Nếu biết mặt gương này là Côn Lôn Kính, như vậy Liên Nhã Như có thể từ trong gương thấy chuyện của mình thì cũng là không có gì kỳ quái. Ở trong thần thoại, Côn Lôn Kính đích thực, đó tuyệt đối là dũng mãnh. Trên có khả năng xem xét ba mươi ba tầng trời, dưới có khả năng xem tới được Địa Ngục Hoàng Tuyền. - Côn Lôn Kính, không nghĩ tới cái này lại là Côn Lôn Kính. Liên sư thúc, ngươi thật sự là có cơ duyên tốt. - Ngươi lại biết đây là Côn Lôn Kính? Lần này trái lại đến phiên Liên Nhã Như giật mình. Lúc trước cho là chính mình đưa Côn Lôn Kính cho Dương Lỗi xem, thì hắn cũng không có khả năng nhìn ra cái gì. Không nghĩ tới, hắn lại biết đây là Côn Lôn Kính. Điều này rất khiến cho Liên Nhã Như kinh ngạc. Mặc dù là chính mình, thì cũng là sau khi Côn Lôn Kính nhận chủ mới biết được cái tên đích thực của Côn Lôn Kính. - Ha hả. Dương Lỗi nhẹ nhàng cười một tiếng - Liên sư thúc, ta không chỉ có biết đây là Côn Lôn kính, mà vẫn còn biết, đó cũng không phải Côn Lôn Kính đích thực. Cái này chẳng qua là một kiện phỏng chế phẩm mà thôi. Côn Lôn Kính đích thực, so với mặt gương này phải lợi hại hơn ngàn lần vạn lần. Không phải sư thúc ngươi có khả năng khống chế được . - Làm sao ngươi biết điều này? Xem ra lần này Liên Nhã Như càng giật mình hơn. Nhưng mà đối với những lời Dương Lỗi đã nói, cũng là bán tín bán nghi, cái của chính mình đây lại vẫn là phỏng chế phẩm? Điểm ấy, khiến cho Liên Nhã Như liền không tin. Uy lực Côn Lôn Kính này của mình, trong lòng Liên Nhã Như là biết hết sức rõ ràng. Nhưng nếu Dương Lỗi có khả năng gọi ra tên của bản thân gương này, như vậy liền chứng minh hắn không phải đang nói dối. - Ta là từ một quyển cổ thư đọc thấy, nghe nói trong Côn Lôn Kính đích thực có một thế giới. Người có thể nắm giữ Côn Lôn Kính, tu vi tối thiểu phải đạt tới Đại La Kim Tiên. Dương Lỗi đương nhiên rõ ràng, bởi vì Côn Lôn Kính đích thực chính mình đã từng thấy qua. Chiếc Côn Lôn Kính đó vẫn còn trong tay Điền Thi Vận. Mặc dù nàng vẫn không thể đủ đích thực sử dụng, chỉ là nhận chủ mà thôi. Nhưng chính mình cũng đã đích thực tiến vào không gian của Côn Lôn Kính, hơn nữa Kiếm Tháp kia của mình chính là đoạt được tại Côn Lôn Tiên Cảnh trong Côn Lôn Kính . Đương nhiên, Côn Lôn Kính phỏng chế trước mắt này, uy lực cũng là cực kỳ phi phàm. Mặc dù nó không thể cường đại như so với Côn Lôn Kính đích thực, nhưng so với mấy thứ gà mờ kia thì lại cường đại hơn nhiều lắm. Có Côn Lôn Kính trên tay, chiến lực của Liên Nhã Như này so sánh với cường giả cảnh giới Tạo Hóa cũng không kém hơn bao nhiêu. Đương nhiên tự bảo vệ mình, đó là dư dả . - Xem trong sách cổ, ở nơi nào, có khả năng cho ta xem được không? Liên Nhã Như vội hỏi . Dương Lỗi vừa nghe, chính mình lấy đâu ra sách cổ ghi chép về Côn Lôn Kính này, chẳng qua là đang bịa chuyện mà thôi. Không thể không nói rằng nói dối, thật đúng là nghệ thuật sinh sống hàng đầu, nói ra một câu nói dối, lại cần phải càng nhiều lời nói dối để che dấu: - Thật xin lỗi a, Liên sư thúc, bản sách cổ kia đã không còn, ta không còn cầm nữa . - Làm sao có không còn cầm? Ngươi có đúng là đang nói dối không? Liên Nhã Như vừa nghe liền nghĩ hắn nói giỡn, chính mình mới hỏi nhờ hắn thì tiểu tử này liền nói sách cổ đã không còn, điều này sao có thể. - Khụ khụ, cái này không thể trách ta. Người ta có ba thứ khẩn cấp, có đôi khi là