Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânChương 8. Ra ngoài dạo chơi Liễu Y Dạ từ ngày biết tới thư viện và cửa hàng hệ thống thì cũng chú tâm đọc sách và tìm hiểu thêm một số tính năng, lợi ích và trợ giúp của hệ thống. Tuy nhiên vì chỉ mới là một đứa trẻ tuổi tính bằng tháng nên trí nhớ chưa thể ghi nhớ quá mức được. Chỉ có thể đọc dần dần mà thôi. Trung bình là mỗi tháng cô đọc được từ thư viện hệ thống một cuốn sách. Ngoài ra cô tìm được một cơ chế vô hạn hồi sinh rất thú vị từ danh mục tiện ích. Nó cho phép Liễu Y Dạ có thể hồi sinh không giới hạn mỗi khi chết, duy trì tới năm cô đủ 12 tuổi, sau đó sẽ bắt đầu tính phí. Điểm hảo cảm từ các đối tượng công lược vẫn luôn được tăng lên đều đều. Tổng kết lại điểm hảo cảm trong bảng xếp hạng là: -Liễu Vân Phong: 19 điểm. 8 sao. -Chiêu Mẫu Đơn: 74 điểm. 6 sao. -A Linh: 32 điểm. 4 sao. -A Miện: 27 điểm. 3 sao. -Hệ thống trọng sinh siêu cấp toàn năng: 9 điểm. Số sao không rõ nhưng thẻ lại có một dòng SSR+ (thẻ siêu siêu hiếm). Còn một loạt nha hoàn, người làm, bà vú gì đó thì chỉ thấp lè tè 0 với 1 sao, không đáng kể. Thẻ của bà vú còn dần chuyển từ màu trắng sang đen, Liễu Y Dạ không ngờ bà ta lại dần có ý muốn hại mình. Liền tìm một cơ hội đổ cho bà ta tội cố ý làm cô bị bỏng. Bà ta tất nhiên bị Chiêu Mẫu Đơn tức giận đuổi đi. Kí chủ, cô cũng biết cách lợi dụng tình trang hiện tại đấy chứ! Nhỏ mà có võ đó nha! Hệ thống sau khi thấy cô dùng kế đuổi bà vú đi thì cười gian, chọc Liễu Y Dạ. Bớt lắm chuyện đi, đồ đáng ghét lắm chuyện! Bà ta là do ngươi đánh giá có hại, mà đã có hại thì chính là cái gai cần loại bỏ ngay. Liễu Y Dạ bình tĩnh đáp. Tiểu cô nương sau cái chết của kiếp trước đã tập cho mình một tính gọi là máu lạnh vô tình, thấy gai phải bỏ, không để nó phát triển thêm. Tính tới hiện tại, Liễu Y Dạ cũng đã được sáu tháng tuổi rồi. Tay chân cô có thể cử động linh hoạt, có thể ngồi vững, cô cũng đã có thể cầm nắm chắc chắn và bắt đầu có tính lật người quay vòng vòng. Thấy con gái mình cứ thích quay người như thế, Chiêu Mẫu Đơn liền cho người lát thảm bông mềm mại dưới sàn nhà, dùng bọc bảo vệ che đi tất cả những chỗ có góc cạnh mà cô cho là nguy hiểm. Cả phòng ngủ của Chiêu phi và thập tam công chúa người ngoài nhìn vào đều thấy không khác gì một tiểu thế giới nhỏ mềm mại, an toàn dành riêng cho vị công chúa út quý giá. Liễu Y Dạ cũng ngày ngày lăn lộn, đọc sách, ăn, ngủ, chơi. Tất nhiên, suốt sáu tháng qua Y Dạ hoàn toàn không được bế ra khỏi cung Chiêu Hòa. Tại~ại~ại~ại saoooo? Một tiếng than dài vang lên trong thần thức cô bé. Ký chủ! Cô lại chán đời rồi à? Tại saooo? Ta lại không~ông được ra ngoài? Hừ! Liễu Y Dạ nằm sấp mặt chán chường dùng thần thức nói chuyện với cái màn hình đang lơ lửng trên đầu. Hệ thống! Ngươi có cái tính năng nào cho ta bay được ra ngoài không vậy? Ta ở trong này chán gần chết rồi. Có