Trang Tĩnh suy nghĩ cẩn trọng, nếu thật sự bị Minh Thù đánh, cô ta căn bản ngay cả khí lực đánh trả đều không có. Hơn nữa cô ta lại cách cái nút kia càng ngày càng xa. Minh Thù ngồi xổm trên mặt đất: "Cái nút kia là gì?" Trang Tĩnh trừng mắt nhìn Minh Thù, hận ý giống như rắn độc bao phủ mắt cô ta, hận không thể cắn cô một ngụm. "Cô cho rằng... Hộc hộc... Tôi sẽ... Nói cho cô?" "Không nói cho tôi biết cũng không sao, tôi không cho cô ấn xuống là được." Minh Thù nhấp môi khẽ cười. "..." Tên khốn kiếp này! Trong đầu Trang Tĩnh một trận mê muội, trước mắt biến thành màu đen, trực tiếp ngất đi. - Chờ Trang Tĩnh lần nữa tỉnh lại, cô ta vẫn còn ở trong căn phòng dưới tầng hầm kia, cô ta bị trói trên một máy móc, bốn phía chỉ có âm thanh cơ khí vận chuyển. Trang Tĩnh giãy dụa một chút, thứ trói cô ta chính là dây gai vô cùng to, lúc này đâm vào trong da, vừa đau vừa ngứa. Cô ta đã hôn mê bao lâu? Nhiệm vụ của cô ta vẫn chưa hoàn thành, nghĩ tới đây, Trang Tĩnh tiếp tục giãy giụa. Nhưng càng giãy dụa dây thừng càng chặt, trong tay không có bất kỳ công cụ gì có thể dùng. Ngay tại thời điểm Trang Tĩnh giãy dụa, tiếng bước chân vang lên, một nam nhân xuất hiện bên cạnh cô ta. Trang Tĩnh giật mình, cảnh giác nhìn hắn. Nam nhân cởi trói cho cô ta, xốc cô ta lên, nửa kéo nửa túm đi ra ngoài. Tầm mắt Trang Tĩnh liếc đến cái nút kia, trong đầu cực nhanh suy nghĩ đối sách. "Đại ca, Đại ca, anh nhẹ một chút..." Thanh âm của Trang Tĩnh mang theo sự ủy khuất. Thân thể Trang Tĩnh dựa vào trên người nam nhân, dáng người cô ta vô cùng tốt, cô ta không tin nam nhân này không động tâm. "Đau?" "Ừ... Đại ca, anh chậm một chút." Nam nhân lộ ra một vẻ mặt bỉ ổi. Trang Tĩnh cười lạnh trong lòng, thân thể lại vô cùng nhiệt tình dán vào: "Đại ca..." Tại lúc Trang Tĩnh cho là mình sắp thành công, nam nhân đột nhiên giơ tay lên, trực tiếp bổ xuống. Hai mắt Trang Tĩnh chớp một cái, lần nữa hôn mê bất tỉnh. "Hừ, Lão tử đã sớm chuyển giới." Lão Đại hừ lạnh một tiếng, nâng người lên đi ra ngoài. Lão Đại kéo người ra, lại nhét vào cốp xe phía sau. "Bà cô nhỏ, những vật kia làm sao bây giờ?" "Đợi tôi một lát." Minh Thù lần nữa tiến vào tầng hầm, ở bên trong một hồi lâu mới ra ngoài. "Đi thôi." "Đi đâu?" Minh Thù mỉm cười: "Đi tìm tiểu tinh nghịch của chúng ta." Tiểu tinh nghịch? Ai vậy? Bà cô nhỏ gọi tên làm sao đều kỳ quái như thế? "Bà cô nhỏ, rốt cuộc cô có thể đổi cho tôi một cách gọi khác hay không?" "Được rồi tiểu mỹ nhân." "..." - Minh Thù lần nữa trở lại toà nhà trước đó. Cô tại trong tầm mắt quỷ dị của lão Đại, cứ như vậy lái xe đến trước cửa chính. "Đi, hô hai cái." "... Hô cái gì a?" Lão Đại run rẩy. "Anh tùy ý phát huy, kêu người ra là được." "..." Lão Đại không muốn đi. Nhưng trong cái nhìn chăm chú cùng nụ cười mỉm của Minh Thù liền run rẩy xuống xe. Thời điểm bà cô nhỏ cười đến xán lạn mới là thời điểm đáng sợ nhất. Lão Đại đi đến cửa chính, các loại lời kịch đi dạo một vòng trong đầu. "Thu phế phẩm... Tủ lạnh máy giặt... Sách vở báo chí... Chai bia..." "Khụ khụ khục..." Minh Thù xém chút bị bánh bích quy nghẹn chết. Cô cầm nước uống một ngụm, thuận miệng hít hơi. Để hắn hô tùy tiện, hắn thế nào còn thu phế phẩm! Lão Đại hô xong cũng rất quẫn bách, trước khi hắn tiến vào, hắn ở trên đường đều thường xuyên có thể nghe thấy âm thanh này, vừa rồi đầu óc co lại liền hô lên. Tại thời điểm lão Đại cân nhắc có nên hô thêm một câu hay không, cửa mở ra, có người ra ngoài. Lão Đại vèo vèo lui về xe bên cạnh. "Hiện tại làm sao xử lý?" Lão Đại lau mồ hôi hỏi Minh Thù. Minh Thù đặt khuỷu tay trên cửa sổ xe, nhìn về phía người bên kia hô một tiếng: "Tôi muốn gặp chủ của các người." "Chủ nhân là người các người muốn gặp thì gặp?" Bọn họ nghe thấy người xâm nhập nói chuyện ở bên ngoài, lão Đại nói thầm một câu: "Hoá ra biết nói chuyện, không phải câm điếc." "Cậu liền nói cho hắn biết hai chữ Dạ Ảnh này, hắn sẽ ra ngoài gặp tôi." Người xâm nhập: "..." Lão Đại: "..." Vì sao bà cô nhỏ tự tin như vậy? Hắn cũng không biết a! Đại khái là bởi vì dáng dấp bà cô nhỏ rất đẹp đi. Người xâm nhập tựa hồ không quá nguyện ý đi vào báo tin, trực tiếp muốn động thủ. Lão Đại "Ngao" một tiếng, cấp tốc vọt vào trong xe. - Năm phút sau, người xâm nhập ngoan ngoãn đi vào báo tin. Minh Thù phủi tay, đá người đang giẫm trên mặt đất đi: "Cứ ép tôi phải giảng đạo lý." Người xâm nhập: "..." Lão Đại ôm cửa xe run lẩy bẩy, bà cô nhỏ giảng đạo lý thật là đáng sợ. Không đúng! Hắn không thể sợ. Hắn hiện tại thế nhưng là đại diện cho bà cô nhỏ. Bà cô nhỏ chỉ mang một mình hắn đi ra ngoài, đây là nhìn trúng hắn! Không thể để cho bà cô nhỏ mất mặt! Lão Đại lập tức xuống xe, thẳng tắp sống lưng đứng sau lưng Minh Thù. "Anh làm gì?" Minh Thù không hiểu thấu. "Bà cô nhỏ, bảo vệ cô!" "..." Minh Thù đưa quả hạch trong tay cho hắn: "Bóc." "Ok." Người xâm nhập: "..." Bên trong rất nhanh có người xâm nhập đi ra đứng thành hai hàng, rõ ràng đằng sau còn có đại nhân vật ra sân. Nam nhân tự mang theo hiệu ứng ánh sáng cao lớn uy mãnh, trang bị hoàn hảo đi ra từ trong đám người xâm nhập. "Minh Thù!" Nam nhân nghiến răng nghiến lợi: "Lại là ngươi!" "Đúng vậy a, nhìn thấy ta có vui vẻ hay không!" Dạ Ảnh tức giận đến giậm chân tại chỗ hai bước: "Ngươi liền không thể bỏ qua cho ta?" "Không thể." Minh Thù cười: "Ngươi tinh nghịch như thế, không thể bỏ qua cho ngươi." Dạ Ảnh cũng chỉ là nóng nảy lúc đầu. Dù sao mắt thấy kế hoạch của mình đã sắp thành công, đột nhiên nhảy ra một tên Xà tinh bệnh, loại tâm tình này làm hắn nhịn không được phát điên. Bất quá hắn tự cảm thấy mình là một đại lão có thể khống chế cảm xúc. Cho nên nhất định phải tỉnh táo lại. Hắn đưa tay phủi tóc một chút, sau đó thở ra một ngụm khí lạnh, cả người đều buông lỏng. "Bây giờ ngươi tìm ta đã chậm, nơi này —— a, bao gồm ngươi, chẳng mấy chốc sẽ... Ầm..." Dạ Ảnh giơ hai tay lên không trung làm ra một tư thế nổ tung. Minh Thù chuyển ra phía sau xe, đem Trang Tĩnh bên trong đẩy ra ngoài, ném tới trước mặt Dạ Ảnh. Dạ Ảnh đầu tiên là lơ đễnh, sau khi thấy rõ là ai, hô hấp đều nghiêm trọng hơn hai phần. "Nếu như ngươi là để cô ta đi ấn cái kia..." Minh Thù đâm đâm ngón tay trong không khí một chút: "Như vậy rất xin lỗi thông báo cho ngươi biết, cô ta chưa kịp ấn đã bị ta bắt lấy." "... Hèn hạ!" Dạ Ảnh nửa ngày mới phun ra hai chữ. Minh Thù mỉm cười: "Ngươi có tư cách mắng ta?" Dạ Ảnh: "..." Đúng lúc này Trang Tĩnh yếu ớt tỉnh lại, ánh mắt mơ hồ đối đầu với ánh mắt lạnh lẽo của Dạ Ảnh, cả người trong nháy mắt tỉnh táo lại. Cô ta giãy dụa ngồi dậy: "Tôi..." Dạ Ảnh nhấc chân liền đạp tới: "Phế vật, một chút chuyện nhỏ cũng làm không được. Thân thể Trang Tĩnh bay về phía bên cạnh một khoảng cách. Trang Tĩnh trước đó bị đánh, hiện tại lại bị đá, cảm giác xương cốt toàn thân đều sắp tan thành từng mảnh. "Không phải, anh nghe tôi giải thích, là cô ta..." Trang Tĩnh căm hận trừng mắt về phía Minh Thù: "Đều là cô ta ngăn cản tôi, bằng không thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ anh giao phó! Đều là cô ta..."