Heo yêu Diêm vương
Chương 62 : , chương 38
Chúc Tiểu Tiểu vui mừng, lập tức gật đầu: "Vậy anh mau nói, phải làm cái gì?”.
Anh nhìn vào mắt cô, trong đó có bóng hình của anh. "Đợi thời cơ thích hợp anh sẽ nói cho em." Anh ngẫm nghĩ giây lát, lại muốn có sự đảm bảo của cô: "Heo Con, có phải là anh muốn làm cái gì, em đều sẽ giúp anh không?".
"Vâng, đương nhiên rồi", cô gật đầu thật mạnh.
Nghiêm Lạc cười vui vẻ, nâng cằm cô lên lại muốn hôn, Chúc Tiểu Tiểu không chịu, đẩy anh ra. Anh không hài lòng: "Chẳng phải vừa nói muốn làm gì đều được sao.
Chúc Tiểu Tiểu đỏ mặt, ngó quanh: "Đây là đường lớn mà, em chẳng muốn biểu diễn trước mặt mọi người. Hơn nữa, yêu đương còn có rất nhiều chuyện khác có thể làm, chúng ta hãy làm những thứ khác trước, đừng cả ngày cứ hôn qua hôn lại". Cô ra vẻ nghiêm túc giáo huấn anh.
Nghiêm Lạc khoanh hai tay trước ngực, sốt ruột lắm rồi nhưng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên hỏi: "Được, vậy em nói đi, yêu đương phải làm những gì, chứng ta sẽ làm hết một lượt. Anh cùng em làm những việc em muốn làm, em cũng phải cùng anh làm những việc anh muốn làm".
"Ví dụ như xem phim, ăn cơm, tới khu vui chơi, tặng hoa, cùng em đi dạo phố...", Chúc Tiểu Tiểu giống như vừa đếm đầu ngón tay vừa tính vậy, nói xong, cô hỏi anh: Anh muốn làm gì?".
Nghiêm Lạc không đáp, trái lại kéo cô rảo bước đi về phía trước: "Vậy xem phim trước".
Trên con đường trước mặt là một rạp chiếu phim lớn, Boss đại nhân không có hứng thú với điện ảnh, trực tiếp đến cửa bán vé nói mua hai vé bộ phim chiếu sớm nhất. Nhân viên bán vé kia nhìn qua tư thế thân mật của hai người, lại thấy anh có vẻ không mấy quan tâm tới bộ phim, liền hỏi: "Cần chỗ ngồi tình nhân không?".
"Chỗ ngồi tình nhân?" Trong rạp chiếu phim có trò này sao? Boss mắt sáng lên: "Được, chỗ ngồi tình nhân".
Chúc Tiểu Tiểu chẳng kịp chọn phim thì vé đã mua xong rồi, cô chu miệng lên, làm gì có kiểu yêu đương như vậy chứ. Nhưng mà xem lại buổi chiếu, còn may, là phim võ thuật cô thích. Lúc này bọn họ có thể lập tức vào xem, Nghiêm Lạc kéo cô muốn vào, nhưng cô không chịu, nhất định phải mua một túi bắp rang bơ lớn, một cốc coca lớn: "Đây là thứ khi xem phim cần có".
Được, mua!
Những thứ này đều chẳng to tát gì, Boss rất hào phóng đáp ứng. Chúc Tiểu Tiểu hớn hở ôm cốc coca và bắp rang bơ, ngoan ngoãn cùng Boss đại nhân vào chỗ ngồi tình nhân.
Kết quả bộ phim đầu tiên hai người xem chung kể từ khi bắt đầu yêu đương, Chúc Tiểu Tiểu lại chẳng xem được chút nào tử tế. Ánh đèn trên màn chiếu vừa tắt, cô liền bị người đàn ông bên cạnh ôm đặt lên đùi, kéo mặt cô lại, hai môi ép xuống.
"Boss…” Bắp rang bơ trên tay Chúc Tiểu Tiểu suýt chút nữa văng ra.
"Ừ? Cái gì?" vẫn may, lần này Boss đại nhân còn lưu lại cho cô quyền phát ngôn, vừa hôn lên môi cô, vừa hỏi.
