Hiền Thần Nan Vi
Chương 53
Gần chạng vạng, Hứa Từ lúc này mới mê mê hoặc hoặc tỉnh lại, thái tử điện hạ đã rời đi từ lâu.
Hứa Từ xoa xoa thái dương căng đau, liền kêu ra ngoài: “Niệm Hiếu, Niệm Bạch.”
Hai huynh đệ Niệm Hiếu, Niệm Bạch đã chờ bên ngoài từ lâu, khi hai người đang chơi đoán số ở bên ngoài, nghe chủ nhân kêu to vội vàng đẩy cửa vào, “Gia, ngài tỉnh.”
“Thái tử lúc nào rời đi?” Hứa Từ xoa thái dương, cúi đầu hỏi Niệm Bạch mang giày cho mình.
“Sau khi thái tử đưa ngài về phòng thì cũng nghỉ ngơi một lát, trong phòng ngài ngốc nửa canh giờ liền đi.” Niệm Bạch đem màu trắng sữa đăng vân giày ở Hứa Từ trên chân, nghĩ nghĩ nói.
“Khi hắn rời đi có nói gì không?” Hứa Từ đứng lên, Niệm Hiếu đem áo ngoài màu đỏ đã sớm chuẩn bị tốt phủ thêm giúp cậu.
“Có có, ” Niệm Bạch cười hắc hắc, gật gật đầu, “Thái tử điện hạ bảo tiểu nhân sau khi ngài tỉnh thì nói cho gia, nói gia sau khi say rượu nói mê sảng không ít.”
Hứa Từ “Lộp bộp” trong lòng một chút, “Ta nói cái gì?”
Niệm Bạch, Niệm Hiếu đồng thời lắc đầu, “Tiểu nhân nào biết, lúc ấy chúng ta cũng không ở trong phòng.”
Hứa Từ bóp trán bụm mặt, ta chẳng lẽ sau khi say rượu phun ra lời thật? Không được, ngày khác cậu nhất định phải hảo hảo hỏi thái tử điện hạ một chút, cậu nói đến cùng là lời “mê sảng” gì.
Niệm Hiếu vì Hứa Từ mặc áo ngoài, buộc nút thòng lọng, Hứa Từ nhất thời cả người liền tinh thần tỏa sáng đứng lên.
“Thái tử Duyên Hoa của Tuyết quốc rời đi rồi?” Hứa Từ lúc ấy uống chút rượu, tửu lượng của cậu không tốt, khi uống trên đường liền mơ mơ màng màng.
Khi cậu say ánh mắt trấn tĩnh, lại không nhúc nhích ngồi ở đằng kia, rất ít người có thể nhìn ra dị trạng của cậu. Chỉ chờ khi cậu uống đến say mèm, mới mắt lộ ra mê ly, bày ra vẻ say cho người bên ngoài.
Giữa trưa hôm nay cậu ở trong phòng khách, kỳ thật ăn cơm ăn đến một nửa liền say, sau đó phát sinh cái gì cậu chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ rõ, cơ hồ là nhỏ nhặt.
Nói đến đây Niệm Bạch che miệng cười cười, “Vị thái tử Duyên Hoa của Tuyết quốc này quả nhiên là bình dị gần gũi, khả ái đơn thuần. Thái tử điện hạ nhiều lần ám chỉ thái tử Duyên Hoa ý tiễn khách của hắn, thái tử Duyên Hoa cư nhiên hoàn toàn không nghe ra, vẫn là hai thủ hạ của hắn nghe ra ý trong lời của thái tử điện hạ, mạnh mẽ kéo thái tử Duyên Hoa rời đi.”
Hứa Từ nghe vậy cũng cười, ngược lại là tác phong của vị thái tử Duyên Hoa này.
Chỉ là đáng tiếc, hảo hảo một vị thái tử Duyên Hoa ngây thơ khả cúc, kiếp trước lại bị Nữ Đế Kim quốc nhìn trúng. Thái tử Duyên Hoa trốn hồi lâu, cuối cùng vẫn bị Nữ Đế Kim quốc phát hiện giam giữ lại.
Tuyết quốc vì cứu thái tử Duyên Hoa về mà nhiều năm dây dưa với Kim quốc, hai nước giao chiến nhiều năm, cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương, thái tử Tuyết quốc lấy cái chết tế thiên để kết thúc.
Hiện giờ thiên hạ chia ba thế, Đại Diệu quốc, Nguyệt quốc, Kim quốc đều theo một bên, khác với Nguyệt quốc cùng Đại Diệu quốc giáp nhau, Kim quốc bốn phía toàn núi, là một quốc gia tương đối độc lập.
Nguyệt quốc cùng Đại Diệu quốc tranh đấu nhiều năm, nguyên nhân vẫn như cũ không dám làm to chuyện, còn là vì Kim quốc ở cạnh như hổ rình mồi này.
Dưới trướng Kim đế Kim quốc có ba nữ một nam, nhưng hoàng tử duy nhất kia lại tàn tật trời sinh, không thể đi được.
Năm đó tiên đế Kim quốc chết bất đắc kỳ tử, khi tất cả mọi người cho rằng Kim quốc như thế liền xong, đại công chúa Kim quốc lấy thế lôi đình bình định thiên hạ, ngồi ổn trên đế vị, trở thành vị nữ hoàng duy nhất từ khi Kim quốc khai quốc tới nay.
Nữ Đế Kim quốc sau khi vào chỗ thì nuôi dưỡng hoàng tử duy nhất của Kim quốc ở bên người, không biết là nhốt hay là gì, tóm lại sau khi từ đó, mọi người liền ít khi nhìn thấy vị hoàng tử không thể đi được này.
Đại Diệu quốc nước bạn đến triều, mở tiệc chiêu đãi đều là quốc gia lân bang hữu hảo cùng nước phụ thuộc của mình, nhưng cũng có không mời mà đến.
Vị Nữ Đế Kim quốc này liền là không mời mà đến, vào ngày triều bái đầu tiên liền công khai vào hoàng cung Đại Diệu quốc.
Ngay cả Hứa Từ cũng bị hành vi không theo lẽ thường của Nữ Đế mà cam bái hạ phong, ngươi nói ngươi một đời nữ hoàng, đến cùng ông trời cho ngươi lá gan nhiêu lớn, ngươi mới dám lộ liễu đi đến quốc đô Đại Diệu quốc như vậy.
Nghe nói vào lần đó, Nữ Đế Kim quốc coi trọng thái tử Tuyết quốc, từ nay về sau triển khai thế công bắt chồng.
Nữ Đế Kim quốc vào năm hai mươi ba tuổi, còn nhỏ hơn thái tử Tuyết quốc hai tuổi, nhưng thái tử Tuyết quốc có gia có thất có nhi có nữ, sao sẽ cùng Nữ Đế Kim quốc dây dưa không rõ.
Thái tử Tuyết quốc tự nhiên từ chối, Nữ Đế Kim quốc dứt khoát liền bắt thái tử Tuyết quốc về quốc gia.
Quốc quân Tuyết quốc hiến công chúa Tuyết Sinh cho Đại Diệu quốc, cầu cứu Đại Diệu quốc. Đại Diệu quốc cũng xuất binh giúp qua, nhưng Đại Diệu quốc lại bị Nguyệt quốc kiềm chế, không dám có động tác lớn, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Đại Diệu quốc lấy trứng chọi đá, Tuyết quốc thấy Đại Diệu quốc bất lực, chỉ phải tự mình xuất binh, từ đó quan hệ giữa Đại Diệu quốc cùng Tuyết quốc liền dần dần xa cách.
