Heo yêu Diêm vương
Chương 11 : , chương 09 cont
Quả nhiên vừa vào trong thì nhìn thấy Tư Mã Cần cười nghiêng ngả, suýt chút nữa ngã cả xuống đất. Trên màn hình kia đang phát, chính là hình ảnh đại chiến sô cô la tiếng xấu của cô ngày hôm nay. Thư Đồng xông vào, nhanh như chớp đá Tư Mã Cần một cái, cho anh cười này, cười rụng hết cả răng đi là tốt nhất.
Tư Mã Cần kêu "ai da" một tiếng, ngã xuống đất tiếp tục cười, còn học theo ngữ khí của Thư Đồng: "Mông của tôi",
Mọi người thấy Thư Đồng đi vào, càng cười lớn hơn, Thư Đồng trong chớp mắt lại xông đến bóp cổ Ray: "Biết ngay anh bán đứng tôi mà". Mọi người vô cùng vui vẻ: "Người đẹp Đồng Đồng, nếu như không có cô, chúng tôi bớt mất một phần vui vẻ rồi"
Thư Đồng vẫn tiếp tục khua khoắng chân tay, đấm đá mấy cái. Cả đám người đang đùa vui vẻ, Ray đột nhiên chỉ vào màn hình: "Thư Đồng, có rắc rối rồi".
Mấy người nhanh chóng dừng lại, chen đến xem. Ray chỉ vào Hà Tình ở sau lưng bọn Cao Lôi, Thư Đồng trên màn hình hỏi: "Người này là ai? Cô ta đi đến, đồng hồ của các cô liền sáng lên, cô ta quay lại phòng, đồng hồ của các cô lại trở lại bình thường". Ray vừa nói, vừa tua lại hình ánh trên màn hình xác nhận lần nữa: “Oh my God! Mọi ngưòi bỏ sót một tên rồi".
Thư Đồng không nói lời nào xông ra ngoài, cô vừa chạy vừa gọi điện cho Tiểu Tiểu. Tư Mã Cần cũng nhanh chóng đi cùng: “Tôi đi cùng với cô, đừng hoảng, Boss chẳng phải vẫn còn ở đó sao, không vấn đề gì đâu".
"Cô ấy không nhận điện thoại, vì sao cô ấy không nhận điện thoại?", Thư Đồng đợi thang máy, nóng ruột vô cùng: "Là tôi không tốt, tôi lại bỏ sót một ác linh ngay trước mắt mình".
Tư Mã Cần bình tình gọi điện thoại cho Ray sắp xếp công việc, anh phụ trách lái xe cùng Thư Đồng đến tiểu khu Phúc Hinh Viên. Ray thì điều thêm một số người đi cùng. Thư Đồng ngồi trên xe, nhanh chóng gọi điện thoại cho Boss, điện thoại lại không liên lạc được, ngoài vùng phủ sóng. Thư Đồng tức phát khóc: "Cho nên đàn ông càng không đáng tin cậy bằng phụ nữ".
Cô lại gọi điện thoại cho Tiểu Tiểu, lần này liên lạc được. Cô kích động hét lớn: "Tạ ơn trời đất, cô cuối cùng cũng nhận điện thoại rồi. Cô cẩn thận với hàng xóm phòng 1503 kia, ngưòi phụ nữ đó là ác linh".
Tiểu Tiểu thở hồng hộc, ngồi trên mặt đất: "Người đẹp Đồng Đồng à, cô thông báo muộn quá, tôi đã biết rồi". Tiểu Tiểu kể rõ ngọn ngành sự việc: "Bùa chú phong ấn ở góc nhà kia liên tục đánh chị ta như vậy, sẽ không sao chứ, chị ta sẽ không chết chứ?".
"Cô ta đã chết rồi, còn có thể chết đi đâu." Thư Đồng thở phào một cái: "Cô đừng lo lắng, chúng tôi bây giờ lập tức báo cảnh sát, để tổ của Hồ Dương đến, cố giữ nguyên hiện trường đừng làm xáo trộn nhé". Lần này liên quan đến tính mạng, cần phải kết hợp với cảnh sát cùng xử lý.
Tiểu Tiểu lúc này cũng có thể thở phào, bò dậy khỏi mặt đất, đi một vòng quanh nhà: "Thư Đồng, không thấy Boss đâu. Tôi đã qua bài kiểm tra rồi, sao anh ấy còn chưa xuất hiện?".
