Heo yêu Diêm vương
Chương 63 : , chương 38 cont
Đợi đến gần nửa đêm, khi Chúc Tiểu Tiểu lên đến nơi thì bọn Happy cũng sắp thu dọn xong.
Dưới lầu có người của Huyền Thiên phái trông giữ, nhìn thấy Nghiêm Lạc liền không cho anh lên lầu, thế là Chúc Tiểu Tiểu tự mình lên tầng ba mươi chín thu dọn hành lý. Một nữ đệ tử của Huyền Thiên phái theo sau, cả đoạn đường giám sát cô. Chúc Tiểu Tiểu thấy tình hình trước mặt, biết bây giờ căn cứ vào quan hệ của cô với Boss, cô muốn không từ chức cũng không được nữa rồi.
Tập hợp xong tất cả đồ đạc, bọn Happy cũng không được tự tay đưa đồ xuống lầu, mỗi thùng đều do người của Huyền Thiên phái giúp chuyển xuống.
Đồ phải chuyển đi không ít, chất đầy cả một chiếc xe tải. Chúc Tiểu Tiểu ôm Bát Bát, ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn này, trong lòng quyến luyến không nỡ rời đi. Cô còn buồn bã như thế, Boss kia một tay xây dựng nên chỗ này, trong lòng chắc chẳng dễ chịu gì.
Về đến nhà, Chúc Tiểu Tiểu chủ động sắp xếp hành lý, dọn dẹp nhà cửa, hy vọng có thể khiến tâm trạng Nghiêm Lạc tốt hơn một chút. Nghiêm Lạc cũng thật sự chẳng muốn giúp đỡ, lại còn thản nhiên lý lẽ: "Đó là chuyện bà xã nên làm".
Chúc Tiểu Tiểu hơi xấu hổ, xếp quẩn áo của anh vào trong tủ quần áo của mình. Quần lót đặt chung một chỗ thì ngại lắm, cô liền dọn sạch một ngăn kéo để đựng. Bàn chải đánh răng, khăn mặt, dao cạo râu của anh được bày trong phòng tắm. Tất cả đã thu dọn xong xuôi, cô ở trong phòng nhìn một vòng. Cuối cùng cũng cảm nhận được thực sự bọn họ đã ở bên nhau.
Buổi tối lúc đi ngủ, Chúc Tiểu Tiểu rất căng thẳng, nhưng đêm nay Nghiêm Lạc lại không có bất kỳ hành động nào, anh vẫn ngồi trong thư phòng sắp xếp chỗ máy móc và số liệu kia. Cô cũng bận cả một ngày mệt quá rồi, cuối cùng thì đi ngủ trước. Đợi khi cô bị hôn cho tỉnh dậy, đã là hai giờ đêm.
Cô mơ màng gọi: "Boss".
"Anh phải ra ngoài một chuyến, em ngoan ngoãn ngủ đi.” Anh vừa nói vừa tiếp tục hôn cô.
Cô cau mày lại, buồn ngủ, giận dỗi, lật người ôm lấy gối quay lưng lại với anh lẩm bẩm: "Vậy sao anh còn gọi người ta"
Anh dịu dàng cười, gạt mấy sợi tóc trên gò má cô ra, hôn lên huyệt Thái Dương của cô, khẽ khàng rời đi.
Nghiêm Lạc đi đến phòng tạm giam.
Hồ Dương nhận được chỉ lệnh của anh, dẫn anh đi tìm cái kẻ đã từng muốn sàm sỡ làm tổn thương Chúc Tiểu Tiểu. Bọn họ đi đến trước một căn phòng nhỏ của khu giam giữ, Hồ Dương tra soát số liệu, nói: "Chính là người này, biệt danh của hắn là Lạn Hà, có tiền án về tội cưỡng hiếp, cũng là kẻ duy nhất hôm đó vây bắt được bị đá trọng thương phần dưới. Chắc là người anh muốn tìm".
Nghiêm Lạc lạnh lùng gật đầu.
Hổ Dương ra hiệu cho cảnh vệ bên cạnh mở cửa ra, sau đó hỏi Nghiêm Lạc: "Anh tìm hắn ta muốn làm gì?".
Nghiêm Lạc trả lời lạnh tanh: "Cắt ngón tay của hắn".
Mẫn Kỳ cũng ở trong khu tạm giam này, anh ta đang nằm ở trên chiếc giường nhỏ của một buồng giam khác ngủ, đột nhiên bị tiếng kêu thảm thiết làm giật mình tỉnh dậy, anh ta sợ đến mức nhảy dựng lên. Tiếng kêu thảm thiết lại vang tới, nghe giống như giọng của Lạn Hà. Mẫn Kỳ mập mờ đoán được chuyện gì, trong lòng có chút bất an.
Vào lúc này, cửa căn phòng nhỏ của anh ta đột nhiên mở ra.
Mẫn Kỳ không động đậy, anh ta nheo mắt lại nhìn một bóng dáng cao lớn trong đêm tối đi vào, là người tên Nghiêm Lạc của công ty hàng ma kia mấy năm trước đã mời anh ta gia nhập, và cũng chính là Boss của Chúc Tiểu Tiểu.
"Anh muốn gặp tôi?" Bộ dạng hung dữ của Nghiêm Lạc vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, Mẫn Kỳ trong lòng có chút sợ hãi, Lạn Hà vừa mới gặp phải chuyện gì rồi?
Mẫn Kỳ lấy lại tinh thần ứng phó: "Tôi rõ ràng hẹn Tiểu Tiểu cùng đến với anh". Nếu như Chúc Tiểu Tiểu ở đây, sự an toàn của anh ta mới được đảm bảo.
"Chuyện gì?" Nghiêm Lạc không để ý đến điều kiện đưa ra khi anh ta muốn gặp mình.
Tiếng kêu thảm thiết của Lạn Hà bên kia vẫn còn tiếp tục, Mẫn Kỳ suy nghĩ xem phải nói như thế nào, người đàn ông này quá đáng sợ, anh ta đến gặp mình vào giữa đêm, chắc chắn là muốn làm rõ vấn đề của anh ta trước khi anh ta trở về gặp Chúc Tiểu Tiểu. Nếu có gì không bình thường, vào thời gian và địa điểm này, anh ta muốn xử lý mình cũng chẳng khó khăn gì, xong việc chắc chắn sẽ có người giúp anh ta giải quyết.
Mẫn Kỳ ngẫm nghĩ, người đàn ông trước mắt này, thật sự rất quan tâm đến Chúc Tiểu Tiểu.
Mẫn Kỳ hắng giọng, hỏi thẳng vào vấn đề: "Anh là Diêm Vương phải không?".
“Chỉ muốn hỏi điều này?"
Mẫn Kỳ cẩn thận quan sát Nghiêm Lạc, trong lòng đã xác định được thân phận của đốỉ phương.
"Tôi muốn trao đổi điều kiện với anh."
"Muốn tôi đưa anh ra ngoài?"
Mỗi một câu trong cuộc đối thoại này dường như bản thân đều không được lợi thế, Mẫn Kỳ cắn răng lại: "Đúng! Anh đưa tôi ra ngoài, tôi chấp nhận làm việc cho anh".
Nghiêm Lạc nhìn anh ta: "Tôi không cần anh nữa".
Mẫn Kỳ sốt ruột nói lớn: "Anh là một đại thần, thủ hạ phán quan, Vô Thường, quỷ sai vô số, nhưng anh còn cần một mạng lưới con người làm việc ình, nhất định là có nguyên nhân. Tôi đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp cứu thế nhưng đều bị phá hủy, nếu mục đích của anh cũng như vậy, tôi đồng ý gia nhập".
Nghiêm Lạc không nói gì, Mẫn Kỳ lại tiếp: "Anh biết bản lĩnh của tôi, không hàng ma sư nào có thể thay thế được tôi. Con đường cứu thế nguy hiểm, tôi không sợ chết, anh tuyệt đối sẽ không thiệt gì".
Nghiêm Lạc lạnh lùng nói: "Anh không sợ chết, thì cứu thế làm gì?".
"Tôi chỉ là không muốn... mình chết đi khi chưa hề nỗ lực. Nếu như em gái tôi còn sống, nó nhất định sẽ làm như thế, nó vẫn luôn mơ ước được giải cứu thế giới." Anh ta ngừng lại một chút, đón ánh mắt của Nghiêm Lạc: "Tôi biết trước đây anh đã từng điều tra về tôi, anh không thích thủ đoạn của tôi, tôi đương nhiên cũng chẳng phải loại anh hùng gì, nhưng tôi có thể dùng vào trận chiến lớn, giá trị của tôi, chắc đủ để xóa đi những định kiến của anh".
