Sau khi biết con chim sắp bỏ vào nồi... à không, Trình Thừa mang cả nhà bỏ chạy tới huyện Tương Dương, Khương Hồng Cơ còn tưởng đang nằm mơ. Cô nghệt mặt ra nhìn chằm chằm tên lính báo tin, rồi lại nhìn xuống bức thư trong tay, Từ Kha sai người gửi cho cô thêm một bức thư mật cấp báo. “Ngươi nói ai tới?” Tên lính truyền tin lặp lại một lần nữa, tuy Khương Đồng Cơ không làm quá lố nhưng nhìn khóe môi đang nhếch lên muốn đụng tới mang tai kia cũng có thể đoán được một hai. Vị Trình Thừa này... không phải người bình thường... Dương Tự nhìn vẻ mặt Khương bồng Cơ cũng đoán được phần nào. “Chúc mừng chủ công” Không ngờ lại có người tự tới đầu quân, đây là điểm tốt. Dương Tư phất tay áo chắp tay chúc mừng. Vệ Từ cúi mặt đứng bên cạnh nói: “Em là không đơn giản như thế, Trình Văn Phụ vốn là huyện lệnh huyện Tuy An quận Phù Phong Hạo Châu, nếu không gặp vấn đề gì khó e rằng sẽ không dễ dàng bỏ tất cả mang gia đình tới chỗ chủ công” Nghe thấy xưng hô của Vệ Từ với Trình Thừa, Dương Tư hơi nhíu mày. “Cậu quen Trình Thừa à?” Chứ sao lại gọi thẳng tên Trình Văn Phụ ra thế. Chỉ có cấp trên xưng hô với cấp dưới, trưởng bối với vãn bối hoặc bạn bè bình đẳng mới xưng tên tự, Vệ Từ có quan hệ gì với Trình Thừa sao? Trả lời: Bạn vong niên. “Biết thì có biết, mấy năm nay thỉnh thoảng cũng có thư từ, Trình Văn Phụ không phải là người nông nổi, ông ấy phải mang cả nhà rời khỏi quê hương chắc chắn là đã gặp chuyện gì đó” Vệ Từ kiếp này đúng là có quen biết Trình Thừa, đời trước cũng có chút giao tình, quan hệ của hai người cũng rất tốt, anh cũng biết Trình Thừa quan trọng tới mức nào: “Từ cho rằng chủ công nên hỏi rõ rồi tính tiếp, Trình Văn Phụ ngày thường rất kiệm lời, không thích cùng người khác giao tiếp... Nếu chủ công không làm rõ mất công lại đụng chạm kiêng kỵ, vô tình đắc tội người ta.” Nhân tài đều có tính tình kỳ dị, Khương Đồng Cơ không cần theo ý bọn họ nhưng cũng không thể vô tư đụng chạm chỗ nhạy cảm của người ta. Tất nhiên cô hiểu được chuyện này. Nếu không với cái miệng suốt ngày chọc ngoáy người khác của cô có lẽ tổ tăng ca ngày nay chỉ là một giấc mơ. Không ngờ Vệ Từ lại quen Trình Thừa, cô bèn nói: “Tuy ta có chút quan hệ với Trình bá phụ, nhưng thời gian tiếp xúc ngắn nên vẫn chưa hiểu ông ấy lắm, Tử Hiếu nếu biết có thể nói cho ta để ta chuẩn bị tâm lý trước được. Chuyện này lát vào phòng nói” Vệ Từ bình thản gật đầu, đúng là nên đối đãi nghiêm túc với Trình Thừa, tránh thất thoát nhân tài. Nếu là bình thường Dương Tư sẽ không cảm thấy cuộc trò chuyện này có gì đặc biệt. Còn bây giờ ư, sau khi biết chủ công nhà mình không phải là nam, gã luôn cảm thấy chủ công và Tử Hiếu nói chuyện có chút... gì đó khiến gã phải suy nghĩ lan man. Có lẽ là bị dọa ngu người nên giờ khi nhìn thấy chủ công, gã luôn cảm thấy cô muốn dùng quy tắc ngầm với Vệ Từ. Gã quăng ánh mắt “cậu tự giải quyết đi” cho Vệ Từ khiến anh không hiểu ra sao. Dương Tư thì vẫn nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt “Tui không nghe thấy gì hết”. Gần đây rảnh rỗi không có chuyện gì, màn hình livestream chủ yếu đều chiếu Khương Hồng Cơ tăng ca với mấy thuộc hạ, nội dung cũng không có gì thú vị. Đám khán giả không để ý điều này, bọn họ giỏi nhất tìm vui trong cơn chán, cao thủ trong việc vạch lá tìm sâu cũng như chộp lấy khoảnh khắc đắt giá. Ví dụ như lúc này. [Vương Kiệt Hy Mặt Mày Sáng Sủa]: Nếu ở thời đại Streamer có cụ gỗ hay mấy mạng xã hội như phây búc thì không chừng Dương Tư sẽ phải đăng đàn cầu cứu, status tui cũng nghĩ sẵn rồi: “Năm trăm anh em gần xa ơi, cấp trên muốn dùng quy tắc ngầm với đồng nghiệp, tui phải làm sao đây?” [Trương Tân Kiệt Trong Sáng Hiền Lành]: Còn phải hỏi, hóng chứ sao! [Trương Giai Nhạc Nữ Thần May Mắn]: Còn phải hỏi, cổ vũ chứ sao! Khương Hồng Cơ bĩu môi, quy tắc ngầm cái gì, cô có gian manh thế đâu? [Streamer V]: Chắc mấy người quên rồi hả, Tử Hiếu là “tự hiến dâng”. Cô vừa gửi xong câu này, hàng loạt bình luận like và “Streamer mặt dày” tràn ngập màn hình. Đám khán giả làm loạn khiến Khương Đồng Cơ cũng quên mất tiêu chính sự, cô nhớ lại cảnh gặp Trình Thừa nhiều năm trước, bắt đầu cẩn thận tính toán tình hình. Vệ Từ thầm hỏi: “Chủ công muốn dùng Trình Văn Phụ à?” Khương Bồng Cơ nói: “Chủ công nhà huynh không thích nuôi người nhàn rỗi, trừ phi là người nhà” Vệ Từ: “.” “Ta vừa đọc kỹ thư của Từ Kha và cũng hiểu được khái quát tình hình rồi. Thế lực Hoàng Tung ở Hạo Châu ngày càng lớn, anh ta muốn lấy huyện Tuy An của Trình Thừa làm bàn đạp từ đó chiếm lấy cả quận Phú Phong. Chuyện này chẳng có gì lạ, ai bảo chủ Năm của Trình Thừa làm việc dưới trướng Hoàng Tung, phân tốt không bón ruộng người ngoài, huyện Tuy An đưa người khác không bằng đưa cho Hoàng Tung. Nhưng Trình Thừa không yên phận lại Hạo Châu mà lại mang cả nhà bỏ chạy, có lẽ vì không muốn làm việc cho Hoàng Tung, hoặc có thể nói ông ấy không thích mấy chuyện đấu đá quan trường” Hiện nay Hoàng Tung cũng rất thiếu người, nếu Trình Thừa đầu quân cho Hoàng Tung thì một là dốc hết sức phò tá, vậy khó tránh bị cuốn vào việc tranh đấu, đây là thứ Trình Thừa ghét nhất, hai là ông sẽ tạm nhân nhượng, sau mới nghĩ cách từ quan. Thế nhưng với tính cách của Hoàng Tung sao có thể dễ dàng thả Trình Thừa. Hiển nhiên chuyện này là không thể. Dù đồng ý cho Trình Thừa từ quan, anh ta cũng sẽ nghĩ cách hạn chế tự do của cả nhà Trình Thừa để phòng họ làm việc cho người khác. Với hiểu biết của Khương Đồng Cơ về Hoàng Tung thì chuyện này có khả năng rất lớn, đặc biệt là sau khi chuyện Dương Tự xảy ra! Vệ Tử nói: “Vậy... ý chủ công là...” Nghe Khương Bổng Cơ nói xong, Vệ Từ biết cô không muốn miễn cưỡng Trình Thừa, nhưng nếu không “miễn cưỡng” chẳng lẽ để phí hoài nhân tài? Khương Bồng Cơ bĩu môi cười nhạo cái số con rệp của Hoàng Tung. Lỡ mất một người như Dương Tư thì cũng thôi đi, nay ngay cả Trình Thừa đáng giá hơn cả núi vàng núi bạc cũng bỏ qua mất. Cô nói: “Trình Thừa thích làm gì thì để cho ông ấy làm đi, dù sao ông ấy cũng sẽ không làm việc xấu” Vệ Từ lấy làm lạ, giọng điệu cô không giống như vãn bối nói về trưởng bối mà lại giống như coi Trình Thừa như vãn bối mà cưng chiều vậy. Nhưng nói đi nói lại, già mà tính tình như con nít, chẳng phải cũng cần được cưng chiều sao? Cho dù Trình Thừa chưa già tới mức độ ấy. Ánh mắt Khương Đồng Cơ lấp lánh như chứa cả trời sao: “Trong nhà Trình tiên sinh có mấy chục nghìn quyển sách, phần lớn đều là bản đơn quý hiếm. Năm đó ta không hiểu chuyện dùng giấy trúc làm phú nhuận bút, cầu ông ấy sao chép một bản lại cho ta, Trình tiên sinh không tính toán, hơn nữa còn nói được làm được, nay nghĩ lại thật xấu hổ. Ta nghĩ tiên sinh là văn nhân vô cùng thanh cao, ông ấy từng nói phải trăm phương ngàn kế mới lấy được những sách hiểm này, chỉ vì để giúp hậu nhận thấy được sự huy hoàng của những người đi trước, không vì lòng riêng, không vì tư lợi, nếu đã như vậy sao ta lại không tác thành nguyện vọng của tiên sinh chứ?” Vệ Từ không nói gì nữa. Qua cuộc nói chuyện này, anh biết Khương Đồng Cơ sẽ không bỏ qua cho Trình Thừa, cô ấy sẽ để Trình Thừa phấn đấu cả đời, vì cô máu chảy đầu rơi. Kiếp trước cũng như thế. Còn mấy ngày nữa đại quần sẽ xuất phát Cần Vương, nhưng chuyện Trình Thừa không thể chậm trễ. Nếu người ta cảm thấy Khương Đồng Cơ không coi trọng lại gói ghém chạy nữa thì sao? Thế là ngày hôm đó Khương Đồng Cơ cưỡi Tiểu Bạch chạy về huyện Tương Dương suốt đêm. Đi đường vô cùng phong trần mệt mỏi, ngay cả Tiểu Bạch là ngựa tốt ngày chạy nghìn dặm cũng bị mệt mỏi quá sức. Cô dặn dò người chăm sóc ngựa: “Chuẩn bị cho Tiểu Bạch thức ăn tốt nhất, chăm sóc nó cho tốt.” Nói xong cô trở về phủ huyện lệnh, tắm rửa thay đồ sạch sẽ, chuẩn bị mọi thứ tươm tất. >