Heo yêu Diêm vương
Chương 16 : , chương 14
Lúc này Tiểu Tiểu nhìn thấy người đàn ông cầm súng trên màn hình, cô kinh ngạc chỉ: "Người cầm súng không phải là Giám đốc Thôi". Thẩm Thanh sững lại, nhanh chóng báo cáo: "Tiểu Tiểu nói, bây giờ người cầm súng không phải là người bị ác linh chiếm thân cô ây nhận ra lúc ban đầu". Tiểu Tiểu cũng bổ sung: "Trên màn hình không nhìn thấy Giám đốc Thôi nữa".
Tư Mã Cần cau mày: "Chúng ta lúc này dùng kính nhận hồn không nhìn ra ác linh, đến nhận định lúc ban đầu cũng không còn đúng nữa?". Anh đột nhiên nhớ ra: "Thư Đồng đi vào bị bắn, bọn Cao Lôi, Hồ Dương đi vào cũng bị bắn... nhưng vừa rồi rõ ràng Hồ Dương mới là người đứng đầu, vì sao người đó lại nổ súng bắn Cao Lôi trước?".
"Nó không sợ cảnh sát, chính là sợ hàng ma sư?", Thẩm Thanh nhìn Tiểu Tiểu một cái, cô vẫn đang gắng sức quan sát màn hình, "Nhưng nó làm sao biết được đâu mới là hàng ma sư?".
"Tư Mã." Cao Lôi đã chạy trên nóc tòa nhà đối diện, vừa tìm vị trí vừa nói: "Cự li chỗ này xa quá, kính nhận hồn thực sự không nhìn rõ, tôi không thể xác định phải dùng đạn gì".
Lúc này Ray gửi đến một bản vẽ: "Đây là sơ đồ hệ thống thoát khí của tầng một, tôi vốn đã nghĩ ác linh có thể trốn ra theo hệ thống đường ống này. Nhưng bây giờ xét thấy, đường ống cửa phía đông có lẽ chính là cơ hội của chúng ta. Chúng ta sẽ phái người bò vào trong, dùng kính nhận hồn nhìn rõ ác linh ở đâu, quan sát kỹ tình hình hiện trường, sau đó mới hành động".
"Sợ rằng không thể được." Tư Mã Cần như vừa hiểu ra vấn đề: "Nó rất mẫn cảm với kính nhận hồn, nó biết kính nhận hồn có thể nhìn ra ác linh, cho nên Thư Đồng vừa vào trong liền trúng đạn. Như khi nãy, ba người cùng xuất hiện một lúc, nhưng nó chỉ chọn đúng người đeo kính nhận hồn để ra tay".
"Nhưng mà không dùng kính nhận hồn thì không có cách nào phán đoán ra ác linh. Bên trong rất nhiều người, nó có thể tùy ý lựa chọn bất cứ cơ thể nào. Người của chúng ta cứ coi như lẻn được vào trong, chỉ đeo đồng hồ thăm dò yêu ma cũng không có tác dụng. Không có kính nhận hồn thì chẳng biết làm thế nào", Thẩm Thanh vừa nói, vừa tua lại đoạn ghi hình ngắn lúc bọn Cao Lôi đi vào vừa rồi, hy vọng sẽ tìm ra người bị ác linh mượn xác.
"Tôi có thể." Lúc này Tiểu Tiểu, đẩy đẩy anh.
"Cái gì?" Thẩm Thanh không kịp phản ứng.
"Tôi có thể không cần dùng kính nhận hồn vẫn tìm ra được đâu là ác linh", Tiểu Tiểu lặp lại một lượt.
Thẩm Thanh kinh ngạc há hốc miệng, sau khi lấy lại được ý thức bèn nói: "Nhưng mà bên trong có thể còn có kết giới".
"Tôi có thể xuyên qua kết giới." Tiểu Tiểu trả lời rất nhanh.
"Bên trong còn có súng."
"Phân cho tôi một chiếc áo chống đạn." Tiểu Tiểu thực sự không biết áo chống đạn có thể che chắn được bao nhiêu.
"Sao…" Thẩm Thanh không biết nên trả lời thế nào.
"Cô ấy nói cái gì?" Mấy người Tư Mã Cần đồng thời hỏi.
"Cô ấy nói cô ấy có thể không cần kính nhận hồn mà vẫn nhìn ra ai là ác linh, cô ấy nói cô ấy có thể đi qua kết giới."
Mấy người cùng ngẩn ra.
"Cô ấy nói đúng."
"Tôi còn học qua võ thuật và Taekwondo, tôi còn biết thuật hàng ma cơ bản, tôi biết dùng bùa trấn quỷ, biết dùng bình dẫn hồn, hồn lực của tôi lại rất mạnh, ác linh không thể chiếm thân thể của tôi...", Tiểu Tiểu vội vàng nói, cô cắn môi, vặn ngón tay, nhìn vào hình ảnh Thư Đồng đang nằm trong vũng máu trên màn hình giám sát: "Thư Đồng chảy rất nhiều máu, không có thời gian nữa. Cô ấy đã dạy tôi cách hàng ma, tôi thực sự biết, là Thư Đồng đích thân dạy tôi, đến Boss cũng khen tôi có khả năng thiên phú, tôi có thể. Tôi muốn đi cứu cô ấy, các anh nhất định có phương án thích hợp, đúng không?".
Thẩm Thanh ngẩn ra một lát, đem lời của Tiểu Tiểu lặp lại một lần vào trong thiết bị liên lạc. Mọi người im lặng mất mây giây, Ray nói: "Tôi nghĩ đường thông gió kia, thân hình cô ấy trèo qua chắc là vừa".
"Có thể bên trong có ảo giác, tôi sẽ tới giúp cô ấy", Tư Mã Cần nói.
Bây giờ thời gian chính là sinh mệnh của Thư Đồng, sự việc được quyết định rất nhanh. Thấm Thanh tìm đến cho Tiểu Tiểu một chiếc áo chống đạn loại siêu nhẹ, bảo cô mặc lên người. Anh đeo cho cô thiết bị liên lạc ẩn hình đã được điểu chỉnh tần số, rồi còn gài một chiếc cúc áo nhỏ ở chỗ cổ áo, thực ra là một máy quay phim mini. Cuối cùng thì đưa cho cô bình dẫn hồn, bùa trấn quỷ và đạn chu sa. Thẩm Thanh vốn muốn đưa cho cô cả đạn bùa, nhưng Tiểu Tiểu đến chốt an toàn ở đâu còn không biết, ngượng ngập nói với anh: "Bỏ đi bỏ đi".
Tư Mã Cần chạy xuống, làm một lá bùa tỉnh hồn đưa cho cô, lá bùa này có thể khiến cô duy trì được sự tỉnh táo khi gặp phải ảo giác.
"Bên trong rất nhiều người, cho nên dù ác linh có tạo ra ảo giác, tác dụng cũng sẽ không quá mạnh. Lá bùa này sẽ giúp được cô. Nhưng nếu như nó bỏ qua những người khác, chỉ chú tâm tấn công cô, lá bùa này cũng không đủ dùng. Lúc đó có gì không ổn, cô phải hét lớn lên, chúng tôi sẽ xông vào."
Tiểu Tiểu gật gật đầu, Tư Mã Cần đưa cô lên lầu, vừa đi vừa dặn dò: "Cao Lôi và tay bắn tỉa của cảnh sát ở nóc tòa nhà đối diện, việc cô cần làm chính là phán đoán xem tên cướp cầm súng kia có phải ác linh không, trên hiện trường còn có người nào khác khả nghi không, liệu có còn súng hay vũ khí gì có khả năng sát thương nữa không. Nếu như cô nhìn thấy những thứ đó, hãy kéo máy quay phim trên cổ áo hướng vào mục tiêu cho chúng tôi thấy. Cô ở bên trong phải cố gắng nói ngắn gọn, nói ít hết mức, tránh gây ra sự chú ý. Nếu như không phát hiện bất kỳ sự uy hiếp nào khác, tay bắn tỉa có thế hành động. Khi đó cô hãy ra hiệu cho bọn Cao Lôi".
