đinh muốn cháu đền mạng, cháu sẽ không nói thêm lời nào cả! Nhưng xin đừng nghi ngờ cháu phản bội tình bạn!” Dứt lời, mắt hắn ngấn nước. Ba Nạp Nhĩ im lặng, vẻ mặt cũng thổn thức. “Chú Ba Nạp Nhĩ, có phải vì người đàn ông có dáng vẻ giống Lạc Ấp kia xuất hiện nên mới khiến hai nhà kia nghi ngờ cháu không.” Lai Địch thở dài một hơi mới khôi phục ít cảm xúc, ngồi phịch xuống, hỏi. Ba Nạp Nhĩ nhìn chằm chằm nước trà trong tách, không nói gì. Lai Địch lại nói: “Cháu hiểu tâm trạng của họ, giống như năm ấy cháu cũng không có cách nào chấp nhận việc mất đi hai người bạn thân nhất vậy, chỉ cần còn một tia hi vọng thôi, cháu cũng không buông xuôi việc tìm kiếm họ. Nhưng sự thật luôn tàn khốc, họ chết rồi, tận mắt cháu nhìn thấy.” Ba Nạp Nhĩ gật gật đầu, trong lòng đã tin tưởng hắn ta. ... Cùng lúc đó, trong căn phòng tối ngay bên phòng Hiền, có ba người ngồi, nhìn chằm chằm Ba Nạp Nhĩ và Lai Địch trên màn hình, cẩn thận nghe cuộc đối thoại của họ, đồng thời quan sát vẻ mặt của mỗi người. “Sao rồi?” Bố Lãng - trưởng lão nhà họ Bàn nhìn cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, hỏi. Cô gái kia từ từ mở đôi mắt đang khép ra, trả lời: “Cậu ta không nói dối.” “Cô chắc chắn à?” Đằng Tiêu ở bên cạnh nghi ngờ nói, “Vẻ mặt hắn ta đúng là không có sơ hở nào, nhưng tôi không tin cảm xúc của hắn ta không lên xuống tí nào.” Cô gái kia nhìn anh ta, lạnh lùng đáp trả, “Cảm xúc của cậu ta dĩ nhiên là có lên xuống, phẫn nộ, đau khổ, áy náy và khuất nhục khi bị nghi ngờ.” “Không thể nào, rõ ràng hắn ta đang nói dối, thế nhưng không cảm thấy chột dạ chút nào ư?” Đằng Tiêu tức giận. “Anh nghĩ tôi bao che cho cậu ta?” Giọng cô gái trở nên không tốt, “Tôi là chị của Tác Đặc, chẳng lẽ sẽ bao che cho hung thủ giết em trai à? Nội tâm của Lai Địch rất bằng phẳng, tràn ngập đau buồn. Cậu ta không-nói-dối.” “Trắc nghiệm tâm hồn chẳng lẽ đúng trăm phần trăm?” “Tôi không dám khẳng định đúng trăm phần trăm, nhưng tuyệt đối không thể có người dưới tình huồng không hề đề phòng làm không sai chút nào. Cảm xúc trong tâm hồn là phản ứng thật sự của nội tâm, dù vẻ mặt chân thành tha thiết đến đâu, nhưng nếu trong lòng có dối trá hay âm mưu gì sẽ không giấu được tôi.” Đằng Tiêu còn muốn nói tiếp, Bố Lãng ở cạnh đã bảo anh ta dừng lại, nói: “Đằng Tiêu, đừng vô lễ. Cô Nhã Na, thật có lỗi với cô, quan hệ của Đằng Tiêu và Lạc Ấp rất tốt, đến giờ nó vẫn chưa chấp nhận được cái chết của cậu ấy.” “Tôi hiểu.” Nhã Na gật đầu, chán nản nói, “Tôi cũng thế, chưa bao giờ quên được em trai tôi.” “Ai.” Bố Lãng thở dài nói, “Về cái chết của Lạc Ấp, chủ nhân vẫn luôn canh cánh trong lòng, dù cho đây là vọng tưởng, cũng hi vọng người đàn ông đó là cậu ấy.” Nhã Na cũng thở dài, không nói thêm gì nữa. Chỉ có Đằng Tiêu chắc chắn Lai Địch đang nói dối, nhưng Nhã Na là người sở hữu