"Đừng để ý đến anh ấy, chúng tôi đến ngay đây."
Tiểu Tiểu vừa trả lời vừa đi về phía cửa: "Chị Tình nói chị ta đã giết bà lão và Thạch Tráng rồi". Cô mở cửa nhìn ra bên ngoài, lúc này liền nghe thấy tiếng khóc của trẻ con vang lên, tiếng khóc vô cùng thê lương.
Tiểu Tiểu cầm điện thoại vừa nói vừa đi về phía phòng 1503: "Tôi nghe thấy tiếng Thạch Cường khóc, tôi qua đó xem một cái, có gì tôi sẽ gọi xe cứu thương. May mà cô để lại cho tôi chiếc đồng hồ này, mũi của tôi hình như không còn tác dụng, lần này tôi chẳng ngửi thấy mùi gì cả. Khi thấy đồng hồ phát sáng màu hồng phấn, tôi mới biết có chuyện không bình thường".
"Màu hồng phấn?", Thư Đồng ngây ra, trên máy quay, đồng hồ của cô rõ ràng là phát ra màu đỏ. Thư Đồng hét lớn vào điện thoại: "Tiểu Tiểu, đừng đến phòng 1503...".
Thư Đồng hét toáng lên, nhưng không còn kịp nữa, chỉ nghe thấy Tiểu Tiểu trong điện thoại "á" lên một tiếng kinh hoàng, sau đó là một tiếng "bụp", điện thoại không còn động tĩnh gì nữa. Thư Đồng rủa khẽ, tức giận ngắt điện thoại. Tư Mã Cần vừa tăng ga vừa trấn an: “Đừng sốt ruột, chúng ta chẳng mấy chốc là đến nơi rồi".
Nhưng Tiểu Tiểu phía bên kia không đợi nổi bọn họ nữa. Lúc đó cô thuận theo tiếng khóc của đứa trẻ đi đên phòng 1503, cửa không khóa. Cô nhìn vào khe hở của cánh cửa, liền thấy ngay thảm cảnh bên trong phòng khách.
Thạch Tráng ngã trên sofa, bà Tạ nằm trên mặt đất, trong phòng truyền ra tiếng khóc của Thạch Cường, đã khóc đến mức không ra tiếng nữa. Tiểu Tiểu sốt ruột trong lòng, cô muốn vào trước xem xem đứa trẻ làm sao. Nhưng vừa bước vào cửa, cô liền ngửi thấy mùi cháy khét. Tiểu Tiểu giật thót mình, tiếp đó thì nghe thấy tiếng Thư Đồng hét lớn trong điện thoại. Còn chưa nghe ra cô ấy hét cái gi thì cửa sau lưng đã tự động vang lên hai tiếng "rầm, tách" khóa lại mất rồi.
Tiểu Tiểu quay ngoắt người, lao về phía cửa lớn.
Trong phòng này có ác linh!
Bản năng sinh tồn khiến Tiểu Tiểu ngay lập tức muốn chạy ra khỏi căn phòng, nhưng lúc này một luồng gió lạnh lẽo bất chợt thổi đến. Tiểu Tiểu giống như bị thứ gì đó vô hình giữ chặt lấy, không kìm được thét lên một tiếng, ngã nhào xuống đất. Điện thoại của cô cũng rơi vỡ làm hai mảnh. Không đợi cô kịp đứng lên, một lực ép lớn đã ập xuống cơ thể, dường như muốn chèn ép cả lục phủ ngũ tạng của cô.
Cảm giác buồn nôn cứ thế trào lên, vô cùng khó chịu, Tiểu Tiểu cào cũng không có chỗ cào, đạp cũng không có chỗ đạp, mùi cháy khét kia đã vây chặt lấy cô. Tiểu Tiểu lúc này mới hiểu ra, cô chính là đang bị ác linh vô hình tấn công.
Tiểu Tiểu vừa trải qua bài học đầu tiên về tình huống này, cũng đã có được một số kiến thức cơ bản liên quan tới ác linh. Cô biết lúc này ác linh đang muốn ép hồn phách của mình ra, nên càng gắng sức tập trung phản kháng. Ý chí đủ mạnh hồn lực sẽ đủ mạnh, Tiểu Tiểu tự tăng thêm khí thế ình, cô không thể thua, cô không muốn bị ác linh cướp mất thân thể.
