《Chương 389》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (25)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Vân Khuynh không để ý đến cô ta.
Lần này, Sharina hoàn toàn nóng nảy, vừa rồi tin tưởng tràn đầy, sau khi thấy hai người ở cùng nhau liền biến thành nôn nóng.
Không thể để người phụ nữ này mang Mạc Sâm đi!
Nghĩ vậy, tâm niệm cô ta chợt chuyển, lớn tiếng mở miệng khiêu khích.
“Cô sợ rồi chứ gì! Ngay cả mặt cô cũng không dám lộ ra, căn bản không xứng với anh ấy!”
Dứt lời, Vân Khuynh vốn dĩ đã định từ bỏ tranh phong ngừng một lát, xoay người qua.
Mạc Sâm cũng nheo mắt lại, rốt cuộc cũng lần đầu tiên chuyển tầm mắt về phía Sharina trên sân khấu.
Sharina lập tức tiến lên, cười nói với hắn: “Mạc, anh xứng đáng với người càng tốt…”
Lại không ngờ.
Giây tiếp theo, người đàn ông tuấn mỹ câu môi mỏng, lời nói ra lại tuyệt đối khinh miệt: “Cô tính là thứ gì? Dám bình luận người của tôi?”
Không đúng.
Trên thực tế, căn bản ngay cả loại cảm xúc “Khinh miệt” này cũng không có.
Chỉ có lạnh nhạt tuyệt đối.
Ngay lúc này, Sharina bỗng dưng trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn Mạc Sâm.
Sao, sao lại thế được?
Trừ lần đầu tiên gặp mặt nhận nhầm ra, sau hai ngày cô ta âm thầm quan sát, tự cho là đã vô cùng hiểu rõ về Mạc Sâm ——
Không hề giống với những đại lão hắc bang thô tục.
Càng khác hẳn với tên nam tình nhân chỉ có mặt là có thể gạt người lại độc ác tàn nhẫn của hắn.
Mạc Sâm khí độ ưu nhã, tuyệt đối là một quý công tử tràn ngập mị lực.
Bởi vậy, Sharina cũng chân chính động tâm…
Nhưng hiện giờ, ánh mắt hắn nhìn cô ta không có gì khác biệt với đang nhìn một vật chết!
Chỉ một thoáng, môi Sharina rung động, nhất thời không biết nói gì.
Nhưng thật ra Vân Khuynh lại nhướng mày, nói: “Công chúa điện hạ, hy vọng ngài hiểu rõ. Bất luận là thế nào anh ấy cũng đều là người của tôi, tôi cũng sẽ không lấy anh ấy ra làm tiền đặt cược.”
“Cô!” Sharina nghe vậy, cuối cùng tìm lại thanh âm của mình, bị lời châm chọc này kích thích đến thẹn quá hóa giận: “Tôi thấy là cô không dám…”
Nhưng chưa kịp nói hết, cô ta lại lơ đãng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo như đang nhìn người chết kia của Mạc Sâm, lập tức cảm thấy lông tơ dựng đứng lên, bỗng dưng im miệng.
Vẫn là Vân Khuynh cười khẽ nói: “Tóm lại, tiền đặt cược không có khả năng là người. Nhưng mà, tôi có thể thi với cô, thế nào?”
Sharina chấn động, cố gắng chống đỡ không nhìn Mạc Sâm, lớn tiếng nói.
“Thi thì thi! Vậy…” Trong lòng nghẹn một hơi, cô ta giơ tay, bắt lấy vương miện thủy tinh vừa mới đạt được: “Cứ lấy danh hào ‘ Nữ Hoàng Diên Vĩ ’ làm tiền đặt cược, thế nào!”
Dứt lời, người Jobhan khắp nơi đều biến sắc!
“Sharina!” Eric bị tình thế phát triển làm ngu ngơ rốt cuộc cũng kịp phản ứng, vội xông lên nói: “Đừng có hồ nháo!”
“Nữ Hoàng Diên Vĩ ” là nữ thần mà Jobhan bình chọn ra, sao có thể lấy ra đánh cược?
