“Ngươi còn biết ta là mẫu phi của người nữa cơ à?” Ả đàn bà váy đỏ cười nhạt. Vu Mã Quân bàng hoàng vội vàng giải thích, ngay giây sau đã xúc động như sắp khóc đến nơi: “Mẫu phi nói vậy làm nhi thần sợ quá” Ở đàn bà nọ cũng lười vạch mặt hắn: “Quân liên minh sắp tấn công vào thành rồi, đến lúc cho ngươi thể hiện rồi đấy, đừng làm bổn cung thất vọng” Vu Mã Quân bị sai bảo không thương tiếc, tuy trong lòng thì hận nghiến răng nghiến lợi đấy, nhưng ngoài mặt thì ngoan ngoãn như con cún con, trong mắt còn hiện lên tình cảm lưu luyến của người con với cha mẹ mình. “Nhi thần biết, nhi thần sẽ không phụ mong đợi của mẫu phi đầu” Mấy ngày trước, người phụ nữ này xuất hiện trước mặt hắn, tự xưng là người mẹ đã mất của hắn - Vương quý phi. Đương nhiên là Vu Mã Quân sẽ không tin chuyện nhảm nhí ấy rồi, tuy hắn chưa từng được gặp Vương quý phi thật, nhưng hắn biết người chết không thể sống lại được. Người kia cũng không giải thích nhiều, còn đưa linh dược cho hắn, chữa khỏi hai chân đã tàn phế của hắn trong tức khắc. Vu Mã Quân vô cùng kinh ngạc, từ việc người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện và cả việc ả chữa chân cho hắn nữa. Chỉ có thần tiên mới làm được như vậy thôi. Dù cho người phụ nữ này có phải mẹ hắn hay không, chỉ dựa vào năng lực khó tin mà ả có, ả chính là mẹ đẻ của hắn rồi. Dựa vào người mẹ thần thông này, dù quân địch đã đánh thẳng vào hoàng thành thì chỗ của hắn vẫn không sao hết, cuộc sống của Vu Mã Quân dễ chịu hơn nhiều. “Phụ thân của người đã chết, Đại ca và Nhị ca ngươi cũng vậy, giờ chỉ có lão Tam có thể tranh ngôi với người mà thôi.” Ở đàn bà kia khẽ mở bờ môi đỏ mọng, đôi mắt lạnh lùng, nhìn Vu Mã Quân với ánh mắt của kẻ bề trên: “Có bổn cũng tạo điều kiện, người ngoài sẽ nghĩ ngươi là bậc thiên tử, giúp người chữa trị hai chân đã bị tàn phế, tạo nền móng cho người tranh đoạt đế vị, không kẻ nào có thể bì được với ngươi. Đến lúc đó, bổn cung sẽ liên hệ với nhà họ Vương, để họ ủng hộ ngươi, đến lúc đó ngươi có thể an ổn mà làm vua rồi” Đương nhiên, ả không thể tiếp tục liên hệ với nhà họ Vương, nhưng những lời này có thể khiến Vu Mã Quân an tâm. Hoàng đế đã chết, người có tư cách kế thừa ngôi vị chỉ có con trai của lão mà thôi. Tim Vu Mã Quân đập ầm ầm như sấm, hắn hồi hộp đến mức vã mồ hôi tay. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến việc ghế rồng mà hắn mong ước bao lâu nay lại gần hắn đến vậy, như thể chỉ cần với tay một chút thôi là chạm được đến rồi. Mọi việc đều nhờ người phụ nữ trước mặt hắn đây. Hắn nói với a: “Đa tạ mẫu phi đã suy nghĩ chu đáo cho nhi tử, khi nhi tử lên ngôi, nhất định sẽ tôn người làm Hoàng thái hậu” Nếu là trước kia thì ả sẽ hứng thú với cái chức Hoàng thái hậu ấy lắm đấy, nhưng giờ thì bớt nhiều rồi. Hoàng thái hậu thì sao, cao quý nữa cũng chỉ là bà góa, không thể tùy tâm sở dục như Hoàng đế được. “Con ta có hiếu vậy, ta cũng vui lòng rồi.” Trên cổ a vẫn còn một thanh kiếm tên “Liễu Hi”, chỉ cần lơ là chút thôi, thanh kiếm ấy sẽ lấy đi tính mạng của ả. Giờ việc cần làm nhất là bẻ gãy thanh kiếm ấy! Ảnhớ tới lần trước giả làm vũ cơ, ám sát không thành công mà phát bực. Cũng vì lần đó mà ả nợ hệ thống một tỷ điểm! Để mau chóng trả xong nợ, gần đây ả đều điên cuồng làm nhiệm vụ livestream, thậm chí còn đồng ý làm theo rất nhiều yêu cầu quá đáng của người xem. Sự tự ái của ả bị đám người xem giẫm đạp, mối hận với “Thần Hoàng Đế” càng lúc càng lớn và càng ngày càng ghét đám người xem livestream. Nhưng trớ trêu rằng ả không thể nổi giận với người xem được, đắc tội đám có tiền ấy thì ai cho ả tiền đây? Sau đó, ả bàn bạc kỹ lưỡng với hệ thống, muốn giết Liễu Hi thì