Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 660
Lão nhị ra ngoài đi giải quyết, âm thầm ra lệnh cho tâm phúc điều động binh lực bao vây phòng khách chính, còn phải né tránh tai mắt của hai nghìn quân lính mà Hồng Liên Giáo mang đến. Cuối cùng gã ta giả vờ như không có việc gì quay về phòng khách chính, tiếp tục uống rượu mua vui với mọi người.
Đám người uống rượu trong phòng khách chính đều không phát hiện ra vô số mũi tên đang ngắm vào căn phòng này, xung quanh tràn ngập sát khí.
Lão nhị còn đang khuyến khích bọn chúng tiếp tục uống rượu, tên thư sinh đã say đến mức đổ gục trên bàn, quần áo xộc xệch.
Đúng lúc này, có vài cái bóng đen đi đến một căn nhà hẻo lánh trong thành.
“Tiên sinh...”
Vệ Từ bước ra khỏi phòng, vẻ mặt thản nhiên: “Ta ở đây”
“Thuộc hạ đến muộn, tiên sinh đã phải sợ hãi rồi”
Những người đàn ông mặc đồ đen này chính là hộ vệ đi theo Vệ Từ vào thành ngày hôm đó.
Sau khi vào thành Vệ Từ liền để bọn họ tự hành động, ẩn núp trong huyện Thu Vũ, không cần quan tâm đến sự an toàn của anh, sau này tìm cơ hội gặp mặt sau.
“Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
Một người đáp: “Bọn chúng phát tán tin tức tiên sinh đã bị giết chết, lại đưa một vài đoạn xương bị chó săn cắn nát đến trước quân doanh của chúng ta. Chủ công phải người đứng ngoài khiêu chiến cả nửa ngày nhưng Hồng Liên Giáo cố thủ trong thành không chịu ra. Lúc xế trưa có hai nghìn quấn vào thành, được chiêu đãi tử tế”
Hai tay Về Từ lồng vào tay áo, nhìn mặt trăng lơ lửng giữa trời, hỏi: “Các ngươi biết hai nghìn tên đó hiện tại đang tạm đóng ở đâu không?”
Một người đáp: “Trong thành khống chế nghiêm ngặt, bọn thuộc hạ điều tra nhiều lần cuối cùng cũng biết được địa điểm cụ thể”
Vệ Từ cười, khóe môi khẽ cong lên: “Các ngươi làm rất tốt. Bây giờ nghe lệnh ta, đến đó và nói với bọn chúng rằng, Nhị đương gia của Hồng Liên Giáo âm mưu dụ bọn chúng vào trong thành để bao vây tiêu diệt, bảo bọn chúng mau chóng nghĩ cách cứu viện”
Mấy hộ vệ có chút buồn bực, nhưng vẫn gật đầu làm theo.
Vệ Từ nói tiếp: “Chỗ này khá vắng vẻ, ta trốn ở đây sẽ không có chuyện gì, các ngươi cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là được.”
Vệ Từ trốn ở chỗ của lão nhị cũng không an toàn, thế nên lão nhị đã chuyển anh đến nơi này.
Nơi này vắng vẻ yên tĩnh, ít người qua lại, quả thật đúng là một nơi rất tốt để ẩn thân.
Hộ vệ gật đầu vâng lệnh sau đó đồng loạt tản đi.
Canh ba, đêm đen gió lớn, là đêm để giết người.
Khương Bồng Cơ dẫn tất cả binh lính vũ trang gọn nhẹ tập kích bất ngờ doanh trại của Hồng Liên Giáo.
Doanh trại của Hồng Liên Giáo cực kỳ đơn sơ, đèn đuốc cũng rất ít, không chỉ lộn xộn ngổn ngang mà ngay đến quân lính đi tuần cũng chỉ lác đác vài người.
Thời tiết lúc này rất tệ, nhiệt độ ban đêm giảm sâu, đại đa số mọi người đều không chịu nổi cơn lạnh bèn lén lút tìm một nơi để trốn việc.