Ác linh vẫn đang ra sức đẩy chen, lục phủ ngũ tạng của Tiểu Tiểu đã rối cả lên, mồ hôi lạnh túa ra khắp người. Cô gắng chịu đựng, đẩy thứ áp lực vô hình đang đè nặng trên người mình ra, nhưng ngoại trừ không khí, e là cô không thể chạm vào thứ gì. Cô biết phí sức như thế này không phải là biện pháp, cô sẽ càng lúc càng suy yếu và cuối cùng sẽ bị thua.
Tiểu Tiểu cố gắng chịu đựng cơn khó chịu trong cơ thể, chống tay ngồi dậy. Tự nhủ với chính mình, ác linh là vô hình, nó không thể làm gì mình được!
Nhưng luồng khí lạnh u ám kia vẫn ngoan cố muốn đẩy ngã Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu lấy lại dũng khí, hai tay khua khoắng trong không trung, lớn tiếng quát lên: "Cút ra, mày chỉ là ma mà thôi, có gì giỏi chứ! Mày không lấy được linh hồn của tao ra đâu, tao không sợ mày!".
Vừa dứt lời, Tiểu Tiểu liền cảm thấy áp lực trên người mình tự nhiên biến mất, cả người nhẹ bẫng đi.
Có lẽ ác linh này sau khi thử qua, thực sự không có cách nào đẩy được linh hồn của cô đi, cũng có thể là bị dọa bởi tiếng thét đầy khí thế của cô. Một người bình thường như cô, lại không sợ ác linh?
Tiểu Tiểu đứng dậy, khịt khịt mũi, mùi cháy khét kia đã nhạt dần, có lẽ là nó cảnh giác với cô, nên lùi ra xa một chút. Tiểu Tiểu không biết thứ đó ở đâu, liền hét lên với đám không khí trước mặt: "Tao không sợ mày! Đừng cho rằng làm ma thì có thể ức hiếp người. Tao nói ày biết, không có cửa đâu! Đến cửa sổ cũng không có! Mày có nghe thấy không? Tao là linh hồn mạnh mẽ! Không đúng, ý tao là, nếu tao có làm ma, linh hồn của tao cũng rất mạnh! Dù mày có chiếm được thân thể của tao, tao cũng sẽ không bỏ qua ày đâu". Tiểu Tiểu khua khua nắm đấm: "Tao sẽ đánh mày, đánh đến nát bét!”.
Tiểu Tiểu uy phong tám hướng khí thế mười phương hét xong, xung quanh im lặng như tờ, ác linh kia không có chút phản ứng nào, ngay đến tiếng khóc của Thạch Cương cũng không còn nữa. Tiểu Tiểu bình tĩnh lại, cân nhắc một chút, lời cô vừa nói hình như có gì không đúng, hồn ma không thể đánh cho nát bét được. Cô nên học những câu như "khiến ày hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh" gì đó trên ti vi, chắc vậy mới có thể dọa được nó.
Tiểu Tiểu cứ thế suy nghĩ mông lung, bầu không khí u ám xung quanh càng khiến cô sợ hãi. Cũng không biết ác linh đó còn định làm những gì. Tiểu Tiểu nhìn nhìn ra cửa, bên trong ngầm tính toán đường lui, nhưng bề ngoài thì vẫn đứng thẳng lưng như cột, không muốn lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt ác linh.
Bốn phía vẫn không có động tĩnh gì, Tiểu Tiểu ngửi ngửi, không còn thấy mùi khét. Cô lùi lại mấy bước, dựa vào cửa lớn, sau đó cắn răng, lao về phía cửa lần nữa.
Cánh cửa này kéo mãi không ra, giống như dính chết vào tường vậy. Mùi khét đó lại ùa đến, trong lòng Tiểu Tiểu sợ hãi cực độ, dốc hết sức lực kéo mạnh về phía sau, nhưng cánh cửa đó vẫn bất động. Mùi khét càng nồng hơn, lượn lờ trên đỉnh mũi Tiểu Tiểu, không khí bốn phía vừa u ám vừa lạnh lẽo, mồ hôi lạnh khiến Tiểu Tiểu nổi cả da gà.
Tiểu Tiểu dừng lại, dựa lưng vào cửa thở hổng hộc. Cô nắm chặt tay lại, cứng đầu đối diện với không khí nói: "Mày là ai? Ngoan ngoãn đi đầu thai đi, tao có thể giúp mày".