"Chúng ta rõ ràng đã quyết định đi xem phim mà."
"Đúng vậy, đây chẳng phải đang xem phim sao? Em cũng nói không muốn biểu diễn trước mặt mọi người, ở đây rất kín đáo, anh đều làm đúng như ý của em."
Chúc Tiểu Tiểu mặt đen sì lại, Boss chết tiệt, đừng giả vờ dân chủ nữa đi?
Nhưng mà sau đó Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng nói được gì nữa. Nghiêm Lạc cứ ôm lấy cô hôn mãi, thỉnh thoảng lương tâm bộc phát, nhét vào miệng cô chút coca và bắp rang bơ, sau đó như tìm được lạc thú, lại chiếm đoạt thức ăn từ trong miệng cô. Vị Boss đại nhân này lúc đầu vào thì nhăn mày nói không thích ăn những thứ vớ vẩn, ân cần nhét bắp rang bơ cho cô, sau đó lại hôn lấy hôn để, từ trong miệng cô cướp thức ăn về, còn chẳng biết xấu hổ nói: Hóa ra mùi vị bắp rang bơ không tồi, chẳng trách là thứ đồ ăn cần có khi xem phim".
Chúc Tiểu Tiểu muốn khóc mà không khóc nổi, bộ phim cô thích chẳng xem được mấy cảnh, bắp rang bơ cô muốn ăn cũng chẳng ăn được mấy miếng, chỗ ngồi tình nhân này thật sự không phải cho người ngồi.
"Boss, môi em đã tê cả rồi."
"Một lát nữa ra ngoài mua son dưỡng bảo vệ môi cho em."
"Đầu lưỡi của em cũng đau đau."
"Lát nữa mua kem em ăn cho lạnh bớt đau."
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lúc môi lưỡi quấn quýt anh rõ ràng cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Trong lòng Chúc Tiểu Tiểu vẫn cứ thở dài, không thể nào nghỉ một chút sao? Lần đầu tiên cô cảm thấy một bộ phim sao lại dài như thế này chứ?
Điện thoại trong túi rung lên, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng chớp lấy cơ hội, hít một hơi dùng cánh tay hích hích anh, miệng lí nhí nói: "Điện thoại...".
"Mặc kệ nó." Anh lại tiếp tục hôn cô. Cô quay đầu trả lời: "Không được, biết đâu là chuyện quan trọng".
Anh cau mày lại, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Chúc Tiểu Tiểu nhanh nhanh chóng chóng muốn ngồi xuống dưới, lại bị anh giữ lấy eo, càng siết chặt tỏ ý cảnh cáo, cô chỉ đành ấn cốc coca cho anh, giải quyết được một tay của anh, sau đó lúng túng lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.
"A lô, ai... ai... ai đây ạ?"
"Tiểu Tiểu, tôi là Mẫn Kỳ."
"Ờ, ờ, Mẫn... Mẫn Kỳ." Tuy không ngờ rằng sẽ nhận được điện thoại của anh ta, nhưng Tiểu Tiểu bây giờ chẳing còn thời gian mà kinh ngạc, cô đang rất ngượng ngùng. Chúc Tiểu Tiểu lén nhìn Boss một cái, anh cứ như chẳng có chuyện gì, đang uống coca - thứ nước mà anh nói là rất không thích, mắt thì vẫn thản nhiên nhìn cô.
Chúc Tiểu Tiểu lập tức chuyển ánh nhìn, cánh tay thô lỗ trên eo cô kia đang siết lại, ôm cô gần hơn một chút, sau đó anh nhẹ nhàng gõ vào huyệt Thái Dương của cô.
"Cô làm sao vậy?" Mẫn Kỳ ở đầu dây bên kia rõ ràng cảm thấy phản ứng của Chúc Tiểu Tiểu có chút kỳ lạ.
"Không, không sao, tôi đang xem phim.”
"Ồ, tôi chỉ muốn nói, cô có thể nào đến chỗ tạm giam thăm tôi một chút không, đưa cả Boss của cô đến, tôi có lời muốn nói với hai người.”