Nghiêm Lạc nhìn anh ta, rất lâu không nói, sau đó im lặng quay người rời đi.
Cửa sắt "rầm" một tiếng, sau đó lại khóa lại, trong căn phòng nhỏ, áp lực đã giảm bớt. Mẫn Kỳ thở ra một hơi, không thể đoán được Nghiêm Lạc rốt cuộc là đang nghĩ thế nào. Nhưng anh ta cũng không nói không, có lẽ mình vẫn còn cơ hội.
Bên kia tiếng kêu của Lạn Hà lại vang lên, lần này là tiếng hét "Cứu mạng". Mấy cảnh sát coi ngục xông đến mắng chửi: "Giữa đêm hét cái gì mà hét?".
"Ngón tay của tôi không còn rồi, ngón tay của tôi không còn rồi, đau đớn quá, cứu tôi với."
"Mẹ mày chứ, mày nằm mơ thấy mẹ mày đó, ngón tay của mày chẳng phải vẫn còn sao, muốn ăn đánh à?"
"Không phải đâu, đại ca, bọn họ đem bàn tay của tôi ra, cắt từng ngón một, sau đó dán vào, rồi lại cắt ra, tôi đau đớn lắm, thà chết còn hơn, đại ca cứu với."
"Khốn nạn, mày vừa rồi nằm mơ thấy quỷ, hét cái quái gì, đá mày cũng không tỉnh, bây giờ hét gì nữa chứ? Không muốn ngủ thì ra ngoài chạy một vòng, kiểu giống như mày ông đây gặp nhiều rồi, có biện pháp để trị mày."
Lạn Hà vẫn lớn tiếng gào thét, giống như thực sự vô cùng đau đớn, như thể ngón tay thật sự bị chặt ra vậy. Mẫn Kỳ ngồi trên chiếc giường nhỏ yên tĩnh lắng nghe, từ từ lộ ra nụ cười. Gã Nghiêm Lạc này cũng thật là nhẫn tâm, dùng pháp thuật giày vò như thế so với việc cắt ngón tay thật còn khiến người ta thống khổ hơn. Lạn Hà e rằng sau này không còn được ngủ ngon nữa rồi.
Anh ta nằm xuống, nhìn lên trần nhà phòng giam chật hẹp, cảm thấy cơ hội ra ngoài của mình rất lớn.
Khi Chúc Tiểu Tiểu ngủ dậy, trời đã sáng rồi. Cô nhìn nhìn chiếc đổng hồ báo thức nhỏ ở đầu giường, đã hơn tám giờ. Trên giường không có Boss, chỉ có cô cùng chiếc gối đang ôm chiếm hết cả chiếc giường.
Chúc Tiểu Tiểu dụi mắt, vẫn còn mơ màng, bước xuống giường tìm Boss. Cửa thư phòng đang đóng, cô mở ra nhìn một cái, Nghiêm Lạc đang nghe điện thoại, mấy chiếc máy chủ đều đang làm việc, máy vi tính cũng đang mở.
Anh quay đầu lại nhìn thấy Tiểu Tiểu đứng ở cửa, vẫy tay với cô. Tiểu Tiểu nghe lời đi vào, ngồi lên chân rồi rúc vào lòng anh, nghe anh nói chuyện điện thoại. Anh rất ít lời, đối phương nói mười câu anh chỉ đáp lại một câu. Cô gối lên ngực anh, nghe thấy giọng nói ồm ồm của anh, thật là hay. Cô lại mơ màng muốn ngủ, nếu như có thể mãi ở cùng nhau thế này thì tốt biết bao.
Nghiêm Lạc nói chuyện điện thoại xong, cúi đầu nhìn dáng vẻ mơ màng của Heo Con, lại mỉm cười, khẽ hôn lên trán cô.
"Boss, anh cả đêm không ngủ sao?"
Đừng thất vọng, tối qua có chút việc, tối nay là có thể rồi."