Chiếc tủ nhỏ trong phòng khách đột nhiên bị một cơn gió lớn thổi qua, đồ vật đặt trên tủ bị hất đổ, loảng xoảng rơi xuống đất. Tiểu Tiểu giật thót mình, nhanh chóng quay lại nhìn, bốn phía đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn đồng hồ, ánh sáng hiển thị là màu đỏ, không sai, ác linh quả nhiên là ở đây. Cô cố gắng chịu đựng cái mùi khét khó ngửi, thò tay vào túi quần, cầm chắc thỏi son đạn chu sa, cố gắng tự trấn tĩnh. Ác linh này đang dọa dẫm cô, cô không thể sợ, không thể rối trí. Thư Đồng đã biết xảy ra chuyện gì, cô ấy nhất định đang gấp rút tới đây, nhất định sẽ thông báo cho các đồng nghiệp khác cũng đến. Đúng rồi, còn có Boss, Boss chắc chắn sẽ đến cứu cô.
Không được hoảng, không cần sợ, Tiểu Tiểu tự cổ vũ mình hết lần này đến lần khác, cô có vũ khí, cô còn có chỗ dựa lớn như vậy, nhưng mà tay của cô vẫn cứ run.
Sách trên bàn đột nhiên lật ra rất nhanh, nước trong vòi tự động chảy, chú vịt con đồ chơi trong nhà cũng tự nhiên chuyển động trên mặt đất, đèn lớn trên đỉnh đầu cô thì nhấp nháy. Cả căn phòng chìm trong bầu không khí u ám đáng sợ.
Tiểu Tiểu dựa vào sau cửa, lại lật tay ra sức kéo kéo, đáng tiếc cánh cửa vẫn bất động. Một chiếc ghế "cót két" lắc lư, dường như đang cố ý cười nhạo cô.
Tiểu Tiểu trừng mắt, lớn tiếng nói: "Mày không cần phải dọa dẫm tao, tao không sợ mày". Câu nói này của cô đã không còn khí thế như trước, cho nên hình như chẳng còn sức thuyết phục gì. Nhưng Tiểu Tiểu cũng không biết mình nên nói gì nữa. Điều cần thiết lúc này là phài kéo dài thời gian, cô phải chống đỡ đến lúc bọn Thư Đồng đến.
Tiểu Tiểu cố gắng bình tĩnh trở lại, ra sức suy nghĩ. Ác linh này là ai? Đinh Đình đã bị bắt rồi, vừa mới ở trong nhà cô kia chắc là Hà Tình, vậy còn cái này? Tiểu Tiểu nỗ lực nhớ lại những tin tức thu hoạch được ngày hôm nay, quyết định đánh cược một phen: "Tôi biết chị là ai, chị là Trì Lệ Phân".
Mùi khét bỗng chốc nhạt hẳn, Thạch Tráng trên sofa đột phiên ngồi bật dậy. "Mày làm sao lại biết tao?".
Tiểu Tiểu giật thót mình, suýt chút nữa thét lên. Cô cắn cắn môi, định thần lại, biết được Thạch Tráng đã bị chiếm thân thể.
"Tôi biết chuyện của chị, biết kiếp trước chị sống không vui vẻ. Nhưng chuyện đã qua rất lâu rồi, chị đừng có hồ đồ nữa, ngoan ngoãn đầu thai chuyển kiếp, bắt đầu cuộc sống mới không tốt hơn sao?"
"Kiếp trước không vui vẻ?" Trì Lệ Phân nhìn Tiểu Tiểu chằm chằm, đột nhiên cất tiếng cười lớn: "Kiếp trước không vui vẻ? Ha ha ha, mày đúng thật là biết nói chuyện, mày biết tao chết như thế nào không?".
"Tự sát." Tiểu Tiểu nhỏ tiếng giữ lời, ngữ khí của Trì Lệ Phân khiến cô cảm thấy hai chân đang mềm nhũn ra.
"Mày có biết lựa chọn tự sát cần có dũng khí lớn như thế nào không?" Mặt của Thạch Tráng, giọng nói của Thạch Tráng, nhưng biểu đạt cảm xúc lại của một người khác.
"Sự việc qua rất lâu rồi, chị hà tất phải hại người khác..” Lời khuyên của Tiểu Tiểu vẫn còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
"Mày biết phải tuyệt vọng thế nào mới đủ quyết tâm lựa chọn tự sát như vậy không? Mày hiểu được tâm trạng bị ép vào đường cùng đau khổ thế nào không? Mày cho rằng mày biết cái gì? Đừng có ở đây giả vờ vĩ đại, đừng ở đây làm ra vẻ chính nghĩa nữa. Mày căn bản chưa từng nếm trải nỗi đau khổ này, mày vốn dĩ chẳng thể hiểu được!"
