Tin quận Thượng Dương đổi chủ chẳng mấy đã lan truyền khắp nơi, còn chưa qua cơn rét đậm của mùa đông năm nay, Hoàng Tung ở huyện Địch Dương quận Mậu Đức Hạo Châu đã hay tin rồi. Hoàng Tung vừa nhận tin đã vội vàng đi tìm mấy thủ hạ đắc lực trao đổi. Nhờ Phong Giác, Trình Tĩnh và các vị mưu sĩ mới tới, bề ngoài thì Hoàng Tùng vẫn là huyện lệnh huyện Địch Dương, nhưng thực ra thế lực của anh ta đã bao trùm cả quận Mậu Đức rồi, lại được vài vị mưu sĩ khác có tài ăn nói giúp đỡ, những sĩ tộc bản địa khó nhằn nhất cũng dần bị thu phục. Bằng chiến lược ổn định này, Hoàng Tung nhìn thì chật vật nhưng thực ra đã có vốn có liếng rồi. Chắc là do tuổi sàn sàn và từng là bạn bè với nhau nên Hoàng Tung khá chú ý đến tình hình bên Khương Đồng Cơ. Vì vậy vừa hay tin, anh ta đã vội vàng đi họp bàn với các mưu sĩ. Phong Giác không bất ngờ với tin tức này. Dù sao Nhị ca cũng ở phe Khương Bồng Cơ cơ mà, đó chính là “nhân hòa”. Không chỉ vậy, Khương Bồng Cơ còn chiếm ưu thế về địa lý, quận Phụng Ấp và quận Thượng Dương đều thuộc Hoàn Châu, đây là “địa lợi”. Thêm nữa, binh lực của Phong thị mỏng manh, yếu đuối, nắm Thượng Dương trong tay không phải ưu thế, mà trở thành gánh nặng, đây là “thiên thời” “Thiên thời”, “địa lợi”, “nhân hòa”, Khương Hồng Cơ đều có đủ cả, quận Thượng Dương rơi vào tay cô là chuyện sớm muộn mà thôi. Nếu địa bàn của Hoàng Tung ở phương Bắc, gần quận Thượng Dương một chút thì Phong Giác cũng có thể thuyết phục nhà họ Phong. Nhưng giờ thì mọi chuyện cũng đã rồi. Đôi mày đang cau chặt của cậu dần giãn ra, Phong Giác đã làm lễ đội mũ, trên gương mặt cậu đã bớt đi sự non trẻ, thay vào đó là vẻ trầm ổn và bình tĩnh. Cậu chậm rãi an ủi: “Chủ công đừng nóng vội, tình hình Thượng Dương thế nào Giác cũng biết. Lúc này mà Liễu Hi nhúng tay vào, làm không ra đầu vào đầu thì mất cả chì lẫn chài ngay. Phong thị rút lui, các sĩ tộc khác không còn áp lực gì nữa, lúc ấy Liễu Hi sẽ bận đến mức sứt đầu mẻ trán cho xem.” Huyện Địch Dương bé tẹo thế này mà các thế lực đã dây mơ rễ má phức tạp thế rồi, chứ đừng nói đến sĩ tộc cả quận Thượng Dương. Tuy quy mô nhỏ nhưng mấy đời, thậm chí mười mấy đời đều làm ăn kinh doanh ở Thượng Dương, quan hệ chắc chắn rất rộng. So với huyện Địch Dương thì chiếm đóng Thượng Dương khó gấp mười mấy lần. Trình Tĩnh nhíu mày, anh không đồng ý với ý kiến vừa rồi: “Liễu Hi thế nào thì Tĩnh không rõ, nhưng mưu sĩ của cậu ta là Vệ Từ, Dương Tư, Phong Chân và Phong Cẩn... ai cũng là người tài ba. Căn cơ của Liễu Hi đang dần vững chắc hơn, ải Thượng Dương này chưa chắc đã gây khó khăn cho cậu ta” Khi Khương Bồng Cơ học ở thư viện Lang Nha, Trình Tĩnh đã vào triều làm quan rồi. Ba năm cũng chỉ có vài ngày tới thư viện, còn là để chúc mừng sinh nhật Uyên Kính tiên sinh. Vậy nên quan hệ giữa hai người chỉ dừng ở mức xã giao, chỉ biết là có người như thế chứ không hiểu rõ về đối phương. Trình Tĩnh không biết phương Bồng Cơ thế nào, nhưng anh biết Về Từ - sư đệ đồng môn của anh, cũng biết mấy người bạn của Vệ Từ, tuy không có tiếng tăm gì nhưng ai nấy đều tài hoa hơn người, chỉ cần một trong số ấy thôi cũng khiến người làm chủ công vui như mở cờ trong bụng, chứ đừng nói cả đám tụ lại. Quận Thượng Dương có lẽ là một cục xương khó nhằn với kẻ khác, nhưng với Liễu Hi - kẻ sở hữu thế lực hùng hậu mà nói thì chỉ là chướng ngại vật nho nhỏ trên đường, chỉ cần nhấc chân một cái là vượt qua ngay... Vậy nên cái suy nghĩ Thượng Dương sẽ cản bước được Liễu Hi quá sức hão huyền. Phong Giác thầm than, cậu với Trình Tĩnh không ăn ý với nhau chút nào hết! Cậu nói lấp lửng thế còn không phải để tạo một điểm tựa mơ hồ, an ủi Hoàng Tung đang sốt ruột, đồng thời khích lệ anh ta sao? Trình Tĩnh lại thẳng thắn thành thật nói tuột ra luôn. Nói vậy khác nào để cao người khác tiện thể tiêu diệt uy