Hi, chị alice!

Chương 15 : Người đẹp tên cũng đẹp (2)

Sean mở câu lạc bộ giải trí cách ‘ Người Bạn Cũ’ không xa, phong cách như những câu lạc bộ đồng quê kiểu Mỹ. Dưới sự giúp đỡ của ông Roger, Lam Trinh Liệt dễ dàng có được chân phục vụ. Ngày hôm sau, lúc tôi bước ra khỏi phòng nhà nghỉ, tôi mới phát hiện Lam Trinh Liệt cũng ở trong “ Người Bạn Cũ”, phòng cậu ấy chỉ cách phòng tôi một bức tường. “ Sao cậu lại ở đây ?” Tôi hỏi tên nhóc Lam Trinh Liệt cũng đang đóng cửa phòng như tôi. “ Chị đang hỏi tôi vấn đề hết sức kì lạ, chẳng lẽ, nhà nghỉ không phải để người ở ?” “ Chẳng phải cậu nên sống ở câu lạc bộ sao ?” Mỗi lần nói chuyện với tên nhóc này đều rất phí sức, cậu ấy nhanh nhạy, mức độ hiểu biết cũng rất cao. “ Ở đó hơi ồn, tôi sống không quen.” “ Vậy chẳng khác gì nói cậu có tiền rồi ?” “ Thật đáng tiếc, tôi vẫn chưa có tiền, tiền ở nhà nghỉ là Sean trả giúp tôi.” Cậu ấy đóng cửa xong, đứng bên cạnh nhìn tôi : “ Giờ nhất định chị sẽ hỏi, sao Sean lại trả giúp tôi tiền nhà nghỉ ? Thật ra, rất đơn giản, tối qua tôi đã giúp anh ta một việc lớn, anh ta muốn cám ơn tôi. Tôi bảo nếu muốn cám ơn thì tìm giúp tôi một nơi tương đối yên tĩnh để ở. Thế là, anh ta đưa tôi đến đây.” “ Vậy sao cậu lại ở cạnh phòng tôi ?” Tên nhóc này cứ luôn khiến tôi nhớ đến chuyện đêm hôm đó. Cảm giác có chút ai oán. “ Là ông chủ nhà nghỉ để tôi ở đây. Ông ấy nói chúng ta là chị em, ở gần một chút sẽ tiện hơn. Còn nữa, bản thân là chủ nợ, chẳng phải chị rất thích nhìn thấy tôi sao ?” Ồ, chị em ư ? Tôi đóng cửa xong, mặc kệ cậu ấy. Đeo túi đi xuống lầu. “Alice, chị có muốn biết tôi đã giúp Sean thế nào không ?” Chỉ vài bước chân cậu ấy đã đuổi kịp tôi. “ Không . . . muốn . . . biết. Còn nữa, sau này cậu bớt gọi tên tôi đi. Nguyên nhân rất đơn giản, vì tôi không thích.” Tên nhóc này, lúc nào cũng luôn nhiệt tình với tôi, cứ như mặc nhiên phải thế. Suốt cả buổi chiều tôi ở trong nhà sách của ngôi làng nhỏ cách dãy núi Alps không xa, mua được vài cuốn sách cũ. Lúc bước ra khỏi nhà sách, nhìn thấy Lam Trinh Liệt đang tựa lưng vào bức tường đỏ cũ kĩ, tay để trong túi quần, khẽ ngẩng đầu nhìn ánh mắt trời. Hôm ấy vừa hay trời nắng đẹp, từng tia nắng xuyên qua tầng mây dày đặc soi chiếu xuống. Tôi ngẩn ngơ nhìn cậu ấy, ngắm cảnh phố phường bình dị bỗng trở nên tựa như tranh bởi cậu thiếu niên đang tựa bờ tường cùng ánh mặt trời loang lỗ. Hình ảnh này loáng thoáng như tôi đã từng mơ, có lẽ trong thời kì thiếu nữ, cũng có lẽ xa xăm hơn, xa đến nỗi không nhớ được ngày tháng, xa xăm như từ kiếp trước . . . Nhiều năm về sau, tôi vẫn luôn ghi nhớ ngày hôm ấy Lam Trinh Liệt mặc áo khoác xanh da trời, quần jean bạc thếch, ánh nắng ngày xuân rơi trên mái tóc, mỗi khi gió thổi qua, những giọt nắng rơi trên đuôi tóc như những tinh linh đang nhảy nhót. Mãi đến khi tôi không kịp trốn, cậu ấy nghiêng đầu qua, vừa nhìn thấy tôi đã toét miệng ra : “ Alice.” Tôi không vui hỏi cậu ấy : “ Sao lại ở đây, theo dõi tôi