không thể chỉ dựa vào ám sát được. Nếu con trai Vu Mã Quân của ả làm Hoàng đế, lúc đó có thể lấy thân phận Hoàng đế để chèn ép Liễu Hi. ở lại nhân cơ hội đó mà sử dụng [Phù Trung Thành Cao Cấp) với Liễu Hi, vậy là xong. Nếu không vì điều đó, ả còn nhớ nhung gì đến thằng con phế vật này chứ? Để chữa khỏi đôi chân tàn phế của hắn, ả lại phải mua linh dược trả góp ở chỗ hệ thống. Ban đầu ả cũng không muốn vậy đâu, mua linh dược tốn kém lắm chứ đùa, ả không muốn nợ nần thêm vì thằng con phế vật ấy. Nhưng một Hoàng tử tàn phế thì tuổi gì tranh ngôi báu đây, còn dễ bị Hoàng đế mới đăng cơ kiêng kị. Hệ thống khuyên bảo hết lời, ả mới nghiến răng nghiến lợi mua một viên. Ngoài ra, ả còn tốn kha khá điểm để tạo phù triển như ẩn như hiện khắp phủ của Vu Mã Quân, để cam đoan rằng không kẻ phàm nhân nào vào được đây. Không những có thể bảo vệ Vu Mã Quân mà còn có thể gây ảo giác cho đám phàm nhân ngu xuẩn bên ngoài, rằng Vu Mã Quân là bậc thiên tử được trời phù hộ. Trừ hắn ra thì không còn kẻ nào trên đời này đủ tư cách làm Hoàng đế nữa. Người cổ đại đều mê tín, chỉ cần lời đồn thổi về hiện tượng lạ lan khắp nơi, tương đương dát vàng lên Vu Mã Quần rồi. Giờ liên minh Cần Vương sắp chiếm hoàng thành Kham Châu, đẩy lùi phản quân Xương Thọ Vương, sắp đến lúc Vu Mã Quân nên ra mặt rồi. Đôi mẹ con kỳ lạ này đang mơ màng trong tương lai đẹp đẽ của riêng mình, như thể ngay lập tức có thể khoác hoàng bào lên ngôi vậy. Tiếc rằng... “Chà chà chà, quả nhiên là có chín mạng nhỉ, lần trước đã đánh nát gáy ngươi cũng không thể giết chết người, để ngươi sống đến giờ.” Giọng nói bỡn cợt vang lên từ ngoài cửa, Vu Mã Quân và ả đàn bà kia sợ tái mặt, vội nhìn ra cửa. Khi hai người nhìn thấy người mới đến thì biểu cảm lại thay đổi lần nữa. “Lan Đình đó à?” Vu Mã Quân kinh ngạc nhìn Khương Bồng Cơ, không dám tin mà hỏi lại: “Có phải Lan Đình đó không?” Phải mấy năm nay hắn không gặp Khương Đồng Cơ, suýt thì không nhận ra tiểu tướng mặc áo đỏ giáp bạc ấy là Liễu Hi. “Đã lâu không gặp nhỉ, Tứ điện hạ” Khương Hồng Cơ nói với Vu Mã Quân, nhưng lại tập trung tinh thần lên ả đàn bà kia khiến ả không dám hành động bừa bãi. “Ngươi là anh rể của ta cơ mà, đều là người một nhà cả, Lan Đình khách sáo làm gì? Theo trực giác của Vu Mã Quần thì hẳn Liễu Hi không có ý tốt gì, nhưng hắn vẫn chưa biết ý đồ của cậu ta nên không thể vạch mặt ngay được. Vậy nên hắn ta đành bắt quàng làm họ với Liễu Hi, cố gắng khiến cô thả lỏng cảnh giác. “Anh rể ấy à?” Khương Bồng Cơ cười, nói bằng giọng mỉa mai: “Ta không dám nhận chức anh rể của Tứ điện hạ đầu” Vu Mã Quân kinh ngạc: “Lan Đình nói vậy là sao?” “Ý gì à? Sao không hỏi kẻ lăng loàn đứng cạnh người đi, hỏi xem ả đã làm những gì? Khương Bồng Cơ cười nhạt, nhìn chằm chằm ả đàn bà áo đỏ, giọng nói thì lạnh lùng và tàn khốc. Vu Mã Quân nhìn “mẹ đẻ” của mình, tuy ngoài mặt thì tin tưởng đấy nhưng trong lòng thì vẫn còn nhiều nghi ngờ lắm. “Hỏi cô ta làm gì?” Khương Bồng Cơ đáp: “Tứ điện hạ à, có chuyện này hẳn người còn chưa biết... Người biết tại sao Liễu Huyên lại đột nhiên khó sinh bằng huyết không? Thiên hạ đồn rằng Liễu Huyên sinh ra một con quái vật dị dạng hai đầu, sau khi sinh xong thì chết. Nhưng người biết vì sao đứa trẻ ấy lại dị dạng không? Vì hai anh em cùng mẹ khác cha loạn luân mà, đứa trẻ sinh ra sao có thể bình thường được chứ?” Vu Mã Quân trợn tròn mắt, kinh ngạc và hoảng sợ tới mức lùi về sau hai bước. Hắn giống như vừa nghe Thiên Thư vậy. Mà không, Thiên Thư cũng không hoang đường đến như vậy. Liễu Huyền là con gái Liễu Xa cơ mà, sao đột nhiên lại trở thành em gái cùng mẹ khác cha với hắn được chứ? “Ngươi ngậm máu phun người!” >