《Chương 387》
NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (23)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Bởi vì ——
Ngũ Vi đã nói: “Vừa rồi thuộc hạ lẻn vào hậu trường, nghe thấy Nhị công chúa Jobhan mưu đồ bí mật, sau khi đoạt được quán quân sẽ thổ lộ trước mặt mọi người, dùng dư luận tạo áp lực cho Mạc gia chủ…”
“Đây…” Hơi kinh ngạc qua đi, Vân Khuynh nhướng mày, vẻ mặt đột nhiên trở nên vi diệu.
Lại là mười phần câm nín.
Không thể không nói, theo nàng thấy ——
Chủ ý này quả thực là… Cực kỳ ngu xuẩn!
Mạc Sâm là ai chứ?
Một trong ba đầu sỏ lớn tung hoành tại thế giới ngầm Âu Mỹ, ông chủ sau lưng của Thành Giải Trí Taras, BOSS cao nhất của tổ chức tình báo “Linh” … Ở nguyên thế giới, cuối cùng sau khi thân phận của hắn lộ ra ánh sáng còn được trong giới xưng là “Dạ đế”.
Cho dù cuối cùng Tiêu Thiên Long dùng bàn tay vàng hố chết vị này để đăng đỉnh tại thế giới ngầm, nhưng cũng không có cách nào xóa bỏ sức ảnh hưởng mà Mạc Sâm đã từng có.
Vân Khuynh càng rõ ràng hơn, người yêu của mình, vô luận là đời nào cũng đều không phải là loại người sẽ chịu loại uy hiếp buồn cười này.
Có lẽ…
Là do hình tượng quý công tử mà người nào đó đang duy trì hiện giờ thoạt nhìn quá ôn hòa chăng?
Mới có thể khiến vị công chúa điện hạ kia dù biết hắn là lão đại hắc bang, nhưng lại không có cách nào liên tưởng đến bản chất thật sự?
Có điều lại nói tiếp, nếu không phải ngày đó bắt gặp đối phương sắm vai thị nữ khiến nàng nổi lên chút hứng thú, phân phó Ngũ Vi am hiểu ẩn nấp “Chăm sóc” vài lần, chỉ sợ cũng sẽ không nghĩ đến cô ta còn có thể chơi một màn này.
“Em chắc chứ?” Suy nghĩ xoay vòng, Vân Khuynh dừng một chút, lại xác nhận lại lần nữa.
“Dạ, chính tai thuộc hạ nghe thấy.”
Ngũ Vi gật đầu đáp, ánh mắt lướt qua Mạc Sâm, thế mà toát ra vài phần cảm xúc khiển trách.
Vân Khuynh cũng thấy được cái nhìn này, cũng không nói gì.
Nàng hiểu rõ, Ngũ Vi là đang bất bình thay cho mình.
Mà trên thực tế, tuy Vân Khuynh biết Mạc Sâm nhất định sẽ không đáp ứng, nhưng về chuyện “Tình địch” có âm mưu “Trói chặt dư luận” này… Quả thật cũng khiến, nàng, không, thoải, mái!
Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh bình tĩnh nhìn quý công tử đang ngồi ưu nhã bên cạnh, ánh mắt cũng tối xuống.
“Sao vậy?” Mạc Sâm tất nhiên không bỏ qua sự khác thường của nàng, ngay lúc này, môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, thẳng tắp đối diện với ánh mắt của nàng.
Tầm mắt chạm vào nhau.
Vân Khuynh nhìn người đàn ông trước mặt đẹp trai đến phạm quy này, trong đầu xẹt qua bốn chữ: Trêu hoa ghẹo nguyệt!
Ngày đó vị này còn dạy bảo nàng đấy, mới có mấy ngày, hắn liền dẫn mục tiêu của vị công chúa kia quay lại…
“Hửm?” Thấy Vân Khuynh vẫn luôn không đáp lại, ngược lại ánh mắt còn càng thêm quỷ dị, Mạc Sâm không khỏi khẽ nhíu mày.