hử ?” “ Tôi không theo dõi, tôi chỉ đi phía sau.” “ Thôi được, sao cậu lại đi phía sau tôi ?” “ Muốn được chị mời ăn cơm, ở nơi này tôi chỉ quen mỗi chị.” Cậu ấy khẽ nhún vai. “ Buồn cười thật, tôi không nghĩ ra lý do mời cậu ăn cơm.” Đáng buồn cười hơn, chúng tôi lại thật sự ăn cùng nhau, còn Lam Trinh Liệt quả là tên nhóc kén ăn, một bữa ăn linh tinh lang tang đã tốn của tôi hết chín mươi tám Euro. Trên đường về nhà nghỉ, mặt tôi xám xịt, còn cậu ấy chẳng dám hó hé nửa câu theo sát sau tôi. Trước cửa nhà nghỉ, tôi dừng lại, nói với giọng nghiêm túc: “ Lam Trinh Liệt, mọi chuyện đến đây thôi, kết thúc tại đây, tôi không muốn trở nên thân thiết với cậu. Đừng quên, chúng ta là người xa lạ. Chúng ta không hiểu về nhau, tôi càng không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm với cậu. Cho nên, dừng ngay những trò vô vị của cậu đi.” “ Alice, ai bảo chúng ta không hiểu nhau ? Đêm đó, chẳng phải chị đã kể hết với tôi rồi sao ? Tôi rất hiểu chị, ví như ở Philadelphia.” Cậu ấy chặn tôi lại, biểu cảm có vẻ trêu chọc. “ Philadelphia ?” Đêm hôm đó đã nói những gì tôi hoàn toàn không ấn tượng, chỉ dường như đã nói rất nhiều. “ Trong khách sạn ở Philadelphia, Joe đã khiến chị ngượng ngùng . . .” “ Im mồm, không được nói nữa.” Tôi nổi điên, phản ứng đầu tiên chỉ muốn bịt mồm tên nhóc ấy, nhưng xem ra không dễ, cậu ấy cao hơn tôi rất nhiều, lại còn rất nhanh nhẹn. “ Không mang bao có thể hỏi xin lễ tân, việc gì phải đi gõ cửa phòng bạn, còn đụng vào hệ thống báo cảnh sát khiến ai ai cũng biết danh.” Lam Trinh Liệt vừa nói vừa tránh : “ Chị, hai người cũng thật thú vị.” “ Lam Trinh Liệt, tốt nhất cậu đừng để tôi tóm được . . .” Tôi tức điên người. * * * Cứ thế, sau buổi chiều hôm ấy, không ít người nhìn thấy đôi trai gái mang gương mặt Châu Á đang chơi trò mèo bắt chuột trước cổng nhà nghỉ ‘ Người Bạn Cũ’. Cứ thế, cậu thiếu niên tinh nghịch Lam Trinh Liệt đã chen vào cuộc sống của tôi như thế đấy. Cậu ấy cứ luôn xuất quỷ nhập thần hiện hình xung quanh tôi. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại trở nên nhân nhượng với những hành vi của cậu ấy như thế. Bao nhiêu ý thức tận sâu trong lòng, khi cậu ấy gọi tôi tiếng chị, cứ luôn khiến tôi nhớ đến cậu nhóc mặt thanh mày tú ở nơi xa xôi, không biết cậu ấy có vì thời gian dần trôi mà quên đi đoạn kí ức u tối đó. “ Alice, tối nay đến xem tôi diễn nhé.” Lam Trinh Liệt lại không biết chán thôi miên vào tai tôi. Tôi không hiểu sao cậu ấy lại biết được tôi ở đây, cái sân thượng nhỏ xíu này rất ít người lên, trừ những khi bà Roger thỉnh thoảng mang đồ lên phơi. Tôi mặc kệ cậu ấy, tiếp tục nhắm mắt phơi nắng. “ Những người đó luôn thích xem tôi diễn, tôi vừa lên sân khấu họ liền hò hét.” Cậu ấy kéo ghế ngồi bên cạnh tôi. Chỉ e là thích gương mặt cậu thôi, trong lòng tôi dè bỉu, cậu ấy đã nhiều lần bảo tôi, buổi tối đầu tiên cậu ấy đến làm, vừa hay nghệ sĩ đàn piano của cậu lạc bộ bị bỏng tay, cậu ấy mạo muội tự đề cử. Cứ thế, cậu ấy từ chân phục vụ thăng cấp lên nghệ sĩ đàn piano. Lam Trinh Liệt lấy đi cuốn sách che trên mặt tôi, tôi bực bội, có lúc cậu ấy thật giống một con chim sẻ lắm lời. “ Lam Trinh Liệt, sao cậu cứ bám lấy tôi thế, nên biết rằng, cậu luôn khiến tôi không vui. Thậm chí, có lúc tôi cảm giác cậu cứ như một tên cuồng xâm phạm.” “ Cuồng xâm phạm ư ? Này, tôi có thể bảo đảm với chị, tôi không có sở thích kì cục đó, hơn nữa, chị nghĩ tôi cần phải làm thế sao ?” “ Cậu còn kinh khủng hơn những tên cuồng xâm phạm thông thường, cái cậu xâm phạm là tâm hồn người khác, đùa thế vui lắm ư ? Hay là, đùa mãi đùa mãi đến khi không dừng lại được, cậu còn muốn biết những gì ?” Tôi ngồi thẳng lên, nhìn cậu ấy bằng cặp mắt tóe lửa. Thật lòng mà nói, đối với chuyện vì sao cậu thiếu niên này cứ liên tục xuất hiện trước mặt tôi, tôi vốn không muốn biết, nhưng cậu ấy gây ảnh hưởng đến tôi. “ Xin lỗi.” Lam Trinh Liệt cụp mắt : “ Tôi rất xin lỗi chuyện tối hôm đó, nhưng khi chị hỏi ‘ Tinh linh ? Con người ?’ tôi cảm thấy rất thú vị, cho nên . . .” “ Cho nên, mới cười trên nỗi đau của người khác ?” Nhớ lại bản thân mình tối hôm đó, mũi tôi có chút cay cay, nỗi nhớ khiến tôi phát điên, cứ luôn nghĩ đến, luôn mơ đến những thứ chỉ có thể xảy ra trong phim ảnh, tiểu thuyết, khi tỉnh táo không dám nghĩ đến, chỉ có lúc say, tôi mới dám nghĩ rằng bản thân ngồi lên cỗ máy thời gian. Lam Trinh Liệt trả sách lại cho tôi, khẽ chớp mi nhìn về nơi xa : “ Tôi là con một, từ bé, bố mẹ đều bận rộn, tôi thường một mình ăn cơm, một mình xem ti vi, một mình ngẩn ra với căn phòng, tôi cảm thấy như vậy không có gì không tốt, nhưng có lẽ ánh lửa trong đêm ấy quá ấm áp, cũng có lẽ những lời chị nói cả đêm đều rất náo nhiệt, sau khi rời đi, tôi luôn cảm thấy cô đơn. Lần thứ hai gặp được chị, trực giác mách bảo tôi, chị sẽ giúp tôi, cứ thế, tôi bước về phía chị, không biết đây có được xem là duyên phận giữa người với người hay không, nhưng trong lòng tôi cứ luôn có một ý niệm như thế, nếu chị là chị của tôi thật tốt biết mấy. Tuy chị có chút lạnh lùng, nhưng tôi cũng không biết vì sao, cứ thích ở bên cạnh chị, có lẽ, trong lòng mình, tôi đã xem chị là chị của tôi rồi.” Qua gương mặt cậu thiếu niên, tôi dường như nhìn thấy thời niên thiếu thuộc về Lâm Tứ Nguyệt, cho rằng không sợ cô đơn, không cần ấm áp. Thật ra không phải, cũng cần ấm áp, cũng sợ cô đơn, cứ luôn ngụy trang bản thân thành người trưởng thành, giả vờ bản thân có một trái tim kiên cường, giả vờ giả vờ mãi mà quên đi bản thân chỉ là đứa trẻ chưa đủ lông đủ cánh. “ Alice, tôi không cười nhạo chị, ngược lại, tôi ngưỡng mộ chị trong tim có được một người như thế.” Lam Trinh Liệt đứng lên : “ Nếu chị không thích, sau này tôi sẽ không như thế nữa.” Bóng lưng của Lam Trinh Liệt có chút cô độc, khiến trong lòng tôi có chút xót xa. Cậu thiếu niên mười bảy tuổi chẳng phải nên hoạt bát hiếu động hay sao? “ Lam Trinh Liệt,” Tôi gọi cậu ấy : “ Tối nay, tôi sẽ đến.”