38: Ngủ cùng tháp Ngẫm lại kiếp trước, ngựa gầy Dương Châu ngày sau không ngừng lớn mạnh cùng được người tôn sùng, Hứa Từ rùng mình cả người. Nguyệt quốc muốn thôn tính Diệu quốc, nhưng Nguyệt quốc diện tích nhỏ hẹp, chỉ bằng một phần mười Diệu quốc, một ngụm nuốt không thể mập mạp, liền nghĩ ra biện pháp ý xấu âm độc này. Một mặt từ Tây Quan xâm chiếm, một mặt từ vùng duyên hải cực đông từng bước xâm chiếm ăn mòn tinh thần người Diệu quốc. Nhưng người tính không bằng trời tính, chỉ sợ Nguyệt quốc cũng không ngờ tới, bên Nguyên Đế lại có thêm Hứa Tử Dĩnh biết tạo bom loại vũ khí đáng sợ này tương trợ. Chôn hạt giống nhiều năm như vậy khi đang định nẩy mầm khỏe mạnh trưởng thành, hạt đại thụ Nguyệt quốc này lại ngã trước. Ngựa gầy Dương Châu trải rất rộng, che dấu cũng cực sâu. Dù là Hứa Từ cậu trước khi chết, cũng chưa từng phát hiện hoặc là nghe nói Dương Châu Tri Phủ là mật thám Nguyệt quốc, trong ngựa gầy Dương Châu có gián điệp Nguyệt quốc. Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, Nguyệt quốc hủy diệt, ngựa gầy Dương Châu này giống như chưa bị lan đến chút nào, vẫn như trước lấy tốc độ cực nhanh nhanh chóng thâm nhập vào trong triều đình, cơ hồ trong nhà mỗi vị quan lại phú hào đều có một hai ngựa gầy Dương Châu. Hứa Từ giật mình, trong đầu sấm sét hiện lên tia sáng, vội vàng nói: “Nữ nhi của Lâm Tri Phủ không phải năm năm trước làm Cung thân vương phi sao? Vậy nàng có thể cũng là bị phái đi điều tra quân tình hay không?” Đất phong của Cung thân vương ở khu vực Nam Hải Dĩnh Châu, cách xa Kinh thành, quân đội nhiều là hải quân. Nếu Nguyệt quốc đã sớm xuống tay từ cực tây, cực đông, vậy cực nam thì sao? Đầu óc Lý Hạo Sâm bay nhanh, Hứa Từ có thể nghĩ đến hắn sao không thể nghĩ được. Vốn tưởng rằng chuyện của Dương Châu chỉ là hiện tượng kết bè kết cánh tương đối nghiêm trọng, không nghĩ tới cư nhiên liên lụy đến thông đồng với địch bán nước. Hắn nhăn lại hai mày kiếm, ở giữ hở ra hình “Xuyên” (川) khó coi: “Nguyệt quốc nếu nghĩ đến từ Đông Hải từng bước xâm chiếm ăn mòn Diệu quốc, nói không chừng cũng đã sớm xuống tay với cực nam.” “Bây giờ còn không có chứng cứ chính xác chứng minh Cung thân vương phi có liên lụy với việc này, nhưng tội danh của Lâm Tri Phủ đã chứng thực, ” Lý Hạo Sâm gật đầu trầm giọng nói: “Hắn tội ác ngập trời, không chỉ là thông đồng với địch bán nước đơn giản như vậy, làm việc thiên tư trái pháp luật, kết bè kết cánh, ức hiếp dân chúng, nhiễu loạn muối thị.” “Lâm Bách Phú cường nhục dân nữ, ở nhà trộm xây lao ngục, ngầm động hình phạt riêng, tội đã dẫn đến cái chết.” “Lâm gia tội càng thêm tội, nhẹ thì diệt tam tộc, nặng thì giết cửu tộc.” “Nữ nhi lấy chồng, theo lý thuyết liền ra khỏi mẫu gia tam tộc. Nhưng chuyện này quan hệ trọng đại, Nguyệt quốc lại liên tiếp xâm chiếm, Cung thân vương phi mặc kệ có phải là mật thám Nguyệt quốc