Nội gián? Tuy mọi người đều biết có nội gián, nhưng kế hoạch tác chiến này quá ỷ lại vào diễn xuất của gián điệp, thành công hay không đều quyết định bởi diễn xuất của gián điệp có tốt không, có giành được tín nhiệm của quần địch hay không. Nếu gián điệp diễn xuất thần, lừa được hết đám Hồng Liên Giáo ấy thì đương nhiên là thành công. Nhưng nếu gián điệp diễn quá gượng gạo, bị người ta phát hiện hoặc không đạt được tiêu chuẩn như dự định thì sao? Họ giả vờ tấn công huyện Phong Hổ, nhưng thực chất là nhằm vào huyện Kim Môn, nếu Hồng Liên Giáo không mắc mưu mà phân tán quân đội ở Kim Môn thì cạp đất mà ăn quá. Giờ bảo họ phải đặt mọi hy vọng lên một tên gián điệp không biết nông sâu thế nào, cũng không có đường lui nào ổn thỏa cả, đám Từ Kha lo lắm. Trong số họ chỉ có Vệ Từ là hoàn toàn tin tưởng, anh hiểu Khương Đồng Cơ một thì phải hiểu An Thôi mười. Với phương Bổng Cơ thì Vệ Từ cùng lắm chỉ dựa theo lời nói và hành động để phỏng đoán suy nghĩ và kế hoạch tiếp theo của cô mà thôi, nhưng cô là người khó đoán, đoán được một hai phần mười là nhiều rồi. Còn An Thôi... Vệ Từ và hắn là quần thần nhiều năm, đã hiểu rất rõ người này rồi. Nếu lập một bảng xếp hạng về khả năng diễn xuất của các chư hầu thì chắc chắn An Thổi sẽ chiếm top ba. Điều kiện Khương Bồng Cơ đưa ra rất lôi cuốn, An Thối dù biết sẽ bị lừa đi nữa thì vẫn cắn chặt lấy con mồi này, chưa kể là hắn còn chưa phát hiện ra. Chỉ cần giúp Khương Đồng Cơ chiếm quận Thừa Đức, cô sẽ giao cho hắn một phần tù binh và tiền tài. Hoàng thất Đông Khánh vừa ra chiếu lệnh Cần Vương, An Thôi muốn mượn cơ hội này để phát triển, việc Khương Đồng Cơ đồng ý cho hắn người và tiền là một chuyện cực kỳ quan trọng. Khương Bồng Cơ muốn lấy quận Thừa Đức để mở rộng quân đội và đất đai, sau đó sẽ quay lại xử lý đám sĩ tộc ở quận Thượng Dương, ổn định nền móng của mình. An Thôi cũng muốn dùng một phần nhân lực và tiền tài ấy làm vốn để tiến thân vào hàng ngũ “Cần Vương”, nhân cơ hội này phát triển thể lực của mình. Hai người đã nhất trí về mặt lợi ích đầu ra đó, thậm chí An Thôi còn khát vọng chiến thắng hơn cả Khương Đồng Cơ nữa. Thù lao hấp dẫn như vậy, không cần ai đốc thúc, An Thôi cũng sẽ nhiệt tình, dùng hết vốn liếng để hoàn thành. Vệ Từ đang nghĩ xem phải nói gì để mọi người yên tâm thì phương Bồng Cơ đã cất lời: “Mọi người lo cũng có lý, ta đã cân nhắc kỹ và muốn nói chuyện này với mọi người” Vệ Từ thầm giật mình, anh muốn lên tiếng nhưng vẫn chậm một nhịp. Khương Bổng Cơ nói tiếp: “Trận chiến lần này, ta định thống lĩnh hội tiên phong Một câu nói chỉ vỏn vẹn vài chữ nhưng như sấm sét giữa trời quang. Bất kể là đội mưu sĩ do Từ Kha dẫn đầu hay nhóm võ tướng do Mạnh Hồn dẫn đầu, ai cũng kiên quyết phản đối. Họ biết Khương Đồng Cơ rất anh dũng, nhưng chủ công phải trấn thủ ở hậu phương, đóng vai trò là Định Hải Thần Châm của thế trận. Để cố chạy lên tiền tuyến, lỡ bị bại lộ thân phận, bị quân địch bao vây tấn công thì họ biết làm sao? Một người dù có mạnh đến mấy thì khi đối mặt với vòng vây của hàng vạn quân lính cũng chỉ có thể chờ bị băm thành thịt vụn thối. Dương Tự ngạc nhiên lắm. Gã chưa từng thấy Khương Đồng Cơ giết chóc nên còn tưởng cô đang mạnh miệng, thích ra vẻ anh hùng. “Liễu Huyện lệnh à, ngài phải lấy đại cục làm trọng. Ngài là chủ công của tất cả mọi người, sao lại không màng nguy hiểm, tự mình xông pha chiến trận được chứ?” Xông pha chiến trận đã đành, đây còn muốn thống lĩnh hội tiên phong. Tưởng đội tiên phong chỉ đi ngắm cảnh chắc? Nhiệm vụ của đội tiên phong là dò đường, trinh sát tình hình quân địch, xem xét địa hình, tấn công thăm dò, phá vỡ thế trận của địch, tăng cường sĩ khí phe ta. Do nhiệm vụ quá nặng nề nên thường đội tiên phong đều là những binh sĩ tinh nhuệ nhất. Nói cách khác, đội tiên phong là đội quân giao thủ với quân địch đầu