Có thể cái gì? Ai thất vọng chứ? Đại háo sắc! Còn cố ý thấp giọng xuống, nói mờ ám như vậy. Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt lườm anh một cái. Biểu cảm của cô làm cho Nghiêm Lạc phá lên cười. Anh cúi đầu khẽ hôn lên lông mày cô, lại di chuyển tới môi.
Chúc Tiểu Tiểu nhảy phắt dậy, bịt lấy miệng: "Không được không được, em vẫn còn chưa đánh răng rửa mặt". Cô như lửa đốt sau mông chạy ra ngoài, Nghiêm Lạc ở phía sau lại cứ cười, điều này khiến Chúc Tiểu Tiểu chạy càng nhanh hơn.
Chúc Tiểu Tiểu còn chưa rửa mặt xong thì có người ấn chuông cửa, cô nghe thấy Nghiêm Lạc đi ra mở, là tiếng của một người đàn ông. Cô vội vàng lau sạch mặt ra ngoài xem.
Vừa đến là một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, trên lông mày có một vết sẹo, tóc anh ta hơi dài, trùm qua cả tai, toàn thân toát ra cảm giác tang thương.
Nghiêm Lạc đang hỏi anh ta: "Hôm nay làm sao đã quay về rồi?".
"Xong việc rồi, vừa hay có chuyến bay nên về luôn."
Chúc Tiểu Tiểu hiếu kỳ nhìn, không biết đây là ai.
"m Yến Tư, Chúc Tiểu Tiểu." Nghiêm Lạc giới thiệu hai người bọn họ với nhau.
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu chào hỏi, vẫn đang đánh giá người đàn ông, hóa ra đệ nhất hàng ma sư trong truyền thuyết m Yến Tư lại có hình đáng như thế này.
Truyền thuyết về anh ta đã lưu truyền khắp cả công ty, nghe nói anh ta là thần nhân duy nhất trong lịch sử giới hàng ma có thể so sánh được với Chung Quỳ; nghe nói anh ta từng chết đi hai lần rồi đều sống lại giống như kỳ tích; nghe nói không có yêu ma quỷ quái nào đến tay anh ta rồi mà lại không bắt được... Chúc Tiểu Tiểu từng nghe rất nhiều câu chuyện về m Yến Tư, hôm nay cuối cùng đã được gặp mặt, hóa ra cũng là một khối băng lớn giống như Boss.
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." m Yến Tư nói với Chúc Tiểu Tiểu, trong mắt chớp lên ý cười nhàn nhạt. Ý nghĩa trong câu nói kia khiến Chúc Tiểu Tiểu hơi đỏ mặt, lẽ nào mình cũng có rất nhiều chuyện đồn đại truyền đến tai người ta rồi?
Nghiêm Lạc cười, vỗ vai m Yến Tư. Sau đó hai người đàn ông đi vào trong thư phòng rì rầm nói chuyện, Chúc Tiểu Tiểu làm một quản gia nhỏ, đem điểm tâm tới cho bọn họ.
Cô nghe thấy m Yến Tư nói: "Bây giờ theo tiêu chuẩn của anh, không thể tập hợp đủ tám người".
Nghiêm Lạc trả lời: "Đại kiếp không đến nhanh vậy đâu, vẫn còn thời gian".
"Anh xác định con đường này là đúng?"
"Tôi chắc chắn con đường khác không thông."
Chúc Tiểu Tiểu không hiểu bọn họ đang nói gì, cô lùi ra. Tuy Boss không đề phòng cô, nhưng cô cảm thấy bản thân vẫn nên tự giác một chút, chớ làm phiền bọn họ. Nhưng hai người đàn ông kia cứ rì rầm nói chuyện, còn cùng nhìn cô mấy cái, điều này khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy hình như họ có nói đến mình.
Lòng hiếu kỳ của Tiểu Tiêu bắt đầu nổi lên, nhưng lúc này vào đó hình như không thích hợp. Cô đi lòng vòng cả lúc lâu, pha một bình trà làm có, đi vào vừa hay nghe thấy Nghiêm Lạc nói: "Heo Con không được, cô ấy vẫn chưa đến trình độ đó".
m Yến Tư nhún vai: "Vậy được thôi, tôi cảm thấy bây giờ nhiều nhất cũng chỉ có thể tập hợp được năm người".
