Phong Chân cười: “Con cá lọt lưới này hơi bị to đấy chủ công” Ai mà chẳng biết tính cách của Khương Đồng Cơ, không có lợi ích gì mà được cô đối xử ân cần thế chắc? Nhưng lần này đúng là cô bị oan thật, cô thật sự không có âm mưu gì với người này cả, chỉ tò mò nên giúp đỡ thôi. Cô nghe ra sự châm biếm trong câu nói của Phong Chân, bèn đáp: “Chán huynh lắm, trong mắt huynh, ta là người ham lợi thế sao? Ta không được tốt bụng chủ động giúp đỡ người đang lúc khó khăn hay sao? Đâu phải cứ thấy lợi là sáng mắt ra rồi sa vào chứ?” Phong Chân sợ lạnh nên giữ chặt áo choàng, răng đánh vào nhau cầm cập. “Thấy chủ công gian xảo quen rồi, ta không thể không nghi ngờ mà” Vệ Từ nhíu mày: “Nếu là người Nam Thịnh thì sao lại chạy tới Đông Khánh, còn gia nhập Hồng Liên Giáo nữa.” Ai cũng biết Hồng Liên Giáo và Thanh Y Quần làm mưa làm gió thế nào ở miền Bắc Đông Khánh. Trong mắt nhiều người, chúng là một đám quần ô hợp, Hồng Liên Giáo thì dùng tà thuật mê hoặc lòng người, truyền bá mê tín dị đoan, Thanh Y Quần thì sưu cao thuế nặng, mỗi nơi chúng đi qua đều bị tàn phá như vừa trải qua cơn đại dịch nào đó. Sĩ tộc nhìn chúng mà chướng mắt, dân chúng bình thường khi nói đến hai phe khởi nghĩa này cũng chế nhiều hơn khen. Khương Hồng Cơ lắc đầu: “Ai biết hắn nghĩ thế nào, có thể là muốn qua mượn binh của Đông Khánh để phục quốc. Cũng có thể chạy trốn tới đây, đành mai danh ẩn tích chốn dân gian. Giờ Đông Khánh đã loạn đến mức này rồi, rất hợp để đục nước béo cò” Vệ Từ nghe vậy thì lòng thắt lại, mặt trắng bệch ra. Hồng Liên Giáo ở Đồng Khánh, huyết mạch Nam Thịnh, mượn binh phục quốc, đục nước béo cò... Những từ khóa này khiến anh có dự cảm không lành. “Tử Hiếu sao thế, khó chịu ở đâu à?” Khương Bồng Cơ nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của Vệ Từ, khuôn mặt anh trắng bệch như vừa bị rút máu, cô không khỏi hỏi han đối câu: “Ngoài này gió tuyết lạnh lắm, huynh vào trong xe ngồi cho ấm đi” Vệ Từ giật mình, nghe Khương Đồng Cơ nói với ngượng ngùng đáp: “Không sao đâu, bệnh cũ thôi.” Giờ anh không thể vào xe được, anh nhất định phải ở lại để xem người kia là ai! Người đàn ông kia đã tắm rửa và thay đồ xong. Dáng người hắn cũng không khác binh sĩ là mấy nên quần áo rất vừa người, mặc lên rất ấm áp. Do da bị nẻ nhiều chỗ, người ấm lên thì mấy chỗ bị nẻ ngứa vô cùng, như thể có vô số con sâu đang ngọ nguậy bò trên đó, khiến người ta muốn thò tay bắt. Tuy khó chịu nhưng hắn cố nhịn không thể hiện ra. “Chủ công, tiểu nhân dẫn người tới rồi đây? Binh sĩ dẫn hắn đến trước mặt Khương Bồng Cơ đúng lúc đang nói chuyện với Phong Chân và Vệ Từ về tình hình Nam Thịnh. Nam Thịnh đã diệt vong, bị Nam Man đánh xuyên biên giới thẳng tới Hoàng Long. Dọc đường bọn chúng gây ra rất nhiều tội nghiệt, đơn cử là ngày đô thành bị công phá, Nam Man ra lệnh đồ sát, khiến người người căm hận nghiến răng, kẻ sĩ trong thiên hạ đều cảm thấy bất bình. Nam giới trong hoàng thất đều bị bêu đầu thị chúng, phụ nữ thì bị sung làm kỹ nữ, nhỏ thì ba năm tuổi, lớn thì năm sáu chục tuổi, không tha một kẻ nào, một số phụ nữ không chịu nhục phải tự sát. Thà chết vinh còn hơn sống nhục, chết sớm ngày nào siêu thoát sớm ngày ấy. Trừ món nợ máu này, hành vi lấy thịt người thay lương thực của đám Nam Man ấy càng khiến người ta ghê tởm. Hoàng thất Nam thịnh bị đồ sát, các quý tộc không thể không chung tay chống lại Nam Man. Thể lực của các gia tộc này mạnh ngang ngửa triều đình, có thể quyết định ngôi vị đế vương. Họ mạnh như vậy thì tại sao Nam Thịnh vẫn bị diệt quốc: Quý tộc có lợi ích riêng, những lợi