Trì Lệ Phân hét lớn, Tiểu Tiểu sợ đến mức nói không ra lời.
"Tao với Thạch Tráng rõ ràng thương yêu nhau, nhưng lại bị một mụ già chết tiệt ức hiếp. Bà ta ức hiếp tao, ức hiếp con trai bà ta, chúng tao lại chẳng phải là súc vật, chúng tao là người! Là người! Thạch Tráng ngốc quá, anh ấy cảm thấy mẹ anh ấy nuôi dưỡng anh ấy không dễ dàng, cái gì cũng nghe theo bà ta, bảo tao nhịn. Tao nhịn rồi, nhưng tao nhịn cũng không được, bà ta ép tao ly hôn, bà ta muốn có cháu!" Cơ thể Thạch Tráng cao lớn, rõ ràng là giọng nói ồm ồm của đàn ông, nhưng lại mang thứ ngữ khí ai oán như cúa đàn bà. Tiểu Tiểu khắp mình nổi da gà, cảm thấy vừa sợ hãi vừa buồn nôn.
Không khí trong phòng dường như loãng hơn, khí áp giảm xuống. Tiểu Tiểu dịch dịch vể phía sau, cứng đầu khuyên giải tiếp: "Nhưng chị đã đi rồi, thì hãy bắt đầu lại từ đầu đi, đừng nghĩ đến những chuyện đau lòng trước đây nữa không được sao? Có nói thêm, cũng có tác dụng gì chứ?".
"Vốn dĩ là tao muốn bắt đầu lại rồi, nhưng tao hận mụ già này, tao cũng không yên tâm về Thạch Tráng. Tao không ở bên, mụ già giận dữ chắc chắn sẽ trút hết lên người anh ấy, mụ ta sẽ ép anh ấy lấy vợ nữa. Nếu như Thạch Tráng lấy một người vợ không yêu anh ấy, vậy phải làm thế nào. Cho nên, tao mới quay lại tìm anh ấy."
"Vậy, đã như thế này, vì sao chị còn muốn hại chị Tình? Chị Tình là người phụ nữ tốt"
"Cô ta là người phụ nữ tốt, cô ta ngốc giống tao. Tao vốn muốn chúc phúc cho bọn họ rồi đi, nhưng tao lại thấy bà già kia ức hiếp bọn họ, tao liền dọa bà ta một chút." Trì Lệ Phân nói đến đây liền cười: "Tao phát hiện khi mình giáo huấn bà ta, thật sự rất vui vẻ". Thạch Tráng đi đến chỗ bà già đang nằm dưới đất kia, dùng sức đá bà ta một cái.
Tiểu Tiểu rõ ràng biết đây không phải là Thạch Tráng, nhưng mà nhìn thấy cảnh một người đàn ông trưởng thành đá mẹ đẻ của mình, cô vẫn có chút run rẩy.
“Bọn họ khi đó vẫn còn chưa kết hôn, tao đột nhiên cảm thấy cô gái này quá đáng thương, tao không muốn để cô ta lại đi vào vết xe đổ của mình, thế là liền nghĩ cách khuyên cô ta. Tao là linh hồn, không có cách nào nói chuyện, thử rất nhiều phương pháp, cuối cùng có thể giao tiếp với cô ta. Cô ta phát hiện mụ già chết tiệt này chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, cũng do dự. Hai người chúng tao quen nhau như thế, nhưng thật sự vẫn cảm thấy đã gặp nhau muộn quá."