Chúc Tiểu Tiểu đưa trà xong ì ra không đi. Chút tâm sự đó của cô, Nghiêm Lạc làm sao lại không hiểu, anh kéo cô ngồi lên chân mình, giải thích: "Bọn anh đang nói về phương pháp phá kiếp nạn, anh muốn tìm ra tám vị hàng ma sư, huấn luyện bọn họ Thiên cang bát trận. Lão Cửu liền bảo để em vào, anh nói em không được".
"Em rất được mà, em còn có thể phá kết giới." Chúc Tiểu Tiểu nhỏ tiếng biện hộ ình,
Hai người đàn ông cất tiếng cười, Nghiêm Lạc khẽ hôn lên gò má cô: "Em còn kém lắm".
Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, đẩy anh ra. m Yến Tư thì làm như chẳng thấy gì cả, chỉ tiếp lời: "Vậy tôi gọi bọn họ đến".
Nghiêm Lạc trả lời: "Hôm nay đừng gọi vội, để qua mấy ngày nữa đi, hai ngày này tôi muốn nghỉ ngơi một chút".
"Nghỉ ngơi?" m Yến Tư nhìn anh như thấy quỷ vậy.
"Đúng". Nghiêm Lạc nói: "Tôi phải nghỉ ngơi, yêu đương".
m Yến Tư không nói gì, đứng lên đi ra ngoài: "Được rồi, vậy tôi đi đây. Anh nghỉ xong thì tìm tôi".
Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, đấm Boss một cái, nghỉ ngơi, yêu đương, vậy mà anh cũng nói ra được.
Nhưng Nghiêm Lạc đã thật sự kéo cô đi yêu đương. Hành trình một ngày ở công viên giải trí khiến Chúc Tiểu Tiểu chơi phát cuồng. Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến Boss lại chịu đưa mình đi chơi mỗi trò một lượt. Tiểu Tiểu ngồi trên thuyền hải tặc ôm lấy anh hét lớn, ngồi trên xích đu hôn nhau với anh, ngồi trên đu quay ngựa gỗ dựa vào lòng anh cười.
Một ngày thật hoàn mỹ, nếu như Boss không hôn cô ở trước mặt nhiều người như vậy, để cô xấu hổ thế này thì càng tuyệt hơn nữa. Nhưng khi bọn họ đi dạo siêu thị vào lúc xế chiều, Chúc Tiểu Tiểu mới biết cái gì mới thực sự gọi là ngượng ngùng xấu hổ.
Lúc đó Chúc Tiểu Tiểu mải tìm đồ ăn vặt chất đầy một chiếc giỏ lớn, khi quay đầu đã không thấy Boss đâu nữa. Cô đi tìm, kết quả phát hiện anh đang đứng trước giá để bao cao su chăm chú nhìn.
Chúc Tiểu Tiểu đỏ bừng mặt lên, vội vàng chạy đến kéo anh đi. Nghiêm Lạc dáng vẻ nghiêm túc nói với cô: "Anh không muốn đeo cái này, chi bằng anh đưa em đi hỏi bác sĩ xem em có thích hợp uống thuốc tránh thai không. Hoặc là hỏi xem còn có phương pháp gì khác không, anh chưa từng tìm hiểu những thứ như vậy".
Chúc Tiểu Tiểu mặt đỏ lừ, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, ở trong siêu thị giả chết hình như cũng không thích hợp, chỉ đành vội vã kéo anh đi. Vốn dĩ cô còn muốn mua thứ khác nhưng cũng chẳng buồn mua nữa rồi. Tiểu Tiểu nhanh chóng xông đến quầy thu ngân thanh toán, tóm lại vẫn nên đưa Boss đại nhân rời xa chỗ này nhanh một chút.
Nhưng lúc thanh toán, nhân viên thu nhân quét mã vạch của từng món hàng một, đột nhiên quét tới một hộp bao cao su, Chúc Tiểu Tiểu thoáng cái cứng đơ người ở đó. Chuyện gì vậy, chẳng phải nói không muốn đeo sao, anh cầm một hộp khi nào vậy?
Nghiêm Lạc thản nhiên xếp hết đồ vào túi rồi dắt tay Tiểu Tiểu trở lại xe, còn nói với cô: "Chúng ta lâu như vậy mới quay về bên nhau, anh không muốn có con sớm cho thêm loạn. Huống hồ chuyện đại kiếp diệt thế vẫn còn chưa giải quyết xong, trước tiên không sinh con vội, có được không?".
