Nói thật, cái thằng Lâm Bách Phú được tác giả tả như là tả thụ vậy, vậy mà cái thằng đó lại là cái thằng đồi bại. Mỗi lần edit đều liên tưởng đến 1 thằng mặt như con gái mà suốt ngày “ba trấm” với con gái nhà người ta, chẳng lẽ là ngụy bách hợp =.= 42: Công khai thân phận Mặc Dạ ở trên đài cao nhìn chằm chằm Lục Trà hồi lâu, mới quay đầu nói với Công Tôn Thác, “Ngươi mang về?” Công Tôn Thác ánh mắt lóe ra, cười hắc hắc, “Đa tạ thành toàn.” Sau lưng mọi người, hắn lại làm một cái khẩu hình với Mặc Dạ: xét hỏi nàng giao cho ta. Còn lại ba người, bọn họ chia ra một nửa, một người có hai, tính toán mang về rồi chậm rãi xét hỏi. Lâm Tri Phủ do không biết tai họa sắp xảy ra, mật thám trúng ý ông ta nhất tuy là chết, nhưng làm ông ta vô cùng vui là, còn lại bốn mật thám thế nhưng đều được hai người này chọn đi. Ngu ngốc, Lâm Tri Phủ trong lòng thầm mắng, dù các ngươi cao lãnh ngạo mạn như thế nào, cũng khó trốn khỏi nữ mật thám ra dưới tay ta, kết quả là không phải giống Cung thân vương kia sao, bị nữ nhân mê đến xoay quanh. Hừ hừ, sớm muộn cho các ngươi chết không có chỗ chôn. Lâm Tri Phủ còn ở trong lòng phác thảo tương lai tốt đẹp của ông ta, lại không biết tử vong đang từng bước tới gần. Phân xong bốn nữ nhân, mọi người trong lòng đều vô cùng cao hứng, nữ nhân thường thường là thương phẩm lấy lòng nịnh hót thượng cấp, bọn họ luôn không biết mệt đưa mỹ nhân ra để được đối phương giúp đỡ. Đến nay năm đại mỹ nữ của Dương Châu bị bọn họ chọn đi bốn, nghĩ như thế nào, hai người họ cũng sẽ không làm khó Dương Châu nhiều. Nhưng trong người cao hứng, lại không bao gồm một người, đó liền là Lâm Bách Phú. Gã đầu tiên là ăn hồ đồ ở chỗ Phương gia huynh muội, mấy ngày trước đây phái đi Hắc y nhân, lại ăn mệt trong tay Lý Hạo Sâm. Gã sao có thể nuốt xuống khẩu khí này, đặc biệt là mấy Hắc y nhân. Rõ ràng đã nói tâm phúc đừng bại lộ thân phận gã, nhưng mấy Hắc y nhân này cư nhiên thân trần nhảy người bay vào Lâm phủ, làm cái mặt mo của gã đều mất hết. Phụ thân thấy gã trán bị thương, chưa từng chỉ trích nhiều, nhưng đem mấy người võ lâm kia âm thầm xử tử chôn ở sau núi. Mấy người võ lâm đáng chết, hại gã trước mặt phụ thân mất mặt như vậy, quả nhiên là chết không đáng tiếc. Người càng sâu, phụ thân vì thế mà ra lệnh cưỡng chế gã tuyệt đối không thể đi trêu chọc mấy người này nữa. Nhưng gã một ngụm ác khí khó có thể nuốt xuống, phụ thân đã nghiêm minh tuyệt đối không sẽ nhúng tay việc này, vậy gã chỉ có thể từ chiêu số khác mà nghĩ biện pháp. Không qua bao lâu, tâm phúc mang theo một nam tử tiến vào. Người này gã cũng biết. Biết hắn không vì gì khác, chính là vì một chậu hoa —— Quan Thế Mặc Ngọc. Gã vốn bảo tâm phúc đi nhà hắn mang Quan Thế Mặc Ngọc tới, nhưng nam tử này cư nhiên công bố Quan Thế Mặc Ngọc bị người đoạt đi. Hỏi là ai