Hi linh đế quốc
Chương 2 : Nguy hiểm đích tô tỉnh
Đám người tụ tập chia làm hai nhóm rõ ràng, một nhóm trong đó là các bạn học tôi gặp mỗi ngày ở trường học, lúc này họ đang nhìn vào khu vực ở giữa bằng khuôn mặt giận dữ, nhóm còn lại thì ít hơn chính là học sinh của trường đối diện, biểu tình trên mặt họ phong phú hơn, có khi là xem kịch vui, có khi là vẻ mặt khinh thường, còn có vài người nhìn qua thì có vẻ rất bất bình, nhưng mà tất cả họ đều không có ý định nhúng tay vào.
Giữa hai nhóm người này cách nhau có một khe hở tương đối lớn làm cho tôi không cần cố sức cũng có thể nhìn thấy việc xảy ra bên trong.
Đầu tiên đập vào mắt là vẻ mặt kiêu ngạo của một người trẻ tuổi, theo cách ăn mặc đến xem thì có thể nhìn ra gia cảnh của hắn ta có vẻ rất tốt, ít nhất thì bộ đồ vest trên người gã mà tôi cũng không biết là hiệu gì đó không phải thứ mà các học sinh trường chúng tôi có thể mặc nổi, ở sau lưng người trẻ tuổi có đứng hai học sinh cùng tuổi ăn mặc cũng rất sang trọng, nhưng từ vẻ mặt nịnh nọt của họ thì cũng biết họ là đàn em của gã nhà giàu đứng trước, ở đối diện của tổ ba người này là một nam sinh với ánh mắt né tránh, tôi nhớ hình như cậu ta là học sinh lớp 11 trường mình, tôi quyết định đặt tên cậu ta là “anh quần chúng” (tương du ca).
Thật hiển nhiên, đây là một lần ỷ thế hiếp người điển hình.
Chuyện này cũng không phải thường xảy ra, ít nhất thì từ lúc tôi vào học trường này đến nay vẫn chưa nhìn thấy, mặc dù đối diện là một ngôi trường quý tộc rất nổi tiếng nhưng nội quy nghiêm khắc của nó cũng nổi tiếng không kém, hơn nữa những học sinh nhà giàu này cũng không kiêu căng như người ta tưởng tượng, đối với những học sinh này mà nói thì có văn hóa tốt hàm dưỡng cao cũng là một phần không thể thiếu của họ, nhưng ở bất kì đâu cũng luôn luôn tồn tại ngoại lệ, ở trước mặt tôi hiện giờ chính là ngoại lệ ấy, vị công tử mang theo đàn em đi bắt nạt kẻ yếu này chính là một tên ác ôn điển hình.
Mặc kệ là tên ác ôn này sau này có bị nhà trường xử phạt hay không thì trước mắt anh quần chúng cũng phải bị xui xẻo rồi.
Người chung quanh nghị luận sôi nổi, nhưng không ai bước ra, hiển nhiên là anh quần chúng cũng đã sớm nghĩ đến điều này cho nên anh ta rụt cổ, đứng im chờ cho tên ác ôn phát tiết xong.
Các học sinh phía chúng tôi hầu hết đều không dám đụng tới tên ác ôn, cái này cũng không phải là hèn nhát, học sinh trường đối diện nếu không phải nhà đại gia thì cũng là nhà có quyền thế, đối với bọn họ mà nói, muốn cho các học sinh bình thường như chúng tôi biến mất khỏi trường học là một việc không khó khăn gì, mà phía bọn họ mặc dù có vài người rất xem thường hành vi của tên ác ôn nhưng cũng không có ý định vì một học sinh bình thường mà gây chuyện, dù sao mặc kệ thế nào thì tên ác ôn kiêu ngạo đó cũng là học sinh cùng trường với họ.
Không ngờ mới sáng sớm mà đã gặp một việc khó chịu như vậy.
“A Tuấn”, Thiển Thiển kéo nhẹ áo tôi, nói nhỏ, “Mình đi thôi, đừng gây sự.”
Tôi cắn chặt răng, nhưng vẫn gật gật đầu, chuẩn bị bỏ đi.
Sự kiện sắp xảy ra phía sau không cần nói cũng biết, tìm đại một lý do nào đó là có thể trình diễn một tuồng đánh đấm đơn phương hoặc là làm nhục giữa đám đông, sau đó tên ác ôn có vẻ mặt kiêu ngạo sẽ lấy được khoái cảm biến thái trong quá trình hành hạ kẻ yếu, còn về phần nam sinh xui xẻo trường chúng tôi, cũng chính là bạn học “anh quần chúng” – ai sẽ giúp đỡ cậu ta đây?
