Một buổi trưa nào đó. "Chức Phách." Y phục hoa lệ của Thanh Trần tung bay, hắn bay đến trước mặt Minh Thù, tâm tình hơi chùng xuống: "Chúng ta quay về thành Tây Lăng đi." "Không tìm nữa sao?" Minh Thù vô cùng kinh ngạc. Thanh Trần lắc đầu: "Hồi Tuyết nói đúng, trên thế giới này, vốn dĩ đã chẳng có rồng..." Hồi Tuyết không nghĩ, những lời nói lúc trước của mình lại bị Thanh Trần nghe thấy, có hơi xấu hổ, nàng mượn cớ tránh đi. "Tiêu cực như thế, không giống ngươi." Tâm tình Minh Thù có vẻ không tệ, thuận miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi?" Thanh Trần vén y phục ngồi xuống, hắn nhìn chằm chằm đống lửa, phía trên còn có cá nướng. "Còn ba tháng nữa là đến sinh thần của ta." Thanh Trần dừng một lúc: "Sinh thần hai mươi sáu tuổi." Hắn cảm thấy, mấy ngày gần đây, cơ thể có sự thay đổi. "Nhanh thế sao?" Thanh Trần liếc mắt, xem thường nhìn Minh Thù. Nàng cả ngày chỉ biết ăn thôi, làm sao biết thời gian trôi qua như thế nào. Huống hồ sơn mạch Ma Phong, vốn là nơi có thể làm người ta không để ý đến thời gian. "Vậy ngươi quay về chờ chết sao?" Rồng không tìm được, cũng không có biện pháp chữa trị khác, cũng chỉ có thể chờ chết. Thanh Trần nghiêng người về phía Minh Thù, cười mê hoặc: "Thế nào, luyến tiếc ta à?" Luyến tiếc ta chết, thì mau nhanh nghĩ biện pháp trị bệnh cho ta! "Ta sẽ không quay về với ngươi." Minh Thù kéo giãn khoảng cách với Thanh Trần, lý tưởng của nàng là ăn hết toàn bộ sơn mạch Ma Phong, nàng còn chưa ăn xong mà. "Này." Bàn tay Thanh Trần chụp lên vai Minh Thù, kéo nàng đến trước mặt mình, hai người liền mặt đối mặt. Ánh mắt Thanh Trần không hề phòng bị, nhìn sâu trong mắt Minh Thù, rơi vào trong một mảnh mềm mại. Dường như, hắn thấy được vô số ánh sáng rực rỡ, ầm ầm nổ tung đẹp không sao tả xiết. Minh Thù chớp mắt, cảnh đẹp như kính hoa thủy nguyệt biến mất, Thanh Trần có hơi mất tự nhiên dời tầm mắt: "Tốt xấu gì, chúng ta đã ở cùng nhau lâu như vậy, ngươi không theo ta trở về sao?" Minh Thù mỉm cười, hất tay hắn ra: "Đừng đùa, ngươi nên tự về đi." Thanh Trần bám riết không tha: "Ban đầu ngươi đồng ý chữa hết bệnh cho ta, kết quả thì sao? Ta mặc kệ, ngươi phải quay về cùng ta." "Ta tìm được biện pháp, là ngươi không tìm được thuốc, đâu có liên quan gì đến ta?" Loài vật như rồng này, nàng cũng chẳng phải vai chính, biết đi nơi nào tìm! "Tìm thuốc, không phải là trách nhiệm của người hành y như ngươi sao?" Thanh Trần ngang ngược không nói lý. "Ngươi lại còn ăn vạ ta?" "Ta ăn vạ ngươi đấy, thì sao nào?" Thanh Trần khiêu khích, kéo kéo y phục hoa lệ của hắn. "Hừ, cho ngươi chút mặt mũi, liền muốn bò lên đầu?" Tên ngốc này, càng ngày càng khoa trương, xem ra đã lâu chưa cho hắn khóa giáo dục tư tưởng. Thanh Trần mê mị hất tóc: "Đúng vậy, ngươi cho, ta đương nhiên phải trèo lên, không thì thật là mất mặt ngươi." Tốt xấu gì, cũng đi theo Minh Thù được một thời gian, tuy rằng không phải hiểu rất rõ tính tình Minh Thù, nhưng cũng có chút hiểu biết. Minh Thù nhìn hắn không nói. "Nói thật đấy, ngươi cùng ta quay về đi." Thanh Trần ho khan một cái, tránh ánh mắt Minh Thù: "Tìm không được rồng, ta thực sự phải chờ chết, coi như là tiễn ta đoạn đường cuối cùng." Điên mất, sao hắn lại mời kẻ điên này, tiễn hắn đoạn đường cuối cùng. Đoạn đường cuối cùng cái đầu ngươi! Thanh Trần sắp bị bản thân làm cho cảm động phát khóc, hắn sao lại có thể diễn hay như vậy! Nhưng Minh Thù hiển nhiên, không hề cảm động chút nào: "Túy Hoa các của ngươi nhiều người như vậy, người đưa tiễn ngươi rất nhiều, đâu cần một người như ta." "Bọn họ sao có thể so với ngươi." Ngươi điên lên, toàn bộ người Túy Hoa các cũng không sánh bằng: "Ngươi