hay không, có phải có liên lụy với việc này hay không, cũng không thể lưu lại. Hai năm trước nàng vì Cung thân vương mà sinh ra hai nhi tử, hai hài tử này chung quy đều là huyết mạch hoàng thất. Phụ hoàng nhân từ, nên sẽ không giáng tội cho họ.” Thái tử điện hạ giọng khàn, mang theo từ tính. Hứa Từ chống đầu nhìn thái tử điện hạ khép mở môi mỏng, không thể tự thoát ra được, yết hầu đột nhiên cảm giác vô cùng khô khan. Ánh mắt cậu lộ ra si mê chi sắc, đang muốn rót ly nước trà nhuận nhuận cổ họng, thì cửa truyền đến tiếng đập cửa. “Ai?” Lý Hạo Sâm dùng tay ra hiệu “suỵt”, trầm giọng hỏi. “Chủ tử, là ta, Nhan Tứ.” Thanh âm Nhan Tứ xuyên thấu qua khe cửa truyền đến, thanh âm rầu rĩ, nhưng vẫn nghe ra là thanh âm của hắn. “Vào đi.” Lý Hạo Sâm nói. Nhan Tứ vừa tiến vào liền đóng chặt cửa phòng, khóa chốt. Hắn đi nhanh hai bước đến trước người hai người, đem tờ giấy nắm trong lòng bàn tay đưa cho hắn, “Chủ tử, đây là Mặc Dạ vừa mới dùng bồ câu đưa tin truyền đến.” Lý Hạo Sâm nhận tờ giấy, trên tờ giấy có một hàng chữ cực nhỏ. Lý Hạo Sâm nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra thần sắc thoải mái. Hứa Từ thấy thế, chọn mi cười hỏi: “Đưa cứu binh tiến rồi?” “Ha ha, năm ngàn tinh binh thêm một trăm ám vệ. Công Tôn Thác gần đây không có chuyện gì, phụ hoàng liền phái cả đám hắn đến đây.” Lý Hạo Sâm cười sờ sờ trán Hứa Từ, đưa tờ giấy qua, “Đây, xem ra còn bốn ngày nữa liền có thể đến Dương Châu.” Hứa Từ nhanh chóng nhìn thoáng qua tờ giấy, không khỏi vỗ tay tán thưởng, “Không nghĩ tới phái tới là tinh binh, Hoàng Thượng làm thật coi trọng có thêm với điện hạ. Nhưng cũng khó trách, thái tử điện hạ ngài lập chiến công liên tiếp, bây giờ vừa đến Dương Châu liền xét xử vụ án lớn này, hoàng thượng không thích mới là lạ.” Hứa Từ lấy tờ giấy, thò nó đến ngọn đèn đốt thành tro bụi, hủy thi diệt tích mới dừng tay. Lý Hạo Sâm liếc Hứa Từ một cái, khóe miệng gợi lên ý cười ôn nhu, hắn búng trán Hứa Từ một cái, “Nói nhiều.” Hứa Từ “Ai u” một tiếng, nói tiếp: “Ta cũng không phải là nói nhiều, may mắn Hoàng Thượng coi trọng điện hạ, lập tức liền điều nhiều tinh binh như vậy lại đây, nếu không chờ hôm nay phát hiện thân phận mật thám của người kia mới đi cho người trợ giúp, vậy mật thám nói không chừng đã sớm chạy, đó liền mất nhiều hơn được.” Nhan Tứ thấy hai người không phản ứng hắn, nhẫn nại thật lâu, cuối cùng ho khan một tiếng, quỳ xuống nói: “Khởi bẩm điện hạ, người Phương gia đã cứu ra từ Lâm phủ, giờ đặt trong hai phòng, hơn nữa tỷ muội kia… Phòng ở đã có chút không chứa được.” Lúc trước Mặc Dạ đi Kinh thành viện binh, vừa lúc trống một gian phòng, liền cho hai tỷ muội cùng ở. Đại ca Phương gia cùng A Ngưu chen trong một phòng. Giờ khách sạn đầy khách lại không phòng trống, hai người bị thương bây giờ một người ở trong phòng A Ngưu, một người đặt trong phòng Công Tôn