“Ngươi đang nói ta đấy à? Sao ngươi không hỏi mẹ ngươi đi?” Đối mặt với sự chất vấn của Khương Hồng Cơ, khuôn mặt Vu Mã Quần cứng ngắc, không kiềm chế nổi sự hoảng sợ trong lòng. “Vì ngươi hèn, nên chỉ dám nói với ta mà không dám hỏi thẳng ả. Hẳn là khả năng thần kỳ của ả khiến người sợ hãi, đồng thời lại cho ngươi hy vọng có thể đổi đời, ngươi có thể dựa vào khả năng ấy mà đăng cơ. Chỉ cần làm Hoàng đế rồi thì dù có không tin ả là mẹ ngươi, ngươi vẫn có thể ngoan ngoãn nghe lời ả, lấy lòng ả như một con chó, ta nói có phải không?” Khương Bồng Cơ đâm trúng tim đen của Vu Mã Quân, từng câu từng chữ như đánh thẳng vào tim hắn. “Không... Không phải như vậy.” Vu Mã Quân cuống cuồng phản bác, mắt đảo láo liên nhưng tuyệt nhiên không dám nhìn mẹ hắn. “Nếu không phải thì sợ cái gì?” Khương Hồng Cơ khoanh tay trước ngực, nhìn hai mẹ con kỳ dị mà cười nhạt: “Ôi chao, ta đúng là hay quên, người nên sợ phải là ả đàn bà kia mới đúng, dù sao thì ả không bằng thứ cặn bã” Ở đàn bà kia có thể đứng im nghe Khương Đồng Cơ mắng sao? A di chuyển nhanh như gió, đôi tay tưởng chừng như yếu đuối đến mức chỉ cần nắm hơi mạnh là sẽ gây lìa, thực ra lại ẩn chứa sức mạnh có thể dễ dàng bóp chết kẻ khác. “Không nói lại được bèn muốn giết người diệt khẩu à? Nhưng người nghĩ xem, người đánh thắng được ta sao? Người đã quên lần trước chết như thế nào rồi sao?” Khương Hồng Cơ nghiêng người tránh thoát khỏi đòn hiểm ấy, tay phải có chộp lấy xương quai xanh của ả rồi thuận tay ném ả sang một góc. Nếu là người đàn ông khác thì chắc đã bị sắc đẹp của ả mê mẩn đến mức mất hồn rồi, nhưng trong mắt Khương Bồng Cơ, ả không bằng thứ rác rưởi bẩn thỉu nhất. Cô phản công rất thoải mái, điều đó khiến ả đàn bà vừa hận lại vừa đố kị. k biết, rõ ràng Khương Đồng Cơ không có võ công tuyệt diệu gì, nhưng vẫn có thể dễ dàng đánh bại ả, tại sao lại như vậy cơ chứ? Không công bằng! “Rốt cuộc thì ngươi là ai... Tại sao lại biết nhiều đến thế?” ta tức giận đến mức răng run cầm cập. “Ha ha, không biết ta là ai mà còn dám mù quáng xông lên tấn công ta, gan cũng lớn quá nhỉ? Thấy ả đứng lên, Khương Hồng Cơ vỗ tay rồi nói với Vu Mã Quân: “Hẳn là ả không định nói cho ngươi biết sự thật đầu. Năm ấy, không lâu sau khi sinh ra ngươi, ả qua lại với Xương Thọ Vương rồi sinh ra Liễu Huyền. Sau đó, ả mải mê theo đuổi vinh hoa phú quý mà bỏ Xương Thọ Vương, vứt bỏ Liễu Huyên. Liễu Huyền được cha ta nhận làm con thứ, nuôi nấng cô ta hơn mười năm. Người biết vì sao cha ta lại không tiếc tiền thay ả nuôi Liễu Huyền không? Thử tưởng tượng cảnh con trai và con gái của kẻ thù loạn luân với nhau xem, ái chà, cũng hay ho gớm ấy chứ?” Hai tay Vu Mã Quân run bần bật, hắn e ngại, hắn khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy tởm lợm khó tả. Người từng là vợ của hắn, người đầu ấp má kề một đêm, người mang thai con của hắn, không ngờ là em gái cùng mẹ khác cha của hắn? Không chỉ cùng mẹ, mà cha của hai người còn là hai anh em ruột! Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Liễu Huyên khi mang thai, đột nhiên nên thốc nôn tháo. Không chỉ có Vu Mã Quân không chấp nhận được sự thật mà ngay cả ả đàn bà kia cũng không thể chấp nhận được. Dù mọi việc đều do ả làm, nhưng bị người khác nói thẳng ra như vậy, ắt cũng sẽ xấu hổ quá mà cáu điên lên. Ả cứ tưởng rằng Liễu Xa ngu ngơ không biết kế hoạch của ả, không biết mục đích khi ả vứt bỏ Liễu Huyên, mà không ngờ rằng Liễu Xa cái gì cũng biết! Hắn ta cố tình mắc mưu, hắn ta lừa ả! “Đồ khốn nạn!” Ả ta nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt hoảng sợ xen lẫn hận thù, nếu ánh mắt có thể hóa thành vũ khí thì Khương Bồng Cơ đã chết từ tám đời rồi. Khương Bổng Cơ cười, cô khẽ nhướn mày và hỏi lại: “Khốn nạn à? Ngươi đang tự mắng bản thân mình đó à? Nghĩ lại xem rốt cuộc kẻ khốn nạn là ai!” “Việc gì ta phải nghĩ chứ?” Ở đàn bà tức quá nên nhịp thở càng lúc càng nhanh, khuôn mặt đầy vẻ căm hận mà trở nên dữ tợn, phá hủy tan nát dung nhan tuyệt đẹp như tranh vẽ này. Khương Bổng Cơ cười, lật mặt ở ngay trước mặt Vu Mã Quân: “Cái thứ cô hồn dã quỷ, chiếm đoạt thân xác Vương Huệ Quân, giết hại hai cha con Tạ Khiêm. Ôm khát vọng vinh hoa phú quý mà tiến cung, có quan hệ không rõ ràng với ba anh em trong hoàng thất, liên tiếp sinh ra Vu Mã Quân và Liễu Huyền. Còn một tội khác nữa là dung túng hai anh em họ loạn luân! Khi người ở Trung Chiếu, ngươi vẫn luôn theo dõi sát sao tình hình ở Đông Khánh. Thị nữ Đạp Tuyết trong phủ của ta chính là gián điệp của ngươi nhỉ? Ngươi không biết hôn ước giữa Liễu Huyền và Vu Mã Quân ư? Nói ra ai tin đây? Từ khi họ đính ước đến khi về chung một nhà, ba năm, trong ba năm đó, ngươi có dám cam đoan ngươi không biết gì hay không? Người thừa biết hai người họ là anh em cùng mẹ khác cha, nhưng vẫn im lặng để họ loạn luân với nhau, ngươi giải thích thử xem?” Phòng livestream sôi trào! Họ đang nghe gì vậy? Đạp Tuyết là gián điệp do ả đàn bà kia ghi vào Liễu phủ ư? Không chỉ có người xem livestream bên Khương Hồng Cơ kinh ngạc, Vu Mã Quân cảm giác tam quan của bản thân đã vỡ tan tành. Hắn kìm nén cơn buồn nôn đang trào lên tận cổ họng, trong đầu hắn nào còn suy nghĩ làm Hoàng đế nữa, chỉ còn một câu hỏi lặp lại không ngừng... Vì sao? Vì sao bà có thể bình tĩnh nhìn hai anh em loạn luân chứ? Bà chính là người đã sinh ra chúng tôi cơ mà? Ở đàn bà kia không đáp nổi một câu, Khương Bồng Cơ bèn nói thay cho ả: “Ta nghĩ, ngươi thờ ơ là vì Liễu Huyền và Vụ Mã Quân đã không còn giá trị lợi dụng gì, đúng chứ?” Thái độ của ả vẫn là coi thường, những việc đó đều do ả làm đấy, rồi sao? Ả sinh ra Vu Mã Quân và Liễu Huyên, nhưng sớm muộn gì thì ả cũng sẽ rời khỏi thế giới này mà thôi, cần gì phải phí tình cảm với hai kẻ đó chứ. Ả làm vậy thì có gì là sai? Trong lòng ả thì nghĩ vậy, nhưng ả phát hiện rằng như thế thì không ổn. Ở thấy bình luận trong phòng livestream bên ả đều là lời mắng chửi, những kẻ có tiền luôn ủng hộ ả đang có những bình luận phê phán ả. [Tôi chỉ nghĩ cô là một con điếm không hơn không kém, nhưng giờ mới phát hiện cô còn là một con điếm lòng dạ rắn rết. Được lắm, tôi cút đây!] [Chơi vớ chơi vẩn thì được thôi, nhưng chơi đến mức mất luôn cái mạng quèn, tôi đây cũng không dám chơi nữa.] [Ờ ờ, tuy là cô cũng xinh xắn ra trò đấy, nhưng mấy cô diễn viên AV cũng chẳng kém cạnh, tôi thà đi xem mấy cô đấy còn hơn là xem cô.] [Mẹ nhà mày, đúng là con điếm trơ trẽn!] giận lắm, cảm xúc dồn nén đến mức không thể khống chế lại được. “Đúng đấy, mọi việc đều do tao làm đấy, rồi sao? Ít ra thì tạo dám làm dám chịu, còn hơn mấy con điếm giả dối khác!”ả chỉ thẳng vào Khương Đồng Cơ rồi nói: “Mày tưởng mày thì cao quý lắm đấy, về mà hỏi mẹ mày xem mẹ mày thấp hèn đến mức nào! Cướp chồng của em gái mình, còn đưa em gái mình cho Mạnh Trạm. Giờ thì sướng chưa, xem Mạnh Trạm đối đãi với Cổ Trắn thế nào? Cô ta bị trả thù là đáng kiếp!” Theo trí nhớ mà ả sưu hồn được, ả chắc như đinh đóng cột rằng Liễu Xa và Cổ Trăn mới là một đối. Nhưng Khương Đồng Cơ thì không nghĩ vậy. Nếu trong lịch sử vốn có, Liễu Xa và Cổ Trắn sinh ra Liễu Hi, vậy vì sao Vệ Từ vừa nhìn một cái đã nhận ra cô là ai rồi? Nên biết rằng Liễu Hi hiện tại là con của Liễu Xa và Cổ Mẫn. Cùng cha nhưng khác mẹ, có thể sinh ra cùng một đứa con sao? Câu hỏi này không cần suy nghĩ cũng biết. Lực chú ý của Khương Đồng Cơ đã nghiêng về phía khác, nhưng người xem livestream thì không. >