Hứa Từ nhớ tới thái tử Tuyết quốc với lúm đồng tiền nhỏ ngây thơ khả cúc, trong lòng thở dài một hơi, cũng không biết đời này Nữ Đế Kim quốc có thể coi trọng thái tử Tuyết quốc nữa hay không, chỉ mong ông trời có mắt, khiến nàng nhìn không thấy thái tử Tuyết quốc, Tuyết quốc có thể trốn khỏi một trận tai ương huyết quang, Đại Diệu quốc cũng sẽ không vì thế mà mất đi Tuyết quốc nước bạn mạnh mẽ nhất này.
Nhớ lại mấy canh giờ trước ở Nhạc Dương lầu, không biết vì sao, Hứa Từ mí mắt nhảy lên.
Mấy canh giờ trước
Nhạc Dương lầu · trong nhã gian lầu ba
Một nam tử anh khí mười phần, cao gầy trắng nõn buông xuống bức họa trên tay, giơ giơ đầu với hộ vệ bên cạnh, “Nam tử cười lộ lúm đồng tiền kia liền là thái tử Tuyết quốc?”
Trong bức họa nàng buông xuống, rõ ràng liền là bộ dáng mặt trẻ con ngượng ngùng cười nhẹ của thái tử Tuyết quốc.
Bên người Nữ Đế theo hai thị vệ một nam một nữ, ba người đều giả trang thành thương nhân, Nữ Đế bây giờ nữ phẫn nam trang, tóc cột lên cao cao, đuôi lông mày cao gầy, anh khí bức người, khí thế mười phần.
Bây giờ ba người họ bao một nhã gian lầu ba, bốn phía buông mành, người bên ngoài nhìn không thấy tình cảnh bên trong.
Nam tử cạnh nàng cung kính trả lời: “Hồi chủ tử, là người này không sai.”
Nữ Đế vén lên một góc rèm, lại nhìn nhìn thái tử Tuyết quốc, mới tiếc nuối lắc đầu, “Khả ái thì khả ái, đổi lại trước kia, nếu ta chỉ thấy được người này, nói gì cũng muốn đoạt hắn đi, mặc kệ hắn có phải thái tử Tuyết quốc hay không.”
Uống một ngụm Mao Tiêm, Nữ Đế lười biếng dựa ở lan can. Nàng một tay nâng mành, một tay nhẹ nhàng vuốt phẳng trên mép ly trà, động tác lơ đãng mang theo một cỗ mị lực thành thục đặc biệt thuộc về nữ nhân.
Nữ Đế đem tầm mắt di chuyển từ trên người thái tử Tuyết quốc dời đi, chuyển tới thiếu niên hồng y, trong mắt vốn biếng nhác nhất thời lộ ra kinh diễm, trong ánh mắt lộ ra si mê, “Nhưng hôm nay, ta nhìn thấy vị thiếu niên đối diện với thái tử Tuyết quốc này. Thiếu niên này mới thật sự có thể xưng là khả ái, có thể làm sủng vật cất chứa của ta.”
Dứt lời, trong mắt Nữ Đế đã phun ra khí thế si mê tình thế bắt buộc.
Hộ vệ bên người nàng nghe xong lời Nữ Đế, trong lòng thở nhẹ một hơi, Nữ Đế này cái gì cũng tốt, năng lực cũng mạnh hơn tiên đế, nhưng lại có đôi khi quá mức tùy tính.
Lúc trước tam hoàng tử Nguyệt quốc bí mật gặp mặt Nữ Đế, Nữ Đế liền không biết cọng gân nào không đúng nữa, thế nhưng muốn đến Đại Diệu quốc tham gia nước bạn đến triều.
Tam hoàng tử Nguyệt quốc này, thật không biết mê hoặc Nữ Đế như thế nào, sau khi xuất phát thì hắn mới biết được, Nữ Đế là vì mỹ nam mà đi.
Nữ hoàng cái gì cũng tốt, nhưng có chút háo sắc, thích đều là mấy thiếu niên tinh xảo trắng nõn. Mỹ thiếu niên trong cung nàng liền có mười mấy người, bây giờ cư nhiên còn chưa yên tĩnh.