Ngự. Đêm nay A Ngưu còn có thể đến phòng Nhan Tứ chen chúc, Công Tôn Ngự liền chỉ có thể chọn một trong hai căn phòng của Hứa Từ cùng thái tử điện hạ. Vốn chuyện này cũng dễ làm, thái tử điện hạ khẳng định không cần nghĩ, chỉ còn lại có gian phòng của Hứa Từ. Công Tôn Ngự đang định trực tiếp chuyển vào phòng Hứa Từ. Nhưng trước khi chuyển đi đúng lúc bị Nhan Tứ gọi lại: “Ta nên xin chỉ thị của thái tử điện hạ trước đi đã.” Ngu xuẩn, lão đại mà là người ngươi muốn ngủ cùng liền có thể ngủ cùng, cẩn thận bị thái tử điện hạ đánh gảy chân. Hứa Từ vừa nghe lời Nhan Tứ, trong lòng nhất thời nhảy dựng, cậu nhìn phía Lý Hạo Sâm, ánh mắt giống như ngôi sao lóe lóe trên trời. Nhìn thấy Hứa Từ mừng rỡ mong muốn, Lý Hạo Sâm cười mà không nói, cũng không nói ra. Hứa Từ ám chỉ nửa ngày thấy thái tử điện hạ không để ý tới cậu, liền giật giật tay áo hắn, thẹn quá thành giận nói: “Bây giờ khách sạn đều ở đầy, điện hạ ngươi nói ta ngủ cùng Công Tôn huynh một phòng mới tốt hay là ở cùng phòng với đại ca Phương gia mới tốt.” Trong lòng Lý Hạo Sâm đã có ý tưởng, thấy bộ dáng Hứa Từ lắc đầu vẫy tay áo, rất giống một tiểu hồ ly ngốc nghếch. Đang muốn cười ha ha, lại nghe lời cậu, sắc mặt nhất thời trầm xuống, trong đầu thoáng chốc hiện ra tình cảnh Hứa Từ một mình mặc áo lót ở cùng với Công Tôn Ngự hoặc đại ca Phương gia kia, thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu sẫm. “Ai cũng không tốt, ngươi ở cùng với ta. Ta từ trước đến nay không thích người ngoài vào, ngươi cùng ở với ta, để Công Tôn Ngự cùng lão đại Phương gia ở cùng.” Thái tử điện hạ thanh âm như bông tuyết trong trời đông giá rét, rét đến cả người run run. Thái tử điện hạ nói không được xen vào, việc này liền như vậy được quyết định trong thái tử điện hạ tràn ngập đố kị. Hai vị cô nương một căn phòng, bà lão một căn, Công Tôn cùng lão đại Phương gia một căn, Nhan Tứ A Ngưu một căn, hai người bị thương một căn, còn lại một căn cuối cùng, liền là thái tử điện hạ cùng Hứa Từ. Lý Hạo Sâm nhéo nhéo quai hàm của Hứa Từ giả vờ tức giận, cười nói: “An bài như vậy ngươi có bằng lòng hay không?” Hứa Từ miệng tức giận, ánh mắt lại lấp lánh, đốm nhỏ lòe lòe, “Tự nhiên xin vâng theo quân chỉ của điện hạ.” Lý Hạo Sâm lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, lại xoa nhẹ đầu Hứa Từ hồi lâu, lúc này mới rất không tình nguyện thu hồi tay. Giờ sờ không được thì thế nào, chờ hắn từng bước gọt giũa kỹ càng không tiếng động dẫn đường Tiểu Từ, cuối cùng rồi sẽ chính đại quang minh ôm cậu vào trong lòng hôn mấy cái. Lý Hạo Sâm qua nhiều ngày, đã sớm suy nghĩ thông thấu quan hệ của hai người. Hứa Từ bây giờ không hiểu tình yêu thì sao? Tương lai thích nữ nhân thì sao? Hắn luôn có biện pháp khiến Tiểu Từ vĩnh viễn không rời khỏi hắn. Đêm đó, Lâm phủ Lâm Bách Phú cầu khẩn Lâm Tri Phủ nói: “Cha, huynh đệ Phương gia kia cư nhiên