nhưng không thể. Hiện tại cô không đủ thực lực để xuất hồn đi chơi đâu. Cô mà thoát hồn ra liền sẽ bị nguồn khí của những cường giả trong hoàng cung ép cho tan nát không về lại nổi ! Hệ thống kia bình thản nói. Ư..oa..a..an! dịch: Taaaa chánnnn quááá! Ừ! Cô cứ giữ cái thái độ đó đi. Khi nào người xung quanh để ý tới biết đâu sẽ không chịu nổi cái vẻ dễ thương đó mà đưa cô ra ngoài Hệ thống cười cười, mặt ngứa đòn nói với cô. Giờ đây cô lười quá rồi, không thèm đi chấp vặt với cái hệ thống kia nữa. Cô cũng đã thử giữ thái độ chán chường với Chiêu Mẫu Đơn và những nô tì chăm sóc cô nhưng không ai chịu đem cô ra ngoài cả. Cứng không được cô đành học mềm, tỏ vẻ nũng nịu, dùng chiêu thức bảo bảo dễ thương công kích những người xung quanh, ép họ dẫn cô ra ngoài chơi. Quả nhiên, chiêu đó hoàn toàn có công hiệu với Chiêu Mẫu Đơn. A..i..a..oa..a! Cô vừa nói vừa làm mặt dễ thương chỉ chỉ ra phía cửa cung. Mắt sáng long lanh mà nhìn thẳng vào Chiêu Mẫu Đơn. Aww! Con muốn gì vậy, tiểu bảo bối? Chiêu Mẫu Đơn cười vui vẻ, ôm và áp mặt chạm vào cái mũi nhỏ của Y Dạ. Liễu Y Dạ thấy chiêu này có tác dụng liền ra sức chỉ ra phía cổng, tỏ ra mong chờ nhìn Chiêu Mẫu Đơn của mình. Ôi...con muốn ra ngoài cung chơi sao..? Ở trong này chán tới vậy à? Chiêu Mẫu Đơn có vẻ đã biết ý muốn của cô từ lâu nhưng khi thấy Y Dạ mong chờ như thế lại thở dài. Được rồi, con yêu! Ta sẽ bế con ra ngoài dạo một lúc ở gần cung thôi nhé! Lần sau ta sẽ cho con đi xa hơn. Chiêu Mẫu Đơn cười bất lực nhìn vẻ dễ thương trên khuôn mặt của cô bé. Sau đó chậm rãi bế Liễu Y Dạ đi dạo loanh quanh những chỗ gần cung Chiêu Hòa, không đi đâu xa. Phía sau Chiêu Mẫu Đơn còn có một số hộ vệ và nha hoàn thân tín. Liễu Y Dạ thấy vậy liền nghĩ *Chẳng lẽ lâu nay không chịu cho ta ra ngoài, cũng không cho ai tới thăm gặp mặt ngoài hoàng thượng là do đây sao? Do chốn thâm cung này quá nguy hiểm nên phải tự cô lập hoàn toàn để bảo vệ ta?* Liễu Y Dạ thở dài quay người tựa cằm vào vai Chiêu Mẫu Đơn. Mắt cô thơ thẩn nhìn trời, nghĩ tới những gì mà Chiêu Mẫu Đơn dành cho cô. *Trước kia ta không có mẹ, cha ta không chịu cho ta biết gì về mẹ cả, ta chỉ nhìn một số bức ảnh cũ của mẹ. Giờ đây cũng chả nhớ được mặt bà như thế nào nữa!* Ánh mắt của Y Dạ phản chiếu một màu trời xanh cao thẳm. *Giờ đây Chiêu phi-Chiêu Mẫu Đơn là mẹ ta, hoàng đế-Liễu Vân Phong là cha ta, hai người họ đều yêu ta phải không nhỉ?....* Liễu Y Dạ đôi mắt lim dim, dụi dụi vào vai của Chiêu Mẫu Đơn khiến nàng nhận ra và đi nhẹ lại. *...Phải rồi! Giờ đây họ là mẫu phi và phụ hoàng ta. Ta giờ không phải họ Cố nữa mà là họ Liễu. Ta là...Liễu Y Dạ, là thập tam công chúa...công chúa út của Đông Vận quốc... * Cô vừa nghĩ vừa thiếp đi, mang theo chút dư vị của hạnh phúc, chìm vào trong giấc mơ. Chiêu Mẫu Đơn dịu dàng xoa xoa lưng của Liễu Y Dạ. Thấy cô bé đã ngủ thì lại rảo bước hồi cung.