"Hồi Tuyết?"
Thanh Trần hơi kinh ngạc, nàng và kẻ điên kia một tấc không rời, sao lại đến tìm mình?
"Sao nàng ta lại tới? Nàng ta đang ở đâu?"
"Hồi Tuyết cô nương, nhìn qua hình như bị thương, thuộc hạ an bài nàng ta ở Tây sương phòng. Vốn định chữa thương cho nàng trước, nhưng nàng khăng khăng muốn gặp ngài."
Thanh Trần vén chăn lên, đi xuống: "Khụ... Đi."
"Công tử, ngài..."
Lời định nói ra, hộ vệ nuốt trở về, lấy y phục bên cạnh, khoác lên người Thanh Trần.
Hồi Tuyết nằm trên giường, trên mặt đầy máu, hầu như không thấy rõ khuôn mặt của nàng.
Thanh Trần đi đến trước giường, trong lòng hơi kinh ngạc:
"Ngươi sao lại..." Biến thành thế này?
Kẻ điên kia không sao chứ?
Hồi Tuyết khó khăn lắm mới thấy người trước mặt, lục lọi trước ngực một hồi lâu, đưa cho hắn một bình sứ, dùng âm thanh nhỏ đến không thể nghe rõ nói:
"Tiểu thư bảo ta đưa tới cho ngươi, tiểu thư nói đã làm xong chuyện thỏa thuận với ngươi, ân oán thanh toán xong."
Bình sứ trong suốt, bên trong là chất lỏng màu đỏ, Thanh Trần nhìn chằm chằm bình sứ vài giây:
"Nàng ấy đâu?"
Hồi Tuyết lắc đầu, chống thân thể ngồi dậy, thở gấp nói:
"Thanh Trần công tử, bảo trọng."
"Nàng ấy ở nơi nào?"
Thanh Trần ấn người ngồi lại, trong giọng nói có vài phần vội vàng, không phát hiện được:
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Kẻ điên đó lợi hại như vậy, cũng sẽ không gặp chuyện không may.
Thế nhưng, trong lòng hắn lại thấy lo lắng như thế...
Hồi Tuyết vốn không còn sức lực, đâu thể chống lại Thanh Trần.
Viền mắt nàng càng ngày càng hồng: "Tiểu thư..."
Sau khi Thanh Trần rời đi, Minh Thù có vẻ mục đích chỉ là ở sơn mạch Ma Phong ăn uống, nhưng càng ngày nàng càng đến gần nơi ở của rồng. Hồi Tuyết chỉ nhớ rõ hôm đó, Minh Thù tiến vào long tộc, Minh Thù mỉm cười dặn nàng và Lưu Phong nướng thịt ngon chờ mình trở lại.
Thế nhưng...
Hồi Tuyết chờ, chỉ có thú nhỏ trở về, cầm một lọ máu rồng và một bức huyết thư.
Sau đó, ngay cả thú nhỏ cũng biến mất.
Minh Thù dặn Hồi Tuyết giao máu rồng, cùng câu nói kia cho Thanh Trần.
Còn nói nàng đi sẽ không quay về, đừng tìm nàng. Bảo Hồi Tuyết và Lưu Phong quay về Tuyệt Hồn cốc, sẽ có người liên hệ với bọn họ giải quyết kẻ phản bội lấy lại Tuyệt Hồn cốc không khó.
Hồi Tuyết không chấp nhận được, xông vào long tộc.
Nhưng mà long tộc không dễ xông vào như vậy, vết thương trên người nàng chính là lưu lại khi ấy. Sau đó, nàng đành chọn mang lọ máu rồng đến cho Thanh Trần. Vì thời gian không đủ, nàng không thể để cho đồ vật tiểu thư đưa ra, lãng phí trên tay nàng.
Lưu Phong còn ở lại nơi đó, nàng phải trở về đi tìm tiểu thư.