vạn bất đắc dĩ. Hơn nữa, ta cũng không biết sách cổ kia có ý nghĩa quan trọng như vậy. Vừa vặn Liên sư thúc ngươi cần phải có nó ? Dáng điệu Dương Lỗi đúng là kiểu ta rất vô tội, rất oan ức . - Người nào có ba thứ khẩn cấp? Liên Nhã Như mặc dù không từng đích thực trao đổi quá nhiều cùng Dương Lỗi, nhưng đối với tính cách của Dương Lỗi thì có lẽ hiểu rất rõ. Nàng biết hắn có năng lực nói hươu nói vượn, tuyệt đối thật là mạnh mẽ, đen nói thành trắng, trắng cũng có thể bị hắn nói thành đen . - Nhanh lên một chút, thành thật nói cho ta biết, bản sách cổ kia hiện tại ngươi để ở nơi nào, nếu không... Hừ hừ, ta sẽ cho ngươi mất mặt . Đối mặt uy hiếp của Liên Nhã Như, Dương Lỗi không khỏi cười khổ. Nàng này, thật đúng là sính mạnh . - Liên sư thúc, cái này... cuốn sách cổ kia thật sự là đã không còn, lúc ấy... Lúc ấy.. . - Lúc ấy cái gì? Ngươi buộc phải nói. Nếu như không nói ra câu giải thích khiến cho ta vừa lòng, ta sẽ cho ngươi mất mặt . - Ta nói, nhưng ngươi không được tức giận, không được mắng ta, đánh ta a. Dương Lỗi dè dặt mở miệng. - Yên tâm, ta sẽ không tức giận. Liên Nhã Như đúng là càng ngày càng hiếu kì. Tiểu tử này có bí mật gì, cuốn sách cổ kia bị hắn làm gì đây, chẳng lẽ thực sự bị hắn làm hỏng? Nghĩ tới đây, Liên Nhã Như vẫn còn thật sự có chút tức giận. Ngay vào lúc này, chính mình đều còn không thể hoàn toàn nắm giữ, hơn nữa phát huy ra được uy lực lớn nhất Côn Lôn Kính, cho nên, vừa nghe nói Dương Lỗi lại từ một quyển sách cổ đọc được những điều có liên quan đến Côn Lôn Kính. Việc kia có lẽ có khả năng trợ giúp chính mình thu được cách thúc giục Côn Lôn Kính, khiến cho chính mình đích thực nắm giữ Côn Lôn Kính, do đó phát huy uy năng lớn nhất của nó. - Kỳ thật, kỳ thật bản sách cổ kia đã bị ta dùng để... Dùng để chùi đít . - A... Khanh khách... Khanh khách... Dương đại ca, ngươi thật sự là rất khôi hài, oa oa... Cũng không sợ xấu hổ xấu hổ da! Dương Lỗi vừa mới dứt lời, Tiêu Tiêu đứng ở một bên liền ôm bụng cười cười to, không có dáng điệu thục nữ chút nào . - Không được cười, chả phải là nói, người ta có ba chuyện khẩn cấp sao. Loại chuyện này, làm sao có thể nhịn được. Lúc ấy không có giấy khác, trong tay chỉ có một quyển sách như vậy, đành cũng chỉ dùng quyển sách tốt kia để giải quyết . Dương Lỗi nhìn Liên Nhã Như nói - Quyển kia, Liên sư thúc, ta đã nói cho ngươi, quyển sách kia thực sự là đã không còn. Liên Nhã Như sắc mặt đỏ bừng, trợn mắt liếc nhìn Dương Lỗi. Tiểu tử thúi này, thực sự là cái gì cũng dám nói, chính mình hiện tại là sư thúc của hắn, nếu để cho hắn biết chuyện của mình, vậy chính mình sau này chẳng phải là sẽ bị hắn bắt nạt đến chết sao? Nghĩ tới đây, sắc mặt Liên Nhã Như càng là đỏ tưng bừng . - Ngươi, cái đồ tiểu tử hỗn xược, ta... Ta.. . - Liên sư thúc, nói không được tức giận a. Rồi hãy nói sau đi, tức giận sẽ làm người ta có thêm nhiều nếp nhăn . Dương Lỗi hắc hắc cười nói. - Ngươi.. . Liên Nhã Như nghe vậy dở khóc dở cười, tiểu tử này thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào - Được rồi, ta không tức giận, ta không tức giận, cũng sẽ không làm gì đối với ngươi. Hiện tại ta cho ngươi biết, ta muốn đi tìm Tiểu Ngọc, ta muốn ở chung một chỗ với bọn họ, ngươi dẫn ta đi đi. Liên Nhã Như cũng không muốn dây dưa nữa về vấn đề này. Dù sao chuyện này cũng không phải khẩn cấp ngay trước mắt.