Hiện giờ lại vì một thái tử Tuyết quốc, ngay cả nguy hiểm cũng không để ý, chỉ mang theo mấy hộ vệ liền đi Đại Diệu quốc.
Dọc theo đường đi, Nữ Đế không ít lần mở bức hoạ mà tam hoàng tử đưa tới giơ lên cho hai người họ xem, “Các ngươi xem, bộ dạng nam tử này giống như một con mèo, rất khả ái.”
Hắn chỉ muốn nói: khả ái cái rắm a, khả ái có thể ăn hay là có thể cứu mạng!
Nữ Đế làm theo ý mình, nếu là nhìn trúng, nhất định không buông tha. Đối phương dù sao cũng là thái tử Tuyết quốc, đến như thế liền kết thù với Tuyết quốc cùng Đại Diệu quốc.
Nhưng hôm nay Nữ Đế nhìn trúng chỉ là một quan viên bình dân, hộ vệ nhịn không được lải nhải một câu cám ơn trời đất trong lòng.
Chỉ là một quan viên bình dân, quốc quân Đại Diệu quốc sao lại không bằng lòng, cũng không có khả năng vì một Tiển Mã Ngũ phẩm nho nhỏ mà xé rách mặt với Kim quốc đi?
Nghe lời Nữ Đế, nam hộ vệ nhanh chóng mở miệng: “Chủ tử bằng không mang hắn về Kim quốc.”
Ánh mắt Nữ Đế còn đang nhìn chằm chằm thiếu niên hồng y diễm lệ, “Tự nhiên, ta không chỉ muốn mang hắn về Kim quốc, ta còn muốn phong hắn làm hậu, sinh con cho hắn.”
Nam hộ vệ, nữ hộ vệ: …
Bệ hạ, ngài nghĩ quá xa rồi, trước mắt vẫn nên ngẫm lại mang người về như thế nào.
“Tiểu ái sủng của ta tên là gì, thích cái gì, thích mặc quần áo màu gì, Khố Lộ?” Nữ Đế nghĩ nghĩ, hỏi.
Nam hộ vệ Khố Lộ: …
“Hồi chủ tử, người này tên là Hứa Từ, vào năm mười lăm tuổi, là tân khoa Trạng Nguyên năm nay của Diệu quốc, bây giờ nhậm chức thái tử Tiển Mã, quan hệ với thái tử Diệu quốc vô cùng tốt, hơn nữa hắn còn là ngoại tôn của ngoại công ruột của thái tử Diệu quốc, Tống Thái công.”
Nữ Đế vừa lòng gật gật đầu, “Thì ra tiểu ái sủng của ta tài hoa hơn người, còn tuổi nhỏ liền là tân khoa Trạng Nguyên, ánh mắt của ta quả nhiên không sai.”
Mà bên kia, thái tử Duyên Hoa bao nhã gian lầu hai, đang cùng Hứa Từ chậm rãi nói chuyện, đối tượng nói chuyện đều là thái tử điện hạ, “Thái tử điện hạ anh dũng vô địch, sự tích anh dũng của hắn là đề tài mà mọi người thích nói nhất, cô ở trong cung thường thường nghe được lời đồn về hắn.”
Già Lâu quốc cùng Tuyết quốc bất hòa, Lý Hạo Sâm chuyển bại thành thắng, không chỉ đánh lui quân Già Lâu, còn công chiếm Già Lâu quốc, thu thành nước phụ thuộc, từ nay về sau Tuyết quốc liền có một đoạn thời gian sống yên ổn rất dài.
Cho nên người Tuyết quốc lòng mang cảm kích với Lý Hạo Sâm, cũng sùng bái không thôi.
“Thái tử Duyên Hoa ở trong cung còn có thể thường thường nghe được lời đồn của thái tử điện hạ?” Hứa Từ từ chối cho ý kiến.