Tiểu Tiểu vừa nghe, vừa lén lút quan sát cách bố trí trong nhà, muốn tìm đường thoát thân. Trì Lệ Phân không chú ý cử động của cô, vẫn tiếp tục nói: "Nhưng cuối cùng cô ta vẫn lấy Thạch Tráng, cô ta vẫn còn ôm chút hoang tưởng đối với tương lai. Tao không nhịn được, cùng cô ta vào cửa, cùng chuyển đến toà nhà mới này. Sau đó tao mới phát hiện mình không ra ngoài được, tòa nhà này thì ra đã có phong ấn. Dù gì tao cũng không nghĩ về sau sẽ ra sao, cho nên vẫn luôn ở lại đây. Hà Tình có lúc nguyện ý để cho tao mượn cơ thể của cô ta, hồn phách của hai người chúng tao chen trong một cơ thể, tuy không thoải mái, nhưng tao có thể cảm thấy cuộc sống của con người". Trì Lệ Phân nhún nhún vai: "Tao chẳng phải là ác quỷ gì cả, tao không làm chuyện xấu. Tao chỉ muốn giúp đỡ Hà Tình. Nếu như mụ già đó lại ức hiếp cô ta, ức hiếp Thạch Tráng, tao sẽ dọa bà ta, chỉ như vậy mà thôi".
"Cái gì mà không làm chuyện xấu? Vừa rồi chị còn muốn đẩy linh hồn của tôi đi, giết chết tôi nữa. Còn cả chị Tình, chị ấy sao rồi?" Tiểu Tiểu chẳng hề vì những lời lẽ đáng thương kia mà đồng tình với Trì Lệ Phân, cô vẫn cầm thật chặt đạn chu sa và bùa trấn quỷ trên tay, tính toán sẽ dùng chúng cùng một lúc.
"Hà Tình? Cô ta chết rồi. Không biết mụ già ác độc kia đánh vào đâu nữa, cô ta cảm thấy đau đầu chóng mặt liền nằm lên giường. Đến khi tao phát hiện ra, cô ta đã không còn thở nữa, linh hồn sắp rời khỏi cơ thể rồi, cho nên tao liền giúp đỡ cô ta."
"Giúp chị ấy?"
Trì Lệ Phân đi lại mấy bước, nhìn ngó xung quanh, Dường như đang nghĩ gì đó, nói: "Tao giúp cô ta ép linh hồn quay lại, linh hồn của cô ta vẫn chưa thoát ra, tao ép linh hồn của cô ta vào thân thể, khiến cô ta khôi phục lại ý thức. Sau đó, chúng tao thương lượng phải làm thế nào. Không có lý do gì mà người làm đầy chuyện xấu thì tiêu diêu tự tại thế này, còn chúng tao, những người tốt lại phải chết yểu. Năm đó sau khi tự sát, không có ngày nào tao không hối hận. Vì sao tao lại phải chết, tao không nên chết như vậy, kẻ nên chết phải là mụ già đó".
Trì Lệ Phân cười độc ác "Năm đó chuyện tao chưa làm, hôm nay cuối cùng đã làm được rồi. Rất thoải mái! Mụ già này không ngờ rằng mình lại bị hai đứa con dâu liên thủ hại chết. Mụ ta đánh chết Hà Tình thế nào, chúng tao đánh mụ ta như vậy. Ha ha ha, thật là rất dễ chịu! Nhưng mà, thực ra chúng tao cũng phải cảm ơn mụ ta, nếu như không phải là mụ ta đánh chết Hà Tình, bọn tao chắc chắn sẽ chưa hạ được quyết tâm".
Tiểu Tiểu toát mồ hôi lạnh, nổi hết da gà. Con ma này chắc chắn là biến thái. Cô trừng mắt nhìn Trì Lệ Phân, thấy cô ta đang chăm chú tìm cái gì đó, cuối cùng cầm một chiếc gối tựa lớn trên sofa lên. Tiểu Tiểu căng thẳng, từng bước từng bước lùi về phía sau, trong lòng đã biết cô ta muốn làm gì.
Trì Lệ Phân cầm chiếc gối tựa lên từ từ hướng về phía cô, lại nói: "Thạch Tráng cứ muốn bảo vệ mụ già chết tiệt này. Nhiều năm như vậy, tính cách anh ấy luôn như thế, mày nói xem có đáng giận không. Nếu như anh ấy có một chút quyết đoán của người đàn ông, ra dáng một nam tử hán, hai cô gái mệnh khổ chúng tao cũng không phải đi đến bước này. Bây giờ Thạch Cường còn nhỏ, nó cần có mẹ, cho nên chúng tao cần thân thể của một cô gái, chúng tao phải tái sinh!".