"Ra hiệu như thế nào?" Tiểu Tiểu căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
"Nếu cô xác định tên cầm súng kia là ác linh, thì dùng tay che lên máy giám sát trên cổ áo và giữ nguyên. Nếu người cầm súng không phải bị ác linh chiếm thân thì cô cứ dùng tay vẫy vẫy trước cổ áo. Như thế tay bắn tỉa của cảnh sát sẽ bắn kẻ cầm súng. Đồng thời chúng tôi sẽ xông vào trong bắt ác linh." Tư Mã Cần nhìn Tiểu Tiểu, cảm thấy rất lo lắng: "Chẳng ai biết được bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, e là cô sẽ phải tự mình khi có ứng biến. Nếu như không chắc chắn, cô chớ có hành động. Chúng tôi sẽ lại nghĩ đối sách".
"Tôi biết rồi." Tiểu Tiểu hít một hơi thật sâu, leo lên thang, trèo vào ống thông khí. Tư Mã Cần, Hồ Dương cùng với nhóm người ngẩng đẩu nhìn cô, Tư Mã Cần lại dặn đò: “Cô ở bên trong đừng làm gì manh động, xảy ra tình huống gì phải nghe theo sự chỉ huy của tôi".
Tiểu Tiểu lại hít sâu một hơi, gật đầu, nói với bọn họ: "Tôi đi đây".
Tiểu Tiểu bò vào đường ống, trong này rất tối, rất chật, lại đầy bụi. Cô cẩn thận hít thở, cố gắng bò về phía trước.
"Hàng ma sư là thiên chức, không phải muốn làm thì có thể làm, cũng không phải không muốn làm thì có thể không làm.” Lời Thư Đồng văng vẳng bên tai, trong đầu óc Tiểu Tiểu ngập tràn nụ cười phóng khoáng của cô ấy và hình ảnh cô ấy đang nằm trong vũng máu.
"Ông Trời ban cho khả năng đặc biệt, chính là để mình sử dụng. Nếu không dùng, chính là không làm hết trách nhiệm, ông Trời nhất định sẽ trừng phạt."
Tiểu Tiểu chống khuỷu tay, nỗ lực bò về phía trước, cô không muốn bị trừng phạt cô không muốn mất đi bạn bè.
"Đây là khả năng ông Trời ban cho tôi, là thiên chức của tôi. Nếu tôi không thực hiện thiên chức đó, thì nhất định sẽ phải hối hận."
Tiểu Tiểu bò được tới cửa thông khí, xuyên qua vách ngăn nhìn thấy ánh sáng.
"Có một số chuyện vẫn cần phải tự mình đối mặt."
Tiểu Tiểu dừng lại, trong lòng nghĩ Boss quả thật có khả năng thấy trước mọi việc. Cô quan sát cẩn thận tình hình bên ngoài lỗ thông khí chắc chắn không có ai rồi mới len lén nhảy ra.
"Thư Đồng, hãy đợi tôi!"
CHƯƠNG 14
Khi Tiểu Tiểu đi vào Công ty Huệ Thông, Ray báo cáo trên máy liên lạc: "Có một nam giới, hai mươi tám tuổi tên là Khâu Nhạc, hai năm nay mắc bệnh gan, ba tháng trước đã nhảy lầu tự sát. Trong kho không có linh hồn của anh ta. Có dấu hiệu rõ ràng anh ta có quan hệ với Công ty Huệ Thông. Tôi đã đột nhập vào nhật ký trên mạng của anh ta, sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta liền đến Huệ Thông làm việc. Trong thời gian sáu năm đã từng bước từng bước thăng tiến, lên đến chức giám đốc bộ phận, nhưng sau khi mắc bệnh thì liền bị đuổi việc. Trùng hợp là, thời gian anh ta còn làm việc có từng giữ chức vụ giám đốc Nghiệp vụ, chính là người tiền nhiệm của Giáin đốc Thôi kia".
"Điều đó chứng minh anh ta có động cơ để làm ra vụ việc lần này?" Tư Mã Cần đã bày sẵn trận hình, chờ đợi trước cửa Công ty Huệ Thông, cảm thấy rất bất ngờ đối với tin tức đó: "Linh hồn mới ba tháng, không nên có mùi như vậy chứ. Tiểu Tiểu nói người đó chỉ vừa đi qua sau lưng, cô ấy đã ngửi được rồi?".