Cũng không phải là tôi không đồng tình cậu ta, lại càng không phải là tôi không có tinh thần chính nghĩa, nhưng mà tôi thân là một học sinh bình thường, đối với tình huống này cũng đành bất lực, cho dù lúc này có ra mặt đi chăng nữa thì chẳng những không giúp được gì mà còn có thể liên lụy đến chị tôi ở nhà nữa, những nhân vật lớn đó chỉ cần tùy ý động một ngón tay là có thể làm cho ngôi nhà mà tôi cùng chị đã nổ lực chống đỡ phải đổ vỡ.
Nhưng mà…… Đúng là thật sự rất không cam lòng.
Trước khi rời khỏi đám đông, tôi quay đầu lại trừng mắt tên ác ôn đó một cái, lúc này hắn đang bận sỉ nhục anh quần chúng một cách không kiêng nể gì, thỉnh thoảng lại quay đầu qua lại giống như là đang khoe ra sự oai phong của mình.
“Rác rưởi”, Tôi nhỏ giọng nói, “Thật muốn đập nó một trận”.
Có một việc mà không ai biết, đó là ngay tại lúc này, hằng tinh treo trên đầu chúng ta đã xảy ra một trận bão mặt trời cỡ nhỏ làm cho một loại thông tin nào đó trên hành tinh này đã xảy ra một ít thay đổi không lớn không nhỏ, trong nháy mắt này, trí tưởng tượng của tôi bị phóng đại vô số lần, sau đó bị một thế giới xa xôi nào đó tiếp thu một cách chính xác thông qua hệ thống chuyển tiếp thông tin.
Hình như có cái gì đó vang lên một cái “Cùm cụp”, đương nhiên trên thực tế tôi cũng không có nghe được âm thanh nào, nhưng trong ấn tượng tôi lại có cảm giác như có cái gì đó bị khởi động.
Một cơn chóng mặt ập đến một cách đột ngột không hề báo trước, giấc mơ về thế giới tĩnh lặng màu xám bằng kim loại mà tôi mơ mỗi tối đột nhiên lướt qua trong óc, sau đó một giọng nữ nghe có vẻ hơi máy móc vang lên.
“Nhận được mệnh lệnh bên ngoài…… Xác nhận quyền hạn…… Phân tích mệnh lệnh không rõ ràng…… Chấp hành…… Xác định mục tiêu, hệ thống viễn trình không gian đả kích trên không vận chuyển, chuẩn bị tấn công thử nghiệm…… Bắt đầu!”
Theo thanh âm trong đầu vang lên, một cột sáng năng lượng to bằng cánh tay, gần như trong suốt giống dòng nước từ không trung xẹt xuống, sau đó im lặng biến mất dưới chân của gã học sinh ác ôn đứng trong trung tâm của đám đông.
Nhưng hình như không ai chú ý tới cột sáng đó, lực chú ý của mọi người đều tập trung ở vài người bên trong, vì thế cột sáng gần như trong suốt đó bị mọi người bỏ qua, vốn là tôi cũng không thể nào phát hiện một thứ bí mật như vậy, nhưng không biết vì cái gì, tôi lại rõ ràng thấy được quỹ tích của “dòng nước” này.
Sau đó khi tôi quan sát nơi biến mất của “dòng nước” thì mới thấy mặt đất được lốp bằng lớp đá trang trí nay đã có thêm một cái lỗ nhỏ màu đỏ sậm, phần mặt đường bị nung chảy đang chậm rãi trôi vào cái lỗ xuất hiện khi mặt đất bị khí hóa kia.
Sức phá hủy kinh khủng!
Bộ óc bị đứng hình ba giây, tôi bối rối nhìn sự việc quái dị trước mắt mà tám chín phần mười là do tôi gây ra.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hiện tượng siêu tự nhiên? Hiện tượng ma quái? Một Ultraman đi ngang qua đang tập bắn? Hay là tự nhiên tôi có siêu năng lực rồi?
Cho dù giải thích như thế nào thì cũng rất khó tin, sự việc trước mắt làm cho tôi không thể nào không nghi ngờ là chính mình có phải là đang trãi qua một tình tiết nào đó tương đối hí kịch hóa?
Đây có lẽ là ảo giác, tôi nghĩ vậy, nhưng việc xảy ra tiếp theo làm cho tôi xác định cảnh tượng trước mắt là hoàn toàn chân thật.
Tên ác ôn đó đột nhiên hùng hổ bước về phía trước một bước, hình như là muốn tự mình ra tay, nhưng gã vừa nhấc chân thì đúng lúc đạp trúng cái vũng dung nham đang sôi trên mặt đất.
Vài giây sau, đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên.