"Anh đợi một lát." Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng quay đầu lại nhỏ tiếng nói với Nghiêm Lạc: "Mẫn Kỳ nói muốn gặp anh, anh ta muốn chúng ta đến thăm anh ta một chút". Nghiêm Lạc ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu.
Chúc Tiểu Tiểu liền trả lời Mẫn kỳ: "Boss nói được, vậy chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian, khoảng mấy ngày tới sẽ đến đó".
Mẫn Kỳ trong điện thoại cười: "Cô và Boss cô đang xem phim sao? Vậy tôi không làm phiền nữa, đến khi đó gặp nhé", nói xong liền dập máy, nhưng tiếng cười giống như rất hiểu chuyện của anh ta lại làm cho Chúc Tiểu Tiểu vô cùng ngượng
Cái gì chứ, cô chỉ xem phim thôi mà, đâu phải làm chuyện xấu gì. Cô cau mày lườm Boss một cái, đều tại anh.
Nghiêm Lạc vẻ vô tội đưa cốc coca đến cho cô, cô hút một ngụm lớn. Nhìn thấy điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc, cô kích vào mở ra xem, một tin là của Thư Đồng, viết: "Tiểu Tiểu cô là đại nói khoác, hóa ra cuối cùng không phải Boss ‘quy tắc ngầm với cô mà chính cô đã cưỡng hôn Boss. Thật là cao ngạo! Chị đây phục cô!".
Chúc Tiểu Tiểu suýt chút nữa thì phun ngụm coca trong miệng ra, cưỡng cái quỷ gì chứ, cô còn đang hối hận đây này. Boss vốn dĩ lạnh lùng, đẹp trai, nam tính biết bao, bây giờ lại trở thành cái kẻ cuồng hôn, cô cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
Lại một tin nhắn nữa, là của A La gửi đến, nội dung như sau: "Heo Con, anh mình dưỡng sức nuôi binh sáu trăm năm rồi, cậu bảo trọng!".
Lần này thì Chúc Tiểu Tiểu thực sự nghẹn rồi, cái gì gọi là “dưỡng sức nuôi binh sáu trăm năm"? Nghe mà đáng sợ quá.
Nghiêm Lạc ôm lấy cô, nhìn vào tay cô cùng đọc tin nhắn, cười ha hả ở phía sau cô: "A La thật là hiểu anh". Anh nhẹ nhàng cắn vành tai Tiểu Tiểu, cô nhột quá rụt vội cổ lại, anh thổi hơi vào tai cô: "Heo Con, em bảo trọng!".
Chúc Tiểu Tiểu không kìm được quay người đấm cho anh mấy cái: "Bảo trọng cái quái gì, anh chỉ biết bắt nạt em".
"Anh đâu nỡ lòng chứ, anh đợi lâu như thế mới đợi được em", anh ở bên tai cô khẽ nói. Chúc Tiểu Tiểu nóng rát cả tai, trong lòng mềm nhũn, quay người ôm chặt lấy anh; "Boss, em muốn ở cùng anh".
m thanh của bộ phim đột nhiên lớn hơn, trên màn hình đại chiến đã bắt đẩu nổ ra, Chúc Tiểu Tiểu liên tưởng đến hoàn cảnh bây giờ của bọn họ, cô vùi mình trong lòng Nghiêm Lạc khẽ giọng hỏi: "Boss, anh không làm vua địa phủ nữa, vậy chúng ta cứu thế sao đây?".
Mất hết quyền thế, cũng chính là không còn nhân lực vật lực nữa, nên làm thế nào ứng phó với sự xuất thế của ma thần? Bắc m Vương nguy hiểm xảo trá đó, phí bao công phu như thế lại không cướp được vương vị của địa phủ, ông ta nhất định sẽ không cam tâm, sau này không biết còn giở thủ đoạn gì đây? Còn cả Cửu Thiên Huyền Nữ kia, có còn gây bất lợi gì cho Boss nữa không?
Chúc Tiểu Tiểu càng nghĩ càng lo lắng, cô gồng mình muốn ôm Nghiêm Lạc chặt hơn nữa. Cô chỉ vừa mới tìm được hạnh phúc, mà đối với tương lai, lại có chút hoang mang, sợ hãi...