"Hơn nữa súng của hắn ta được mang vào trong như thế nào? Hắn ta còn có thể phân biệt được ra ai là hàng ma sư nữa? Linh hồn mới được ba tháng, sao có thế biết bày ảo giác, chứ đừng nói đến tạo ra kết giới. Đây chắc chắn không đơn thuần là thủ đoạn của ác linh." Đầu mối này đối với mọi người mà nói chẳng qua chỉ càng khiến vấn đề phức tạp hơn.
"Tôi đến rồi." Lúc này tiếng của Tiểu Tiểu truyền tới qua máy liên lạc, cô đã thuận lợi nhảy ra khỏi ống thông khí, cởi áo giáp chống đạn, cuộn lại thành một cục vứt vào trong một khoang làm việc. Sau đó lặng lẽ đi về phía đám người đang túm tụm.
"Tiểu Tiểu." Tư Mã Cần dặn dò: "Tình hình bên trong có lẽ còn phức tạp hơn so với chúng ta tưởng tượng, cô nhất định phải cẩn thận. Quan trọng nhất là phải nhận định được kẻ cầm súng có phải là ác linh không, và còn có vũ khí gì khác không, chúng ta cần phải khống chế được lực sát thương của súng. Chỉ cần xác thịt được nguyên vẹn, chứng mất hồn phách dễ xử lý thôi".
Tiểu Tiểu giơ tay làm ký hiệu OK trước cổ áo, Thẩm Thanh lập tức truyền đạt: "Cô ấy hiểu rồi".
"Ray, Công ty Huệ Thông có từng làm việc gì liên quan đến hàng ma không? Ví dụ như có từng mua bán vận chuyển sản phẩm đặc thù nào đó, hay mua về thứ gì đáng để chúng ta chú ý không?" Cao Lôi đột nhiên nghĩ ra: "Ác linh này tiêu tốn nửa giờ đồng hồ mà cũng chẳng làm gì, không có điểm nào giống với giết người báo thù, cũng không giống lắm với tác phong của ác linh. Có lẽ nó bị người ta lợi dụng, dùng để đánh lạc hướng chúng ta".
"Hiểu rổi, chúng tôi lập tức điều tra." Ray trả lời, bắt tay vào tìm hiểu.
Tư Mã Cần đồng ý với cách nghĩ của Cao Lôi, anh dặn dò: "A Cường, cậu đến nhà Khâu Nhạc một chuyến, xem xem người nhà anh ta sau khi anh ta qua đời có xảy ra chuyện gì kỳ quái không. Biết đâu có thể tìm được một chút quan hệ của anh ta với giới hàng ma". Hàng ma sư tên A Cường trả lời một tiếng, rồi nhanh chóng đeo túi thiết bị lên vai, xuất phát.
Thẩm Thanh cẩn thận nhìn hình ảnh camera từ chỗ Tiểu Tiểu truyền đến, nói với mọi người: "Xem ra thực sự là có kết giới. Đám con tin vẫn còn rất tỉnh táo, vẫn có phản ứng đối với hành động của tên cầm súng, chắc chắn là không bị ảo giác tác động. Tiểu Tiểu thâm nhập vào cũng vô cùng thuận lợi, hiện tại tình trạng bên trong ổn định".
"Kết giới ở vị trí nào? Có thể tính toán được phạm vi không?"
"Không tính được, Tiểu Tiểu đi qua kết giới hoàn toàn không gặp trở ngại gì, nhìn không ra dấu hiệu của kết giới." Thẩm Thanh trả lời, lại bổ sung thêm một câu: "Hôm rằm tháng Bảy tôi tận mắt nhìn thấy cô ấy đi qua kết giới của Thư Đồng, chính xác là giống như hôm nay".
Lúc này Tiểu Tiểu từng bước từng bước chen vào nhóm người, tất cả mọi. người đều rất sợ hãi, không ai chú ý đến cô. Thẩm Thanh nhìn thấy tất cả, tiếp tục báo cáo: "Hầu hết con tin đều đã được tập trung lại, cửa của các phòng làm việc độc lập đều mở ra, không có người, chỉ có một gian phòng đóng cửa”. Anh đối chiếu với bản đồ sửa kết cấu, nói: "Đó là phòng chủ tịch".