“Vị tiểu thư này,” Eric giữ chặt em gái, lại chuyển hướng về phía Vân Khuynh, vẻ mặt phức tạp: “Là Sharina đường đột, cô không cần…”
“Anh cả, anh buông ra!” Sharina lại ném tay gã ra, giơ microphone lên nói với những người đang xem.
“Hôm nay, tôi dùng thân phận ‘ Nữ Hoàng Diên Vĩ ’ khiêu chiến với vị tiểu thư này, thổ lộ với dũng sĩ trong lòng, mong mọi người hãy cổ vũ cho tôi!”
Toàn trường thoáng chốc ồ lên.
Song, vì Sharina cố ý giấu đi chuyện dùng danh hào “Nữ hoàng Diên Vĩ” để đặt cược, dân chúng không hiểu rõ đều ồn ào hoan hô, vì công chúa của bọn họ cổ vũ trợ uy.
Trong tiếng ầm ĩ, thần sắc Mạc Sâm đột nhiên tối sầm.
“Được rồi.” Vân Khuynh đè vai người đàn ông lại, đột nhiên cúi người, nâng cằm hắn lên.
“Anh đó.” Nàng nheo mắt lại, hô hấp ái muội dung nhập vào hơi thở của Mạc Sâm: “Bảo anh ngoan ngoãn chờ, anh lại trêu hoa ghẹo nguyệt cho tôi.”
Vân Khuynh câu môi cười nói, cố ý dùng thanh tuyến khi mặc “Nam trang”, trầm thấp lại hơi khàn, hơn nữa tư thế từ trên cao nhìn xuống, tuyệt đối là áp bách mười phần.
Hoàn toàn giống như… Ác bá đang đùa giỡn mỹ nhân, không có chút nữ tính nào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Mạc Sâm chợt lóe, mày kiếm không dấu vết nhăn lại.
Nàng cười thầm, xấu xa nghĩ, người đàn ông này chỉ sợ vẫn chưa phân rõ, nguyên thân của nàng là nữ, hay là đang “Nam giả nữ trang” đi...
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Khụ.
Vân Khuynh áp xuống độ cung nơi khóe môi, cuối cùng vỗ vỗ gương mặt hắn: “Chờ đó, nhìn tôi làm sao ngắt đóa hoa đào của anh xuống.”
Nói xong câu này, nàng lưu loát đứng dậy, trực tiếp đi tới bên cạnh Sharina đang ghen ghét nứt mắt: “Thi cái gì?”
Shalina cắn răng một cái: Hơi giương cằm: “Thi múa!”
Vân Khuynh im lặng một lát, lại là múa?
Song, giây phút trầm mặt rơi trong mắt Sharina, lại trở thành biểu hiện chột dạ.
Vũ đạo chính là thế mạnh của cô ta!
Ả này ngay cả mặt cũng không dám lộ, sao có thể so được với cô ta?
Mặc dù thái độ vừa rồi của Mạc Sâm rất dọa người, nhưng sau khi so tài xong, tin chắc hắn nhất định sẽ thay đổi chủ ý!
Trong lòng vẫn không cam, Sharina vừa nghĩ sẽ lật lại một ván này, giơ microphone lên.
“Tôi sẽ dùng vũ điệu Jobhan cổ xưa do chính mình cải tiến, khiêu chiến với cô!”
Dứt lời, người xem dưới đài sôi nổi reo hò.
—— Vũ điệu cổ xưa đó! Công chúa điện hạ lại cải tiến vũ điệu cổ xưa!
Lại còn dùng nó đánh bại người ngoại lai, tất nhiên trong lòng bọn họ tràn đầy kiêu ngạo.
Tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.
Vân Khuynh nhướng mày, cũng không hề bị dọa đến.
Vũ điệu cổ xưa à, muốn so văn hóa truyền thống?
Ai dạy ai làm người, còn chưa biết đâu!
Rất nhanh, mở màn.
Sharina tất nhiên tự tin tràn đầy lên trước.