đoạt, này, thật là oan gia ngõ hẹp, dĩ nhiên là cái tên Hứa Từ này. Gã tuy cùng Hứa Từ vốn không quen biết, chưa từng gặp mặt, nhưng ở sau lưng sớm đã trở mặt. Nam tử lời nói chuẩn xác, một mực chắc chắn là bị Hứa Từ đoạt đi hoa hắn, Lâm Bách Phú liền nghĩ mượn việc này trả thù Hứa Từ một phen. Bất quá nếu mấy ngày trước biết việc này, gã ngược lại có thể cho nam nhân đi nha môn cáo trạng, đưa Hứa Từ vào trong đại lao. Nhưng hôm qua phụ thân vừa nói, mặc kệ gã cùng với mấy người Hứa Từ phá chuyện. Phụ thân nếu nói mặc kệ, liền định sẽ mặc kệ, dù ầm ĩ lên nha môn, việc này cũng là sống chết mặc bay. Khi Lâm Bách Phú phát sầu nên sâu sắc giáo huấn Hứa Từ thế nào, thám tử cư nhiên đến báo có một đại quan ở ngoài thành hạ trại, chỉ sợ liền là thái tử điện hạ cải trang vi hành. Lâm Bách Phú tâm tư vừa chuyển, la to trời cũng giúp ta. Gã bảo tâm phúc suốt đêm tìm nam nhân, cho hắn một trăm lượng bạc. Như thế, nam tử thấy tiền sáng mắt, đáp ứng ngày thứ hai chạy đến trước mặt thái tử điện hạ tố cáo Hứa Từ cậu tội “Tư sấm dân trạch, cướp đoạt tài vật”. Lâm Bách Phú vì trích mình sạch sẽ, còn cảnh cáo nam tử, khi chuyện có sự cố, nếu hắn dám khai mình ra, nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết. Như vậy, tới lúc kết thúc trò khôi hài này ngay tại trận này. Nam tử bị gây khó dễ, bị đẩy lên trên người tinh binh. Nam tử đâm lao phải theo lao, quay đầu nhìn tâm phúc, thấy tay hắn hướng lên trên cổ quét một cái làm động tác giết, chỉ phải áp chế kinh sợ, cao giọng nói: “Oan uổng a đại nhân, thảo dân muốn giải oan.” Công Tôn Thác ý bảo tinh binh mang nam tử lên đài cao, đầy mặt nghiêm túc nói: “Dưới đài người nào? Có gì oan khuất?” “Thảo dân chính là một nông dân trồng hoa ở dân gian, vốn tỉ mỉ đào tạo Quan Thế Mặc Ngọc. Nhưng hoa này lại bị một tặc nhân ban ngày cướp đi, thảo dân không còn cách nào, chỉ phải tùy tiện chen vào, cầu xin đại nhân có thể vì thảo dân mà làm chủ a.” Dưới đài mọi người thấy nam tử một thân vải thô áo rỗ, chật vật nghèo túng như thế, cư nhiên còn có người nhẫn tâm cướp đoạt hoa của hắn, người kia quả nhiên là ác nhân không thể nghi ngờ. Bởi vì lời nói của một bên của nam nhân, mọi người dưới đài bắt đầu náo động, lần lượt vì nam tử bênh vực kẻ yếu. “Đại nhân, cầu nghiêm trị người kia a!” “Đại nhân, giúp nam nhân đáng thương này đi!” Mọi người ngươi một lời ta một tiếng, đều là giúp nam nhân thể hiện bất bình. Mặc Dạ đổi dung mạo, nam tử kia nhận không ra hắn, nhưng Mặc Dạ lại nhận ra nam tử này. Phất tay đưa hai tinh binh biết khinh công tới, Mặc Dạ thì thầm với họ một lát, hai người được mệnh lệnh, cáo lui rồi vội vàng rời đi. Công Tôn Thác không biết nam nhân này, còn tưởng rằng quả nhiên là có oan tình, kiên nhẫn nghe hắn nói chuyện, Công Tôn Thác đầy mặt chính khí, “Buồn cười, lại có chuyện