Dạ Ảnh nháy mắt cho người bên cạnh, ý tứ đại khái chính là để bọn hắn rời đi. Hắn vốn chính là cho Trang Tĩnh cơ hội, ai biết cô ta ngay cả chút chuyện này cũng làm không được. Đã như vậy, vậy cũng không cần lãng phí thời gian đi giúp cô ta. Dù sao cũng chỉ là một quân cờ. Một quân cờ không còn, hắn còn rất nhiều quân cờ khác. "Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng đi." Minh Thù dựa vào đầu xe, ăn quả hạch lão Đại đưa qua. Tại thời điểm Dạ Ảnh nhìn qua, cô học theo động tác lúc trước của hắn: "Mặc dù ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng ta đã đặt bom ở đó, chỉ cần các ngươi chạm thử liền sẽ nổ tung." Dạ Ảnh: "..." Bệnh tâm thần a!! "Có kinh hỉ hay không?" "..." Tuyệt đối không! Nhìn thấy cô chính là kinh hãi! Dạ Ảnh cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta chỉ chuẩn bị một cái? Đây cũng không phải là một bữa cơm đơn giản như vậy, ta đương nhiên sẽ chuẩn bị thêm." "Nói rất có đạo lý." "Ngươi ngăn không được ta, ha ha ha ha..." "Cho nên bây giờ ta mới tới đây." Đáy lòng Dạ Ảnh lập tức lạnh lẽo, cũng cấp tốc lui lại phía sau. Cô có ý gì? Muốn ở chỗ này động thủ với mình?! Dạ Ảnh nhanh chóng lấy ra một vật, còn chưa kịp cầm chắc, mu bàn tay liền mát lạnh, thứ có lông xù đảo qua, tiếp theo đồ vật đã không thấy tăm hơi. Thú nhỏ ùng ục lăn đến bên chân Minh Thù. Minh Thù khom người cầm đồ vật lên, là một thứ giống như điều khiển từ xa, phía trên có một loạt nút ấn, không có ký hiệu, không biết là cái gì. Dạ Ảnh sớm đã sầm mặt lại. Đương nhiên Minh Thù không nhìn thấy. Dạ Ảnh xiết chặt nắm đấm, đột nhiên đẩy một người xâm nhập lên: "Lên, lên cho tôi!" "Bà cô nhỏ, bọn hắn nhiều người... A..." Lão Đại kêu to né tránh công kích của một người xâm nhập, đã không còn thời gian cho hắn phàn nàn. Minh Thù đem những người khác giao cho thú nhỏ, tự mình bay thẳng về phía Dạ Ảnh. Dạ Ảnh chạy vào bên trong, vội vàng đóng cửa lại. Phanh —— Dạ Ảnh cắn răng, từ bỏ ngăn cản, chạy vào bên trong toà nhà. Sau khi Minh Thù đi vào liền không thấy bóng dáng của Dạ Ảnh, cô chậm rãi lên lầu, chỉ có một mình tiếng bước chân của cô. Minh Thù lấy ra một cái đồng hồ. Ngay tại trong nháy mắt cô cúi đầu, bên cạnh có tiếng gió đánh tới, sau đó là tiếng súng, đạn sượt qua người cô bắn vào bức tranh treo phía sau, chuẩn xác trúng vào mi tâm của người trong tranh. "Kỹ thuật bắn súng của ngươi rất tốt nha." Minh Thù tán dương một câu. Dạ Ảnh thầm mắng, tiếp tục bắn súng, mấy phát sau đó một viên đạn cũng không bắn trúng Minh Thù. Hai người ngươi tới ta đi, Dạ Ảnh ỷ vào mình quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, thỉnh thoảng lại đánh lén. - "A Ẩn thiếu gia." Hổ ca vội vã đuổi tới một tháp chuông, dây chuyền vàng nổi bật lên khuôn mặt hung hãn của hắn. Thiếu niên đang đứng dưới tháp chuông, thần sắc đạm mạc nhìn về phương xa, sự ngoan ngoãn đáng yêu trên khuôn mặt thiếu niên đã bị sự lãnh đạm trầm ổn thay thế. Hắn liếc Hổ ca một chút: "Đồ đâu?" Hổ ca vỗ vỗ cái rương mình mang theo: "Đều ở chỗ này, đảm bảo vô cùng tốt." Nam Ẩn gật đầu, quay người đẩy cửa tháp chuông ra. Hổ ca phát hiện trong góc tháp chuông có một cỗ thi thể nằm đó, trong lòng của hắn ngưng lại, bước nhanh đi theo. Hoàn cảnh trong tháp chuông có chút âm trầm, Hổ ca là đại hán gần một mét chín, lúc này lại cảm thấy sợ hãi đến hoảng loạn. Nhưng thiếu niên trước mặt bình tĩnh vô cùng, phảng phất không cảm giác được biến hoá của nơi này. Hổ ca cắn răng, nhanh chóng theo sau. Đến tầng cao nhất của tháp chuông, vị trí ở giữa có mội cái đồng hồ hình tròn đứng thẳng. Hổ ca lén lút tự nhủ dưới đáy lòng, cái chuông này làm sao là lạ? Nam Ẩn mở rương ra, trừ một vài trang bị đã thấy qua trên thân người xâm nhập cũng chỉ có một cái đồng hồ. Cơ hồ đồng hồ là phiên bản thu nhỏ của tháp chuông này. "Chuẩn bị xong chưa?" "Cái gì?" Hổ ca có chút mơ màng. "Đã xong." Thanh âm là từ đồ vật trong tay Nam Ẩn truyền tới, lúc này Hổ ca mới phát hiện hắn không phải nói chuyện với mình. "Anh đi xuống trước đi." Nam Ẩn lấy đồng hồ ra, quay đầu nói với Hổ ca. "Vậy cậu..." Thiếu niên ánh mắt lãnh đạm liếc hắn một cái. Ánh mắt kia cùng lần đầu tiên hắn gặp phải giống nhau như đúc. Nhưng lúc ấy... Bên cạnh hắn khắp nơi đều là thi thể, máu tươi hội tụ thành sông. Hắn phảng phất nghe thấy âm thanh Tử Thần đang nâng lưỡi liềm lên. "Vậy tôi ở phía dưới chờ cậu." Hổ ca quay người liền chạy xuống lầu. Mãi đến lúc chạy ra khỏi tháp chuông, Hổ ca mới có chút thở một ngụm. Tháp chuông sau lưng yên tĩnh. Hắn ngửa đầu nhìn lên, ở phía dưới tự nhiên cái gì cũng không nhìn thấy. Trong nháy mắt quay đầu, lại đột nhiên đem ánh mắt dời về phía nơi hẻo lánh... Không đúng, thi thể đâu? Thời gian thi thể biến mất ở thế giới này là ba tiếng, thời điểm A Ẩn thiếu gia liên hệ hắn còn nói mình không có ở tháp chuông, vậy khẳng định người kia là sau khi chết đến bây giờ chưa đủ ba tiếng. Nhưng bây giờ không thấy thi thể! Có người! Hổ ca đưa tay sờ đến súng của mình. Đoàng —— Đột đột đột —— Hổ ca né tránh không kịp, trên cánh tay trúng một vết đạn, chỗ tối bốn phía lần lượt xuất hiện người đang tới gần tháp chuông. Hổ ca che lấy cánh tay, dựa vào cửa tháp chuông nhìn chằm chằm người xâm nhập đi tới. Ngay tại thời điểm hắn chuẩn bị liều mạng một lần, cửa đằng sau đột nhiên bị mở ra, hắn bị người ta đẩy một chút, tiếp theo trước mặt đều là sương trắng, cái gì cũng không thấy rõ. Bàn tay có chút lạnh lẽo dắt tay hắn xuyên qua sương trắng, Hổ ca có thể cảm giác được đạn sượt qua người. Ầm ầm —— Mặt đất chấn động, bọn hắn cũng đã xông ra khỏi sương trắng, tháp chuông phía sau đang sụp đổ. Nam Ẩn mang theo Hổ ca di chuyển vào một toà nhà, hắn nhìn chằm chằm đồng hồ trên cổ tay, lông mày hung ác nhíu lại, Hổ ca nhìn thấy chiếc đồng hồ kia đang nhanh chóng nghịch chuyển. Nghịch chuyển... Nam Ẩn ấn mở đồng hồ trên cổ tay, tốc độ cực nhanh nói với bên kia một tiếng: "Đừng động thủ! Có hỏi..." "Ầm ầm —— " Thanh âm của Nam Ẩn bị dìm ngập trong âm thanh nổ tung. Tại một phương hướng nào đó trong thành phố đang chậm rãi bốc lên khói đặc. "Cậu nói cái gì?" Nam Ẩn biểu lộ khó coi, trực tiếp đứng dậy xông ra ngoài. "A Ẩn thiếu gia?" Hổ ca quát to một tiếng. Nói chạy liền chạy? Bên ngoài còn có người xâm nhập a! - Soạt —— Dạ Ảnh từ trên cầu thang té xuống ở đối diện cái chuông. Cái chuông này vốn là đã bị đình chỉ hoạt động, lúc này lại điên cuồng nghịch chuyển. Mà giờ khắc này chuông ở cả thành phố đều đang điên cuồng nghịch chuyển. Những ánh sáng trên màn hình máy vi tính dập tắt. Minh Thù xuống tới, Dạ Ảnh vẫn còn đang nhìn chằm chằm cái chuông. "Nhìn cái gì?" Minh Thù thuận theo phương hướng của hắn nhìn sang. Nghịch chuyển... "Là thằng ngu nào!" Dạ Ảnh đột nhiên tức giận mắng một tiếng, từ dưới đất nhảy dựng lên. Minh Thù một chưởng chụp hắn trở về. "Minh Thù ngươi mẹ nó tránh ra, ngươi ngăn ta nữa, chúng ta đều phải chết ở chỗ này!" Dạ Ảnh trong tức thì nóng giận. Đều là nữ nhân này! Nếu không phải cô làm hỏng chuyện của hắn, hiện tại làm sao lại xuất hiện tình trạng như vậy! Cô còn ngăn cản hắn! A! Giết cô! Dạ Ảnh gấp đến đỏ mắt, toàn thân đều là sát khí, công kích càng là không muốn sống. Minh Thù hai chiêu đem hắn đánh ngã, đè cổ hắn lại: "Thật xin lỗi, chết thì chết thôi, thế nhưng ngươi không thể chạy." "Ngươi là tên điên, ta không muốn chết, ngươi mẹ nó muốn chết thì chết một mình đi!" Minh Thù mỉm cười: "Vậy thật đúng là đáng tiếc." "Minh Thù ngươi..." Minh Thù đưa tay chính là chặt xuống, trực tiếp đánh ngất Dạ Ảnh.