Chủ tịch ở bên ngoài, vì sao phòng làm việc còn đóng cửa?
Trong phòng giám sát của Công ty Nhã Mã, Ray nhận được một cuộc điện thoại, là quản lý cao cấp Happy bên cạnh Boss gọi: "Ray, Boss nói không gọi được điện thoại cho Thư Đồng, anh kiểm tra xem".
"Thư Đồng? Thư Đồng bị thương rồi, có vụ việc liên quan tới ác linh trong tòa nhà văn phòng cho thuê, Thư Đồng xảy ra chuyện ở hiện trường", Ray nhanh chóng tóm lược sự việc.
"Các anh để Heo Con vào trong?" Happy sốt ruột "Vậy tôi nói với Boss thế nào đây?".
"Sao…" Ray không hiểu, có thế nào thì cứ nói vậy chứ sao, cứ báo cáo theo tình hình thực tế là được. Tình huống thế này chẳng phải rất thường gặp sao, có gì phải lo lắng như vậy chứ?
"Bỏ đi bỏ đi, bây giờ cũng không thể quay lại được nữa. Các anh nhanh chóng giải quyết cho xong sự việc này, bảo Tư Mã và Cao Lôi nhất định phải cẩn thận, đưa Heo Con ra ngoài an toàn. Boss còn đang họp, tôi tạm thời giấu anh ấy, nếu như có vấn đề gì, anh phải lập tức thông báo cho tôi."
Ray tối sầm mặt, không phải là bọn họ gặp rắc rối rồi chứ?
Tiểu Tiểu lúc này đã lẩn vào trong đám người, cô lách về phía trước, nhìn thấy Thư Đồng ngã dưới đất. Vùng bụng cô ấy dính đạn, đôi mắt mở ra yếu ớt, may mà có người dùng áo buộc ngoài miệng vết thương cho cô ấy, cầm máu được chút ít. Xem ra tên cướp này cũng không muốn Thư Đồng chết nhanh như vậy.
Thẩm Thanh thông báo lại tình hình trên màn ảnh cho bọn Tư Mã Cần, Tư Mã Cần nhanh chóng nói với Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, bên trong đó chắc chắn là có con người giúp đỡ, bọn chúng giữ mạng Thư Đồng lại rất có thể là để làm con tin khi rút lui. Nếu chỉ là ác linh thông thường, sẽ không bao giờ lo tới điều đó".
Trái tim Tiểu Tiểu đập dữ dội, cô giả vờ vuốt tóc, dùng tay làm biểu tượng OK trước cổ áo. Thẩm Thanh lần nữa truyền đạt lại giúp cô: "Cô ấy hiểu rổi".
Tiểu Tiểu âm thầm quan sát xung quanh, cô nhớ rõ nhiệm vụ của mình là quan sát xem hiện trường còn thứ gì khác nguy hiểm không, phán đoán xem người cầm súng kia rốt cuộc có phải là ác linh nhập vào hay không. Cô quan sát gần hết một vòng, không nhìn thấy Giám đốc Thôi, cùng không thấy kẻ cướp khác. Nhưng còn có ác linh khác không, cô cần phải ngửi lại cẩn thận. Tiểu Tiểu lại nhìn Thư Đồng cái nữa, sau đó kín đáo di chuyển trong đám người. Cô không ngửi thấy mùi của ác linh, cũng không nhìn thấy người nào biểu hiện không bình thường, càng không nhìn thấy thứ vũ khí gì khác.
Thẩm Thanh nhìn trong màn hình giám sát cũng không phát hiện ra điều gì. Thế là Tư Mã Cần nói với Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, cô nghĩ cách để xác nhận xem người cầm súng kia có phải là ác linh không".
Đám người mà Tiểu Tiểu đang trà trộn ở cách người cầm súng kia một khoảng khá xa, Tiểu Tiểu không ngửi được, cô cần phải đến gần anh ta.
