Phong thị từ đời đầu tiên đến nay đã có lịch sử hàng nghìn năm, trải qua vô số triều đại, đã quen với sự hưng thịnh, suy vong của các triều đại rồi. Kể cả là thời Đại Hạ từng thống nhất Cửu Châu, Phong thì cũng thấy như thế chứ nói gì đến Đồng Khánh còn ra đời sau khi triều Đại Hà diệt vong. Phong thị thừa nhận triều Đại Hạ là chính thống, vì thực lực của Đại Hạ hùng mạnh, có thể khiến các nước đều hướng về triều đình, so sánh khách quan thì Đồng Khánh là cái quái gì? Lúc Phong Cẩn nghe Phong Đỗ thị đĩnh đạc nói mà xấu hổ nói không ra lời. Người phụ nữ kiến thức nông cạn thế này thực sự có thể làm dâu trưởng của Phong thì sao? Phong Đỗ thị bất mãn phàn nàn: “Thiếp thân cũng đã đi điều tra Liễu thị ở Hà Gian, chẳng qua chỉ là một sĩ tộc nhỏ mà thôi, đâu đáng để Nhị thúc tự hạ thấp mình đi phò tá chứ? Huống chi Liễu Hi năm nay mới là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đầu, chỉ là tên nhóc ranh, so ra thì phụ tá cho cha cậu ta là Liễu Xa chẳng hơn hay sao? Nhị thúc tình nguyện, thiếp thân chỉ là phụ nữ nhỏ bé nên không hiểu rõ, nhưng bất cứ việc gì cũng nên suy nghĩ kỹ trước sau, trước khi làm việc nên nghĩ đến người già trẻ nhỏ trong nhà. Bây giờ lang quân bị Nhị thúc và Tam thúc liên lụy, ru rú trong nhà không dễ dàng gì.” Thay vì giúp đỡ người ngoài còn không bằng giúp đỡ người nhà. Phong Khuê lạnh lùng lườm cổ ta, ánh mắt có ý cảnh cáo. “Cấm mồm! Ta thấy nàng uống quá nhiều rượu rồi, đầu óc nhất thời không tỉnh táo nói linh tinh rồi đấy.” Phong Đỗ thị kinh ngạc, bả vai co rúm lại. Cô ta và Phong Khuê đã thành hôn hơn bốn năm, Phong Khuê chưa từng quát cô ta như thế. Nhưng cô ta cũng không nói sai mà, nếu không phải hai tên Phong Cẩn và Phong Giác cứ làm theo ý mình mà không để ý đến lập trường của gia tộc, thì phu quân Phong Khuê của cô ta đầu đến mức bị “bao vây” ở cái quận Thượng Dương nhỏ bé này, bao nhiêu hoài bão không thể phát huy, Phong Đỗ thị cảm thấy hai anh em Phong Cẩn đúng là sao chổi. Em trai phải theo lập trường của anh cả chứ làm gì có chuyện anh cả bị em trai trói buộc chứ? Gân xanh trên trán Phong Khuê giật giật, hít thở nặng nề, anh thật hối hận, đáng ra không nên để Phong Đô thị tham gia bữa tiệc gia đình này. Không nói đến mấy câu ngu xuẩn mà cô ta lại tự cho mình là thông minh này, chỉ riêng lời chỉ trích vừa rồi của cô ta đã đủ khả năng chia rẽ tình cảm của anh em bọn họ rồi. May mà Phong Cẩn không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi, anh không hề để ý lời chỉ trích và ác ý trong câu nói của Phong Đỗ thị. Phong Cẩn và Phong Giác không phải là người nối dõi dòng tộc, mặc dù đều là dòng chính nhưng hai người được dạy dỗ khác với Phong Khuê. Lựa chọn của hai người có thể ảnh hưởng đến lập trường gia tộc nhưng không thể đại diện cho lập trường của cả Phong thị được. Phong Cần lựa chọn phương Bồng Cơ vì hai lí do. Thứ nhất, do cô là ân nhân cứu mạng cả nhà anh, hai