Nội bộ Hồng Liên Giáo vô kỷ luật, binh lính được phái đi tuần tra lại càng lười biếng, có thể trốn việc được là trốn ngay lập tức.
Ban sáng hơn phân nửa các vị thượng cấp đã đi rồi, bọn chúng lại càng tùy tiện.
Lúc Khương Đồng Cơ dẫn quan đến không ngờ ngay cả lính canh giữ quanh hàng rào cũng không có.
Dương Tự rét run cầm cập, lập bập nói: “Có khi nào có bẫy?”
Khương Hồng Cơ cười giễu, khinh miệt nói: “Nếu Hồng Liên Giáo có đầu óc như thế thì đã không đến mức bị Tử Hiếu và An Thổi quay cho như dế”
Dương Tư câm nín.
Gã cũng đâu có ngốc, thi thoảng vẫn bị cái tên lòng dạ đen tối Vệ Từ chơi cho một vố đó thôi?
Còn về phần cái tên An Thôi gián điệp ba mặt đó, Dương Tư không muốn bình luận.
Bộ não của Khương Đồng Cơ phát triển hơn người, có xác nhận trong doanh trại có người, không phải mai phục.
“Ra lệnh cho cung thủ chuẩn bị tên lửa”
Mọi người nín thở, hàng trăm cung thủ bắt đầu tẩm dầu vào đầu tên, châm lửa, sau đó cái tên giương cung.
Mệnh lệnh được ban ra, hàng trăm mũi tên được phóng lên trời, những đốm lửa kéo dài thành những vệt màu cam rồi rơi như mưa xuống doanh trại quân địch.
Binh lính trong doanh trại còn đang say giấc nồng, binh lính canh gác bên ngoài cũng đang ngáp ngắn ngáp dài, ôm lấy binh khí dựa vào lan can ngủ gà ngủ gật.
Đến khi đợt tên lửa thứ hai rơi xuống, doanh trại đã cháy rồi mới có người phát hiện ra sự khác thường, hoảng hốt la lớn: “Địch tấn công... có địch tấn công...”
Nhưng vì quá buồn ngủ nên dù có hét lớn như thế cũng chỉ có vài người tỉnh lại.
Bọn chúng hốt hoảng luống cuống, đến lúc có người thổi kèn báo hiệu có địch tập kích, ngọn lửa đã bốc cao rừng rực, lan hết từ căn lều này đến căn lều khác.
“Địch tấn công...”
“Mau dậy đi...”
Những tiếng hét hỗn loạn xen lẫn tiếng bước chân thình thịch... đủ mọi âm thanh khác nhau đan thành một khúc nhạc đoạt hồn.
Cùng với tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, tiếng ngựa hí vang lên, cổng doanh trại bị người ta phá đổ một cách đầy bạo lực.
Quân lính canh gác hai bên đang định lao lên ngăn cản, nhưng bọn chúng chỉ nhìn thấy ánh sáng bạc lóe lên, máu vẩy tung thành những đóa hoa máu.
Không ai ngờ được quân đội của Liễu Hi hò hét cả một buổi sáng thế nhưng lại đánh úp doanh trại của Hồng Liên Giáo vào lúc nửa đêm thể này.
Điển Dần không nhanh bằng phương Bồng Cơ, con ngựa anh ta cưỡi sải vó đều đặn, tốc độ cực kỳ ổn định, theo sát Khương Đồng Cơ xông vào doanh trại. Điển Dần ngồi trên lưng ngựa thấy người là giết, đôi rìu trong tay anh ta dồn địch vào chỗ chết. Anh ta bẩm sinh đã khỏe hơn người, một nhát bổ xuống là người biến thành hai nửa, ruột rà rơi vãi đầy trên mặt đất.
Tiếng hô giết như một tảng đá lớn quăng xuống hồ nước yên ả, dậy lên tầng tầng gợn sóng.
Thế lửa càng lúc càng lớn, gần như cả doanh trại đều chìm trong ngọn lửa hừng hực màu cam.
