Sau khi về nhà, Kỷ Hiểu Ngạn cũng không làm vẻ mặt con nhím thế nữa, thật cẩn thận đi lên cầu thang, mở cửa phòng rồi đặt tiểu Phong còn đang ngủ say lên giường. Nghĩ lại những suy nghĩ và hành động khi nhìn thấy Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn khẽ nhếch khóe miệng, tự giễu mà nghĩ cái hành động của mình thật giống đàn bà, hệt như một đứa con gái yếu đuổi vô năng chỉ có thể cậy mạnh phô trương võ trang. Nheo mắt lại, Kỷ Hiểu Ngạn cố tỉnh táo lại, càng nghĩ càng thấy biểu hiện của mình thật kỳ cục, nhưng đảo mắt tưởng tượng ra biểu hiện kỳ quái của Leblan lúc đó, cứ nói mình đừng nghĩ nhiều nhưng trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn nhất thời bùng ra một thuyết âm mưu (…) Không nên trách bản thân hắn nghĩ nhiều, dù sao thì biểu hiện của Lelban hôm nay cũng rất quái lạ, chẳng lẽ là muốn lấy gì đó trên người mình, nhưng rốt cục là cái gì vậy? Nháy mắt, trong óc Kỷ Hiểu Ngạn xuất hiện hai chữ “CON TRAI”.m Khi ly hôn, Leblan đã đồng ý cho mình nuôi con quá mực hào phóng, cho dù không có tình cảm cha con gì nhưng cũng sẽ không có khả năng làm vậy đi? Nghĩ vậy, trong lòng Kỷ Hiểu Ngạn xuất hiện một loại cảm giác khó hiểu. Thế kỷ 43 hiện nay, nam nam sinh con là có thể, nhưng rủi ro quá lớn, theo cái trình độ để ý của Leblan với Bạch Ánh ở kiếp trước, nhất định sẽ không bỏ được, không, là nhất định sẽ không để cậu ta chịu sự khổ sở đó. Như vậy ai là người thừa kế nhà Everitt? Đáp án khẳng định “Tiểu Phong” xuất hiện đồng thời với đôi mắt trống rỗng lạnh như băng vẫn chìm sâu trong kí ức hắn. Không, không được, không thể để chuyện đó xảy ra lần thứ hai, Kỷ Hiểu Ngạn nhìn đứa con ngủ say trong lòng yên lặng thề. Ngay trong khi Kỷ Hiểu Ngạn vẫn đang thề nguyền trong lòng, Leblan cũng đã tới phi thuyền quân sự mới hạ cánh, chuẩn bị khởi hành đi tiền tuyến, chính thức chấm dứt chuỗi ngày nghỉ của mình Lam thiếu tướng quân mặt lạnh nghe cấp dưới cũng chính là một sĩ quan báo cáo những chuyện diễn ra trong ngày nghỉ, cuối cùng gật nhẹ đầu một cái, tỏ vẻ mình đã nghe được. Sĩ quan cần cù báo cáo xong công việc của mình, nhìn thấy lam thiếu tướng gật đầu, mặt mày thì chẳng tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng cuồng hô một hơi, không ngừng phun tào “May là thiếu tướng nghe xong còn gật đầu, không thì mình thật sự không biết có nên tiếp tục hay không đây, mặt than là bệnh đó, thiếu tướng, ngài cần phải đi trị nó a….” (Phun tào:là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm-TDT) Lúc này hạm trưởng đã tới, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, “Báo cáo thiếu tướng, tinh hạm đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành bất cứ lúc nào.” “Ừm.” Sau khi nghe xong Leblan cũng không chần chứ chút nào, đứng dậy liền nhanh chóng đi đến tinh hạm, trước khi xoay người còn phiêu một cái liếc mắt đến sĩ quan theo sau. Sĩ quan bị