được cứu, nhi tử không cam lòng.” Lâm Tri Phủ lúc trước vừa mới nhìn ám cách, mật hàm đều ở đó, không có ngược hướng, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi. Giờ nghe nhi tử nói như vậy, liền có chút không kiên nhẫn, “Con a, bây giờ là thời kỳ đặc biệt, đừng ầm ĩ lớn chuyện, cứu thì cứu. Ngươi đừng quên lão già hơn hai năm trước kia.” “Nếu ngày thường trút cũng không sao, nhưng hai ngày nay ngươi dồn ép chặt bọn họ, người Phương gia đến cả hai đều thiệt, trước mặt mọi người ầm ĩ lớn chuyện. Ngươi cũng biết, ngày gần đây Giang Nam đạo thứ sử muốn tới. Không, không phải muốn tới, nói không chừng họ đã sớm trộm vào thành Dương Châu, chỉ là giữ kín không nói ra. Giang Nam đạo thứ sử trước kia còn dễ nói, mấy thủ đoạn của vi phụ liền có thể thu phục. Nhưng Giang Nam đạo lần này lại có thái tử điện hạ danh xưng “Sát thần”, nếu ngươi ầm ĩ chuyện trong giây phút quan trọng này, vi phụ dù có mười cái đầu cũng không giữ được ngươi.” Lâm Bách Phú nghe ra ngụ ý của Lâm Tri Phủ, chính là không ra tay hỗ trợ nữa. Lâm Tri Phủ tuy nói yêu thương gã có thêm, nhưng trên đại sự một khi quyết định, liền sẽ không sửa đổi. Lâm Bách Phú chỉ phải áp chế lửa giận, không bằng lòng “dạ” một tiếng. Lâm Tri Phủ nhìn ra nhi tử không thích, chỉ là lắc đầu, phất tay đuổi gã ra. Thấy nhi tử đi xa, Lâm Tri Phủ mới nhanh chóng đứng dậy khóa cửa thư phòng, lấy mật hàm trong ám cách ra. Phong thư chưa động, thư bên trong đâu? Lâm Tri Phủ bối rối trong lòng, vội lấy thư ra vừa thấy là chữ viết của chủ nhân, lúc này mới yên tâm. Bởi vì giấy viết thư luôn được đặt trong phong thư, cơ hồ không thấy phai màu ố vàng, cho nên màu giấy viết thư của bút tích thực cũng là màu trắng. Nhan Tứ dùng giấy mới trên bàn ông ta để sao chép lại, hai cái cũng không có gì khác biệt. Lâm Tri Phủ hoang mang rối loạn lại vội vàng cẩn thận nhét mật hàm vào trong ám cách, lúc này mới rốt cuộc yên lòng. Ngày mai liền là thi đấu tiên tử Mẫu Đơn, chỉ cần đẩy báu vật mà ông ta đã sớm huấn luyện tốt lên vị trí tiên tử, lại nghĩ mọi cách đưa đến cho thái tử điện hạ đang đông tuần, vậy thì cách đại kế thôn tính của chủ nhân vào thêm một bước! Trên đường Lâm Bách Phú về phòng, càng nghĩ càng giận. Mình bây giờ vẻ ngoài bị phá, đầu sỏ gây nên không bắt được, hai đồng đảng cư nhiên chạy trước! Tâm phúc của gã thấy thế tròng mắt lộc cộc chuyển ra chủ ý thối, “Công tử, lão gia nói không được, ta liền làm thầm?” Lâm Bách Phú bước chân đi nhanh dừng lại, buông mi lườm mắt nhìn tâm phúc, “Chỉ giáo cho?” “Hắc hắc, chúng ta đêm nay tìm mấy người võ công cao hóa trang thành hái hoa tặc, trộm sai vào khách sạn, bắt đi hai nữ nhân kia thế nào?” “Chỗ ngươi có quen biết võ lâm cao thủ?” Lâm Bách Phú sáng mắt lên, gã đã sớm khẩn cấp muốn hái hai đóa hoa tỷ muội kia, “Nhưng đừng biến tốt thành xấu.” Tâm phúc nghe vậy lấy lòng cười, “Tiểu