là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc, có thể để cho cốc chủ Tuyệt Hồn cốc tiễn đưa ta, ta cũng có chút mặt mũi." "Giờ ta đã không còn là cốc chủ nữa." Không lâu trước đó truyền ra tin tức, Hoành Diên đem người bị giết vào Tuyệt Hồn cốc, còn truyền tin đồn nói nàng đã chết. Vì vậy, chủ nhân hiện tại của Tuyệt Hồn cốc là Hoành Diên. Thanh Trần hiển nhiên cũng nghĩ tới chuyện này: "Ngươi theo ta quay về, ta giúp ngươi đoạt lại Tuyệt Hồn cốc." Minh Thù xem thường hắn, nói: "Nếu ta muốn, liệu có cần ngươi ra tay?" Do nàng hoàn toàn mặc kệ, Tuyệt Hồn cốc mới trở thành như thế này. Nếu như nàng muốn lấy lại Tuyệt Hồn cốc, cũng chỉ là kiếm thêm chút chuyện. Thanh Trần: "..." Đừng tưởng rằng, ngươi có chút thực lực, là có thể lớn lối như vậy! Cuối cùng, Thanh Trần không lay chuyển được Minh Thù. Trước khi tạm biệt, hai người còn cãi nhau một trận lớn hơn. Nguyên nhân là lúc Thanh Trần đi, mang theo một chùm trái cây Minh Thù hái hôm trước. "Chức Phách, rốt cuộc ngươi có tim không?" Thanh Trần ném chùm trái cây đến trước mặt Minh Thù, phủi tay rời đi, không quay đầu lại nhìn. Minh Thù nhìn chằm chằm trái cây đỏ tươi trên mặt đất, hồi lâu mới cúi người xuống. Nàng nhặt trái cây lên, phủi phủi bụi phía trên, nhẹ giọng nỉ non: "Ta không có mà." Này! Thú nhỏ dùng móng vuốt, vỗ vỗ chân Minh Thù. Minh Thù ngước mắt nhìn nó. Tiểu thú dùng móng vuốt vỗ vỗ ngực mình, trong đôi mắt hắc bảo thạch đầy vẻ nghiêm túc, nhưng mà bộ dáng của nó thật sự rất buồn cười. Một người một thú không tiếng động nhìn nhau, không ai biết bọn họ trao đổi cái gì. Cuối cùng, Minh Thù khẽ cười, khom lưng đem thú nhỏ và trứng màu ôm lên: "Ngươi ăn ít một chút, ta sẽ vui vẻ." Thú nhỏ rầm rì. Đều là người một nhà, ai ăn cũng có khác nhau đâu. "Tiểu thư..." Hồi Tuyết chầm chậm đến bên người Minh Thù: "Người có khỏe không?" "Vẫn khỏe, vừa ăn vừa bò cũng không thành vấn đề." Minh Thù ném thú nhỏ xuống. Thú nhỏ ôm trứng màu, lăn lông lốc xuống sườn núi. Cảm giác kia, như là vừa mới bị đối tượng thầm mến thổ lộ. Kết quả, đối tượng thầm mến đảo mắt liền cho nó biết, thật ra lời nói thật lòng là một mạo hiểm lớn, lựa chọn cũng tuyệt vọng như sự mạo hiểm vậy. ... Lá thu rơi xuống, gió lạnh xào xạc. Nam nhân thân hình cô đơn đứng trong viện, chắp tay nhìn một gốc cây khô. "Khụ..." Hắn dùng tay che môi, khi xòe tay ra, trong lòng bàn tay toàn là máu. "Công tử, trời càng ngày càng lạnh, ngài mặc thêm trang phục đi." Hộ vệ khoác áo choàng trên người Thanh Trần. "Bên Tuyệt Hồn cốc giải quyết sao rồi?" Thanh Trần rút khăn, lau máu trong lòng bàn tay, khép áo choàng đi về phòng. "Đều giải quyết xong, Chức Phách tiểu thư... Sau khi trở về, vẫn là cốc chủ Tuyệt Hồn cốc." Hộ vệ nói: "Công tử, thuộc hạ không hiểu, ngài không phải vẫn không vừa mắt với Chức Phách tiểu thư, vì sao..." Phải giúp nàng quét sạch, kẻ phản bội của Tuyệt Hồn cốc? Thanh Trần lắc đầu, có thể là hắn điên rồi chăng? Nhiệm vụ đã thất bại, nhưng nguyên nhân thất bại của nhiệm vụ này, thực sự không phải tại nàng, coi như... Là bồi thường cho khoảng thời gian, nàng cùng mình lăn lộn vậy. Cách sinh thần Thanh Trần càng gần, tình trạng của hắn cũng càng ngày càng xấu đi, không thể rời giường. Năm nay, tuyết đầu mùa tới rất sớm, Thanh Trần nhìn cửa sổ bay đầy hoa tuyết, tâm tư có chút bay xa. "Công tử." Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, gió lạnh lùa vào, lạnh đến nỗi Thanh Trần run lên một cái. "Vội vàng cái gì?" Thanh Trần tựa vào đầu giường, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, thấy không rõ thần sắc. Hộ vệ nhanh tiến đến: "Công tử, Hồi Tuyết cô nương... Muốn gặp ngài."