"Tên cướp không nằm trong phạm vi bắn tỉa, tôi không nhìn được hắn ta", Cao Lôi nói trong thiết bị liên lạc.
Tiểu Tiểu quan sát tường kính lớn, lại nhìn tên cướp cầm súng kia. Xem ra cô bây giờ không những phải phán đoán hắn ta có phải là quỷ không, còn phải dẫn hắn ta đến bên cửa sổ. Nhưng bây giờ chen ra khỏi đám người chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý, lỡ để tên cầm súng nghi ngờ thì thật gay go. Tiểu Tiếu ngẫm nghĩ, nhìn người đàn ông to béo bên cạnh đang đầm đìa mồ hôi, tự nói trong lòng "Xin lỗi". Sau đó cô vặn vặn tay, dùng sức véo mạnh vào vùng thịt béo núc ở giữa cổ người đó.
Người béo này hét lên như lợn bị chọc tiết, trong chốc lát ngã vật xuống. Tất cả mọi người vốn đều đang căng thẳng cực độ, bị ông ta dọa, liền đồng loạt hét lên thất thanh. Tiểu Tiểu nhân cơ hội đó hét lớn: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi.." Đám người không biết xảy ra chuyện gì, trong chốc lát hoảng lên, kêu thảm thiết chạy loạn, Tiểu Tiểu chớp cơ hội đẩy đẩy đám người hướng về phía người đàn ông cầm súng kia.
Cô dùng toàn lực chen vể phía trước, muốn mượn đám người bảo vệ để ngửi một chút mùi trên người kẻ cướp, và đẩy hắn ta vào phạm vi tầm ngắm của Cao Lôi. Nhưng khi Tiểu Tiểu loạng choạng lao đến, lại phát hiện ra chỉ có một mình mình đang ở trước mặt kẻ cướp.
Tiểu Tiểu quay phắt lại nhìn, đám người sau lưng kia giống như bị một bức tường vô hình ngăn lại, kẹt ở đó không thể di chuyển về bên này. Tiếu Tiểu mở to mắt, trong lòng nhất thời hiểu ra, đó là kết giới! Tên cướp để bảo đảm không ai có thể xông đến cướp súng của mình đã giăng lên kết giới!
Đoàn người phía sau kinh ngạc nhìn cô, Tiểu Tiểu quay lại, nhìn thấy tên cướp cũng dường như vừa bị giật mình, lúc này đang nhìn cô chằm chằm.
Tiểu Tiểu bị dọa cho tê dại cả da đầu, nhưng lúc này cô đã ngửi thấy rất rõ mùi cháy khét trên người tên cướp. Cô mặc kệ tất thảy, lập tức dùng tay che máy giám sát trên cổ áo lại, truyền tín hiệu về phía Thẩm Thanh. Thẩm thanh nhanh chóng báo cáo: "Cô ấy xác nhận tên cướp đó là ác linh. Mọi người chú ý, cô ấy xông vào kết giới rồi, tên cướp chắc đã nghi ngờ".
Tên cướp thực sự là đã nghi ngờ, hắn chĩa súng vào Tiểu Tiểu, bước hai bước về phía trước. Tiểu Tiểu nhìn thấy nòng súng, huyết mạch toàn thân đều như ngừng chảy, thời khắc nguy cấp, cô quay phắt lại hét lớn: "Ai đẩy tôi đến vậy? Là ai? Là tên khốn nạn nào? Đồ khốn kiếp!"
Mọi người ngây ra, cùng nhìn nhau, tên cướp cũng ngây ra. Tiểu Tiểu ôm lấy đầu khóc lóc: "Đừng giết tôi, tôi chẳng biết gì cả, tôi bị người ta đẩy ra, đừng giết tôi". Tên cướp vừa kinh ngạc lại nghi ngờ, nhìn nhìn đám người, lại nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu từ từ di chuyển về phía sau, vừa di chuyển vừa kích động cầu xin tha mạng: "Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi đang tuổi xuân tươi trẻ như hoa, vẫn còn chưa yêu đương, chưa kết hôn, tôi không muốn chết!". Tên cướp vẫn chĩa súng vào cô, vô thức bám theo bước chân của cô, lại di chuyển lên phía trước mấy bước.