nhân vừa vặn quen mất bằng hữu võ lâm, để bọn họ ra tay vừa không kéo lên người Lâm phủ, mà nắm chắc cũng lớn.” Lâm Bách Phú vừa nghe trong lòng ổn định rất nhiều, “Như thế rất tốt, việc này liền giao cho ngươi làm. Nếu được việc, xứng đáng có thưởng. Nếu mà hư chuyện, ngươi phải cẩn thận cái đầu chó của ngươi đó.” Tâm phúc bị dọa rụt rụt cổ, cười nói: “Công tử yên tâm, tất không nhục mệnh.” 39: Tắm rửa thay quần áo “Thái tử điện hạ, ngươi muốn tắm rửa thay quần áo không?” Hứa Từ ở trên giường trải hai cái chăn, quay đầu hỏi thái tử điện hạ ở bên bàn tròn tay cầm một quyển binh pháp. Ánh nến đung đưa, màu vàng u ám, đem trong phòng tăng thêm phá lệ ấm áp yên tĩnh. Thái tử điện hạ tĩnh tâm đọc sách, cánh tay thon dài bởi vì nâng sách mà lộ ra da thịt màu mật ong. Năm tháng lặng yên tốt đẹp, nguyện thời gian trọn đời thế thôi. Hứa Từ trộm nói trong lòng, nếu có thể cùng thái tử điện hạ qua một đời như vậy, cũng là rất tốt. Mà lúc này thái tử điện hạ vẻ mặt lãnh khốc, nhăn mi nghiêm túc đọc sách, ánh mắt lại kỳ thật từ khi bắt đầu liền chưa từng nhìn vào một chữ. Từ lúc Hứa Từ vào phòng, hắn luôn dùng dư quang đi theo cậu. Múc nước, trải giường chiếu, xếp quần áo, đây rõ ràng là việc nhà lộn xộn bình thường nhất, nhưng khi cậu làm lại mang theo mấy phần dụ hoặc. Dùng nội lực cưỡng chế xao động ở nửa người dưới, thái tử điện hạ thẳng eo, buộc chặt thân thể, cả khuôn mặt càng thêm lạnh nghiêm lãnh liệt. “Ngươi tắm rửa đi ngủ trước đi, tối nay sợ là không yên ổn, ta lại đợi một lát.” Thái tử điện hạ nói xong lời này, khuôn mặt tuấn tú liền ửng đỏ, đối thoại này sao lại nghe giống như lời nói trước giường của lão phu lão thê? Thái tử điện hạ tâm viên ý mã, may mắn ánh đèn u ám, nét đỏ trên mặt chưa từng bị Hứa Từ phát hiện mảy may. Hứa Từ gật gật đầu, áp chế hưng phấn nho nhỏ trong ngực, lấy áo lót đi tới phía sau bình phong. Sau bình phong đã đặt hai cái thùng gỗ tỏa hơi nóng, Hứa Từ đỏ mặt bước vào thùng gỗ. Rõ ràng biết cách một cái bình phong, thái tử điện hạ nhất định nhìn không tới nơi này, nhưng cậu vẫn có cảm giác bó tay bó chân. Vì sao lại có loại cảm giác hầu hạ phu quân đêm tân hôn, Hứa Từ bụm mặt. Lý Hạo Sâm nghe tiếng nước “ào ào” bên kia bình phong, trong đầu không ngừng hiện ra bộ dáng Hứa Từ thẹn thùng quần áo nửa lộ ngày đó. Hạ thân lại căng lớn mấy phần, hắn vận khí nội lực, lại lần nữa áp chế xao động ở bụng. Như vậy thật có thể nói là băng hỏa lưỡng trọng thiên, Lý Hạo Sâm có chút muốn ngừng mà không được, trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng bộ dáng Hứa Từ tắm rửa. Hứa Từ tắm rất nhanh, chỉ là lau sạch người cũng không ngâm lâu, liền mặc vào áo lót mới tinh đi ra. Lý Hạo Sâm quay đầu nhìn, cái nhìn này không quan trọng, khuôn mặt dày luôn mặt không có biểu tình suýt nữa liền muốn phun máu. Hứa Từ cư nhiên không mặc tiết khố! Chỉ thấy