"Chị thật ngu ngốc!" Tiểu Tiểu thực sự nhịn không được nữa: "Các chị cảm thấy uất ức, bị ức hiếp, vì sao không chống đối, không phản kháng? Khi còn sống không tự ình cơ hội làm mới cuộc đời, bây giờ chết rồi muốn tái sinh cái gì? Bà Tạ nếu như đánh chết chị Tình, đương nhiên sẽ có pháp luật đến giải quyết. Các chị đánh chết bà ấy rồi, còn giết cả người chổng luôn miệng nói là yêu thương sâu sắc, bây giờ lại còn ngang nhiên nói muốn giết tôi. Các chị thì hơn bà Tạ ở điểm nào chứ?".
Trì Lệ Phân làm ma đã mười năm, làm sao còn nghe lọt tai điều gì? Bây giờ cô ta dùng cơ thể của Thạch Tráng, vốn dĩ là một người cao lớn, thêm vào đó lại có sức manh của ác linh, đương nhiên uy lực rất mạnh. Cơ thể Thạch Tráng lao vào Tiểu Tiểu với tốc độ cực lớn, chiếc gối tựa trong tay như muốn hất ngã Tiểu Tiểu xuống đất. May mà Tiểu Tiểu vẫn tập trung phòng bị nãy giờ, nghiêng người tránh một cái, cùng lúc đạp chân vào đầu gối, khiến thân hình Thạch Tráng lảo đảo một chút, sau đó lại quay người muốn đánh về phía Tiểu Tiểu.
Kinh nghiệm đánh đối kháng của Tiểu Tiểu hoàn toàn chỉ là đánh với các sư huynh sư tỷ khác trong lớp huấn luyện. Thỉnh thoảng gặp phải người xấu trên đường cũng nghĩa khí ra tay một chút. Còn thực sự cùng người khác ác chiến một trận thì hình như chưa từng có. Bây giờ tình huống nguy cấp, tốc độ và sức mạnh của ác linh không giống như những tên du côn trên phố, Tiểu Tiểu chỉ có thể dựa vào khả năng của mình để chống chọi. Cô khó khăn tránh né mấy lần, cuối cùng vẫn bị Trì Lệ Phân đạp ngã xuống bên cạnh bàn, chiếc gối tựa lớn thoáng cái đã phủ lên mặt cô. Khi Tiểu Tiểu ngã xuống đất đã kịp nhìn thấy chiếc điện thoại trên bàn, nhanh chóng sờ đến nó dùng lực đập mạnh lên đầu Trì Lệ Phân.
Trì Lệ Phân bị đập trúng, mặt bị đánh lệch sang một bên, chiếc gối tựa như muốn rời khỏi tay. Tiểu Tiểu nắm chắc cơ hội, móc thỏi son đạn chu sa ra, phóng đạn thẳng vào Trì Lệ Phân. Nhưng phản ứng của Trì Lệ Phân cũng rất nhanh, liền lật tay lấy chiếc gối chặn lại, và màu đỏ chu sa chói mắt bắn trúng vào chiếc gối.
Trì Lệ Phân phẫn nộ vô cùng, cô ta gầm lên một tiếng, cầm chiếc gối tựa trong tay đập mạnh vào Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu dùng chân đạp cô ta ra, nhưng không cẩn thận bị thứ đồ chơi hình con vịt dưới đất vướng vào bàn chân.
Trì Lệ Phân nhân lúc Tiểu Tiểu lảo đảo, đạp mạnh một cái vào bụng cô, Tiểu Tiểu bị đá ra xa khoảng mấy bước chân, lưng đập vào tường. Cô chỉ cảm thấy một cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân, mắt hoa lên. Không đợi Tiểu Tiểu kịp phản ứng, Trì Lệ Phân đã xông đến, tóm lấy cánh tay cầm đạn chu sa của cô, đập thật mạnh nó lên tường. Tiểu Tiểu đau quá, không cầm nổi nữa, đạn chu sa liền rơi xuống đất.
Lúc này Trì Lệ Phân đã phẫn nộ cưc độ, khiến cho hai con mắt của Thạch Tráng đỏ rực lên, các cơ thịt trên mặt co giật. Cô ta một tay giữ cánh tay Tiểu Tiểu, một tay bóp cổ cô, sức mạnh rất lớn, lớn hơn nhiều so với đứa trẻ bị Đinh Đình chiếm thân Tiểu Tiểu gặp phải trong thang máy và Hà Tình vừa rồi. Tiểu Tiểu không có cách nào để thở, trước mắt tối đen.
Trì Lệ Phân cười độc ác, chỉ một chút nữa thôi, cuộc sống của cô ta sẽ thay đổi.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
251 chương
188 chương
10 chương
770 chương
31 chương
19 chương