Có được không? Làm gì mà hỏi cô như thể cô muốn sinh con cho anh ngay vậy, rốt cuộc ai đang sốt ruột đây?
Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên hiểu ra, lúc đó hai sự lựa chọn Boss cho cô thực ra kết quả đều như nhau. Cùng phòng hay là đăng ký? Đăng ký xong cũng phải cùng phòng, cô chọn cái nào thì cũng đều rơi vào "móng vuốt" của anh.
"Nghĩ cái gì vậy? Thật sự muốn sinh con sao?" Nghiêm Lạc nhìn khuôn mặt hơi hoảng loạn của cô, cố ý trêu chọc.
"Đâu có, em là đang nghĩ đến việc nghiêm túc" Tiểu Tiểu làm bộ làm tịch, lúng túng nghĩ ra một chủ đề để nói: "Ừm, đúng, chính là anh nói phải chọn tám người, m Yến Tư nói có thể chọn được năm người, là năm người nào vậy?".
Nghiêm Lạc mỉm cười, đan những ngón tay của mình vào những ngón tay cô, nắm lại: "Em đều quen biết đó, m Yến Tư, Cao Lôi, Tư Mã Cần, Thư Đồng, Tiết Phi Hà".
"Vậy còn thiếu ba người làm thế nào?"
"Sẽ tìm thấy thôi."
"Boss, em thực sự không được sao?"
"Em có mấy phần bản lĩnh lẽ nào bản thân không biết?" Nghiêm Lạc xoa đầu cô.
"Em cảm thấy em rất lợi hại, em có thể phá kết giới, đã từng cứu đồng nghiệp, em còn giết cả Hậu Khanh nữa đó." Cô vừa nói vừa bày ra tư thế.
Nghiêm Lạc bị cô làm cho phì cười: "Em muốn làm anh hùng cứu thế đến vậy sao, A La biết được chắc chắn rất vui mừng. Năm đó nó luôn coi em là vinh dự của địa phủ, cho đến bây giờ, nó vẫn cảm thấy thiên phú của em sẽ là chìa khóa để cứu thế. Vì chuyện này, quan hệ của bọn anh đã trở nên gay gắt trong một thời gian dài".
"Em nào có muốn làm anh hùng, em, chỉ muốn giúp anh mà thôi. Chuyện khiến anh lao tâm khổ tứ thế này, em cũng muốn vì anh đóng góp chút sức lực. Được vậy thì tốt biết bao." Chúc Tiểu Tiểu nói rồi gườm anh một cái: "Anh xem, A La có lòng tin đối với em như vậy, đâu có giống anh, lúc nào cũng coi thường em".
Anh đâu có coi thường em, anh cũng rất chờ mong biểu hiện thần dũng của em." Ánh mắt của Nghiêm Lạc rất mờ ám.
"Lừa người." Chúc Tiểu Tiểu nhăn mũi.
"Không lừa em." Nghiêm Lạc kề sát vào tai cô nhỏ giọng nói gì đó, Chúc Tiểu Tiểu trong chốc lát mặt đỏ hồng lên, lắc đầu thật lực: "Không được, không được, em không được đâu".
"Vừa rồi em chẳng phải nói em rất được sao."
"Đó đâu phải loại chuyện này." Chúc Tiểu Tiểu vừa xấu hổ vừa hoảng hốt.
Nghiêm Lạc không nói nữa, kéo cô lên xe. Chúc Tiểu Tiểu lo lắng: "Boss, không cần phải như vậy chứ?".
"E rằng là phải như vậy, lúc ở rạp chiếu phim anh đã cảm thấy không bình thường, lời chú của Cửu Thiên Huyền Nữ năm đó thật sự là rất mạnh."
Chúc Tiểu Tiểu ngồi trên xe ngẩn ra hồi lâu, đột nhiên đạp chân, vùng vằng nói: "Em ghét Cửu Thiên Huyền Nữ, ghét bà ấy, ghét bà ấy…".
Cửu Thiên Huyền Nữ mà Chúc Tiểu Tiểu ghét lúc này cũng lòng đầy buồn bã về chuyện của Tiểu Tiểu. Bà ta lật bàn tay, khuôn mặt u uất: "Bùa chú của ta, làm sao lại bị phá?". Nghiêm Lạc nên muôn đời muôn kiếp không thể chạm được vào Heo Con mới đúng, vì sao bọn họ lại có thể thân mật được như vậy?