"Nằm xuống." Trong máy liên lạc đột nhiên truyền đến giọng của Cao Lôi. Tiểu Tiểu lập tức nhào người về phía Thư Đồng, dùng thân thể bảo vệ cho cô ấy.
Trong chớp mắt, chỉ nghe thấy một tiếng "xoảng cheng", cửa kính lớn bị vỡ vụn, một viên đạn khác tích tắc đã găm trúng người đàn ông cầm súng kia. "Bụp" một tiếng, viên đạn nổ bung ra, lá bùa màu đỏ biến thành một tấm lưới bọc lấy hắn ta, tiếp đó biến đi không còn tông tích. Tên cướp kêu lên một tiếng thảm thiết, ngã xuống đất, không động đậy gì nữa.
Nhóm người Tư Mã Cần, Hồ Dương ở ngoài cửa cùng lúc xông vào: "Nằm xuống, tất cả nằm xuống, cảnh sát đây!".
Bao quanh bên ngoài đám con tin, quả nhiên còn có một kết giới ngăn cản đường đi của cảnh sát. Tư Mã Cần niệm chú quyết, hét một tiếng "Phá!", đập tay một cái lên kết giới, cả đám người bên trong liền xông ra.
Lúc này Tiểu Tiểu lại ngửi thấy mùi cháy khét lướt qua trước mặt mình, mùi cháy khét đó hình như đang hướng về phía phòng làm việc của chủ tịch. Tiểu Tiểu kinh sợ, chỉ về phía đó hét lớn: "Còn một con nữa".
"Nhìn thấy rồi." Một hàng ma sư trả lời, "đoàng" một tiếng, nổ súng, đạn bùa bay đến, dừng lại giữa không trung rơi xuống, nhưng không bắn trúng vào ác linh.
"Bị kết giới ngăn cản rồi, nó đã vào phòng." Hàng ma sư kia hét lên. Tiểu Tiểu không nói lời nào, xông thẳng vào, đẩy cánh cửa đó ra. Cảnh tượng trước mắt khiến cô vô cùng kinh hãi, rất nhiều người đang nằm la liệt trong phòng.
Ác linh lao ra phía cửa sổ mà chạy, nhưng cửa sổ tầng tám này toàn bộ đã được dán bùa phong ấn, nó đập vào cửa kính liền bị bùa phong ấn đánh bật lại. Tiểu Tiểu ngửi thấy mùi cháy khét xộc đến, sau đó một sức mạnh vô hình, lạnh lẽo đẩy cô ngã, lục phủ ngũ tạng của cô liền bị chèn ép. Tiểu Tiểu lấy bùa trấn quỷ ra khua lung tung, ác linh lại chẳng hề hấn gì, tiếp tục ép. Nhưng phút chốc, nó cũng phát hiện ra người này không thể chiếm thân nổi.
Tiểu Tiểu lúc đó cảm thấy mình nhẹ bẫng, áp lực đã không còn. Đột nhiên người đàn ông nằm bất động bên cạnh cô nãy giờ nhảy phắt dậy, ra sức kéo cô về phía sau. Đợi đến khi Tiểu Tiểu khôi phục lại thần trí, thì đã bị kéo đến bên một bàn làm việc. Người đàn ông bị ác linh chiếm thân đó cầm một chiếc kéo kề lên cổ Tiểu Tiểu. Nó chạy không thoát, thế là liền nghĩ cách lấy cô làm lá chắn.
Nhưng cái kéo nó cầm còn chưa chạm được đến cổ, Tiểu Tiểu đã bất chấp tất cả quay đầu tát cho nó một cái, đem lá bùa dán lên mặt nó. Cùng lúc đó, một viên đạn bùa từ đâu cũng bắn trúng vào vai nó. Ác linh kêu một tiếng ai oán, cơ thể bị chiếm kia mềm nhũn ra đổ xuống đất
Tiểu Tiểu nhìn nhìn đôi tay mình, lại chăm chú nhìn Tư Mã Cần vẫn đang cầm súng đứng đó, không rõ lá bùa vừa rồi của cô rốt cuộc có tác dụng gì không. Biểu hiện của cô khiến Tư Mã Cần phải bật cười, đi đến vỗ vỗ vai cô: "Bùa trấn quỷ phải phối hợp vói niệm chú mới có tác dụng. Cô khua qua khua lại, tát nó như thế chẳng có ích gì".