Giây tiếp theo.
Thấy Vân Khuynh đột nhiên đứng lên.
“Đột nhiên nhớ ra hôm nay tổng bộ ‘ Hắc Hồ ’ có việc cần xử lý, tôi đi trước liên hệ một chút.”
Nàng nói, nhưng hoàn toàn không định đi ngay, lại nghiêng đầu, chọn ra vài thủ hạ: “Ngũ Vi, Lục Nhã, Cầm Ca… Đi theo tôi.”
“Dạ.” Người được gọi lập tức nghe lời bước ra.
Vân Khuynh hơi gật đầu, lúc này mới chuyển hướng về phía Mạc Sâm, đột nhiên cúi người, từ trên cao nhìn xuống tới gần hắn.
“Mạc gia chủ, anh cứ thưởng thức trước đi… Chờ tôi quay lại.”
Ánh mắt Mạc Sâm chợt lóe, đảo qua đám người nàng gọi ra, ánh mắt khó lường, nhưng vẫn cực kỳ phối hợp đồng ý: “… Được.”
“Ngoan.” Vân Khuynh khẽ câu môi, giơ tay vỗ vỗ sườn mặt người đàn ông, đầu ngón tay thậm chí còn ái muội vuốt ve qua môi hắn.
“Đợi lát nữa, nói không chừng sẽ có kinh hỉ, nhớ xem cho kỹ.”
Ném xuống một câu ý vị không rõ, nàng khẽ cười một tiếng, bỗng dưng lui lại: “Đi.” Mang theo một đám thuộc hạ, lưu loát biến mất trong đám người.
Chỉ để lại quần chúng liên can ở tại chỗ nghi hoặc.
Những người còn lại trong “Hắc Hồ” hai mặt nhìn nhau, không biết thủ lĩnh nhà mình định làm gì.
Đám thuộc hạ Mạc gia cũng tò mò.
“Lão đại…” Rốt cuộc, Mạc Tam không nhịn được hỏi: “Anh xem, Lăng thủ lĩnh gọi mấy người nữ thuộc hạ ra ngoài là muốn làm gì?”
Mạc Sâm không nói, thu liễm ánh mắt sâu thẳm, che giấu đi ánh sáng suy tư trong mắt.
*
Ước chừng nửa giờ sau, âm thanh tiếng trống dồn dập vang lên.
Cuộc tuyển chọn “Nữ hoàng Diên Vĩ”, chính thức bắt đầu!
Trên sân khấu.
Người chủ trì giơ microphone lên. Hai bên dựng màn hình LED siêu lớn, ghi lại rõ ràng tình hình trên sân khấu.
Sau lời dạo đầu ngắn gọn, từng nhóm giai lệ lên sân khấu biểu diễn.
Nháy mắt khi công chúa Sharina dáng người nóng bỏng, diện mạo diễm lệ cao quý kia lên đài, âm thanh ủng hộ đạt tới cực đỉnh.
Không khoa trương mà nói, từ nhân khí có thể thấy, người chiến thắng cuối cùng của đêm nay căn bản đã là không còn bất ngờ.
Trên thực tế, cũng quả thật như thế ——
Từng phần thi tranh cử diễn ra theo thứ tự, phần “Tự giới thiệu” và “Hỏi đáp tại hiện trường”, Sharina đều dùng điểm số cao nghiền áp.
Cho đến phần cuối cùng là “Biểu diễn tài nghệ”, các tuyển thủ còn lại dốc hết toàn lực, đánh cược một lần cuối cùng!
Nhưng, nháy mắt khi Sharina lên sân khấu áp trục, ở trên đài triển lộ ra dáng múa kinh diễm, đại cục đã định.
“Quán quân tuyệt đối nắm chắc!” Thấy thế, Eric đang ở cạnh sân khấu trông coi rương bỏ phiếu cũng không khỏi vui vẻ nói.