Hứa Từ mặc một cái áo lót thật dài, tuy nói không động thì sẽ không lộ ra cái gì. Nhưng mà vừa đi, giữa đùi liền mơ hồ có thể thấy được. Nho nhỏ, thật đáng yêu. Lý Hạo Sâm cố nén lửa dục, chỉ vào giường nói, “Còn không mau đi vào, cẩn thận cảm lạnh.” Trong lòng lại nghĩ, chậm một chút đi, để ta lại nhìn nhiều hơn. Hứa Từ hai má hồng hồng, nện bước nhỏ đi đến giường. Lý Hạo Sâm dư quang nhìn chằm chằm cái mông xinh xắn của Hứa Từ, tưởng tượng mình trên đỉnh sẽ là tư vị gì. Hứa Từ nhanh nhẹn chui người vào bên trong đệm chăn, khuỷu tay chống giường dựng đầu, “Thái tử điện hạ, ngươi còn không nghỉ ngơi?” Thao, quần áo ta cũng cởi, ngươi sao một chút phản ứng cũng không có. Lý Hạo Sâm khóe mắt dư quang hơi hơi quét bụng dưới hở ra cao cao của mình một chút, ngược lại lạnh mặt nói: “Đã nói ngươi ngủ trước, ta còn có việc.” Nếu là lúc này qua, bị Tiểu Từ phát hiện bí mật của hắn, chỉ sợ là sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa. Hứa Từ thần sắc âm u một chút, “Cũng phải, vậy Tiểu Từ ngủ trước.” Dứt lời Hứa Từ thu hồi tay, quay mặt vào trong, nhìn chằm chằm vách tường ngẩn người. Kiếp trước khi cậu giúp Lý Hạo Thịnh vu hãm thái tử điện hạ, cũng không cho rằng một mật hàm nho nhỏ liền có thể hại thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ thông minh tuyệt đỉnh, sao có thể bị một mật hàm giả dối làm hại? Cậu xưa nay tùy hứng làm bậy, vào đoạn thời gian kia thái tử lại phá lệ điên cuồng, mỗi lần đều tra tấn cậu đến hừng đông. Khi cậu ở kiếp trước, nửa đời trước đều đề phòng thái tử điện hạ rất nhiều, một vị hoàng tử cao cao tại thượng, vì sao phải tốt với mình như vậy? Nhưng từ khi cậu luôn không tìm thấy âm mưu của thái tử điện hạ, liền dần dần yên lòng. Đặc biệt là sau khi thái tử điện hạ bắc chinh trở về, sau khi không để ý nguyên tắc vì mình cầu chức Dương Châu thứ sử, Hứa Từ mới triệt để yên lòng, toàn tâm toàn ý tín nhiệm thái tử điện hạ. Cậu lúc ấy bản tính đa nghi, không tin phụ thân, không tin Hoàng Thượng, ngay cả bản thân cũng không tin, chỉ tin thái tử điện hạ. Thời thiếu niên cậu cũng không biết nên sống chung với bằng hữu như thế nào, cũng không hiểu đạt được lòng trung thành của cấp dưới như thế nào. Cho nên cậu chỉ biết đẩy Công Tôn Ngự ra xa xa, làm hắn không muốn kết giao bằng hữu với mình nữa. Cho nên cậu chỉ biết dùng quyền thế cùng tiền tài cưỡng chế người khác, ép đám người Nhan Tứ lâm trận phản chiến, lén lút bị Hứa Tử Nhai thu mua. Nhưng cứ việc như thế, mặc kệ mình gian xảo cay nghiệt như thế nào, phát giận với thái tử điện hạ như thế nào. Thái tử điện hạ luôn một lần lại một lần tha thứ cho mình, dễ dàng tha thứ cho mình, thậm chí vì mình mà ngay cả nguyên tắc hắn cũng có thể vứt bỏ. Ích kỷ như Hứa Từ, một trái tim cũng bị cảm động không thôi. Quân đối đãi ta như vậy, ta tất nhiên phải báo. Hứa Từ năm đó vốn là có cảm giác