Chương 73. Hai cây tiền lớn Lát sau Liễu Anh Dạ chạy về, không biết cô dùng cách nào nhưng bọn họ đã được Liễu Vân Phong cho phép xuất cung. Liễu Anh Dạ lại cầm thêm một bọc gì đó nói là Liễu Vân Phong bảo đem cho Y Dạ. ? Đưa cho muội sao? Y Dạ ngơ ngác nhận lấy cái bọc gì đó nằng nặng. *Omeoi! Đây là kim tệ mà! Còn nhiều thế này, phụ hoàng đúng là hào phóng!* Y Dạ, Y Dạ, đó là gì vậy? Liễu Anh Chi hiếu kỳ. À... Đây là kim tệ phụ hoàng cho! Chúng ta ra ngoài có thể thỏa sức mua đồ rồi! mặt Y Dạ như nở hoa. Với mấy cái hòn đá lấp lánh này á? Liễu Anh Dạ nghi ngờ. Tỷ tỷ a, đây gọi là kim tệ, dùng để mua bán, kim tệ này rất có quyền lực đấy a Y Dạ cười cười. Muội thích mấy hòn đ.. à ý ta là kim tệ này sao? Liễu Anh Chi hỏi. Ừm thì... muội nghĩ là có ít người lại ghét kim tệ lắm! Y Dạ gãi đầu. Tường gì chứ mấy hòn đá này ta có nhiều lắm, nếu muội thích ta sẽ cho muội! Liễu Anh Dạ lấy một cái túi đeo bên hông đổ ra. Từ trong túi, một loạt kim tệ chảy ra, đầy ắp cả bàn. Quào! Tỷ từ đâu có nhiều thế? Y Dạ trầm trồ *Tỷ tỷ nhà ta là rich kid a!* Hai mắt Y Dạ sáng lên màu kim tệ. Bọn ta thường được cho vài viên đá này mà chả biết dùng làm gì cả, nhìn màu cũng đẹp đẹp nên ta cất chơi vậy thôi! Nếu muội thích thì toàn bộ có thể cho muội! Liễu Anh Dạ hào phóng nói. *Haha! Tỷ tỷ à, ngươi mà biết giá trị của cái đống mà người gọi là đá lấp lánh này thì chắc ngươi sẽ không như bây giờ đâu* Y dạ cười gượng, cố kiềm chế cái tay đang muốn chạm vào đống kim tệ lấp lánh kia. Ta cũng có này! Nếu muội thích cứ lấy! Liễu Anh Chi cũng giơ cái túi ra. Thôi! Thôi! Không được đâu! Muội cũng có phần của muội mà! Lúc nãy phụ hoàng đã cho muội rồi! Kim tệ không thể nói thích thì cứ lấy của người khác được Y Dạ xua tay. Không sao! Là chúng ta cho muội, cứ nhận lấy đi! Liễu Anh Chi vui vẻ, Liễu Anh Dạ cũng gật gật đầu. *Ặc... Tỷ tỷ à, hai người đừng có dụ dỗ muội a ~ Muội cũng muốn nhận lắm chứ nhưng ta không thể vô liêm sỉ như vậy được!* Y Dạ nuốt máu tham ngược vào bụng. Thực sự thì muội không muốn nhận đâu! Hay là thế này đi, lát nữa ra ngoài kinh thành, hai người có thể mua cho muội những thứ muội thích được chứ? Y Dạ vui vẻ gợi ý. ... Ừm thì, cũng được thôi! Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ nhìn nhau suy nghĩ rồi gật đầu. *Keke! Thế là tự nhiên bám được hai cây tiền lớn bên mình, còn vừa đúng lúc mình bị mẫu thân tịch thu ngân quỹ. May ghê, đỡ phải chạy vòng tới chỗ A Linh xin tiền! Bệnh viêm màng túi của ta có thể có thuốc chữa rồi* Y Dạ cười thầm.