CHƯƠNG 38
Cứu thế sao đây?
Nghiêm Lạc cúi đầu nhìn cô, không kìm được lại cắn cắn môi cô, cười nói: "Heo Con của anh chí hướng vĩ đại như thế này sao?".
"Đâu có, chẳng phải anh muốn cứu thế sao, em đương nhiên phải giúp đỡ."
Nghiêm Lạc cười, hôn lên trán cô, không nói gì nữa.
Tiểu Tiểu nằm trong lòng anh, hỏi: "Boss, vì sao anh lại muốn cứu thế?".
"Đó là trách nhiệm của anh. Có một số chuyện luôn phải có người làm."
"Vậy anh có hối hận sáu trăm năm trước đã tiễn em đi không?"
"Không hối hận, chuyện đúng đắn nhất mà anh từng làm, chính là đưa em vào đường luân hồi. Em xem, bây giờ chúng ta lại ở cùng nhau rồi."
Tiểu Tiểu nhăn mũi: "Vậy vạn nhất không ở cùng nhau thì sao?".
"Vậy anh cứ sống như thế này, dù gì em vô tâm vô tính như vậy vẫn luôn sống rất tốt Nhưng từ lần đầu tiên chúng ta có thể ôm được nhau, anh đã quyết định bất luận là xảy ra chuyện gì, anh đều quyết không buông tay nữa. Lần này, anh sẽ không nhìn em gả cho người khác nữa."
Gả cho người khác? Đúng rồi, cô cũng đã sống qua sáu kiếp, cô ở trước mắt anh đã gả đi sáu lần, cùng sống chung với ngưòi đàn ông khác, sinh con đẻ cái, mà anh lại chỉ có thể đứng một bên nhìn. Sáu trăm năm đằng đẵng như thế, nếu đổi lại là cô thì nhất định chịu không nổi rồi.
"Cửu Thiên Huyền Nữ đối với anh như thế này, thật quá tàn nhẫn." Cô càng nghĩ càng buồn bã.
"Chịu tránh nhiệm vì chuyện bản thân mình làm, cũng coi là công bằng. Anh hủy hoại việc bà ấy cho là quan trọng nhất, bà ấy cũng hủy đi thứ quan trọng nhất của anh, tính ra thì hòa nhau nhỉ."
"Nếu như năm đó Heo Con đi tiên phong rồi, phá kết giới rồi, thần tộc đại thắng, vậy thì chẳng phải đại kiếp diệt thế lần này sẽ không có sao?"
"Heo Ngốc." Nghiêm Lạc âu yếm xoa đầu cô, lại ôm cô thật chặt: "Không có em nên thần tộc thương vong nặng nề? Đó chẳng qua là cái cớ biện minh cho thất bại của bọn họ mà thôi. Em mới tu luyện được hai trăm năm, không có lý do gì kết quả thắng bại của một trận đại chiến trời đất lại để em gánh vác. Em ra chiến trường rồi, nếu như vận khí tốt thì thực sự sẽ khiến thần tộc giành được thắng lợi, nhưng nếu vận khí không tốt, vừa qua kết giới cái thì liền bị đánh cho hồn bay phách tán. Bởi vì em không tham gia trận chiến, nên bọn họ mới tưởng tượng ra cái kết quả theo hướng bọn họ cần, thế là kết luận rằng tại em mà hai bên đều tổn thương. Những luận điểm sai lầm này, em không cần để ý làm gì".
"Vậy anh phải đồng ý một chuyện với em." Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
"Chuyện gì?"
"Ừm..." Cô chăm chú nhìn vào khuy áo sơ mi của anh, thỏ thẻ lên tiếng: "Chính là, anh phải thích em của bây giờ, không được nhớ đến chú heo con trước đây nữa".