Nàng tin tưởng rằng, tiểu thư nhất định không có việc gì.
Hồi Tuyết cạn kiệt sức lực, ngất đi. Thanh Trần nắm bình sứ chứa máu rồng trong tay, một lát mới nói:
"Chữa trị tốt cho nàng ta, đừng để nàng ta rời khỏi đây."
"Vâng."
Thanh Trần rời phòng, bên ngoài tuyết bay tán loạn, một mảnh trắng phau phau. Hoa tuyết rơi trên mặt hắn, chóp mũi, khóe môi, lạnh đến xương tủy.
"Kẻ điên này."
Cửu thiếu, uống xong máu rồng nhiệm vụ của ngươi liền hoàn thành. Nhiệm vụ lần này rất kỳ quái, nhất định có người giở trò quỷ. Nhưng cũng may, nhiệm vụ vẫn được hoàn thành, chúng ta có thể rời khỏi nơi này.
Ánh mắt Thanh Trần, nhìn máu rồng trong tay mình. Nữ nhân kia phí hết tâm tư, lấy máu rồng về cho hắn, nhưng chỉ là để hoàn thành chuyện nàng đã hứa, căn bản là không có ý nghĩ khác.
Hắn có được máu rồng, nhiệm vụ hoàn thành, cũng nên vui vẻ.
Thế nhưng, tại sao trong lòng luôn cảm thấy có chút không thoải mái?
"Cửu thiếu, ngài đừng do dự, chỉ là một đối tượng của nhiệm vụ."
Giọng nói trong đầu còn đang kêu gào.
"Ngươi không cảm thấy nàng có điều gì khác lạ sao?"
Thanh Trần đứng trong tuyết, thanh âm réo rắt xuyên qua bông tuyết đang rơi, lạnh lẽo.
"Vâng... Có chút kỳ lạ. Nhưng mà bản thân thế giới này đã có vấn đề, nhân vật bên trong phát sinh biến hóa cũng không kỳ lạ."
Không kỳ lạ sao?
Nữ nhân kia, rõ ràng kỳ lạ như vậy.
Luôn cảm thấy, có chỗ nào không đúng.
Hay là... Là hắn suy nghĩ nhiều.
Đây chỉ là một nhiệm vụ mà thôi.
Một lúc lâu, Thanh Trần mở bình sứ, nhìn hướng sơn mạch Ma Phong xa xa, cuối cùng một hơi uống cạn bình sứ chứa máu.
Một giọt máu rồng, từ khóe môi hắn rơi xuống, lướt qua cằm, nhỏ trên nền tuyết trắng tinh như hồng mai nở rộ sáng rực lóa mắt.
...
Minh Thù trở lại căn phòng mây trắng của hệ thống, cả người vẫn còn trong trạng thái thẫn thờ.
"Đám điêu long kia dám hại trẫm."
Máu nàng cũng dám đổ, nhất định là đánh thắng đám điêu long kia. Nhưng giống như những nhân vật trước, đến cuối cùng, con mẹ nó lại không được!
Vừa đến thời khắc mấu chốt, liền rớt mắc xích!
Được chưa?
Lần trước bị tai nạn xe cộ chết thì thôi đi, lần này...
Bỏ đi, tình cảnh quá hung tàn, vẫn là thôi không nói nữa, miễn là đừng để trẫm mất hình tượng.
Thật mong chờ, không biết lần tới sẽ chết thế nào.
[Ký chủ đừng kích động, tuổi thọ nguyên chủ đã cạn, ngay cả cô trâu bò cũng không có cách tiếp tục ở thế giới đó.] Hài Hòa Hiệu nhanh chóng an ủi.
[Nhưng sau khi ký chủ mở ra hệ thống thương thành, có thể dùng đạo cụ đổi tuổi thọ.]
Nhớ đến một trăm ngàn giá trị thù hận, Minh Thù nghĩ vẫn là chết hơi sớm.