tiên. Và cũng là những người đầu tiên nội mạng. Gia nhập đội tiên phong đồng nghĩa với việc lúc nào cũng có thể đi chầu ông bà ông vải. Lời can ngăn của mọi người cứ vào tai trái rồi ra tai phải, mặc cho họ nói vã bọt mép, cô vẫn coi như không. Thấy cảnh quen thuộc này, đám người xem vui vẻ lắm. [Mai Em Thi Đại Học]: Ha ha ha, các bác có thấy cảnh này quen quen không? Lúc trước tấn công huyện Thành An ấy, Streamer nhà mình cũng xung phong ra tiền tuyến, cuối cùng bị đám thuộc hạ “công túa” bé bỏng dùng đủ mọi cách can ngăn. Giờ nhận số đám “công của” ấy tăng lên nhiều rồi, người đứng ra khuyên can Streamer cũng nhiều hơn, các bác dám cá không, cá xem Streamer thắng hay đội “công túa” thắng? [Đội Thiên Sứ Cố Lên]: khinh bỉ Chúng mày cũng gọi mấy anh bộ giai ấy là đội “công túa” còn gì, như bình thường là Streamer cùng đội ấy như cung trứng, vậy chắc chắn là ở lại thôi. Mà đao kiếm không có mắt, lỡ có chuyện gì thì ăn cám à, Streamer nhà mình lại còn là thủ lĩnh, đúng là không hợp chơi liều thế đầu, [Update Mười ]: Mấy thím ai cũng cười như được mùa, có mỗi em đây thương Streamer hả? Em thấy thực ra bả đếch hợp làm chủ công đầu, bả sinh ra là để làm tướng quân đó. Ở vị trí ấy, bả có thể tung hoành nơi sa trường, chém giết cho thỏa đam mê, khéo léo lấy đầu tướng địch trong biển người, khiến kẻ địch phải khiếp sợ... Nhưng Khương Đồng Cơ lại là chủ công của mọi người, là trung tâm của họ, giờ thành gấu trúc cần được bảo vệ. [Hoàn Hảo]: Thím không một mình đâu, mỗi lần thấy đám “công túa” cản Streamer là tôi lại khó chịu, thêm vài lần nữa là tôi từ fan chuyển thành anti luôn đấy. Streamer là hổ, là sư tử, chứ đếch phải gấu trúc bị nhốt trong vườn bách thú, được người ta hầu hạ cẩn thận từng li từng tí đâu. Mọi người bàn tán sôi nổi trong phòng livestream, Khương Đồng Cơ không bỏ sót một bình luận nào. Đám người xem cá muối còn so sánh cổ với gấu trúc được bảo vệ, so sánh đội mưu sĩ và võ tướng như đám “công túa” mong manh, cô thấy hình tượng ấy cũng hợp ra phết. Vì vậy... “Khỏi nhiều lời vô ích, ý ta đã quyết rồi.” Khương Hồng Cơ kiên trì giữ nguyên ý kiến. Cả ngày ngồi giữa bốn bức tường, lu bù với động việc chính trị, cô đã quên mất niềm vui sướng khi cưỡi ngựa giết địch là thế nào rồi: “Ta sẽ thống lĩnh hội tiên phong, trận này phải chiếm huyện Kim Môn bằng tốc độ nhanh nhất và số lượng thương vong nhỏ nhất. Trừ ta ra thì còn võ tướng nào ngồi đây làm được điều đó? Cứ vậy đi.” Đám võ tướng Mạnh Hồn đã từng đấu với phương Bồng Cơ, bất kể là đấu tay đôi hay dẫn binh tác chiến thì họ đều còn kém xa Khương Đồng Cơ. Sau khi tan họp, Vệ Từ bị Dương Tư kéo qua một bên hỏi nhỏ: “Chủ công của các cậu... trông yếu nhớt thế kia, ra trận nổi không đấy?” Vệ Từ đang đắm chìm trong suy tư, bị Dương Tự quấy rầy thì ngẩng đầu, chế nhạo: “Chủ công võ nghệ phi phàm, anh dũng vô địch, sao không đánh trận được kia chứ? Không nói đâu xa, nếu huynh đầu với chủ công, chủ công chỉ cần dùng một ngón tay cũng đủ để đánh bại huynh rồi.” Dương Tư nghe vậy mà suýt tức nổ cả phổi. Vệ Từ uống nhầm thuốc đấy à? Vừa mở miệng ra là hết cả hứng nói chuyện. “Thật sự lợi hại thế cơ à?” Dương Tư lấy làm nghi ngờ lắm. Khương Bồng Cơ không lùn, nhưng không có cơ bắp cuồn cuộn mà trông hơi gầy gò, không giống người giỏi võ cho lắm. Vệ Từ nói khích: “Không tin thì cứ thử xem? Mà nói chứ, sao tự nhiên huynh lại hiến kế vậy?” Dương Tư chỉ là nhân viên làm theo giờ, ở lại là vì đồ ăn ngon, giờ lại chủ động hiến kế. Dương Tư liếc xéo, tức giận đáp: “Cậu nghĩ ta muốn đấy à? Không nghĩ xem chủ công nhà cậu là người thế nào à, đã lỡ trèo lên lưng hổ rồi ta còn có thể trèo xuống sao? Nếu Liễu Hi chỉ là một huyện lệnh quen thì ta sợ đếch gì, giờ thì cậu ta sắp thành châu mục đến nơi rồi, ta có thoát đằng trời” Nói thẳng ra là chính Dương Tư cũng thấy sợ. >