Anh ngẩn ra một hồi, thật không ngờ rằng điều cô để lại là chuyện này, cô chuyển vấn đề cũng thực là quá nhanh, anh còn cho rằng phải giảng giải khuyên bảo cô thêm một lúc nữa để cô đừng tích tụ buồn bã vì chuyện của mấy trăm năm trước, dù gì cũng là do anh ép cô phải rời đi. Khi đó anh đích thực là không để ý đến chuyện cô có một lòng muốn cứu trời đất hay không, chỉ suy nghĩ cho cảm xúc của riêng mình, anh căn bản không chịu đựng nổi khi nghĩ rằng cô có thể bị hồn bay phách tán, tan thành mây khói.
"Boss." Thấy anh không nói gì, Tiểu Tiểu bắt đầu làm nũng, tóm lấy cánh tay anh lắc lắc: "Nghe thấy hay chưa, quên cô ấy đi, quên cô ấy đi, anh chỉ có thể thích em".
Anh thực sự không nhịn được cười nữa, cúi đầu chặn lấy miệng cô: "Em lớn tiếng hơn một chút đi, người khác chắc sẽ muốn mời chúng ta ra ngoài".
Tiểu Tiểu thoát ra từ giữa môi của anh, nghiêng đầu nhìn tứ phía, trong phòng chiếu này còn rất nhiều chỗ trống, vị trí tình nhân của bọn họ lại ở góc khuất, cách khá xa, tắt đèn tối om, còn may, vẫn coi là an toàn.
Bộ phim đã gần tới hồi kết, đang là lúc căng thẳng kịch liệt, Tiểu Tiểu và Nghiêm Lạc tổng cộng cũng chẳng xem được bao nhiêu, cô sợ rằng dáng vẻ bị hôn suýt chết của mình đến khi hết phim đèn sáng sẽ bị lộ, thế là liền kéo anh thương lượng đòi ra ngoài sớm.
Nghiêm Lạc không chịu, anh quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ thích xem phim, bây giờ phim chưa hết, anh không muốn đi. Nhưng sau khi bị cô làm ồn một hồi, cuối cùng anh vẫn phải khuất phục.
Tiểu Tiểu ở trong nhà vệ sinh của rạp chiếu phim nhìn mình trong gương. Mẹ ơi, may mà ra ngoài rồi, mặt cô đỏ rực, hai mắt đầy ý xuân, môi miệng đỏ chót lên, căng mọng, vừa nhìn qua là biết rõ ràng đã làm gì xấu hổ trong phòng chiếu. Cô che miệng chạy vụt ra khỏi nhà vệ sinh, rất muốn cho cái kẻ gây chuyện kia một đấm.
Nhưng khi cô chạy ra ngoài, nhìn thấy Nghiêm Lạc đang đứng trong sảnh lớn gọi điện thoại thì lại không nỡ đánh anh nữa. Lúc này anh đã trở lại với biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc rồi. Xung quanh không ít người, nhưng anh đi về phía bên kia đứng, những sinh vật sống ở xung quanh đều biến thành cảnh nền hết, dường như anh mới là trung tâm ở chỗ đó. Anh không nhìn quanh một cái nào, chỉ chuyên tâm nói chuyện điện thoại. Tiểu Tiểu từ rất xa nhìn lại cảm thấy mình mắc bệnh si tình mất rồi, sao mà nhìn anh như thế lại cảm thấy anh đẹp trai đến vậy, tài giỏi đến vậy? Người đàn ông này, là bạn trai của Chúc Tiểu Tiểu cô đó.
Nghiêm Lạc quay lại, lập tức tìm được vị trí của Tiểu Tiểu, khuôn mặt anh lại có chút dịu dàng, điện thoại vẫn chưa tắt, anh ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô. Tiểu Tiểu cười rạng rỡ đi đến, si tình thì si tình, dù sao người đàn ông này cũng rất yêu cô. Nghiêm Lạc một tay ôm lấy cô, nói vào trong điện thoại: "Cứ như vậy đi, làm theo lời tôi nói là được. Mấy ngày này tôi phải ở bên cạnh Heo Con. Tuần sau sẽ ấy công ty đó chuyển ra khỏi Đế Cảnh, sắp xếp lại tài sản, chuyển nhượng doanh nghiệp và kết toán tất cả các sự vụ bên đó, tôi sẽ cử người làm. Cậu cứ xếp riêng mấy thiết bị, dụng cụ đó ra, buổi tổi tôi sẽ qua chuyển đồ. Những việc khác, đợi sắp xếp ổn cả rồi, chúng ta sẽ lại liên lạc qua mạng".
