Trình Thừa có hai trai một gái, Trình Viễn chính là con trai thứ hai của Trình Thừa và phu nhân. Trình Viễn tên tự là Công Liều. “Cậu ta đến làm gì?” Khương Bổng Cơ khẽ nhíu mày, chẳng lẽ vị Trình nhị lang quân này cho rằng cô lừa gạt cha cậu ta nên vội vàng đến tìm có tính sổ? Nghĩ vậy, cô cười một tiếng: “Hiếu Dư, ngươi ra ngoài trước thử thăm dò ý tứ của cậu ta xem.” Từ Kha gượng cười, đành đi ra. Còn vì sao Khương Bổng Cơ không ra mặt ấy à? Từ Kha cũng tìm sẵn lí do rồi, chủ công nhà mình vì gấp rút về gặp Trình Thừa nên mệt mỏi vô cùng, về cái liền ngủ, thuộc hạ không dám làm phiền giấc ngủ của chủ công nên đành tự mình ra mặt tiếp Trình Viễn... Đúng là một cái cớ quá hoàn hảo! Vừa giữ được thể diện cho hai bên vừa là lí do hoàn hảo cho hành động lười biếng, trốn tránh không gặp của chủ công, nhân tiện còn nâng Trình Thừa lên một bậc. Năm nay Trình Viễn vừa tròn hai mươi tuổi, nét mặt vẫn còn vẻ non nớt nhưng khí thế tương đối ôn hòa, có sự chín chắn và bình tĩnh không hợp tuổi. Từ Kha cũng xem như hiểu nhiều biết rộng, chỉ nhìn phong thái của Trình Viễn đã cảm thấy cậu chàng này là người chân thành, trung hậu. Sau khi trò chuyện, Từ Kha càng khẳng định suy đoán của mình. Trình Viễn tìm phương Bồng Cơ không những không phải để tính sổ với cô mà ngược lại là đến tự đề cử mình. Đúng vậy, chính là tự đề cử mình! Mua một tặng một, mua Trình Thừa còn được tặng thêm Trình Viễn. Chủ công, xem cô tạo ra ác nghiệp lớn cỡ nào! Biết được điều này, Từ Kha không khỏi chậc lưỡi. Thiếu niên, cậu chán sống rồi à? Có biết kết cục của việc tự đề cử mình sẽ như thế nào không? Đoàn tăng ca Hoàn Châu chào đón cậu, cả năm không nghỉ, ngày ngày tăng ca, quyền lợi toàn là lừa đảo, lãnh đạo không đáng tin. Nếu ngày nào đó chủ công đứt gân não thì lượng công việc còn tăng gấp mấy lần! Đương nhiên, Từ Kha không thể nói thật. Nếu như dọa người ta chạy mất thì chủ công nhà mình và đám đồng nghiệp sẽ liều mạng với cậu. Trình Viễn đúng là không biết tình hình nội bộ của Hoàn Châu, nhưng cậu biết trọng trách của phụ thân mình nặng cỡ nào, sơ sẩy một cái thì tiếng xấu muôn đời. Để phụ thân mình có tuổi rồi còn phải gánh vác trách nhiệm và nguy hiểm lớn như thế, phận làm con Trình Viễn làm sao nhẫn tâm chứ? Là đứa con trai Trình Thừa một tay nuôi dạy, cậu là một trong những người hiểu Trình Thừa nhất, có thể hiểu lí tưởng mà phụ thân mình theo đuổi. Cho nên, Trình Viễn không hề ngăn cản mà ngược lại còn cảm thấy vui cho phụ thân mình. Cậu vừa mừng vừa lo, nên mới chọn “tự đề cử mình chủ động đến cậy nhờ. Nghe Từ Kha thuật lại, Khương Bồng Cơ mỉm cười. “Đúng là đứa con có hiếu, vừa hiểu biết vừa ngoan ngoãn... Ngươi gặp Trình Viễn rồi, thấy cậu ta thế nào?” Từ Kha nghiêm túc suy nghĩ, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Trình Viễn: “Trình Công Liêu chững chạc cẩn thận, tính cách thực tế, là một hạt giống tốt. Về phần năng lực ra sao thì khó nói, về sau cần thử thách thêm. Kha nghĩ, con trai của Trình Thừa tiên sinh chắc là không đến nỗi nào? Người lao động tự dâng đến cửa, làm gì có chuyện từ chối? Vì mở rộng thế lực quá nhanh, binh lực và sự phát triển đều không theo kịp tiến độ, tình trạng này khiến nền tảng không vững, trở thành mối lo hiện tại của Khương Đồng Cơ. Hiện nay nhân tài cô đang cần nhất chính là người giống như Trình Viễn vậy, chín chắn thận trọng, không tùy tiện gây sự. Tuy không có tài năng siêu phàm gì nhưng chỉ cần làm đâu chắc đấy, chăm chỉ chịu khó thì nhất định sẽ trở thành trụ cột vững chắc của thể lực Hoàn Châu. “Vậy thì tạm thời giao Trình Công Liêu cho ngươi” Giọng Khương Đồng Cơ khàn khàn: “Cần Vương sắp đến, ta sẽ điều động mười nghìn binh lính, dẫn theo vài mưu sĩ đi, công việc của Hoàn Châu sẽ rất nặng nề. Ngươi dạy cho Trình Công