"Chắc là do Heo Con chủ động, năng lực của muội ấy phá chú rồi, cho nên chú lực liền mất đi", Huyền Thiên Ngọc Nữ cẩn trọng trả lời.
"Nhưng mấy kiếp trước các con chẳng phải có nhìn thấy, Heo Con và hắn ta nói chuyện, hắn ta cũng không trả lời nổi phải không?"
"Mấy kiếp lúc vừa mới chuyển thế thực sự là như vậy. Nhưng ở kiếp này, có lẽ là thời gian quá lâu rồi, chú lực yếu đi cũng chưa biết chừng." Mấy kiếp này đệ tử Huyền Thiên phái bọn họ lúc nào cũng ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, đối với thế giới nhân gian này thực sự không thích ứng lắm, cho nên cũng không theo dõi sát sao được.
Cửu Thiên Huyền Nữ trách móc: "Nói bừa, chú lực nào mà lại suy yếu theo thời gian chứ? Nhưng mà, năng lượng kết cấu của thế giới này thực sự đã quá thay đổi rồi". Bà ta nhìn bàn tay của mình: "Là pháp lực của ta suy yếu rồi? Hay là Heo Con đã ngày càng mạnh hơn?".
Ngoài cửa sổ, bóng đêm phủ đến, đèn đường dần sáng lên, trên đường những con người kia bắt đầu hoạt động náo nhiệt, bắt đầu cuộc sống về đêm. Huyền Thiên Ngọc Nữ cùng những đệ tử khác đều cúi đầu, không người nào có thể trả lời được câu hỏi này của Cửu Thiên Huyền Nữ.
Thế giới này, so với thế giới mà bọn họ vốn dĩ quen thuộc, đã thay đổi nhiều lắm rồi.
Đêm nay, Nghiêm Lạc cố ý chuẩn bị một bữa tối rất phong phú thịnh soạn để dỗ Heo Con nhà anh ăn no, lại ôm lấy cô xem tiết mục văn nghệ giải trí một giờ đồng hồ. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu thực sự vô cùng căng thẳng, đến ti vi cũng không xem nổi. Nghiêm Lạc thấy cô thế này đành phải quay thư phòng làm việc, để cô tắm rửa đi ngủ trước.
Chúc Tiểu Tiểu tắm rửa thơm tho xong, ngồi trên chiếc giường siêu lớn hôm nay mới chuyển đến, trong lòng thật sự cảm thấy rất kỳ lạ. Tại sao cô lại bi thảm thế này, đến loại chuyện này mà cô cũng phải chủ động.
Rõ ràng cô là con gái mà, con gái cứ coi như cùng với người con trai của lòng mình đi đến bước cuối cùng, vậy cũng nên che che giấu giấu, nửa vời hờ hững chứ nhỉ.
Vì sao đến lượt cô thì phải làm một chú heo con "thần dũng" thế này?!
Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy gối lăn qua lăn lại trên giường, lớn tiếng hét á á, chiếc giường này quả nhiên lớn quá, có thể lăn được, nhưng mà cô thật sự không "xuống tay" nổi. Làm thế nào bây giờ?
Tuy rõ ràng tối nay Boss đã buông tha rồi, nhưng khi cô nhìn thấy bóng lưng thất vọng của anh lúc đi vào thư phòng, thì lại cảm thấy rất đau lòng. Cô thở dài trong lòng, sắp chăn gối xong xuôi rồi nằm ở bên của mình, bên còn lại là dành cho Boss. Chúc Tiểu Tiểu giúp anh vỗ cho gối mềm ra, lại xoa ga giường cho phẳng, ngẫm nghĩ một hồi rồi vẫn là đổ người xuống ngủ.
Nằm cả hồi lâu chẳng ngủ được, cô cứ lăn qua lật lại, Boss vẫn chưa về phòng, Chúc Tiểu Tiểu ngồi dậy, do dự rồi lại do dự, cuối cùng chạy đến thư phòng.