Chúc Tiểu Tiểu ở bên cạnh nghe, có một chút cảm giác tội lỗi, nhìn thấy anh dập điện thoại thì vội vàng nói: "Boss, em không cần có người ờ cạnh, anh đi làm việc của anh đi, em sẽ không làm vướng chân, em còn có thể giúp đỡ, thật đó".
"Nhưng anh cần có người ở cùng, nhiều năm như vậy rồi anh chưa từng được nghỉ ngơi. Em lại chỉ biết cùng với người khác yêu đương, kết hôn rồi sinh con khiến anh tức chết. Bây giờ khó khăn lắm mới đến lượt anh, anh làm gì thì cũng phải hưởng thụ mấy ngày đã rồi hẵng nói." Nghiêm Lạc từ sớm đã lên kế hoạch rồi: "Chúng ta đi dạo phố ăn cơm trước, làm hết mấy chuyện yêu đương mà em nói, buổi tối về Đế Cảnh chuyển đồ đến tổ ấm nhỏ của chúng ta, ngày mai chúng ta có thể tới khu giải trí, ngày kia nếu như anh không ngủ lâu quá, thì cùng em đi ra ngoại ô chơi".
Tiểu Tiểu nghe thấy sắp xếp như thế cũng cười híp mắt lại: "Thật sự có thể như vậy sao?".
"Đương nhiên." Anh cũng cười: "Sau này anh còn có thể thường xuyên làm cơm cho em ăn".
Điều này thực sự khiến Tiểu Tiểu vui mừng quá đỗi, Boss muốn làm cơm, tốt quá rồi, nghĩ đến đã muốn chảy nước miếng. Hai người giống như những cặp tình nhân bình thường khác, kéo tay nhau đi vào trong khu thương mại, nhàn nhã dạo phố. Tràn ngập trong tâm trí Tiểu Tiểu là những món ăn yêu thích, đột nhiên cô hỏi: "Boss, vì sao tài nghệ nấu nướng của anh lại giỏi như vậy?".
Nghiêm Lạc ngẩn ra: "Không nói cho em biết". Vì ở một kiếp nào đó người đàn ông cô thích kia là một người làm đồ ăn ngon, điều này khiến anh giận dỗi đi học nấu ăn, sự việc như thế vẫn không nên nói cho cô biết thì hơn.
"Hừ, nhỏ mọn." Tiểu Tiểu vừa hừ anh, vừa nhắm được một chiếc giường: "Boss, chiếc giường này không tồi, cũng không đắt, chúng ta có thể đặt trong thư phòng".
"Cho ai ngủ?"
Cô rất muốn nói "Cho anh ngủ", nhưng nhìn vào kích thước của chiếc giường nhỏ này, đành phải chuyển lại chỉ sang mình: "Cho em ngủ đó".
Nghiêm Lạc cau mày lại: "Anh không muốn chia phòng, trước đây em không chấp nhận anh, đuổi anh xuống lầu dưới anh cũng nhịn, bây giờ em chấp nhận rồi anh còn phải chia phòng sao?". Ngón tay to lớn của anh chỉ vào một chiếc giường cỡ King size1 bên kia: "Anh muốn mua chiếc đó, chiếc giường kia trong phòng em hơi nhỏ, hai người sợ là không lăn được".
1 Cỡ King size: Cỡ lớn nhất.
Cô kéo tay anh về, ngượng ngùng cười với nhân viên bán hàng đang đi đến, sao cô lại cho rằng Boss đại nhân rất quân tử chứ? Cô kéo Nghiêm Lạc sang một bên: "Đâu có nhanh như vậy, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu".
"Cái gì mới bắt đầu, hơn sáu trăm năm anh sống uổng không sao?"
"Đó, đó..."
"Heo Con, anh cho em hai sự lựa chọn. Một là không chia phòng, hai là ngày mai liền đi đăng ký kết hôn. Em chọn cái nào?"