người lại là bạn tri kỉ. Thứ hai, lúc bấy giờ động đất vừa kết thúc, bạo dân thì nhiều, Ngụy Tĩnh Nhàn lại vừa mới sinh xong, Phong Cẩn có thể làm thế nào? Đến Kham Châu, chạy trốn hay là đi theo theo phương Bồng Cơ? Đến Kham Châu tiếp tục làm con tin ư? Nhìn xem, Xương Thọ Vương vây đánh Kham Châu hơn một năm, khói lửa chiến tranh bay tá lả, đó là lựa chọn tốt sao? Dẫn theo vợ con chạy trốn, nhân cơ hội chạy về Phong thị ở quận Thượng Dương à? Khoảng cách từ Thượng Kinh đến quận Thượng Dương không ngắn, dọc đường đi bạo dân rất nhiều, anh thân là một văn sĩ dẫn theo cô vợ vừa sinh và đứa con gái mới chào đời, cả nhà ba người rời khỏi Thượng Kinh mười dặm mà còn sống đã tốt lắm rồi chứ nói gì đến trở về Phong thị. Trong tình hình đó, Phong Cẩn phải lựa chọn phương án tốt nhất đối với gia đình mình. Còn Phong Giác thì sao? Cậu thiếu niên luôn ngang ngạnh ấy tuy không phản bội gia tộc nhưng cũng đừng mong đợi cậu ta sẽ vì gia tộc mà hy sinh lý tưởng. Hiện giờ tình thế chưa rõ, Phong Khuê mà nóng nảy chọn bừa một người thì mới là kéo cả Phong thị vào chỗ chết. Lựa chọn của Phong Khuê mới là lập trường của Phong thị! Phong Cẩn hoàn toàn không hiểu được phân tích của Phong Đỗ thị. Đừng có ngu mà tỏ ra nguy hiểm chứ? Do Phong Đỗ thị chen miệng mà không khí của bữa cơm trầm xuống kỳ lạ. Sau bữa yến tiệc gia đình, cánh đàn ông của Phong thị đi đến thư phòng bàn chính sự. Với tình hình của phương Bắc hiện nay, Phong Cẩn lại về thăm nhà ở thời điểm then chốt này thì không cần nói cũng biết mục đích thực sự của anh. Phong Nhân là cáo già, đương nhiên hiểu ngay. Phong Cẩn về quận Thượng Dương thăm nhà, bề ngoài là thăm người thân, thực tế sợ là muốn đi cửa sau thuyết phục quận Thượng Dương quy thuận. Đối với việc này, Phong Nhân và Phong Khuê cũng phân tích tỉ mỉ hơn thiệt, trong lòng đã có đáp án rồi. Phong thị muốn lấy lợi ích của gia tộc làm điểm xuất phát, Phong Cẩn là thuyết khách* của Khương Hồng Cơ nên cũng phải bảo vệ lợi ích của cô. * Nhà ngoại giao thời phong kiến, chuyên dùng lý lẽ thuyết phục người khác. Thay vì nói rằng ba cha con họ bàn bạc đại sự thì không bằng nói là đấu đá nhau. Phong Nhân và Phong Khuê tán thành việc Khương Đồng Cơ đến tiếp quản quận Thượng Dương, nhưng không phải do Phong thị coi trọng cô mà là vì hai nguyên do. Thứ nhất, hơn một năm nay bộ khúc của Phong thị và binh lính vốn có của quận Thượng Dương đã tốn không biết bao nhiêu sức người sức của rồi, nếu như Khương Hồng Cơ tiếp quản quận Thượng Dương thì những việc này chính là trách nhiệm của cô, Phong thì có thể nhân cơ hội rút lui. Thứ hai, Phong thị không giống Mạnh thị muốn nhúng tay vào binh quyển mà luôn đi con đường thanh cao, thời loạn thế dễ bị thua thiệt, toàn gia tộc cần có chỗ dựa vững chắc. Nhìn chung thế cục phương Bắc thì phe Khương Bồng Cơ phát triển rất tốt, còn có Phong Cẩn bên cạnh trợ giúp, đúng là một lựa chọn ổn. Tuy