“Giết!!!”
Vì hiện tại đang là nửa đêm nên đa số binh lính của Hồng Liên Giáo đều đang ngủ say, bọn chúng bị những tiếng động ồn ào và ánh lửa rực trời bên ngoài đánh thức, tất cả đều lao ra khỏi lều theo bản năng sống còn, hai tay trống không, bên ngoài còn có quân địch đang rình rập...
Cho dù bọn chúng có ba mươi nghìn người nhưng đối mặt với binh lính của Khương Hồng Cơ vẫn bị đánh cho tan tác, chỉ biết cắm đầu tháo chạy không hề phản kháng.
Trong thành...
Hộ vệ làm theo yêu cầu của Vệ Từ hóa trang thành người của Hồng Liên Giáo, “vội vội vàng vàng” chạy đến báo tin.
Lúc đầu bọn chúng còn không tin, nhưng có người nhìn thấy ánh lửa rừng rực ngoài thành, loáng thoáng nghe được những tiếng hô giết cùng tiếng kêu khóc, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Đạt được mục đích rồi, hộ vệ liền nhân lúc hỗn loạn bỏ chạy, ngồi xem vở kịch đặc sắc sắp diễn ra.
Đúng lúc này, trong phòng khách cũng có người mơ màng đứng dậy đi giải quyết nhu cầu, vừa mới đẩy cửa ra liền thấy trong bóng đêm đen đặc có điều gì đó khác thường.
Ánh lửa rừng rực soi sáng cả một vùng trời, trông như một vùng ráng đỏ.
“Đó là cái gì thế?”
Hắn ta mơ mơ màng màng vừa mới bước ra một bước liền giật mình lập tức nhớ ra.
Phía đó chẳng phải là nơi quần mình cắm trại sao?
Cơn say bay biển, sống lưng hắn ta lạnh toát.
Nhưng vẫn chưa hết, nhờ ánh nến bên ngoài hắn ta loáng thoáng nhìn thấy những bóng người khác thường ở đằng xa.
Cảm giác hoảng sợ vợt thẳng lên não khiến hắn ta vã mồ hôi lạnh, run cầm cập.
Hắn rụt cái chân vừa mới bước ra lại, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.
Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào? Làm thế nào?
Hắn ta hoảng đến mức hồn vía lên mây, vội vàng chạy về định đánh thức tất cả mọi người. Tiếng hét còn chưa ra khỏi cổ họng, hắn ta liền phát hiện ra một đôi mắt hung hãn nham hiểm nhìn chằm chằm vào mình tựa như sứ giả cầu hồn.
Lão nhị khinh thường hừ một tiếng, đứng dậy sải bước ra ngoài.
Gã vừa bước ra khỏi ngưỡng cửa, cánh cửa lớn lập tức bị đóng sập.
“Giết...”
Giọng nói của lão nhị mơ hồ vọng lại.
Một lúc sau, vô số mũi tên xuyên qua cửa sổ lao thẳng vào trong phòng, đầu mũi tên còn châm lửa.
Mũi tên cắm vào những vũng rượu, lửa lập tức bén lên.
“Cứu! Cứu với!”
Lửa bén nhanh, những âm thanh kêu gào thảm thiết trong căn phòng từ từ yếu dần, lão nhị cười lạnh, chắp tay sau lưng, sải bước rời khỏi nơi này.
Nhưng gã chưa đi được bao xa, bên ngoài đã vang lên những tiếng bước chân dồn dập, cùng với đó là tiếng kêu đánh giết càng lúc càng gần.
Gương mặt gã trắng bệch, vô số binh lính lao lên xô đổ cánh cửa sơn son nặng nề, không ngờ lại là hai nghìn quân lính mà Hồng Liên Giáo mang đến!
Gã muốn chạy trốn nhưng đã không kịp nữa, vài thanh đao vung lên chém xuống lưng gã. Chỉ vài giây sau, gã đã tắt thở. >
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
15 chương
59 chương
39 chương