phong của bản thân? Phong Giác nghĩ vậy rồi bất chợt lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu Hoàng Tung. Cậu nói với Trình Tĩnh: “Giác nhớ, hình như Hữu Mặc có cháu trai nhậm chức ở Hạo Châu phải không?” Cháu trai của Trình Tĩnh là Trình Thừa, tên tự là Văn Phụ. Hoàng Tung nghe vậy thì ngạc nhiên quay ngoắt sang hỏi Trình Tĩnh: “Cháu của Hữu Mặc à?” Sao anh ta không hay biết gì chuyện này vậy? Trình Tỉnh ung dung đáp: “Bẩm chủ công, đúng là Tĩnh có một người cháu nhậm chức ở Hạo Châu ạ” Trình Thừa là huyện lệnh huyện Tuy An quận Phù Phong Hạo Châu, người này do không thích lục đục chốn quan trường nên không có lòng trèo cao, chỉ nhờ gia tộc mà kiếm được chức huyện lệnh huyện Tuy An, mười năm như một ngày, cứ ở vị trí này mãi. Trình Tĩnh hơi ngơ người, anh còn chưa hiểu vì sao Phong Giác lại nhắc đến Trình Thừa. Nhưng vừa tự hỏi xong anh đã hiểu dụng ý của Phong Giác ngay, cảm thấy không vui cho lắm. Trình Tĩnh không chờ Phong Giác nói tiếp đã chen vào: “Nếu Hoài Giới muốn kéo Văn Phụ đến đây thì hơi khó đấy, Lúc trước Tinh cũng đã viết thư cho Văn Phụ rồi, nhưng ý chí của Văn Phụ kiên định lắm, nói thế nào cũng không thay đổi. Huống hồ, chí hướng của Văn Phụ không ở mặt này, có kéo đến cũng không có ý nghĩa gì? Trình Thừa hơn Trình Tĩnh cả bó tuổi, nhưng vai vế thì vẫn là cháu trai thối, kẻ làm chủ cũng phải bày tỏ thái độ bảo vệ cháu chứ. Trình Thừa đã không muốn về phe Hoàng Tung rồi, chẳng lẽ Trình Tĩnh có thể ép uổng cháu mình sao? Quả thật nếu Trình Thừa đồng ý trợ giúp Hoàng Tung thì cái chức huyện lệnh huyện Tuy An quận Phú Phong Hạo Châu của ông có thể trợ giúp cực lớn cho Hoàng Tung, thậm chí sẽ trở thành bàn đạp để anh ta vươn tay với quận Phù Phong. Nhưng Trình Thừa không muốn, Trình Tĩnh sẽ không ép ông. Phong Giáo sượng mặt, không ngờ Trình Tĩnh sẽ nói toạc móng heo như thế, không khí trong phòng trở nên gượng gạo. Sau khi tan họp, Phong Giác lén đi tìm Trình Tĩnh. “Hoài Giới hẳn không phải rảnh rỗi quá nên đến tìm ta hàn huyên đâu nhỉ, có việc gì thì nói thẳng ra đi” Trình Tĩnh thẳng tính quá, tuy rằng anh khá nhạy bén trong suy nghĩ, nhưng tác phong làm việc lại quá cứng nhắc. Phong Giác cũng không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề: “Giác muốn giúp chủ công chiếm toàn bộ Hạo Châu” Hạo Châu đương nhiên bao gồm huyện Tuy An mà Trình Thừa đang quản lý. Trình Tĩnh đáp: “Đó là chuyện đương nhiên, nếu chủ công tiến thêm một bước nữa thì chiếm Hạo Châu là việc buộc phải làm” “Nhưng huynh nói Trình Thừa không muốn về phe chủ công” Trình Tình nghe vậy thì hơi nhíu mày, Trình Thừa không muốn giúp Hoàng Tung thì có liên quan gì đến việc Hoàng Tung chiếm Hạo Châu? Hoàng Tung có bản lĩnh chiếm được Hạo Châu thì Trình Thừa từ quan là xong, đầu nhất thiết phải làm thuộc hạ của Hoàng Tung. Phong Giác thấy phản ứng của Trình Tĩnh mà hơi nhức đầu, có vẻ Trình Tình vẫn chưa hiểu ý cậu cho lắm. “Ý của Giác là... Nếu cháu trai của Hữu Mặc không muốn theo chủ công thì trước khi chủ công chiếm được Hạo Châu nên từ quan đi.” Nếu chờ đến khi thế lực của Hoàng Tung vững mạnh hơn, nắm toàn bộ Hạo Châu trong tay thì Trình Thừa cũng khó thoát. Dương Tự rời đi ngay trước mắt Hoàng Tung, chuyện đó đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng anh ta. Theo như tính cách của Hoàng Tung, kẻ không về phe anh ta thì không thể về phe người khác. Dương Tư là một ví dụ, có một kẻ như vậy là đủ rồi. Vậy nên nhân lúc mọi chuyện còn có thể vãn hồi thì nên nói thẳng ra. Sau này Phong Giác cũng không muốn thấy Trình Tĩnh mâu thuẫn với Hoàng Tung vì chuyện của Trình Thừa. Trinh Tĩnh lặng người đi một lát rồi chắp tay, thở dài đáp: “Đa tạ đã nhắc nhở” Anh vừa nói vừa suy nghĩ, chắc phải viết một lá thư gửi cho Trình Thừa, nhắc cháu mình mau mau quyết định đi thôi. >