“Thật không công bằng” Tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi, có vẻ như càng lúc càng nhiều, Phong Chân lạnh đến mức run cầm cập, hai tay không ngừng xoa vào nhau để sưởi ấm. Bởi vì mấy năm nay dùng quá nhiều hàn thực tán, cho nên móng tay của anh ta trắng bệch, đầu ngón tay lạnh đến mức phát sợ. Khương Bổng Cơ cưỡi Tiểu Bạch, nghe vậy liền quay sang hỏi anh ta: “Cái gì không công bằng cơ?” Phong Chân liếc về phía sau một cái, hai tay túm lấy dây cương với vẻ không quá thạo, còn phải đề phòng gió lạnh lùa vào trong áo. “Tại sao Tử Hiếu có thể ngồi trong xe ngựa mà ta lại phải cưỡi ngựa với cái danh hào là rèn luyện sức khỏe?” Cả hai đều là ma ốm, đừng có phân biệt đối xử như thế được không! Nghĩ đến việc sau khi ra khỏi thành liền bị đối xử “bất công, Phong Chân cảm thấy cực kỳ ấm ức. Phong Chân đã dần dần cai được hàn thực tán, bây giờ hơn nửa tháng mới lên cơn nghiện một lần, cho dù thèm nhưng anh ta vẫn dựa vào ý chí của bản thân mà chịu đựng, có điều sức khỏe bị bào mòn bấy lâu vẫn cần phải từ từ bồi bổ, ăn uống đều phải kiêng khem. Vốn dĩ tưởng ra ngoài thành là có thể nghỉ ngơi ăn chơi một hồi, ai biết chủ công nhà mình lại thiên vị hết sức như thế này. Vệ Từ là bảo bối, còn anh ta chỉ là cỏ rác thối. Biểu hiện cụ thể: ngồi xe ngựa, ôm túi nước nóng, hưởng thụ đồ ăn vặt... những khoản lợi nho nhỏ này hoàn toàn không liên quan gì đến anh ta. Khương Hồng Cơ cười, đôi mắt xếch nheo lên có vẻ hưởng thụ. Cô điều khiển ngựa lại gần Phong Chân, nói với vẻ sâu xa: “Tử Thực, huynh chưa từng nghe câu, đường mật của ngươi, thạch tín của chúng ta à?” Phong Chấn là cũng là một nhân tài, khả năng lý giải không kém. Anh ta hơi lộ vẻ nghi hoặc, không hiểu lắm hỏi: “Ý ngài là Tử Hiếu muốn đổi chỗ với ta á? Tại sao?” Cưỡi ngựa trong cái thời tiết mùa đông lạnh giá này đúng là cực hình, bên ngoài gió tuyết ào ào, có mặc thêm bao nhiêu cái áo thì gió vẫn luồn vào, rét đến tận xương. Sức khỏe của Vệ Từ cũng không hơn gì anh ta, sao lại điện đến mức muốn cưỡi ngựa? Trên khóe môi Khương Đồng Cơ hiện lên nụ cười nhạt: “Cái này ấy à, không thể nói được.” Phong Chân nghĩ một lúc vẫn không ra, cuối cùng dứt khoát hỏi thẳng luôn. “Không cần biết, ta muốn vào trong xe ngựa hưởng phúc, cậu ta muốn ra ngoài hứng gió thì ta đổi luôn này, vẹn cả đôi đường nhé...” Khương Bồng Cơ cho thêm một nhát: “Ta không cho phép thì huynh ấy sẽ không đối với huynh đâu.” Phong Chân đang định lùi về sau bỗng khựng lại, uể oải hỏi cô: “Tại sao?” “Huynh ấy đẹp hơn huynh, nếu Tử Hiếu rét đến mức môi thâm tím thì ta đau lòng lắm” Khương Đồng Cơ cười đùa, chẳng hề che giấu bản chất si mê cái đẹp của mình: “Còn Tử Thực mà rét run cầm cập thì ta không chỉ không đau lòng mà còn có thể cười nhạo huynh nữa” Chỉ cần là việc Khương Đồng Cơ muốn làm thì dù trong lòng Vệ Từ có phản đối cũng vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe theo. Phong Chân muốn đổi chỗ với Vệ Từ, Khương Đồng Cơ mà không đồng ý thì Vệ Từ tuyệt đối sẽ không bước xuống khỏi xe ngựa. Biểu cảm trên mặt Phong Chân suýt nữa thì vỡ tan tành, không ngờ chủ công lại là một người vô sỉ lưu manh thế, công phu đùa bỡn còn thâm hậu hơn cả anh ta. Anh ta không đẹp bằng Vệ Từ, nhưng đàn ông đàn ông đẹp mà làm gì? Cần thiết lắm à? Đáp án là cần, bởi vì đây là một thế giới thích mặt đẹp, anh ta lại còn có một vị chủ công thích nhìn mặt nữa. Khán giả xem livestream gửi cho Khương Đồng Cơ một đống “6666”, tiện đấy “xót xa” cho Phong Chân một phen. [Chương Đầu Tiên Của Hôm Nay]: Ha ha ha, tui thích nhất Streamer ngay thẳng như thế này đó, có gì nói đấy. [Đã Nghiện Còn Ngại]: Hệ thống: Chỉ số thiện cảm của anh bạn Phong Chân đối với cô đã tụt 223 điểm; Trạng thái hiện tại: căm hận. [Thua Sạch Sanh Sanh]: Tim em đau quá, chủ công ơi. Cái thế giới chỉ nhìn