Nghe thế, thị vệ đang bận bịu bên cạnh gã vội nói theo: “Đại điện hạ nói phải. Công chúa của chúng ta tất nhiên là xuất sắc nhất.”
“Ha ha!”
Eric cười sang sảng, lại không nhịn được quét mắt về phía khán phòng, thở dài: “Hy vọng khách quý có thể thưởng thức…”
?
Bọn thị vệ không rõ nguyên do, chỉ nhìn mỹ nhân đang cuồng nhiệt trên sân khấu nói: “Sharina điện hạ động lòng người như thế, làm gì có người đàn ông nào không động tâm?”
…Cứ như thế, sau vài câu nói chuyện, màn biểu diễn trên sân khấu cũng đã xong.
Lúc này mặt trời đã dần khuất bóng, chính thức tiến vào giai đoạn bỏ phiếu ——
Theo quy định, một ngàn người lúc vào sân đã rút được “Thẻ may mắn” sẽ tiến lên, bỏ một phiếu cho tuyển thủ mà bọn họ ủng hộ.
Rất nhanh, những người này xếp thành một hàng, cầm thẻ may mắn trong tay bỏ vào chiếc rương có viết tên tuyển thủ tương ứng.
Eric chỉ huy bọn thị vệ ở một bên duy trì trật tự, nhưng chú ý một lát, sau khi phát hiện em gái quả nhiên sẽ thắng, liền chán muốn chết quét mắt khắp nơi.
Ở một giây sau, bỗng dưng dừng lại.
Bởi vì, trong một góc thấp thoáng ánh chiều, Eric trông thấy một người.
Đó là một… cô gái mang mặt nạ, căn bản không thấy rõ dáng vẻ.
Nhưng lúc này, nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, phảng phất như dung nhập vào bóng đêm, điệu thấp gần như không phát ra tiếng động, nhưng một khi đã chú ý tới, lại không cách nào dời mắt đi.
Lúc này, Eric chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, cứ như vậy mà thất thần.
Cho đến khi không biết đã qua bao lâu, dường như đã thấy bỏ phiếu kết thúc, đối phương lập tức xoay người rút lui.
Vị vương tử này rốt cuộc cũng không nhịn được xông về phía trước: “A! Tiểu thư mỹ lệ, có thể cho tôi biết tên của cô được không?”
Nghe vậy, cô gái hơi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
Eric khựng lại, bỗng dưng cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng lại thật sự không nhớ ra là ai…
Nhân lúc gã đang tự hỏi, cô gái xoay người, không hề lưu luyến cất bước lần nữa.
“Khoan đã!” Eric vội quăng rối rắm sang một bên, muốn chặn nàng lại: “Tôi…”
Nhưng mà, còn chưa chờ gã nói xong, trên đài liền truyền đến âm thanh của người chủ trì ——
Kết quả bình chọn sắp được công bố, toàn trường thoáng chốc tĩnh lặng.
Lần này, Eric chỉ có thể dừng động tác, chú ý tới kết quả trước.
Cô gái cũng dừng bước, nhìn về phía sân khấu.
—— Cuối cùng, đã tới thời khắc kích động lòng người nhất.
“Sharina · Tasman! Chính là công chúa điện hạ của chúng ta!”
Người chủ trì lớn tiếng gọi tên quán quân, toàn trường vỗ tay như sấm.
Không hề ngoài ý muốn.
Sharina rất nhanh đã lên sân khấu lần nữa, mang vòng hoa lên, cầm lấy cúp, được tôn vinh là “Nữ Hoàng Diên Vĩ”.
Sau đó, dưới sự chú ý của tất cả mọi người, cô ta đắc ý cầm microphone lên, nhưng lời nói ra lại khiến mọi người chấn kinh lần nữa ——
“Nhân khoảnh khắc lên ngôi hôm nay, tôi muốn dâng tặng tình yêu dành cho dũng sĩ của lòng mình!”
Truyện khác cùng thể loại
124 chương
55 chương
196 chương
82 chương
95 chương
6 chương