nhiên, mặc dù Phong thị đã đồng ý nhượng quận Thượng Dương, song miếng đất to này cũng không thể cho không người ta được. Đối mặt với điều kiện của cha và anh trai, Phong Cẩn vừa cười khổ trong lòng, vừa kiến trì ứng phó. Tuy là cha con nhưng lập trường khác nhau, chuyện cần thiết thì vẫn phải tính toán rõ ràng. Phong Cẩn nhận thức được sâu sắc thế nào gọi là huynh đệ thân thiết tiền bạc phân minh. Phong thì cũng không yêu cầu nhiều, trong đó điều quan trọng nhất chính là không được quấy rầy tự do của gia tộc. Quận Thượng Dương thành địa bàn của Khương Hồng Cơ, nền tảng của Phong thị cũng ở quận Thượng Dương, nhưng đây không có nghĩa là Phong thị đứng về phía của cô. Điều kiện này nhìn như không hề gì, nhưng Phong Cẩn lại cảm thấy như ngồi trên đống lửa. Phía sau có một gia tộc có thể tùy ý nhảy sang “máng” khác, với tính cách của chủ công thì cô có thể dễ dàng nuốt được cục tức này xuống không? Anh chỉ biết cười khổ. Anh không có quyền đồng ý thay Khương Bồng Cơ, chỉ đành tạm thời gác sang một bên chờ ý kiến của cô. Còn những điều kiện nhỏ khác thì Phong Cẩn có thể trả lời ngay tại chỗ. Tuy đối đầu nhau nhưng không khí giữa ba cha con vẫn coi như tốt. “.. Hoàng thất hiện giờ suy thoái, nạn đói hoành hành, người chết đói khắp nơi, Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo lại lộng hành khắp phương Bắc, trong triều thái giám lộng quyền, ngoại thích tham dự chính sự, hai bên đấu đá đến đỏ mặt tía tai. Ngoài ra còn có Xương Thọ Vương dã tâm lang sói, liên tục vây đánh Kham Châu muốn cướp ngôi vua. Nhân dân khổ cực vô cùng, chư hầu chia bè chia phải là điều không thể tránh khỏi. Ta hiểu tính cách của con, con chọn Liễu Hi tất nhiên là có lí do riêng, nhưng con đã từng nghĩ Liễu Xa vẫn đang tuổi hưng thịnh, hơn nữa còn có con trai dòng thứ chưa?” Mặc dù Phong Đỗ thị toàn nói linh tinh nhưng có một cầu không sai, đó là Liễu Hi mới là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, còn Liễu Xa đã là người có tên tuổi ở Đông Khánh, nắm giữ Sùng Châu. Hiện tại Liễu Xa còn chưa có ý định tranh giành nhưng có thể đảm bảo được sau này cũng như thế không? Nếu Phong Nhân không nói, Phong Cẩn cũng quên mất Liễu Hi vẫn còn một thứ đệ. Vẻ mặt anh hơi cứng lại. Phong Khuê nói: “Chỉ là con vợ kể mà thôi, làm sao có thể tranh giành với con dòng chính chứ? Cho dù hai cha con Liễu Châu mục và Liễu Hi có giằng co, tranh chấp thì cuối cùng gia sản cũng để cho Liễu Hi. Chẳng lẽ lại không để lại cho con trai dòng chính mà để lại cho con vợ kế hay sao?” Câu này của Phong Khuê không sai, song Liễu Hi đâu phải con trai dòng chính, cô là con gái dòng chính mà! Ai dám đảm bảo rằng Liễu Xa sẽ không tranh giành với Liễu Hi? Nếu Liễu Hi thắng thì không sao, còn thua thì sản nghiệp gia đình sau này còn có thể không truyền lại cho con trai mà cho con gái à? Xem ra anh phải quay về bàn bạc với chủ công cách xử lý tên thứ tử kia mới được! >