này. Ngươi lại nói, là ai đoạt Quan Thế Mặc Ngọc của ngươi.” Mặc Dạ ở trong lòng hừ cười, đồ ngốc Công Tôn Thác, chờ bị thái tử điện hạ trừng phạt ngươi đi. Nam nhân kia thấy Công Tôn Thác trợn mắt không ngớt, biết có hi vọng, vội đáp, “Hồi đại nhân, là một đám du khách từ ngoài đến, người cầm đầu tên Hứa Từ.” Công Tôn Thác vẻ mặt chính khí nháy mắt cứng đờ, hắn thắt đầu lưỡi nói, “Hứa, Hứa Từ?” Nam tử gật đầu, “Đúng, Hứa Từ.” Dưới đài Hứa Từ nghe vậy đã phụt cười ra tiếng, cậu tăng lên thanh âm đáp, “Hứa Từ ở đây, ngươi sao lại không giáp mặt đối chất với ta?” Dưới đài mọi người nhất thời lần lượt ghé mắt nhìn phía Hứa Từ, thấy đối phương là thiếu niên hoa phục, tiện coi cậu là đứa ăn chơi trác táng, ngoài miệng không dám nhiều lời, ánh mắt lại là tràn ngập ác ý. Lý Hạo Sâm thấy thế hung hăng nhìn quét quanh mình, mọi người nhất thời thu hồi tầm mắt, tốp năm tốp ba túm tụm lại với nhau chỉ trỏ Hứa Từ, Hứa Từ vẻ mặt thong dong, Lý Hạo Sâm thấy Hứa Từ bị người hiểu lầm, phá lệ đau lòng, liền nửa ôm nửa hộ bảo vệ Hứa Từ lên đài cao, Nhan Tứ theo sát sau. Dân chúng chỉ trỏ không dứt bên tai, “Cậu bé tuấn tú như vậy, lại là đồ ăn chơi trác táng ức hiếp dân chúng.” “Thật là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.” Người bên ngoài không nhận biết thái tử điện hạ, nhưng năm ngàn tinh binh này người người đều ra từ dưới tay thái tử, ai cũng cúi đầu xưng thần với thái tử điện hạ. Thấy người đến là thái tử điện hạ, bọn họ vội vàng nhường ra một con đường. Hứa Từ cao cao nhìn xuống nam tử đang quỳ lạy dưới đất, trong mắt lạnh lẽo, “Ngày đó rõ ràng là ta dùng hai mươi lượng bạc mua Quan Thế Mặc Ngọc của ngươi, ngươi sao lại đổi trắng thay đen, nói là ta đoạt?” Nam nhân nghe vậy vội vàng phản bác, “Chê cười, Quan Thế Mặc Ngọc của ta ở ngày đầu thi đấu vua Mẫu Đơn liền giành được hạng thứ hai mươi mốt, mọi người có mắt đều thấy. Hoa của ta tùy tiện ra tay cũng có thể kiếm trên một trăm lượng, ngươi và ta khi không không quen biết, ta vì sao phải lấy giá thấp hai mươi lượng bán cho ngươi?” Mọi người nghe vậy lần lượt cảm thấy nam tử nói có đạo lý, nếu là bán, hai mươi lượng thật là cực thấp. Cán cân trong lòng đến nay càng chếch về phía nam tử. Nam nhân do ngày đó chưa từng làm bất cứ ước định trên giấy, bây giờ mới dám lật ngược phải trái như thế. Thấy bây giờ tất cả mọi người hướng về mình, liền càng thêm không sợ hãi đứng lên, “Như thế nào, không phản đối đi?” Lý Hạo Sâm thấy Tiểu Từ bị khi dễ, hai mắt lạnh lẽo, “Ngươi tốt nhất nghĩ kĩ lại nói, nếu một lát ngươi cầu xin tha thứ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nam tử thấy bọn họ không có năng lực chịu đựng, càng không kiêng nể gì đứng lên, “Ta mới là người bị hại, ta cần tha thứ làm cái gì. Nhưng mà các ngươi, nhanh chút xin lỗi ta, đem Quan Thế