Cô thò đầu qua cửa nhìn trộm vào bên trong, trông thấy Boss đang buồn rầu ngồi đó, rõ ràng ngồi nhìn máy tính mà lại chẳng để tâm gì. Chúc Tiểu Tiểu thật sự đau lòng, bước vào lên tiếng: "Boss".
Nghiêm Lạc ngẩng lên, cười với cô: "Sao vẫn còn chưa ngủ?".
"Tại anh không đến." Cô đi tới làm tổ trong lòng anh nũng nịu.
"Ngoan, đi ngủ nhé."
Chúc Tiểu Tiểu cắn môi, ngồi thẳng dậy trên đùi anh: "Boss, em làm được".
"Em cứng đơ như một khúc gỗ vậy, được cái quỷ gì, đi ngủ đi."
"Thực sự được, thật đó!" Dưới ánh mắt hoài nghi của Nghiêm Lạc, Chúc Tiểu Tiểu dựng thẳng lưng lên.
Thế là Heo Con thần dũng thành công đưa Boss đại nhân lên giường. Đáng tiếc những gì sau đó lại không đẹp đẽ như dự liệu của cô. Hai người ở trên giường lăn qua lăn lại rất lâu, âu yếm, hôn nhau, không khí nóng đến mức sắp bốc cháy rồi. Nghiêm Lạc nhẫn nại vuốt ve cô, Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy cơ thể của mình giống như miếng thịt kho tàu vậy, vừa mềm vừa nát, nhưng hễ đến bước cuối cùng, cô lại không tự chủ được mà co rúm về phía sau.
Tất cả thật đúng như Nghiêm Lạc nói, anh quả nhiên không có quyền khống chế. Nhưng Chúc Tiểu Tiểu lại là cô gái trẻ không có kinh nghiệm, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt, hoàn toàn không nắm giữ được cục diện. Hai người thật sự là thuần túy lăn trên giường. Chúc Tiểu Tiểu lúc đầu luôn miệng không ngừng nói mình có thể, lúc này thì chẳng khoe khoang được nữa rồi. Cô nhìn Boss bị giày vò đến mức mồ hôi nhễ nhại, dáng vẻ thất bại, sốt ruột đế rơi nước mắt.
Nghiêm Lạc sau lần thứ năm có ý đồ để Chúc Tiểu Tiểu "chiếm đoạt" mình thất bại, quyết định sẽ không thử nữa. Anh ôm Tiểu Tiểu vào trong lòng, hôn lên mắt cô, hôn hết nước mắt: Ngốc nghếch, khóc gì chứ, em làm rất tốt, lần sau lại tiếp tục cố gắng. Mệt rồi, ngủ đi, anh ngủ cùng em".
Chúc Tiểu Tiểu vùi đầu trong lòng anh, gắng sức lắc: "Cho em thêm một cơ hội nữa, tài liệu giáo dục sức khỏe chẳng phải nói, nếu lần đầu tiên không được, sau này sẽ có tâm lý sợ hãi sao?".
"Anh sợ hãi hay là em? Anh không sao, thần kinh mạnh mẽ của em cũng sẽ không sao. Cho nên hôm nay ngủ đi, để sau hẵng nói."
"Không được không được, như thế này em sẽ không ngủ được." Chúc Tiểu Tiểu lau nước mắt, đột nhiên nghĩ ra một ý hay: "Hay là, Boss, anh đi mua chai rượu, rượu có thể làm tăng dũng khí, sau khi uống rượu em nổi loạn một chút, thì có thể thành công rồì".
Nghiêm Lạc vỗ trán, nhìn thấy ánh mắt trông mong của Chúc Tiểu Tiểu, cuối cùng vẫn xuống giường mặc quần áo, đi xuống cửa hàng bách hóa Hai tư giờ dưới lầu mua rượu. Chúc Tiểu Tiểu ngồi trên giường căng thẳng cắn chăn, gắng hết sức nghĩ, phương pháp này có thể không nhỉ, uống rượu là được phải không?
Rượu mua về rồi, Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng rót một cốc ình, Nghiêm Lạc ôm cô vào lòng, vuốt lưng cô: "Uống chậm một chút, không ai cướp của em đâu". Chúc Tiểu Tiểu đợi một lát, lại rót thêm một cốc: "Em uống thêm cốc nữa, chắc sẽ có cảm giác".
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
54 chương
34 chương
1 chương
235 chương
85 chương
10 chương
35 chương
40 chương