Dù sao nhân vật này, được ăn cũng không tệ, nhân vật tới ăn ngon là được.
Quả nhiên, nó đã suy nghĩ quá nhiều, ký chủ chỉ quan tâm có ăn được hay không, chứ chẳng quan tâm chính mình có chết hay không.
"Được rồi, tên ngốc Thanh Trần kia cuối cùng như thế nào?"
Đây chính là trẫm chiến đấu quên mình đổi lấy! Mua bán kiểu này mệt chết đi được!
Đám mây trong phòng bắt đầu khởi động, ngưng tụ thành màn hình.
Trên màn ảnh xuất hiện toàn cảnh đại lục Huyền Nguyên, cảnh sắc không ngừng kéo gần, cuối cùng dừng lại trong một đại viện.
Trong làn tuyết trắng xóa, nam nhân một thân áo lông xinh đẹp, mặt mày như tranh, môi mỏng khẽ cong, nhếch lên độ cong hoàn mỹ, cũng như lúc ban đầu, đẹp đến kinh tâm động phách.
"Xuất phát."
Thanh Trần hạ màn xe xuống, ngồi trong xe ngựa.
Thời gian dường như bị tua nhanh, hình ảnh dừng lại ở sơn mạch Ma Phong.
Thanh Trần cởi áo lông cáo, một thân trang phục xa xỉ chậm rãi tiến vào rừng, hắn là màu sắc bắt mắt nhất trong một biển xanh lá.
Cuối cùng, Thanh Trần đứng ở nơi năm đó, nàng tiến vào long tộc. Hồi Tuyết và Lưu Phong còn đang đứng tại chỗ, nhìn có vẻ hai người chắc là đợi ở gần đó rất lâu.
"Thanh Trần công tử, ngài?"
Sau khi Hồi Tuyết hồi phục vết thương, liền trở lại nơi đây, cùng Lưu Phong nghĩ biện pháp tiến vào long tộc, nhưng tiến triển của bọn họ không được tốt.
"Nàng ấy chính là vào từ nơi này?" Thanh Trần hỏi.
"Ừ..."
Hồi Tuyết gật đầu, Lưu Phong mặt không biểu cảm nhìn Thanh Trần.
Thanh Trần vòng quanh chỗ đó hồi lâu: "Các ngươi không tìm được cách đi vào sao?"
Hồi Tuyết lắc đầu, tâm tình trầm xuống: "Ban đầu thông đạo là tiểu thư mở, chúng ta không biết, tiểu thư mở thông đạo như thế nào..."
Bọn họ biết thông đạo ngay trước mặt, nhưng bọn họ không biết cách mở ra.
Kết quả xông vào bị hàng phòng ngự bảo hộ thông đạo, đánh cho trọng thương.
Ban đầu, Thanh Trần cũng không có cách, ở bên ngoài đợi thêm một thời gian. Để tiết kiệm thời gian, lần thứ hai chuyển hình ảnh đến khi Thanh Trần đã mở thông đạo.
Hồi Tuyết và Lưu Phong muốn theo hắn đi vào nhưng bị hắn từ chối.
Thanh Trần bước vào thông đạo.
Bóng đen kéo đến, một lát sau chính là non xanh nước biếc, núi sông bao la hùng vĩ, phía trên là các loại rồng đang bay lượn.
Minh Thù chống cằm nhìn một hồi, ánh mắt tối lại vài giây, nàng phất tay: "Đóng đi."
Hài Hòa Hiệu ngay cả lý do cũng không hỏi, trực tiếp tắt đi, sau đó hiện ra tư liệu của Minh Thù.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 14000
Nhiệm vụ nhánh: Hoàn thành.
Mới thêm có sáu ngàn giá trị thù hận. Quả nhiên, mở ra hệ thống thương thành chỉ là mơ mà thôi!
Đi đi đi đi, lập tức đến quán ăn thôi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
101 chương
114 chương
102 chương
70 chương