Mặc Ngọc trả lại, ta còn có thể vì các ngươi mà cầu tình một hai.” Lý Hạo Sâm giận dữ cười lại, không nhìn tên hề nhảy nhót này nữa, nửa ôm Hứa Từ mang cậu lên trên đài cao. Công Tôn Thác sau khi ba người Lý Hạo Sâm lên đài liền nghĩ nhanh chóng để qua công lý, mới vừa rồi không rõ lý lẽ, không cẩn thận nói nhầm lời, hi vọng thái tử điện hạ trăm ngàn chớ trách nha, người trong Kinh thành ai mà chẳng biết Hứa Từ là thịt trong tim của thái tử điện hạ. Giờ thấy Lý Hạo Sâm ôm Hứa Từ tiến lên, Công Tôn Thác nhanh chóng nhường ra chỗ ngồi, cười rất nịnh nọt, “Ngài xin mời ngồi.” Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên. Lý Hạo Sâm nhìn cũng không nhìn Công Tôn Thác một cái, sau khi cùng Hứa Từ ngồi xuống, mới lạnh lùng nói: “Cô là đương kim thái tử, ngươi nếu oan khuất, liền nói tường tận cho cô.” “Hắn là thái tử Tiển Mã của cô, tân khoa Trạng Nguyên năm nay. Nếu ngươi đã luôn miệng nói sẽ không hối hận, vậy không còn gì tốt hơn. Vu cáo mệnh quan triều đình tội thêm nhất đẳng, ngươi cũng biết?” Nam tử đã sớm bị dọa choáng váng, mọi người cũng đều ngốc sững sờ ở kia. Quảng trường thật lớn, đông người chen lấn, trong khoảnh khắc lặng yên không một tiếng động. Giờ lại không còn ai để ý nam nhân có phải bị oan khuất hay không, mọi người chỉ ở trong đầu không ngừng bồi hồi một câu, hắn là thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, thái tử điện hạ. Công Tôn Thác tận dụng triệt để, nhanh chóng quỳ xuống nêu lên, “Vi thần bái kiến thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Tiếp đó, Mặc Dạ, các tinh binh, thậm chí là vài quan viên Dương Châu đã ngốc đi, dân chúng dưới đài, một mảnh tiếp một mảnh, lần lượt quỳ xuống hành lễ. Nhìn đám người một mảnh quỳ xuống này, Hứa Từ ở trong lòng thản nhiên dâng lên cảm xúc kiêu ngạo. Cậu đầy mặt sùng bái nhìn thái tử điện hạ dung mạo tuấn mỹ thân mình cao lớn bên cạnh, đây chính là người mà ta hâm mộ đã lâu, một vị nam nhân cả người khí thế vương giả, cao cao tại thượng, có thể tùy thời bất kể hết thảy hậu quả mà bảo vệ ta. Nam nhân vì cậu mà cam nguyện liền công khai thân phận, không che dấu nữa, không để cậu chịu chút ủy khuất. Lý Hạo Sâm một thân khí thế vương giả, uy nghiêm nói: “Đều bình thân.” Lý Hạo Sâm nhìn nhìn Công Tôn Thác bên cạnh nói: “Công Tôn Thác, dẫn dắt một đội nhân mã, bao vây Lâm phủ, ngay cả con kiến cũng đừng thả ra. Cẩn thận điều tra trong nhà ông ta, ngay cả một góc cũng không cần bỏ qua.” “Thần tuân chỉ!” Công Tôn Thác nghe vậy, lập tức nhẹ nhàng nhảy lên cưỡi trên ngựa, nghênh ngang mà đi. “Mặc Dạ, ngươi mang người đi điều tra trang viên La gia, đem ngựa gầy Dương Châu bên trong tất cả giam lại.” “Thần tuân chỉ.” Mặc Dạ cũng phút chốc biến mất không thấy. Lý Hạo Sâm lại nhìn nhìn mấy quan viên Dương Châu đang hoảng hốt, “Người tới.” Đội trưởng dẫn đầu tinh binh nhanh chóng kề sát, “Trông kĩ mấy người đó còn có bốn nữ nhân kia, một ai cũng không thể thiếu.” 