Liêu trước, đợi cậu ta quen rồi thì giao cho cậu ta làm” Khương Bồng Cơ đang thiếu người, Cần Vương còn phải dẫn theo một phần lực lượng, đại bản doanh Hoàn Châu càng thiếu người trầm trọng. Lúc này gặp được hai cha con Trình Thừa như thể buồn ngủ gặp chiếu manh, đến Khương Hồng Cơ cũng phải trầm trồ khen ngợi mình may mắn. “Như vậy rất tốt, xem chừng Kha có thể nhàn nhã hơn chút” Từ Kha cười trêu chọc, không hề buồn bực vì bị người mới cướp bát cơm của mình. Cũng không phải Từ Kha độ lượng, chỉ là phương Bồng Cơ làm gương cho mọi người quá tốt. Cô sẽ không chôn vùi tài hoa của bất cứ người nào. Tuy việc riêng có chút thiên vị song việc công cô vô cùng công bằng, khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục. Từ Kha không lo lắng Trình Viễn uy hiếp địa vị của mình vì hai người không hề tồn tại xung đột lợi ích Nếu đề bạt Trình Viễn có thể giảm bớt áp lực của bản thân và tăng thêm thực lực cho Hoàn Châu thì không cần Khương Bồng Cơ dặn dò Từ Kha cũng sẽ làm. “Ừm, Hiếu Dư làm việc ta luôn yên tâm” Có Từ Kha giúp đỡ đúng là cô đã bớt lo bao nhiêu. Nhìn thế lực người ta, nội bộ đều nảy sinh xung đột mâu thuẫn, không khí bất hòa, cản trở lẫn nhau. Như chủ cũ của Dương Tư - Xương Thọ Vương chính là ví dụ điển hình. Bề ngoài thì hài hòa nhưng luôn có sóng ngầm. Ngáng chân, tỉnh kế lẫn nhau, khiêu khích, nói bóng nói gió, đấu đến mức không gỡ ra nổi. Cho dù là bên Khương Hồng Cơ thì nội bộ cũng không được tính là người một nhà, vẫn có những người không vừa ý nhau. Ví dụ như cái tên Phong Chân kia, hành vi phóng túng không kiềm chế được, quan hệ của anh ta với Phong Cẩn, Từ Kha cũng chẳng ra sao. Tuy vậy nhưng bọn họ không đem mâu thuẫn cá nhân vào việc công. Thứ nhất, bọn họ có não, tự biết công tư phân minh, giữa hai bên cũng có sự cản trở và giám sát lẫn nhau. Thứ hai, Khương Đồng Cơ không cho phép bọn họ làm như vậy. Chuyện riêng của bọn họ thế nào cô không can dự, nhưng dám phá việc công à, coi cô là người chết chắc? Cô sẽ đặt thuộc hạ vào đúng chức vụ phù hợp để họ có thể tỏa sáng, mặc sức phát huy tài năng, không để mai một bất cứ nhân tài nào. Ý của Khương Bổng Cơ trước sau như một, có bao nhiêu năng lực thì làm bấy nhiều việc, mấy ông làm như mèo mửa thì vĩnh biệt, không tiễn. Đối với vị trí của Trình Viễn, Khương Hồng Cơ còn chưa có dự tính chính xác cho nên tạm thời cho cậu ta luyện tập một chút, “thực tập” một thời gian rồi tính. Đến khi Trình Viễn về đến nhà, Trình Thừa mới biết con trai mình lén lút làm gì. Con à, sao con lại tự bán mình như thế? Trình Thừa cau mày: “Con có biết vì sao cha luôn ngăn cản con ra làm quan không?” Ông không thích đấu đá chốn quan trường nhưng cũng không cấm cản con trai mình, sở dĩ không tán thành Trình Viễn ra làm quan chỉ vì Trình Thừa biết con trai năng lực không đủ. Một người không đủ năng lực thì cho dù là xuất thân tốt, muốn thành công cũng không dễ dàng. Trình Viễn chột dạ, cúi đầu nắm chặt tay áo mình, ấp úng không nói. Trình Thừa lắc đầu: “Thôi, bát nước hắt đi khó lấy lại, nếu Liễu Lan Đình... Chủ công tiếp nhận con thì đừng để Trình gia mất mặt” Trình Viễn củi đầu nói: “Xin phụ thân chỉ dạy” “Làm nhiều hơn, nói ít đi, không khoe tài, chăm chỉ hỏi han, khiêm tốn học hỏi. Đừng thấy người bên cạnh chủ công còn nhỏ mà coi thường, bọn họ chỉ hơn con vài tuổi song đều là người tài giỏi... Xuất thân thấp kém cũng có cái lợi của nó, ít nhất sẽ chững chạc sớm hơn so với người cùng lứa.” Trình Thừa nhớ đến Từ Kha, nhiều năm trước cậu đã là cánh tay đắc lực của Khương Đồng Cơ rồi: “Con hiểu không?” Trình Viễn ngoan ngoãn gật đầu. Trình Thừa hài lòng. Tính tình con trai út rất tốt, không giống đứa con trưởng bướng bỉnh ngạo mạn, không coi ai ra gì. Lúc này nó đang làm quan, hi vọng sẽ không gây chuyện. >