Hả? Chúc Tiểu Tiểu ngẩn mặt ra.
Đăng ký? Còn có cái gì mất lý trí hơn không?
Cô biết anh thật sự sẽ làm được, vội vàng thỏa hiệp; "Không chia phòng, không chia phòng".
Nghiêm Lạc gật đầu hài lòng đặt mua chiếc giường, quẹt thẻ, ký tên vào đơn chuyển hàng.
Chúc Tiểu Tiểu đi theo sau giôhg như một kẻ ngốc, nhìn thấy giá tiền kia thật đau lòng. Khi đã định đoạt tất cả xong xuôi, Boss đại nhân ôm lấy cô tiếp tục đi dạo, đầu óc cô lúc đó mới phản ứng lại được: "Boss, anh có chứng minh thư sao?". Nếu không có thì sẽ không đăng ký kết hôn được, cô nên chọn phương án đó thì hơn.
Nghiêm Lạc đưa ví da cho cô tìm, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh của cô một cái. Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn, thì ra anh cũng có.
Vì sao Diêm Vương lại có chứng minh thư của con người? Đây là đạo lý gì vậy?
Cô thở phào một cái, còn may còn may, không lựa chọn đăng ký thật là quá sáng suốt.
"Boss, anh đã ba mươi lăm tuổi rổi." Chúc Tiểu Tiểu đem chiếc ví da trả lại, bắt đầu chê anh già.
Nghiêm Lạc vô cùng tự tại: "Cứ coi như trên chứng minh thư có viết là năm mươi ba đi nữa, thì em cũng chỉ có thể ở cùng anh mà thôi".
Chúc Tiểu Tiểu tưởng tượng một chút, đột nhiên kinh hãi: "Boss, đợi đến khi em năm mươi ba tuổi, bộ dạng của anh sẽ thế nào".
Anh sẽ cùng già đi với em." Anh xoa đầu cô, những điều này anh nghĩ qua rồi, dung mạo tuổi tác những thứ đó anh có thể khống chế được.
"Vậy em chết rồi thì sao?"
"Vẫn giống như trước đây, anh đưa em đến một kiếp khác, sau đó anh lại đi tìm em, đợi em yêu anh rồi, chúng ta tiếp tục sống bên nhau." Anh nói nhẹ như gió thoảng mây trôi, Tiểu Tiểu lại cảm thấy muốn khóc.
Nghiêm Lạc thở dài: "Heo Con ngốc, anh cũng đã quen rồi, chuyện này đâu có gì. Dù sao ở kiếp này em đã phá chú vì anh rồi, kiếp sau nếu như dám không nhận ra anh, anh sẽ tức giận đấy".
Chúc Tiểu Tiểu gật mạnh đầu: "Em bảo đảm nhất định sẽ nhận ra anh, nếu như em quên, anh hãy nhắc em nhé".
Bảo đảm thì bảo đảm, còn thêm vào cái “nếu như"? Boss đại nhân chẳng hài lòng chút nào, quá không có thành ý rồi.
Ở bên này hai người ngọt ngọt ngào ngào, cao ốc Đế Cảnh bên kia lại mang một cục diện hoàn toàn khác.
Bởi vì Cửu Thiên Huyền Nữ lệnh cho Huyền Thiên Phái vào ở trong cao ốc, địa phủ đổi chủ sang Tề Nghiên La, Nghiêm Lạc chịu quản chế buộc phải chuyển đi. Thế là Happy và Smile đưa mấy quỷ sai chia trang bị, đóng gói mấy chiếc máy chủ, chuẩn bị để Nghiêm Lạc đưa đi.
Mấy đệ tử của Huyẽn Thiên phái ở bên cạnh phụng mệnh giám sát bọn họ. Trong đó một người hỏi: "Đây là những cái gì, vì sao phải đóng gói".
Smile khuôn mặt không mấy vui vẻ, chẳng muốn để ý đến bọn họ. Happy cười nói: "Là máy tính, những thứ này đều là đồ của Boss, chẳng phải anh ấy phải dọn ra ngoài sao? Chúng tôi thu dọn lại trước, đợi anh ấy đưa đi".