Vải vóc vốn là thứ tương đối dễ bắt lửa, mà mặt đất bị nguồn năng lượng thần bí nung chảy lại vượt xa điểm bắt lửa của vải vóc, cho nên chỉ trong nháy mắt là cái quần của tên ác ôn lập tức bốc cháy, gã kinh hoảng dập lửa trên ống quần, nhưng mà xem ra cái quần hàng hiệu đó rất thích hợp làm nhiên liệu cháy, gã càng dập thì lửa chẳng những không tắt mà lại càng cháy lớn hơn, người chung quanh lúc này mới giật mình phản ứng, mọi người đều cầm đồ vật trong tay, có người cầm nước uống (đây là trường bên kia), có lấy quần áo (đây cũng là trường bên kia), nửa cục gạch (là trường bên này……) nhào vô giúp đỡ dập lửa.
Nhưng mà giờ phút này tôi lại không có thời gian để chú ý trường hợp hỗn loạn trước mắt, bởi vì ngay sau đó trong đầu tôi vang lên một thanh âm làm cho tôi muốn đứng tim.
“Hoàn thành tấn công thử nghiệm…… Phân tích tham số một lần nữa…… Phân tích xong, chuyển sang hình thức đả kích chính thức…… Chùm vũ khí chính bắt đầu bổ sung năng lượng…… Chùm vũ khí phụ bắt đầu bổ sung năng lượng…… Chuẩn bị bắn, mười giây sau tất cả đơn vị chiến đấu nổ súng tự do…… 10…9…8…7…”
Không biết việc gì đang xảy ra, nhưng có một thứ có thể xác định: Hình như có cái gì đó rất nguy hiểm bị tôi khởi động, mặc kệ là Ultraman hoang dã đến từ M7 hay là Megatron đi ngang qua địa cầu, dù sao theo lý thuyết thì nơi này không lâu sau đều phải bị cái loại năng lượng này tiêu diệt.
Dựa theo cái gọi là “Tấn công thử nghiệm” vừa rồi có thể nung chảy cả khu vực nhỏ mặt đất thành dung nham thì cái gọi “Nổ súng tự do” mười giây sau chắc chắn đủ để giết chết mọi người ở đây.
“Mẹ nó, chẵng lẽ thứ này không pause được sao?!” Trong lòng tôi hét to, nhưng mặc kệ là cố gắng như thế nào thì cái trạng thái kì diệu ban nãy cũng không xuất hiện lại, âm thanh đếm ngược vẫn vang lên không nhanh không chậm.
“A Tuấn, sao vậy? Sao mặt anh tái nhợt vậy?” Thiển Thiển thấy tôi có vẻ khác thường nên rất lo lắng hỏi, nhưng tôi không có thời gian trả lời cô ấy.
Chết tiệt! Chết tiệt! Đây rốt cuộc là cái gì, tại sao bậy giờ không nghe lời!
“6…5…”
Mồ hôi lạnh bắt đầu từ trên mặt tôi chảy xuống.
“4…3…”
“Thiển Thiển!” Tôi hét lớn một tiếng, sau đó kéo cô ấy chạy ra phía ngoài – mặc dù tôi biết lấy tốc độ của chúng tôi thì thật sự không thể nào thoát khỏi cuộc tấn công toàn diện sắp tới.
Nhưng mặc kệ ra sao thì cũng không thể làm Thiển Thiển gặp chuyện không may vì tôi được!
“A Tuấn, làm sao vậy……” Cô ấy bị động tác đột ngột của tôi làm hoảng sợ nên không khỏi kêu to.
“2…1…”
Khốn kiếp! Tao mặc kệ mày là cái quái gì thì cũng dừng ngay lại cho tao!
Trong lúc khẩn cấp bỏ chạy, trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện một tờ giấy nhỏ, còn chưa kịp thấy rõ ràng một chuỗi các con số trên đó thì cái đầu tôi bỗng nhiên đau nhói lên một cái, sau đó…… Đã không có sau đó rồi.
Tiếng kêu kinh hoảng của Thiển Thiển mơ hồ truyền tới.
“Hệ thống sai lầm nghiêm trọng, mệnh lệnh bên ngoài xuất hiện khác thường, mất đi quyền hạn cao nhất cho phép…… Hệ thống viễn trình không gian đả kích trên không đình chỉ vận hành……”
“Mẹ nó, quảng cáo trung y đã dán tới tận cửa trường học rồi sao?”
Đây là ý nghĩ cuối cùng của tôi trước khi hoàn toàn ngất xỉu vì đụng đầu vào cột điện.
Truyện khác cùng thể loại
1328 chương
398 chương
159 chương
384 chương
82 chương
21 chương
81 chương