trưởng quan phiêu cho một cái liếc mắt thì kinh hồn táng đảm gắt gao đi theo sau Leblan, mồ hôi lạnh toát ra như mưa trên mặt, “Vì sao lại không khoa học như thế, sao lại liếc nhìn em như thế? Em không muốn huấn luyện mạnh hơn đâu, khốn nạn…” Mặc kệ trong lòng sĩ quan hò hét như thế nào, hạm trưởng đi bên cạnh sĩ quan cũng không có khả năng lĩnh hội việc làm thủ hạ của Leblan là chuyện sụp hố như thế nào, chính là đang kỳ quái nhìn thoáng qua sĩ quan đang đổ mồ hôi lạnh không nói gì, đi theo Leblan rời đi. Edit:Phùng Điệp Mấy phút đồng hồ sau, tinh hạm chở “Thuyết âm mưu” của Kỷ Hiểu Ngạn rời khỏi Lam Tinh, tiến tới căn cứ quân sự Thác Ma Tinh đang bị ràng buộc. Phi thuyền rời đi chưa tới 1 giờ, Bạch Ánh lại đột nhiên xuất hiện tại cùng một chỗ, mặt mày khẩn trương lên một cái tàu chiến quân dụng đến Nam Sa Tinh, Nam Sa là tinh cầu hoàn toàn ngược hướng với Thác Ma. Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã qua hơn mười ngày, trong mười mấy ngày nay, Kỷ Hiểu Ngạn chậm rãi thả lòng mình, bởi thuyết âm mưu Leblan đã rời khỏi Lam Tinh đi tới Thác Ma Tinh chấp hành nhiệm vụ quân sự, khi Kỷ Hiểu Ngạn nghe tin trong lòng thì rất vui vẻ nhưng dù không nguyện ý thừa nhận nhưng sự thật là hắn vẫn lo lắng một chút. Nhưng mặc kệ nói thế nào thì con trai mình trong khoảng thời gian này sẽ “an toàn” —— Leblan luôn luôn tự thân vận động đối với chuyện nhà. Không có Leblan quấy nhiễu, Kỷ Hiểu Ngạn thoải mái tự tại lên không ít, bỏ ra không ít thời gian để bồi dưỡng tình cảm với con mình. Cho đến ngày tiếng vang thông báo của hệ thống vang lên, kéo Kỷ Hiểu Ngạn đang chìm nổi trong cảnh cha con thâm tình ra ngoài. Ký ức trở về buổi chiều hôm qua, khi Kỷ Hiểu Ngạn đang chuẩn bị bữa tối cùng ngày trong bếp, Tiểu Phong ngoan ngoãn chơi với tiểu Bạch trong khoảng sân thuộc phạm vi tầm mắt của Kỷ Hiểu Ngạn. Ừm, nói chính xác hơn đó là chơi tiểu Bạch…. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng do nô đùa của Tiểu Phong, Kỷ Hiểu Ngạn làm bữa tối xong chợt muốn chơi đùa bèn lặng lẽ tiêu sái đi ra phía sau con, một phen vừa ôm vừa nhéo bộ lông Tiểu Bạch cùng Tiểu Phong, ôm con vào ngực, ném lên cao. Tiểu Phong ban đầu còn tỉnh tỉnh mê mê, lại đột nhiệt được tung lên cao thì cười rộ lên “Ha hả a”, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp trực tiếp đỏ ửng lên, đó là biểu thị sự hưng phấn a… “Ba ba, ba ba” Tiểu Phong liều mạng kêu tên Kỷ Hiểu Ngạn tỏ rõ sự hưng phấn của mình. Nghe thấy tiếng con gọi mình, Kỷ Hiểu Ngạn cũng hưng phấn, đương muốn tung con lần thứ hai thì hệ thống đã lâu không thèm nhớ tới đột nhiên lại “Đinh” một phát, hại tay Kỷ Hiểu Ngạn run lên một cái, thiếu chút nữa là rớt luôn đứa con đang ôm trong ngực [Đinh, hệ thống tuyên bố nhiệm vụ! Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ! Nội dung nhiệm vụ: Danh vọng ẩn của kí chủ đã đạt tiêu chuẩn để mở cửa hàng, mời kí chủ mở ra bản nghiệm vụ tương quan của hệ thống với cửa hàng trong vòng một tháng.