mặt này thật quá lạnh lùng tuyệt tình. [Xuân Buồn Ngủ Hè Buồn Ngủ Thu Buồn Ngủ]: Streamer nói thẳng nói thật thế không sợ mưu sĩ nhà mình tức quá bỏ đi à? [Ba Tháng Mùa Đông Ngủ Say Sưa]: Seri xem Streamer sỉ vả người hằng ngày. Đứa nào bật được bản thì đánh không lại bả, mà đứa đánh lại bả... chắc chưa có mặt trên đời nhể? Sự thật chứng minh, Phong Chân là người có thể đùa được. Anh ta thường xuyên “khiêu khích” Khương Bổng Cơ, lại còn không cho cô trả đũa à? Trong đầu Phong Chân chợt lóe lên một suy nghĩ, anh ta nhướng mày thì thầm với cô, nhìn đầy ẩn ý. Anh ta nói đùa: “Hay là... chủ công thích đàn ông? Thế thì không dễ đâu, Tử Hiếu còn phải lấy vợ sinh con nối dõi tông đường đấy” Khương Bồng Cơ khinh bỉ liếc Phong Chân một cái: “Trong đầu huynh toàn những thứ gì thế? Ta không thể thưởng thức vẻ đẹp của người ta một cách đơn thuần được à?” Phong Chân không nói tiếp được nữa. Nhớ đến gương mặt của Vệ Từ, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta còn kinh ngạc sững sờ, giờ nhìn nhiều rồi chẳng có cảm giác gì nữa. Khương Bồng Cơ lại nói tiếp: “Đây là chuyện bình thường, đổi lại là huynh thì huynh có thể nhẫn tâm để giai nhân chịu rét được không?” Giai nhân = Vệ Tử? Dường như Phong Chân nhớ ra điều gì đó, nghiêm túc nói với phương Bồng Cơ: “Tử Hiếu là đàn ông thật sự, tính tình cậu ấy rất nghiêm túc, rất nhạy cảm. Ta là lãng tử không kiêng dè điều gì cả, chủ công nói đùa với ta như thế thì không sao, vì ta không coi đó là thật. Nhưng nếu để Tử Hiếu nghe được, cậu ấy tuy là không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng sẽ nghĩ ngợi linh tinh...” Khương Bổng Cơ mà đùa như thế trước mặt Vệ Từ thì đảm bảo là cô đang tự đi tìm đường chết. Khương Đồng Cơ thấy thế cũng trả lời nghiêm túc: “Ta có chừng mực, sẽ không làm gì quá đáng. Ta đã từng được lãnh giáo tính tình của Vệ Từ từ mấy năm trước rồi, nào dám cố ý đùa giỡn huynh ấy, làm huynh ấy nổi giận đâu. Lén nói đùa vài câu với huynh mà thôi, huynh cũng đừng có mách lẻo với huynh ấy đấy” Vệ Từ là “tiểu công túa”, Khương Hồng Cơ chỉ đùa một chút chứ tuyệt đối không dám quá đáng, rất có chừng mực. Phong Chân thấy Khương Đồng Cơ nghiêm túc, trong lòng liên thở phào nhẹ nhõm. Nếu chỉ là đùa thì đương nhiên anh ta không cần lo. Hủy bỏ cảnh báo. Phong Chân chế giễu: “Mắt chủ công tốt thật đấy, tướng mạo của Tử Hiếu rất hiếm thấy. Nếu như lấy cậu ta ra làm chuẩn mực thì không biết bao nhiêu kẻ sẽ trở nên mờ nhạt” Khương Bồng Cơ liếc Phong Chân đầy khinh bỉ. Tên nào vừa nãy còn nghiêm túc khuyên cô đừng có quá đáng, ngoắt một cái đã lại lối Vệ Từ ra đùa, quả nhiên là một kẻ vô sỉ. Khương Bồng Cơ nghe Phong Chân tự xưng mình là lãng tử liền bĩu môi. “Thường xuyên trêu hoa ghẹo liễu? Huynh bảo mình là lãng tử cũng coi như đang dát vàng lên mặt đấy” High lên thì còn lưu manh hơn cả lãng tử. Phong Chân tỏ vẻ “một thằng nhóc lông còn chưa mọc hết như cậu thì biết gì”, anh ta nói: “Trẻ con không hiểu được, cái này gọi là trưởng thành. Đợi đến khi chủ công lớn lên, biết chuyện nam nữ rồi thì sẽ không nói thế nữa đầu. Đời người đầu tiên là mong ăn mặc ở, đi lại, tiếp đó mới đến chuyện ăn chơi. Thánh nhân có cấu ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người. Đàn ông đến tuổi thích phụ nữ, phụ nữ thích đàn ông là chuyện bình thường” Khương Bồng Cơ lạnh lùng châm chọc anh ta: “Theo như huynh nói thì đàn ông thích đàn ông cũng là chuyện bình thường sao?” Phong Chân chép miệng, ghét bỏ nói: “Ta không thích đàn ông nhưng đàn ông cũng là sắc, đương nhiên là bình thường rồi” Khương Bồng Cơ không còn gì để nói, da mặt tên này dày đến mức sống laze bắn cũng không thủng rồi. Cô cau mày, nghĩ đến một chuyện: “Huynh nói xem, nếu như gây gổ với một người, thì làm thế nào để làm lành?” Phong Chấn đánh hơi thấy mùi drama: “Gây gổ?” >