43: Vả mặt mọi người Trên mặt Lâm Tri Phủ như tranh thủy mặc, màu đậm đen dày, đủ mọi màu sắc. Cái tên Hứa Từ này ông ta tự nhiên không xa lạ, không phải là đoàn người từ nhà mình cứu người Phương gia kia sao?! Cậu ta là thái tử Tiển Mã, người quần áo huyền sắc mới là thái tử!!! Bọn họ đến Dương Châu mấy ngày rồi? Bọn họ ngày đó ở Lâm phủ đến cùng phát hiện cái gì? Vì sao muốn đi điều tra Lâm phủ? Vì sao đi bắt ngựa gầy Dương Châu? Vì sao muốn giam giữ mấy người họ? Đáp án miêu tả sinh động, Lâm Tri Phủ cả người toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trong mắt thất kinh lại thêm một phần trấn định. Hoàn hảo, ngày đó sau khi mấy người này xông vào Lâm phủ, ông suy trước tính sau luôn thấy nghĩ mà sợ. Vì đề phòng khác thường, ông đem mật hàm đều đốt cháy hết. Giờ mật hàm bị hủy thi diệt tích, nhìn hắn điều tra như thế nào. Nghĩ thế, trong lòng ông đã yên tâm, chỉ cần không bị tra xử là mật thám Nguyệt quốc, bất cứ tội danh khác nào so với cái này, đều chỉ là hạt mè mà thôi. Trên đài, nam tử vu cáo Hứa Từ lạnh run quỳ trên mặt đất. Dưới đài mọi người nghe nói mấy người mình mới vừa chỉ trích, cư nhiên một người là thái tử điện hạ, một người là thái tử Tiển Mã. Chỉ nghe thái tử điện hạ lại nói: “Ngày đó ta, Hứa Từ còn có mấy người khác cùng đi đến tử phố, ngươi khi đó bởi vì trả không được tiền lãi, tính bán con gái trả tiền. Thái tử Tiển Mã không đành lòng nữ nhi ngươi còn tuổi nhỏ sa vào nô lệ, liền quyết định tốn năm trăm lượng mua Quan Thế Mặc Ngọc của ngươi.” Thái tử điện hạ nhìn quét một vòng dân chúng ngu muội dưới đài, hừ lạnh một tiếng, Hứa Từ nói tiếp: “Ta muốn mua, ngươi lại không đồng ý bán. Vì thế ta liền ước định ngoài miệng với ngươi, cho ngươi mượn hai lượng bạc trả tiền lãi trước, nếu ngày đó Quan Thế Mặc Ngọc của ngươi không được vua Mẫu Đơn, ngươi liền phải lấy giá hai mươi lượng bán Mặc Ngọc cho ta.” Hứa Từ đứng lên, đi thong thả đến trước người người kia, “Lời ta nói có phải thật hay không?” Nam nhân gù lưng, co quắp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích. Hắn trong lòng thấp thỏm lo âu, vô cùng hoảng hốt, hai người này thân phận thế nhưng tôn quý như thế. Hắn giờ là người báo án, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Dưới đài mọi người nghe thái tử điện hạ cùng thái tử Tiển Mã nói một phen, lại nghĩ tới lúc nãy mình hiểu lầm hai người, người người trên mặt nóng cháy đau đón, rất giống như bị người tát cho một bạt tai. Bởi vì căm thù Lâm gia cùng La gia, dân chúng Dương Châu phần lớn có nhiều thành kiến với người giàu, loại thành kiến này cũng lập tức đưa lên người Hứa Từ cùng Lý Hạo Sâm. Tinh binh trên lưng có hai bóng người từ trên mái hiên nhanh chóng chạy tới, bất quá một lát, dĩ nhiên rơi xuống trên đài cao. Hai người đều là người huấn luyện có tố chất, thấy người trên đài từ Công Tôn Thác cùng Mặc Dạ đổi thành Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ, hai người họ chỉ là chần chờ một lát, liền lập tức phục hồi tinh thần. Hai người nhanh chóng buông người sau lưng xuống, cung kính nửa quỳ xuống đất cúi đầu, “Thuộc hạ tham kiến thái tử điện hạ, thái tử Tiển Mã.” Lý Hạo Sâm miễn lễ cho họ, lúc này mới nhìn người bị hai người mang đến. Người bị mang đến chính là thê tử của nam nhân cùng tiểu nữ nhi kia, Lý Hạo Sâm cũng không phải là người tốt gì, hắn đi thong thả đến trước người hai người, cả người tản ra hàn khí tối tăm. Lý Hạo Sâm chỉ chỉ nam nhân phủ phục trên mặt đất, lui đầu vào trong khuỷu tay giống như một con rùa đen rút đầu, nói với nữ nhân kia, “Ngươi lớn tiếng nói, chúng ta ở tử phố, nam tử này ước định ngoài miệng với chúng ta cái gì. Phải nói thật, nếu có một câu nói dối, đầu người trên cổ nữ nhi ngươi cũng không cần nữa.” Dứt lời hắn lại nói lời đồng dạng với nữ oa oa: “Ngươi nói cho mọi người, ngày đó khi chúng ta đi, nam tử này muốn xử trí ngươi thế nào. Lớn tiếng nói ra, nếu có nửa câu nói dối, ngươi hôm nay liền vì mẫu thân của ngươi mà nhặt xác đi.” Hai người họ mẫu nữ tình thâm, hơn nữa người trước người này thân phận cao không thể bám, tựa như Thiên Thần nhìn xuống các nàng, các nàng sao dám nói dối. Vì thế hai người lần lượt nói rõ chuyện ngày đó, giống như lời Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ nói. Người càng sâu, nữ oa oa kia còn từ trong lòng lấy ra một hạt đậu vàng lớn chừng quả nhãn, “Đây là thái tử Tiển Mã đại nhân ngày đó trộm đưa cho ta, cha mẹ đều không biết.” Mọi người sắc mặt đỏ lên, nóng cháy đau đớn, lần lượt xấu hổ thấp trán, không còn bất cứ mặt mũi nào dám ngẩng đầu nhìn hai người trên khán đài tựa như Thiên Thần kia. Hứa Từ nơi nào là đồ ăn chơi trác táng gì chứ, cậu rõ ràng là người tốt trừng ác dương thiện. Vì không để nữ oa bị bán, cố ý đè thấp giá nữ oa. Vì khiến trong nhà nam tử dư dả một ít, ra giá mấy lần thu mua Quan Thế Mặc Ngọc. Nam tử không cảm kích, thái tử Tiển Mã đại nhân muốn cho hắn giáo huấn, mới chỉ cho hắn hai mươi lượng trả khoản nợ. Nhưng thái tử Tiển Mã bản tính thiện lương, cậu không đành lòng bọn họ nhà chỉ có bốn bức tường, sớm liền đưa cho nữ oa một hạt đậu vàng lớn cỡ quả nhãn. Mọi người lần lượt vì hiểu lầm Hứa Từ vừa nãy mà xấu hổ hổ thẹn, hận không thể tát mình một bạt tai, có thể được Hứa Từ tha thứ. Nam tử đã mất hết can đảm, hối hận không ngừng. Hắn phủ phục trên mặt đất, rơi lệ đầy mặt. Tất cả đều là Lâm Bách Phú kia hại, nếu không phải gã cưỡng bức mình cáo trạng, mình cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy, nếu như thế, muốn