Vân Khuynh tạm thời rời khỏi sân khấu, không biết từ nơi nào gọi mấy nữ thuộc hạ trước đó đã chọn ra, lần nữa biến mất.
Chỉ để lại đám người “Hắc Hồ” còn lại và đám người Mạc gia muốn lòi mắt ra ngoài cửa sổ, tam quan đổ vỡ.
Này, này… Mấy người Ngũ Vi đều xuất hiện, bọn họ không thể tự lừa chính mình nữa rồi.
Nhưng, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng lẽ là… Nam giả nữ trang?!
Trong lúc nhất thời, hai bên nhìn Mạc Sâm đã trở lại vị trí vẫn khí định thần nhàn như cũ, chỉ cảm thấy vô cùng kính nể.
Không hổ là lão đại / người đàn ông của lão đại...
*
Màn sân khấu được kéo ra.
Sharina mang theo mấy tráng hán để trần nửa người xuất hiện trên sân khấu.
Chỉ thấy mái tóc dài của cô ta rối tung, trên đầu mang vòng hoa, trên cổ là chuỗi ngọc màu sắc rực rỡ, trên mắt cá chân mang một bộ lục lạc màu bạc.
Thân trên là một kiện áo ngực hơi mỏng màu đỏ, khoát áo sa mỏng, đường cong nóng bỏng khiến người ta huyết mạch sôi trào, đùi ngọc thon dài màu lúa mạch càng như ẩn như hiện.
Ca khúc nóng như lửa tràn ngập không khí vùng Trung Đông vang lên.
Vài vị đại hán tinh tráng kia, trên cơ bắp bôi dầu, lấp lánh tỏa sáng. Giờ phút này, bọn họ bắt đầu chuyển động, vây quanh Sharina vào giữa như sao vây quanh trăng.
Sharina cười vũ mị, nương theo dáng múa mạnh mẽ của các chàng trai, cuồng loạn vũ động, eo mông đong đưa theo biên độ lớn.
Xoay chuyển, hạ eo, tung người…
Một loạt động tác yêu cầu cao độ thay phiên mà đến, cộng thêm tư thái không bị cản trở, ánh mắt quyến rũ, càng thêm hấp dẫn cực kỳ.
Không khí càng thêm nhiệt liệt.
Đến khúc cao trào, mấy tráng hán quay xung quanh bên ngoài đột nhiên chạy sang hai bên, lấy mồi lửa ra, đùa nghịch.
Sharina tựa như đang nhảy múa giữa ngọn lửa.
Âm thanh ủng hộ thoáng chốc che trời lấp đất!
Trên gương mặt diễm lệ của Sharina hiện lên vẻ đắc ý, sóng mắt lưu chuyển, vứt vài cái mị nhãn về phía mấy chàng trai dưới đài.
Song, Mạc Sâm chỉ ngồi đó hạ mắt, căn bản không ngẩng đầu nhìn lấy một cái.
Sharina không cam lòng cắn môi, thân mình đong đưa càng kịch liệt.
Nhưng thẳng đến khi một khúc hoàn tất, dưới sân khấu vỗ tay như sấm, cô ta vẫn không có được lấy một ánh mắt.
Sharina hướng người xem cười chào bế mạc, xuống sân khấu, sắc mặt lại trầm xuống.
Hừ.
Cô ta cũng muốn xem thử xem, cô ả kia có thể chơi ra cái dạng gì!
Rất nhanh, dưới sự chú ý của mọi người, mấy cô gái mặc kính trang kéo màn sân khấu màu đen, khuân vác thiết bị, qua lại vội vàng trên sân khấu.
Trên mặt người xem mang theo sự tò mò, đều đang sôi nổi nghị luận.
Cho đến khi thấy một ống thép màu đen được nâng lên ——
Toàn trường thoáng chốc ồ lên.
Chẳng lẽ, tiếp theo đây cô gái phương Đông kia muốn biểu diễn chính là múa cột?!
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
10 chương
34 chương
10 chương
25 chương
1204 chương
70 chương