Tiểu Tiểu còn đang ngẩn ra, Tư Mã Cần lại nói: "Cô làm rất tốt, Tiểu Tiểu, cảm ơn cô!.
Tư Mã Cần nói xong liền quay người đi, Tiểu Tiểu lúc này mới phản ứng lại, không kìm được, đỏ bừng mặt lên. Cô vội vàng chạy ra, vừa nhìn thì thấy Thư Đồng đang được đưa lên xe, cố xông đến, lớn tiếng hét: “Thư Đồng, tôi là Tiểu Tiểu, cô nghe thấy tôi nói không?".
Sắc mặt Thư Đồng trắng bệch, cười yếu ớt, giơ ngón tay cái lên với Tiểu Tiểu. Thần kinh căng thẳng của Tiểu Tiểu cuối cùng cũng được thả lỏng, không kìm nổi lớn tiếng khóc oa oa.
Một nhóm đông cảnh sát xông vào, rất nhiều người đi qua bên cạnh cô, Tiểu Tiểu chẳng buồn bận tâm đến, cứ thế khóc thoải mái một trận.
Thẩm Thanh báo cáo với Tư Mã Cần: "Đã kiểm tra lại băng ghi hình của camera giám sát. Nhân viên bảo vệ đi vào tầng tám sau khi sự việc xảy ra mà Tiểu Tiểu nói kia, đội bảo vệ bên này xác nhận không phải là người của bọn họ. Hắn ta còn đeo túi, bây giờ vẫn trên lầu chứ?".
Tư Mã Cần nhìn khắp xung quanh: "Tôi không thấy ai cả. Tôi sẽ thông báo để Hồ Dương chú ý".
Một hàng ma sư chạy đến: “Tư Mã Cần, đếm qua rồi, tất cả có tám người mất linh hồn, nhưng trong tầng lầu này không tìm được linh hồn nào cả".
Tầng lầu đã bị phong tỏa, linh hồn không thể chạy thoát được, tìm không thấy chứng tỏ là, những linh hồn này mất rồi!
Tư Mã Cần cau mày suy nghĩ, lúc này Thẩm Thanh lại nói: “Tư Mã, tôi đã phát hiện ra hắn. Hắn thay cảnh phục trên người rồi, vừa ra khỏi thang máy rời khỏi tòa nhà. Tôi đã làm so sánh khuôn mặt... chính là hắn".
Tư Mã Cần xông đến bên cửa sổ, vừa hay nhìn thấy một người đàn ông mặc cảnh phục ở con đường đối diện bên dưới tòa nhà đang quay lại nhìn vế hướng này. Hắn thấy Tư Mã Cần nhìn xuống, còn huênh hoang vẫy vẫy tay với anh, sau đó lẩn vào trong đám người, mất tích.
"Sợ rằng lần này chúng ta gặp phải kẻ trộm cắp linh hồn rồi." Dùng ác linh gây phiền phức, phân tán sự chú ý, sau đó nhân lúc hỗn loạn mang những linh hồn hắn muốn đi. Như thế này có thể giải thích vì sao ác linh có súng, vì sao có kết giới. Vụ việc này căn bản được tạo ra bởi một người có trải qua huấn luyện, chuẩn bị kỹ càng mỗi lần hành động.
"Lại giống như lần trước?"
"Lũ rụt cổ này thật là phiền phức!"
"Đem danh sách những người bị mất hồn liệt kê ra, phân tích giống như lần trước, xem xem những hồn phách bọn họ bị cướp đi có điểm gì giống nhau." Tư Mã Cần vừa dặn dò, vừa đi về phía Hồ Dương, bảo ông sau khi lấy xong khẩu cung của những người có mặt tại hiện trường thì gửi cho bọn họ một bản, và yêu cầu tất cả mọi người phải tập trung đợi ở Wating bên kia để uống nưóc, uống xong mới được đi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
251 chương
188 chương
10 chương
770 chương
31 chương
19 chương