chết thì cùng chết! Nam tử nghĩ thế, nhấc đầu, vừa dập đầu vừa cầu xin tha thứ, đập trán đến chảy ra má đỏ tươi nhưng chưa từng dừng lại. Lý Hạo Sâm ở một bên nhìn, thừa dịp vô sự, lại gọi Nhan Tứ đến bên cạnh, chỉ chỉ hai tinh binh vừa mang mẫu nữ họ đến kia dặn dò nói, “Hai người các ngươi hộ tống hữu Biệt Giá tòng sự sử, nhanh đi khách sạn Di Hương cư. Nhan Tứ, mang người đến đây, cô muốn khai thẩm ở phố, hiểu không?” Nhan Tứ cúi đầu, “Hạ quan tuân mệnh, nhất định đi nhanh về nhanh.” Thấy nam tử không còn lời nào để nói, Lý Hạo Sâm rốt cuộc xem như giúp Hứa Từ ra một ngụm ác khí, “Người tới, người này nói xấu mệnh quan triều đình, trượng hình một trăm, áp vào đại lao, chọn ngày tái thẩm.” Nam nhân vừa nghe trượng hình một trăm, suýt nữa bẻ đi, hắn nhanh chóng hô to: “Thái tử điện hạ tha mạng, tiểu nhân là bất đắc dĩ a, là, Lâm Bách Phú, là Lâm Bách Phú muốn tiểu nhân vu cáo đại nhân, hạ nhân là bị ép.” Lâm Bách Phú trong quan viên địa phương bị giam giữ ở trong lòng chửi ầm lên: tiện nhân, dám hại ta. Gã đời này hại người vô số, hôm nay cuối cùng lật thuyền trong mương, bị người hại ngược lại. Cuối cùng đến phiên Lâm Bách Phú, Hứa Từ hừ hừ một tiếng, đem hai mẫu nữ còn quỳ trên mặt đất nâng dậy, nói với tiểu nữ oa: “Ngươi có giận đại ca ca?” Tiểu nữ oa lắc đầu, đôi mắt hắc bạch phân minh, “Không, không hận. Hôm trước, cha lại muốn trồng hoa, hắn còn đang đánh chủ ý muốn lần nữa bán dân nữ đi. Nếu không phải hôm nay đại nhân thẩm vấn hắn, hôm nay sợ chính là tận thế của dân nữ.” Thanh âm nó không lớn không nhỏ, nhưng trong đám người im lặng lại càng rõ ràng. Nam nhân này bán nữ nhi một lần không thành, lại vẫn tâm sinh lần thứ hai, thật là nhẫn tâm! Hổ dữ không ăn thịt con, người này thế nhưng còn bán đến nghiện. Mọi người trợn mắt nhìn chằm chằm nam tử dập đầu mạnh tả tơi, người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Bọn họ không có một chút đồng tình với hắn, chỉ cảm thấy người này hiểm ác, không chỉ làm ác nhân cáo trạng trước, mà còn không có thân tình gì đáng nói. Nam tử còn đang dập đầu mạnh cầu xin tha thứ, Lâm Bách Phú đã dưới Lý Hạo Sâm phân phó bị tinh binh áp lên đài cao. Vừa mới quỳ xuống, Lâm Bách Phú liền hô to oan uổng. Nhưng Lâm Bách Phú ngày thường ở dân gian làm nhiều việc ác, không có người nguyện ý tin tưởng gã. Lý Hạo Sâm Hứa Từ chỉ để Lâm Bách Phú cùng nam nhân dập đầu cầu xin tha thứ, cũng không nói gì thêm, liền đứng ở trên đài cao, chờ đợi. Ước chừng qua hai khắc, hai xe ngựa gấp rút xông đến, mọi người kinh hãi, vội trốn tránh nhường ra một con đường. Từ trong xe ngựa đi xuống liền là đám người năm huynh muội Phương gia cùng Hoàng đại nương, Công Tôn Ngự, A Ngưu, Nhan Tứ. Thấy người đều đến đông đủ, Lý Hạo Sâm mới phất ống tay áo, bắt đầu xét hỏi Lâm Bách Phú. Đăng bởi: admin