"Máy tính là dùng để làm gì? Vẫn hay nghe người ta nói." Một người đệ tử vừa mới cùng Cửu Thiên Huyền Nữ nhập thế hỏi, anh ta bảo vệ sư phụ bế quan tĩnh tu, được sự trọng dụng sâu sắc, nhưng nhập thế chưa lâu, rất nhiều thứ nhìn đều không hiểu.
Một đệ tử khác của Huyền Thiên phái trả lời: "Cái đó giống như sách vậy, có thể viết chữ, có thể đọc sách, có thể xem tin tức, còn có thể nói chuyện với người ở rất xa. Con người phát minh ra, rất thú vị, bọn họ đùng máy tính để làm việc và học tập".
Anh ta nói cứ như mình rất am hiểu vậy, Smile buồn bực làm việc, chẳng thèm liếc bọn họ dù chỉ một ánh mắt coi thường.
Một quỷ sai xách một hộp đồ ăn lớn đến: "Nào nào, các vị đại ca, vất vả rồi, uống chút rượu ăn chút thức ăn nào".
Happy cũng hô: "Đúng, mau nếm đi, mấy vị đại ca bế quan cùng với Thánh Mẫu lâu như vậy, cũng vất vả rồi, lần này nhập thế chắc chắn chưa từng ăn những món chính hiệu này, chúng tôi đây chẳng có việc gì, mọi người nghỉ ngơi, uống chút rượu".
Rượu ngon đồ ăn ngon màu sắc, hương vị kiểu cổ thật sự rất thu hút mọi người: "Ôi, chúng tôi đúng là chưa từng nếm qua món ăn này, bây giờ mùi vị đồ ăn của nhân gian đều rất khó ăn, quá nhạt nhẽo, trình bày lại còn cổ quái, rượu cũng chẳng phải loại chính thống".
“Đúng vậy đúng vậy", Happy hùa vào.
Đệ tử Huyền Thiên phái kia một tay cầm thịt, một tay cầm bình rượu, đi đến trước một màn hình hiển thị, hỏi: "Chữ đang nhảy trên này ý nghĩa gì vậy?".
Smile nhìn chiếc máy tính kia đang truyền số liệu vào máy của Boss, vừa khinh thường đối phương "mù văn hóa", vừa trả lời: "Ồ, đó là chúng tôi đang kiểm tra xem nó có bị bệnh hay không, giống như việc bế quan tu luyện ấy, nó cũng phải có lúc nghỉ ngơi".
Người đó nghe nửa hiểu nửa không, gật đầu, lại đi lang thang ra chỗ khác. Happy và Smile nhìn nhau một cái, trước đó Boss đã ra lệnh cho bọn họ phải chỉnh lý tất cả số liệu để đề phòng bất trắc. Hôm nay bọn họ liền nhận được tin tức nói Huyền Thiên phái sẽ giám sát tòa nhà, Boss không thể quay lại nữa. Bọn họ phải thức đêm sao lại tất cả những văn kiện quan trọng và kho số liệu thành một bản cho Boss. Hai người còn đang bận rộn thì đã thấy mấy kẻ "mù văn hóa" đến, Cửu Thiên Huyền Nữ kia cũng thật quá nóng vội, ngay cả thời gian chuyển giao cũng không cho. May mà những tên quê mùa này chẳng hiểu gì cả, cho rằng chỉ cần chăm chú theo dõi người thì sẽ không có chuyện gì.
Trước khi Nghiêm Lạc tới nhân gian đã chuẩn bị suốt mấy trăm năm, toàn bộ thủ hạ của anh để làm được những việc này đều phải đi học tập, nghiên cứu chuyên sâu. Bọn họ ở trong giới thần tiên pháp thuật khá cao cường, sống trong nhân gian, những tri thức học được cũng không hề tệ. Nào có giống như Huyền Thiên phái này, cho rằng làm thần tiên thì không cần phải đọc sách sao?
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
54 chương
34 chương
1 chương
235 chương
85 chương
10 chương
35 chương
40 chương