Thái tử Duyên Hoa xấu hổ gãi gãi đầu, “Tiên sinh kể chuyện trong tửu lâu dân gian kể sự tích của thái tử điện hạ đến sinh động như thật, cô không thể thường thường nghe được, liền mời vài vị tiên sinh kể chuyện vào trong cung kể cho cô nghe.”
Hứa Từ: “Ngạch…”
Thái tử Duyên Hoa lại hỏi rất nhiều về yêu thích của thái tử điện hạ, Hứa Từ có chút không kiên nhẫn cùng cảnh giác, “Thái tử Duyên Hoa điện hạ hỏi tỉ mỉ như vậy, chẳng lẽ vì công chúa Tuyết Sinh?”
Duyên Hoa thái tử nhíu mày, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, “Tuyết Sinh? Liên quan gì đến nàng? Là bản thân cô ngưỡng mộ thái tử điện hạ, muốn hiểu rõ yêu thích của hắn, chờ đến ngày triều bái, cô cũng biết tốt việc này, lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng thái tử điện hạ.”
Hứa Từ không nói gì, thái tử Tuyết quốc ngây thơ ngốc manh như thế, đến cùng là vì người Tuyết quốc đều là thiên tính thiện lương, hay là vì được bảo vệ quá tốt?
“Thái tử điện hạ quen biết bạn bè chỉ nhận phẩm hạnh, không nhìn cái khác.” Hứa Từ nắm tay đặt ở ngoài miệng khụ một tiếng, “Thái tử Duyên Hoa điện hạ cư xử thân thiết, phẩm hạnh rất tốt, thái tử điện hạ chắc chắn ở chung với thái tử Duyên Hoa rất vui, thái tử Duyên Hoa không cần lo lắng.”
Thái tử Duyên Hoa nghiêm túc gật gật đầu: “Vậy vừa lúc, ta an tâm.”
Nữ Đế ở lầu ba thấy biểu tình Hứa Từ che miệng ho khan, khóe miệng gợi lên một mạt tiếu ý, “Tiểu ái sủng của ta vờ ho khan cũng khả ái như vậy, trẫm thật là vừa lòng.”
Khố Lộ: bệ hạ, đừng suy nghĩ râu ria, đầu tiên ngài phải biến hắn thành “Tiểu ái sủng” của ngài trước đã.
“Bệ hạ, người này tuy rằng là mệnh quan triều đình xuất thân bình dân, nhưng theo thuộc hạ điều tra, thái tử điện hạ của Diệu quốc che chở người này nhiều, chỉ sợ cũng không có được dễ như vậy.”
Nữ Đế không cho là đúng, “Tiểu bảo bối ta coi trọng, tự nhiên là đối tượng bị mọi người tranh đoạt, nếu có được quá dễ dàng, ta ngược lại không thích. Có chút khiêu chiến, mới là tình thú.”
Thấy thái độ Nữ Đế không quan trọng, Khố Lộ cũng không nói gì nữa, hắn vẫn chưa đem trình độ quan hệ của thái tử đối với Hứa Từ để ở trong lòng. Dù quan tâm thế nào, Hứa Từ cũng chỉ là một thần dân của thái tử Diệu quốc mà thôi, thái tử Diệu quốc kia như thế nào cũng sẽ không vì một thần dân mà giương cung bạt kiếm với đại Kim quốc chúng ta đi.
Nữ Đế nâng mành có chút mệt mỏi, liền buông mành cúi đầu uống một ngụm nước.
Nữ hộ vệ thấy thế, thiểm đến một bên một lần nữa vì Nữ Đế vén lên một góc mành, Nữ Đế ngẩng đầu đang muốn chăm chú nhìn Hứa Từ từ xa xa, lại phát hiện mấy người họ đã đứng lên, bộ dáng như muốn rời đi.
Tiếc nuối thở dài, Nữ Đế nhìn chăm chú vào Hứa Từ rời đi, lúc này mới ra lệnh cho thủ hạ buông mành xuống, lẩm bẩm: “Còn nhiều thời gian, Từ bảo bối, chúng ta ngày khác gặp lại.”