dị năng dò xét lòng người, dù không thể đọc được suy nghĩ trong đầu Lai Địch, cũng có thể cảm nhận được người khác thật lòng hay chỉ giả vờ, cô ấy cũng chẳng có lí do gì để bảo vệ hung thủ. Khả năng duy nhất là Lai Địch có tố chất tâm lý phi thường, có thể khống chế cảm xúc của bản thân một cách hoàn hảo, biểu lộ thật tình đến trăm phần trăm. Chết tiệt! Giờ không rõ tung tích Lạc Ấp, hoàn toàn không thể cãi được. Anh ta thấp cổ bé họng, chỉ nói suông không có bằng chứng. Hơn nữa rõ ràng tâm trí của Lạc Ấp đã bị tổn hại, chỉ sợ không nhớ rõ, không thì cậu ấy đã trở lại đây sớm rồi. Không biết nói cho cậu ấy tin Thiên Lý rơi xuống Ám Vực là đúng hay sai đây, nếu vì thế mà Lạc Ấp đi không quay lại thì làm sao bây giờ? Xem ra anh phải tìm Hồng Phong nói chuyện thôi, anh ta là người đã bí mật báo tin cho anh, chắc chắn anh ta là người rõ tình hình hơn ai hết. Chính lúc này, cửa phòng mở ra, Ba Nạp Nhĩ đi vào phòng tối, hỏi ba người: “Có thăm dò được gì không?” Nhã Na lắc đầu. Ba Nạp Nhĩ lộ vẻ quả là thế, thản nhiên nói, “Tôi trông nom Lai Địch từ nhỏ đến lớn, nó làm người thế nào tôi cũng biết, lần này thì thôi, nếu lại có nghi ngờ gì, đừng trách tôi không khách khí.” “Đã gây rắc rối cho ngài rồi, rất xin lỗi.” Nhã Na hơi cúi người. Bố Lãng cũng trả lời: “Sẽ không có lần sau, ông cứ yên tâm.” Ba Nạp Nhĩ gật gật đầu, cười nói: “Nếu mọi người đã không còn nghi ngờ gì nữa, cũng không uổng công tôi lừa Lai Địch, cho mọi người một cơ hội thăm dò.” Đằng Tiêu nhắm mắt lộ vẻ đau đớn, sau đó chào ba người: “Hai vị trưởng lão, cô Nhã Na, xin tha thứ cho sự nôn nóng của tôi, lần này đã mạo phạm, tôi sẽ gánh vác trách nhiệm. Xin lỗi, tôi không tiếp chuyện được.” Nói xong, rảo bước vội vã rời phòng tối. Bố Lãng nhìn bóng lưng anh ta, thầm thở dài trong lòng. Trên thực tế, ông cũng chưa tin hẳn, nhưng chưa có bằng chứng, chỉ có thể tạm thời từ bỏ, chỉ mong Lạc Ấp thật sự còn sống... +++ Lai Địch ngồi trong xe bay, vẻ mặt hờ hững, nâng tay chậm rãi chạm một ngón tay vào nước mắt còn vương trên khóe mắt, tiện tay lau đi, khóe miệng hơi cong, lộ ra nụ cười châm chọc. Chú Ba Nạp Nhĩ, chú làm cháu thất vọng quá, thế mà lại phối hợp với người khác thăm dò cháu à? Trong mắt Lai Địch hiện lên vẻ tàn bạo, rồi lập tức trở về bình tĩnh. Trước khi vào phòng Hiền, hắn ta đã nhận thấy, ngoài Ba Nạp Nhĩ còn có ba cao thủ từng xuất hiện ở gần đó. Lờ mờ đoán được sự thật, cho dù đó chỉ là khả năng rất nhỏ, hắn ta cũng phải khống chế cảm xúc của bản thân một cách hoàn hảo nhất! Không để lộ chút sơ hở nào. Chỉ là, về chuyện Lạc Ấp, hắn ta quả thật đã thất sách. Không ngờ hắn vẫn chưa chết, hơn nữa còn bò được từ dưới vực sâu lên, thực lực còn đột nhiên tăng mạnh. Song, chuyện đó không còn quan trọng nữa, hắn đã bị trọc khí ảnh hưởng, ký ức cũng chẳng còn đầy đủ. Hắn