Khi Long lão gia cùng Long cha và Long mẹ đã đến biệt thự của Ngạo gia không bao lâu thì Long Quân Dao cùng với nữ chính liền đi theo sau. Trên đường đến Ngạo gia, Tống Lộ Khiết ngồi bên ghế phó lái dường như cảm thấy con đường có chút quen thuộc. Cô nàng cố lục trong trí nhớ là con đường này dẫn đến đâu thì gương mặt của Ngạo Thiên lại hiện lên. Cùng lúc đó, gương mặt vốn hồng hào, xinh đẹp của cô liền trở nên tái mét. “Chị, đừng nói chúng ta đang đến biệt thự Ngạo gia?” Tống Lộ Khiết giọng nói run rẩy hỏi. “Đúng vậy! Chúng ta sẽ đến đó!” Long Quân Dao chăm chú lái xe nhưng vẫn đáp lại cô nàng. “E-em... n-nhưng em không muốn đến đó! Chúng ta có thể trở về không? Em không muốn đến đó. Tên điên ấy vẫn còn ở đó! Em không muốn!” Tống Lộ Khiết khi này chợt trở nên hoảng loạn mà òa lên khóc. Chỉ còn vài trăm mét nữa là đến biệt thự của Ngạo gia, nhưng do Tống Lộ Khiết quá hoảng sợ nên Long Quân Dao đành dừng lại bên vệ đường để vỗ dành, trấn an cô nàng. Thấy có vẻ không thể nào dùng lời mà trấn tĩnh được nữ chính, Long Quân Dao đành trực tiếp ôm lấy Tống Lộ Khiết rồi dùng môi mìnhkhóa luôn môi nữ chính. Bị hôn, Tống Lộ Khiết ban đầu vẫn còn giãy giụa nhưng rồi cũng dần trở nên an tĩnh. Cảm thấy nữ chính đã bình tĩnh hơn, Long Quân Dao cũng thả cô nàng ra. “Có tôi ở đây hắn sẽ không thể làm gì em cả! Cho dù có mười tên Ngạo Thiên thì hắn cũng chẳng thể chạm vào em!” Long Quân Dao dịu dàng đưa tay lên gạt những giọt nước mắt của nữ chính, rồi sau đó giúp cô chỉnh sửa lại lớp trang điểm đã lem nhem do nước mắt. “N-nhưng em sợ! E-em rất sợ!” Tống Lộ Khiết run run chôn gương mặt vừa được sửa lại lớp trang điểm vào ngực Long Quân Dao. Hai tay cô nàng nắm chặt hai bên vạt áo của cô vẫn không ngừng run lên. “Tôi bảo vệ em!” Lười nhiều lời, Long Quân Dao chỉ nhẹ nhàng quẳng một câu nói ngắn gọn cho Tống Lộ Khiết. Tuy đấy chỉ là một câu nói ngắn gọn, nhưng đối với Tống Lộ Khiết nó chứa đựng rất nhiều hàm ý cùng ý nghĩa. Chỉ với câu nói đấy của Long Quân Dao, nhưng thật không hiểu sao lại khiến cho cô nàng trở nên an tâm đến lạ thường. Tống Lộ Khiết dần lấy lại bình tĩnh, cô ngồi yên cho Long Quân Dao chỉnh lại đầu tóc cùng lớp trang điểm xong thì hai người lại tiếp tục lên đường đến Ngạo gia. \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Cuối cùng cũng đến biệt thự của Ngạo gia. Tống Lộ Khiết lúc này vẫn chưa thể nào ngừng run. Nữ chính một tay khoác tay Long Quân Dao và tay còn lại thì nắm chặt cánh tay của cô. “Đừng sợ!” Long Quân Dao nhỏ giọng thì thầm với nữ chính, một tay của cô vỗ vỗ nhẹ tay cô nàng. Khi Long Quân Dao cùng Tống Lộ Khiết bước vào liền thu hút rất nhiều ánh nhiều của mọi người đến dự tiệc. Vì ở buổi tiệc có khá nhiều gương mặt quen thuộc học cùng trường với hai người. Thậm chí, là học cùng lớp nên việc bị nhìn ngó cũng chẳng có gì là lạ. Những tiếng xì xầm bán tán cũng bắt đầu nổi lên. “Chẳng phải Long Quân Dao đang ở bệnh viện sao?” “Lạc hậu thế! Cô ta đã xuất viện từ lâu rồi!” “Ơ! Mỹ nữ đứng cạnh Long Quân Dao hình như có chút quen mắt thì phải?” “Đúng! Đúng! Đúng! Nhìn cô ấy có chút quen mắt a!” “A! Tôi nhớ rồi! Cô ta chính là Tống Lộ Khiết!” “Gì chứ? Chẳng phải Tống Lộ Khiết là bạn gái của Ngạo thiếu sao? Cô ta rõ ràng là đang hẹn hò với Ngạo thiếu mà? Cơ mà, nhìn cô ta với Long Quân Dao có vẻ thân thiết thế nhỉ?” “Có khi nào...” Nhóm người đang không ngừng bán tàn chợt trở im lặng khi Long Quân Dao nắm tay Tống Lộ Khiết tiến đến gần và đứng cạnh bọn họ. “Có khi thế nào?” Long Quân Dao lạnh giọng hỏi. “K-không có gì! Xin lỗi bọn tôi đã nhiều lời rồi!” Nhóm người vừa rồi còn mạnh mồm nhiều lời suy đoán bừa bãi, nhưng đến khi nguyên chủ trong những lời bàn tán đối mặt với bọn họ thì liền co chân chạy mất. Bọn người kia vừa rời đi thì đèn của đại sảnh liền chợt vụt tắt. Khi này trong đại sảnh bắt đầu vang lên âm thanh phát ra từ loa là giọng nói của Ngạo lão gia. Đại khái là, ông ta nói vài lời cảm ơn cùng thân kính với những người đã nể mặt ông ta đến dự buổi tiệc sinh nhật này. Luyên thuyên một hồi lâu, ông ta cuối cùng cũng tuyên bố buổi tiệc được chính thức bắt đầu. Sau khi chính thức nhập tiệc, mọi người bắt đầu ăn uống cùng nhau và Ngạo lão gia ông ta cầm ly rượu đến từng bàn mà chào hỏi. Long gia được ông ta ưu ái cho ngồi hẳn một bàn riêng biệt. Không rõ là ưu ái hay là do ông ta có ý đồ gì không tốt. Nhưng cho dù là gì thì Long Quân Dao cô cũng chẳng có gì phải bận tâm cho lắm. Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, có thể cô sẽ không sao nhưng còn cha mẹ và ông nội cùng nữ chính thì không dám chắc a. “2503, trong thức ăn của bàn này có gì bất thường so với những bàn khác hay không?” Long Quân Dao giao tiếp với hệ thống trong tiềm thức. \[Hệ thống\]: Không có\, thưa ký chủ\! Hoàn toàn bình thường\! Nhưng ký chủ\, mong cô hãy chuẩn bị\. Sắp đến có thể là màn phản công từ phía nam chính đấy\! \-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\- Long Quân Dao chưa kịp trả lời hệ thống thì lão già họ Ngạo đã bước đến, hắn cười nói vui vẻ với Long lão gia và Long cha như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đúng là lão hồ ly mà! Lão ta ra vẻ thân thiết chào hỏi được một lúc thì liền lộ bộ mặt thật. Lão cố kiềm chế giọng nói của mình không quá lớn, và cố khống chế làm sao cho nó vừa đủ chỉ mỗi bàn của Long gia nghe thấy rồi nói: “Hôm nay là cơ hội cuối cùng cho các người! Nếu các người đồng ý giao hạng mục kia lại cho tôi thì xem như chưa từng xảy ra việc gì. Còn nếu như không, thì các người đừng trách sao tôi độc ác!” “Đâu nào? Cho tôi thử xem ông độc ác đến đâu nào!” Long Quân Dao nghe đến đấy chợt cười khẩy ngước nhìn lão ta. “Được! Được!” Ngạo lão gia bị Long Quân Dao chọc cho tức giận, ông ta trong một lần nói hai ba chữ ‘được’, sau đó ông ta liền gọi đi cho người nào đấy: “Cho người đưa thiếu gia đến đây!” Chờ không bao lâu, từ phía sau lưng Long Quân Dao cùng Tống Lộ Khiết chợt vang lên giọng nói của Ngạo Thiên. “Cha gọi con?”