Hứa Từ trước khi đi chỉ khách khí hỏi một câu “Thái tử Duyên Hoa có muốn đến quý phủ của tại hạ ngồi hay không”, bây giờ trời đã gần trưa, chính là lúc dùng cơm, theo thói quen của người thường, nhất định sẽ từ chối.
Nhưng thái tử Duyên Hoa còn chưa hiểu rõ hết thái tử điện hạ, hắn vốn không nỡ để Hứa Từ rời đi, bây giờ Hứa Từ hỏi, hắn nhất thời hai mắt tỏa ánh sáng, “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, cô liền làm phiền nhiều thêm.”
Hứa Từ: …
…
Niệm Bạch đã vì Hứa Từ chải xong búi tóc, Hứa Từ lộ ra cái trán trơn bóng, hai bên thái dương lưu lại hai phần tóc, bộ dáng công tử thế gia khiêm tốn có lễ.
Ngoài cửa có người đến báo, “Gia, Nhan Tứ Nhan công tử đến đây, bây giờ đang ở thư phòng.”
Hứa Từ bên này chỉnh lý thỏa đáng, đẩy cửa ra, “Hảo, ta biết.” Dứt lời liền dẫn Niệm Bạch Niệm Hiếu đến thư phòng.
Trong thư phòng, Nhan Tứ đang thưởng thức một chậu Mẫu Đơn Quan Thế Mặc Ngọc đặt trước bàn, Mẫu Đơn này là Hứa Từ từ Dương Châu mang về, mang đi mọc còn bình thường, bây giờ trải qua Hứa Từ che chở gần một tháng, dĩ nhiên đại hảo.
Cánh hoa như vẩy mực kéo dài ra phía ngoài, sắc màu rực rỡ, phá lệ thưởng mắt.
Nhan Tứ lộ ra thưởng thức, khi Hứa Từ xử lý bồn hoa này cũng không cho người ngoài làm, đều là lấy sức mình tự làm, ngắn ngủi hơn một tháng lại có hiệu quả như vậy, cũng thật sự là dụng tâm.
Khi hắn đang thưởng thức, cửa “Két” một cái mở ra, Hứa Từ liền nghênh ngang đi vào, “Ngươi trở lại, người đều đi tìm?”
Nhan Tứ chắp tay, “Tìm thì tìm, nhưng chúng ta sẽ không đả thảo kinh xà như vậy?”
Hứa Từ lắc đầu, “Trong tay Hứa Trường Tông có một quyển sổ sách, danh sách mua bán đề thi mấy năm nay đều ở chỗ ông ta. Nhưng mà quyển sổ sách này bọn Phí Viễn Chinh còn không biết.”
Kiếp trước cậu vô ý phát hiện quyển sổ sách này, cậu ghi hận Hứa Trường Tông ở trong lòng, mặc kệ Nguyên Đế ở đương triều liền trình sổ sách lên, ép Nguyên Đế ở đương triều đáp ứng thẩm tra xử lý vụ án này.
Thấy biểu tình kinh ngạc của Lý Hạo Thịnh lúc ấy, hắn nhất định không biết có quyển sổ sách này tồn tại.
Dựa vào ký ức kiếp trước, cậu tuy rằng biết tham dự việc này có ai, nhưng cậu không có một chút chứng cớ, chỉ có thể thử đám người Lý Hạo Thịnh như vậy. Nhan Tứ tìm họ vẫn chưa nói chuyện mua bán đề thi gì, hắn trò chuyện đều là chút lời lấy lòng quen biết.
Sau khi Lý Hạo Thịnh biết việc này chắc chắn tìm họ xác minh, mấy người này lời nói giống nhau, lấy tính tình đa nghi của hắn, chẳng những sẽ không tin tưởng, ngược lại còn tâm sinh hoài nghi với mấy người đó.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
8 chương
179 chương
123 chương