ta nói hắn không phải Bàn Lạc Ấp, thì hắn không phải Bàn Lạc Ấp! Lần này, để bù lại sai lầm bốn năm trước, hắn ta sẽ cho hắn chìm xuống vực sâu một lần nữa! Về đến nhà, Lai Địch lập tức bấm số Hồng Phong, lạnh nhạt nói: “Hồng Phong, hắn đâu?” [Ai?] “Bàn Lạc Ấp!” [... ] “Đừng nghĩ rằng tôi không biết cậu đã làm gì sau lưng tôi chứ? Cậu dám gạt tôi tin Vệ Thiên Lý là Linh văn sư, lại ngấm ngầm báo tin cho người nhà họ Bàn. Xem ra bình thường tôi đối xử quá tốt với cậu, cho nên cậu quên mất tình cảnh của mình rồi đúng không?” Nói xong, hắn ta siết chặt một viên ngọc màu đen trong tay. [A!] Đầu bên kia cơ quan liên lạc truyền ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết và tiếng vật nặng rơi xuống đất. “Giờ, nói đi, Vệ Thiên Lý và Bàn Lạc Ấp đang ở đâu?” Lai Địch nới lỏng tay, lạnh lùng hỏi. [...] Thở dốc mấy hơi, Hồng Phong khàn giọng trả lời, [Sau khi Vệ Thiên Lý trốn thoát, đã rơi xuống Ám Vực, mà Bàn Lạc Ấp, vì muốn tìm cô ta, cũng vào Ám Vực.] Lai Địch trầm tư, cả hai đều vào Ám Vực rồi? Một lát sau, hắn ta cảnh cáo Hồng Phong: “Hi vọng cậu không lừa tôi, bằng không tôi sẽ cho người nhà cậu nhặt xác cho cậu.” [... Biết rồi.] Lai Địch tắt máy truyền tin, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ hắn ta không thể ôm tâm lí gặp may được. Người đàn ông kia đã ra được Ám Vực một lần rồi, rất có khả năng ra được lần thứ hai. Mà Vệ Thiên Lý.... thật đúng là đáng tiếc. Hắn ta sờ vào chiếc đĩa trong suốt trong túi áo, suy tư một lát, đứng phắt dậy, cất bước đi xuống tầng hầm. Trong tầng hầm ngầm, có một nhà giam xây từ kim loại đặc thù, trông vô cùng tồi tàn, âm u, ẩm ướt, và cực độ hôi thối. Lai Địch không để ý chút nào, đi đến trước nhà giam, thản nhiên nói, “Kiệt Ngao, dạo này thế nào rồi?” Trong nhà giam, một người đàn ông cường tráng ngồi dạng chân trên chiếc giường kim loại, đầu rũ xuống, tóc tai bù xù, quần áo tả tơi, da thịt lộ ra ngoài đầy hoa văn màu xanh, chân tay bị còng vòng kim loại, gần như siết vào tận xương. Nghe thấy giọng Lai Địch, tù phạm tên Kiệt Ngao kia lười biếng ngẩng đầu, ánh mắt dưới tóc như dã thú, phủ đầy gai nhọn. “Lai Địch à?” Giọng gã khàn khàn: “Mày tới đây làm gì?” “Đột nhiên muốn gặp mày thôi.” Kiệt Ngao cười nhạo: “Bớt nhảm đi, mày đâu có thoải mái nhàn hạ như thế.” Lai Địch cười cười: “Được rồi, tao sẽ nói thẳng. Kiệt Ngao, muốn được tự do không?” “Ồ? Mày định thả tao ra à?” “Đúng, mày thấy sao?” “Không ổn lắm.” Kiệt Ngao ra vẻ không hứng thú nói, “Mày biết tao là dạng người gì đấy, nếu thả tao ra thì phải chịu hậu quả thế nào.” “Đương nhiên là tao biết.” Lai Địch lạnh nhạt nói, “Lần này mày có thể giết thỏa thích.” Ánh mắt Kiệt Ngao lóe sáng, nhìn thẳng vào Lai Địch, có vẻ hào hứng hơn: “Có thể giết thỏa thích?” “Đúng, nhưng phải ở nơi tao chỉ định.” “Nói đi.” “Thành Minh.”