ích ấy tạo thành quan hệ đối địch và cạnh tranh, kiềm chế lẫn nhau. Nam Thịnh có bị diệt quốc hay không họ không thèm quan tâm, nguyên nhân có ba điều. Thứ nhất, dù hoàng thất có chết sạch không còn một mống thì họ vẫn có thể kiếm được một kẻ khác làm vua, họ không quan tâm ai là hoàng đế. Thứ hai, sĩ tộc quá kiêu ngạo, tuy chống lại đám Nam Man họ ghét cay ghét đắng, nhưng họ hoàn toàn không coi đám man di đó ra gì. Thứ ba, Nam Thịnh tự chui đầu vào chỗ chết thôi, toàn một đám ngu dốt còn cố chèn ép dòng dõi quý tộc, làm tổn hại tới ích lợi của chính bản thân họ. Nhưng ai mà ngờ rằng, sau khi Nam Thịnh diệt vong, sĩ tộc cũng chẳng được lợi lộc gì. Đám Nam Man không quan tâm đến lý lẽ, chúng cũng đếch cần giá trị của đám sĩ tộc ấy. Sĩ tộc có tiền? Giết rồi cướp thôi! Sĩ tộc có đàn bà? Giết rồi cướp thôi! Sĩ tộc có lương thực? Giết rồi cướp thôi! Nam Man tiêu diệt Nam Thịnh, đồ sát vô số sĩ tộc, đàn ông thì bị sát hại tàn nhẫn, phụ nữ thì trở thành nô lệ tình dục và cái máy đẻ của chúng, nếu thiếu đồ ăn thì lôi ra xẻ thịt nấu ăn. Đến lúc này, đám thế gia Nam Thịnh mới hốt hoảng tỉnh ngộ, vội vàng chiêu binh mãi mã, vùng lên phản kháng lại Nam Man tàn bạo. Trong tình hình ấy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người trốn qua nước khác tị nạn. Khương Bổng Cơ, Vệ Từ và Phong Chân đang nói đến chuyện này, cô cũng tỏ ra coi thường Nam Man. Vệ Tử nói: “Chủ công đừng coi thường kẻ địch như thế?” Khương Bồng Cơ đáp: “Ta giễu cợt đám Nam Man ấy, xem thường hành vi của chúng chứ không xem thường năng lực chiến đấu của chúng. Đám Nam Man ấy thiện chiến, Nam Thịnh yếu đuối, chính sách sai lầm, chết cũng không oan. Thời chiến loạn, hơn nhau ở cái đấy, ai mạnh thì người đó thắng, riêng điểm này thì Nam Man hơn Nam Thịnh nhiều. Nhưng thắng rồi thì sao? Đám ngu xuẩn ấy cùng lắm chỉ có thể múa may ở Trung Nguyên ít lâu, muốn xây dựng triều đại thiên thu vạn thế ấy à, ha ha, mơ đi!” Đánh giặc thì dễ, khó ở việc tái thiết lập sau chiến tranh kìa. “Một đám chỉ biết phá chứ không biết bảo tồn, sáng tạo và phát triển, chắc chắn sẽ không trụ được lâu đâu? Khương Bồng Cơ cười nhạt: “Thời thể thay đổi chóng vánh, biết đâu ngày nào đó dân Nam Thịnh sẽ vùng lên thì sao? Xét tình hình nội bộ Nam Man thì cũng không phải một khối đại đoàn kết đâu nhỉ, nếu dân chúng khởi nghĩa thành công thì chúng chỉ còn đường chết thôi.” Phong Chân nghe vậy thì nhíu mày: “Tiêu diệt Nam Man ấy à? Tình hình Nam Thịnh hiện tại, ta thấy dân chúng không có lấy một giây để dưỡng sức. Đám man di mọi rợ ấy giết người không ghê tay, chờ dân chúng sinh con đẻ cái tăng cường lực lượng thì phải mất mười năm ấy chứ.” Trước khi Nam Man bị tiêu diệt thì sợ là Nam Thịnh đã xanh cỏ cả loạt. Vệ Từ lại nói: “Chưa chắc” “Hả? Sao vậy?” Phong Chân ngạc nhiên, hỏi dồn. Phong Chân không biết nhưng Vệ Từ thì rõ, Nam Man thật sự sẽ diệt vong. Nhưng anh không thể nói ra sự thật này được, chỉ phát biểu một câu như biểu diễn kỹ năng tiên tri thế thôi. “Sống chết có số. Có nhân ắt có quả. Nam Man tàn sát không dưới ba trăm nghìn dân chúng Nam Thịnh, tội ác tày trời. Dân Nam Thịnh có vùng lên phản kháng, giết sạch đám Nam Man ấy âu cũng là chuyện thường tình” Vệ Từ nghiêm túc nói. Phong Chân vừa cười vừa mắng: “Ta mà tin cậu nói ba lăng nhăng ấy à, mấy câu này chỉ lừa được người khác thôi, muốn qua mặt ta đấy hả?” Vệ Từ cười khổ. Nam Man thật sự sẽ diệt vong, tổng cộng có hơn sáu trăm ba mươi nghìn người, bất kể nam nữ già trẻ đều không còn ai sống sót. Kẻ hạ lệnh tàn sát Nam Man là chủ cũ của Vệ Từ - An Thổi. >