như vậy. Nhưng trời không vừa lòng người, sau khi cậu toàn tâm toàn ý tín nhiệm thái tử điện hạ, thái tử điện hạ lại không để ý ý nguyện của cậu, cường nhục cậu. Cậu lúc ấy cũng không biết giữa nam nhân cùng nam nhân còn có tình yêu gì đáng nói, cậu chỉ biết trong ngõ hẻm trăng hoa của Dương Châu có một áp quán. Trong quán đều là nam tử trẻ tuổi rửa sạch mông cho người làm, không hề tôn nghiêm, bị người làm nhục. Cậu thời thiếu niên bướng bỉnh, từng bị mấy người Nhan Tứ dẫn đến áp quán này qua. Mấy tiểu quan người người bôi mặt son phấn, õng ẹo vòng eo như rắn nước, nơi nào còn giống một nam nhân. Càng dơ bẩn là, lại có người không hề có liêm sỉ, ở trong đại sảnh liền làm chuyện dơ bẩn. Cậu nhớ rõ ngày đó khi cậu tiến vào trong đại sảnh, bốn năm nam tử đang đùa bỡn một tiểu quan, hai người cùng ra ra vào vào, trong miệng tiểu quan này còn ngậm một cái. Miệng tiểu quan cư nhiên còn rãnh rỗi, ở đó cao giọng phóng túng kêu, “Gia thật tuyệt, thật lợi hại, nhanh chút nữa.” Trong không khí tỏa mùi *** mỹ tanh hôi khắp nơi, ghê tởm Hứa Từ liền muốn ói tại chỗ. Người trong đại đường đều vây xem năm sáu người này, cười nhạo nhục mạ tiểu quan kia, đủ loại từ ngữ dơ bẩn khó vào tai người, “Dâm oa” “Tiện nhân” “Vạn nhân kỵ”. Hứa Từ chỉ tiến vào nhìn thoáng qua, liền che miệng chạy ra, đỡ tường ói đến trong miệng không còn thức ăn, vẫn còn cảm giác ghê tởm không thôi. Mấy người khách đó căn bản không coi tiểu quan như con người, chỉ coi họ như là động vật, coi họ là con chó cái, là đối tượng có thể tùy ý nhục mạ. Từ sau khi thái tử điện hạ cường nhục cậu, nội tâm cậu vừa mới xây lên tháp cao liền ầm ầm sụp đổ. Thì ra mình trong mắt Thiên Tử điện hạ, cũng chỉ có thân phận như tiểu quan thôi sao? Bằng không vì sao thái tử sẽ làm việc này với mình? Cậu tín nhiệm thái tử điện hạ như thế, nhưng kết quả là, mình ở trong mắt thái tử điện hạ, lại chỉ là con chó cái không hề tôn nghiêm, có thể tùy ý bị thảo làm, bị người vũ nhục? Hứa Từ lúc ấy lòng tự trọng khá cao, lại bởi vì đối phương là thái tử điện hạ, trong lòng càng tức giận khó nhịn. Cậu cưỡng chế hận ý, cũng không giằng co với thái tử điện hạ, từ nay về sau hiểu lầm giữa họ càng ngày càng sâu. Sau này thái tử bị phế, cậu vinh quang bước lên vị trí Tể tướng. Vì ứng phó triều thần, cậu cuối cùng cũng nhịn xuống phiền chán, đọc rất nhiều sách. Ngẫu nhiên cũng đọc không ít dã sử, trong đó liền đọc được chuyện của Ngụy vương cùng Long Dương Quân. Long Dương Quân do được so sánh với ngư, sợ bị so sánh với đại ngư xuất sắc hơn mà bị Ngụy vương vứt bỏ. Ngụy vương vì tiêu tan nghi ngờ của Long Dương, lại vào lúc đó hạ lệnh “Có ai dám nói mỹ nhân, tru di tam tộc.” Ngụy vương vì Long Dương bỏ thiên hạ mỹ nhân, hắn tuy quý là quân vương, lại kém sông ba nghìn chỉ lấy một gáo. Đây tuyệt không phải vũ nhục, cũng tuyệt đối không phải coi Long Dương