(Nhiệm vụ tương quan là nhiệm vụ có liên quan tới một địa điểm nào đó, như là vào cửa hàng mua một cái gì đó chẳng hạn) Kỳ hạn nhiệm vụ: 1 tháng Phần thưởng nhiệm vụ: 10000 đổi giá trị, lực hấp dẫn +10 Trừng phạt thất bại: Hủy diệt nhân đạo. Cố tình gợi ý: Hãy mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nghề phụ thôi nhưng cũng có thể cung cấp một ít tài nguyên đó.] (Nguyên văn là: 副职 – Cấp phó, cũng có thể hiểu là nghề phụ, ởđây là chỉ công việc ‘nhà văn’ của quẩy) Nói xong, lại một lần nữa biến mất không để lại dấu vết, tựa như chưa từng xuất hiện qua. Nhưng cái tuyên bố nhiệm vụ kia Kỷ Hiểu Ngạn đã nghe quá rõ ràng, vốn là đang tính chờ sau khi tiểu thuyết kiếm được tiền rồi mua thêm một chỗ nào đó tốt tốt để mở cửa tiệm, xem ra không được rồi —— kế hoạch vẫn chưa thuyết phục lắm. Bất quá, hiện tại, vẫn là chơi với con quan trọng hơn, Kỷ Hiểu Ngạn ôm con nghĩ, vì thế —— hệ thống vừa mới xuất hiện có một giây lại bị rơi vào quên lãng. Đợi đến tối sau khi dỗ Tiểu Phong đi ngủ, hệ thống cố tình bị quên lãng mới bị điều ra. [ Tên kí chủ: Kỷ Hiểu Ngạn Chuyển đổi: 1( dùng cho đổi hệ thống vật phẩm) Danh vọng: 3000( không giới hạn, máy chủ khác cũng không có, thêm một người hâm mộ +1, hoàn thành nhiệm vụ cũng thưởng danh vọng) Cấp: 0 cấp, 0/100 (Mãn cấp là cấp 100, điều kiện thăng cấp: Bán 100 sản phẩm liên quan +1 kinh nghiệm) Lực chiến: 1( Mãn phân 100) Lực hấp dẫn: 31( Mãn phân 100) Khí chất: 30( Mãn phân 100) Kỹ năng: 0 Nhiệm vụ đang tiến hành: Mở bản hệ thống tương quan với cửa hàng Kỳ hạn nhiệm vụ: 1 tháng Phần thưởng nhiệm vụ: 10000 đổi giá trị, lực hấp dẫn +10 Trừng phạt thất bại: Hủy diệt nhân đạo. Cố tình gợi ý: Hãy mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nghề phụ thôi nhưng cũng có thể cung cấp một ít tài nguyên đó. Thời gian đến khi nhiệm vụ chấp dứt: 29 ngày 8 giờ ] Nhìn bản nhiệm vụ trước mặt và nội dung nhiệm vụ, Kỷ Hiểu Ngạn hiểu ý là làm nghề tay trái thành công thôi cũng có thể nhận được kinh nhiệm từ nhiệm vụ? Có lầm không vậy….? Cái gì cũng không khác, chỉ có danh vọng từ -100 biến thành 3000, điều này cũng chứng tỏ công việc phụ nhà văn của mình có liên quan trực tiếp đến danh vọng a! Ý nghĩ ban đầu của Kỷ Hiểu Ngạn tưởng rằng nhất định phải hoàn thành cả hai chức nghiệp mới có thể hoàn thành nhiệm vụ là sai một cách thái quá(…) Kỷ Hiểu Lạnh trong cơn bão mồ hôi lạnh tắt bản hệ thống trước mắt, trong lòng nhịn không được hô may mắn —— may mắn may mắn, may là biết không tính là quá muộn, không thì…..Nghĩ đến hậu quả thôi là hắn đã sợ run. Hướng về câu “nghề phụ thôi nhưng cũng có thể cung cấp một ít tài nguyên” của hệ thống, Kỷ Hiểu Ngạn click mở Thiên thành mấy ngày rồi chưa thèm ngó quá, vừa bật lên đã bị một đống tin tức hậu trường đập vào mặt, có biên tập, có nội dung V…Từ từ, cư nhiên có có lời mời thông đồng? Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn là rất nhiều “kinh hỉ” sẽ chờ đợi mình, nhưng chuyện này thực sự có chút dọa đến Kỷ Hiểu Ngạn a. Nhìn đi, phản ứng cho Tiếu Ngạo thật kịch liệt a. (Kinh hỉ: Kinh ngạc + vui vẻ) Mở bảng điều khiển ra, bấm vào trang quản lý công việc hậu trường, bình luận xanh đỏ một mảng, có khen ngợi, cũng có chửi bới ác ý, còn có nhiều độc giả tranh luận lẫn nhau. Bên trong còn có nhiều bình luận về câu chuyện, đương nhiên cũng có thể thấy vài bình luận ngẫu nhiên chuyển thẳng sang tác giả, càng đau hơn là có nhiều người còn có ác ý công kích cả tác giả luôn. Tôn trọng người edit bằng cách không phát tán bài viết. Tình huống này khiến cho kẻ làm tác giả chính là có một cú shock thiệt lớn, nhưng đối với Kỷ Hiểu Ngạn mà nói thì chuyện này cũng không đau khổ như vậy, bởi đây —— đây cũng không phải hắn viết. Chọn Tiếu Ngạo của Kim lão gia thuần túy là do Kỷ Hiểu Ngạn thích Đông Phương Bất Bại, trước đây ở thế kỷ 21 cũng đã từng viết tiểu thuyết đồng nghiệp về Đông Phương Bất Bại, nhưng con đường khá là chông chênh bi thảm—— thị trường văn BG về Đông Phương Bất Bại không lớn, mà khi đó Kỷ Hiểu Ngạn hãy còn là thẳng nam căn bản không thể tưởng tượng là chuyện này còn có thể viết theo lối tiểu thuyết BL.(BG: BOY – GIRL: Ngôn Tình BL: BOY LOVE: Đam mỹ) Nhớ tới kia câu truyện bi thảm kia, Kỷ Hiểu Ngạn mới động tâm muốn viết Đông Phương đồng nghiệp, dù sao lúc ấy cũng chỉ vì vậy nên mới nghĩ đến chuyện đạo Tiếu Ngạo của Kim lão gia. Từ từ khu bình luận máu chảy thành sông, Kỷ Hiểu Ngạn vẫn chưa khôi phục ý nghĩ, buồn cười nhìn bọn họ kẹp nhau a kẹp nhau, thậm chí còn nhìn ra đây là một nơi rất đáng xem, chính mình còn giả làm độc giả lao vào kẹp, khơi ra một vòng kẹp mới sau đó nhanh chóng chuồn ra, rồi lại vô tư đến vô tâm vô tính ngồi nhìn bọ họ “Huyết chiến”. “Ai có thể nói cho tôi biết, đây là tôi nhìn lầm đi?” Bị con số 20 vạn trước mắt kích thích, Kỷ Hiểu Ngạn ngu ngốc phun ra lời này. Tại sao tiểu thuyết ở đây lại dễ kiếm như vậy? Hơn nữa cư nhiên không có đạo văn! Không cần nghĩ, mấy tay nhà văn ở đây khẳng định là toàn mấy tên phú phải lưu du!! Ngu ngốc cảm thán! (phú phải lưu du = giàu có) “A, không cần lo lắng nữa, tiền nơi này hơn nửa còn lại là nằm hết trong tay mình rồi, hẳn là đủ.” Nghĩ rồi lại tưởng tượng, hẳn là nên tìm một nơi thiệt tốt, có thể tìm được một vị trí tốt —— tìm được vị trí tốt thì cần một khoảng thời gian. Đợi tìm xong, tiền thu vào từ tiểu thuyết khẳng định sẽ ngày càng nhiều, 10 từ này mới chỉ là mở đầu, nội dung càng về sau càng phải đặc sắc hơn, Kỷ Hiểu Ngạn hết sức tin tưởng Kim lão gia. Giải quyết vấn đề cửa tiệm là một khó khăn không nhỏ, Kỷ Hiểu Ngạn đóng máy lại, lật tức lên giường, nghiêng người nhìn khuôn mặt ngủ cũng phấn khích của con, hôn gió một cái, rồi nhắm mắt lại. Đêm, đã khuya….