là con chó cái, đây là tình yêu không có nguyên tắc nhất a. Thái tử điện hạ trả giá với mình, không hề nguyên tắc sủng ái chẳng phải giống như Ngụy vương với Long Dương Quân? Thái tử điện hạ sau khi bị phế, ở dân gian còn quen biết không ít bằng hữu. Trăn trở thành thương nhân ngọc khí. Lúc ấy Lý Hạo Sâm đã hơn ba mươi tuổi, lại vẫn chưa lập gia đình. Sau đó Hứa Từ càng lý giải “Phân đào chi tình, đoạn tụ chi phích”. Cậu mới bừng tỉnh đại ngộ, Lý Hạo Sâm đối với cậu, sợ là cũng không phải □□ bình thường. Nhưng sai lầm đã gây ra, một bước sai, từng bước sai. Vì chính người, miệng nói tình yêu chân thành, chẳng phải để người cười đến rụng răng. Cậu chỉ có thể không ngừng ở dưới đáy lòng dùng cừu hận tê liệt lừa gạt bản thân, nói cho bản thân Lý Hạo Sâm chỉ □□ với mình, không có yêu, trong lòng mới có thể dễ chịu mấy phần. Có lẽ là từ khi đó bắt đầu, Hứa Từ liền tha thứ cho thái tử điện hạ, cũng có mấy phần tình nghĩa với hắn, thậm chí còn có mấy phần áy náy với hắn, nhưng chút cảm tình này đều bởi vì sự tham lam cùng nhát gan của cậu mà bị áp dưới đáy lòng. Mà loại cảm tình này, ở kiếp trước một khắc Lý Hạo Sâm vì mình mà chết kia, lại được hoàn toàn bạo phát ra. Giống như dung nham, chảy đến đâu thì phỏng đến đó, in dấu dưới đáy lòng, lại không thể xóa đi. Cậu kiếp trước cả đời kiêu ngạo, cả đời tự phụ, lại ngay cả dũng khí giải thích chứng thực với thái tử điện hạ cũng không có. Cho đến khi thái tử điện hạ chết, mới xem như làm cậu triệt để tỉnh ngộ. Lần này sống lại, cậu liền muốn sớm chấm dứt loại trải qua thống khổ ngươi truy ta đuổi này, thừa dịp hiện tại liền bắt lấy thái tử điện hạ. Cho nên vừa rồi tắm xong, trong lòng cậu lại quyết định sắc dụ một phen. Nhưng hiệu quả không tốt a, Hứa Từ thở dài trong lòng, không biết nên thế nào cho phải. Chẳng lẽ phải ép ta Bá Vương ngạnh thượng cung? Trong đầu Lý Hạo Sâm tất cả đều là cái đùi trơn bóng trắng nõn thon dài của Hứa Từ, một trang sách cũng không nhìn xuống. Hắn đơn giản búng ngón tay, dập tắt ngọn đèn, mò đi tắm tĩnh tâm đi. Ma xui quỷ khiến, Lý Hạo Sâm lại không vào dùng thùng nước sạch kia, ngược lại là bước vào trong thùng gỗ Hứa Từ mới vừa dùng. Trên người Hứa Từ đổ rất ít mồ hôi, vốn liền rất sạch sẽ, nước tắm của cậu như là không dùng qua. Nhưng Lý Hạo Sâm mũi linh, xa xa vừa ngửi, liền biết thùng kia là Hứa Từ dùng qua. Bụng dưới căng như một cây thiết bổng, lại dùng nội lực cũng không thể áp chế. Hắn liền đơn giản không áp chế nữa, cố gắng khống chế hô hấp, chóp mũi tràn ngập hương vị tươi mát mà Hứa Từ lưu lại, cứ như vậy ở trong nước tự mình ‘xoa’. Lý Hạo Sâm sợ kinh động Hứa Từ, động tác ‘xoa’ rất chậm. Chầm chậm thời gian liền có chút dài, cho đến khi nước đều lạnh, Lý Hạo Sâm mới khó khăn bắn ra trọc dịch. Hắn cũng lợi hại, rõ ràng tim đập lợi hại, hơi thở lại chưa gia tốc nửa phần. Đăng bởi: admin