Mạnh thị Thương Châu? Bốn gia tộc lớn của Đông Khánh là Phong thị ở Thượng Dương, Vương thị ở Lang Nha, Tạ thị ở Hoàn Nịnh và Mạnh thị ở Thương Châu. Phong thị ở Thượng Dương đa số là thanh lưu, bộ khúc trong nhà chỉ ba bốn nghìn là cùng. Vương thị ở Lang Nha cũng là nhà thanh cao, mười mấy năm trước không hiểu sao lại lui về mai danh ẩn tích, ít có tộc nhân đi lại bên ngoài. Tạ thị ở Hoàn Nịnh đa số văn võ song toàn, hiển hách từ thời Đại Hạ tới nay. Chỉ có Mạnh thị ở Thương Châu là tay cầm binh quyền, được Hoàng đế tin cậy. Phủ Trấn Bắc Hầu công cao hơn chủ, bị Hoàng đế Đông Khánh cướp đoạt binh quyền, dùng mọi cách làm suy yếu. Trước đây ít năm, phủ Trấn Bắc Hầu gấp rút đem quân tiếp viện cho Nam Thịnh, nhưng giám quân lại có thù với phủ Trấn Bắc Hầu khiến binh lính tử thương thảm trọng, bây giờ phủ Trấn Bắc Hầu đã suy tàn, tan rã từ lâu. Để ổn định tình hình biên cương, Hoàng đế trọng dụng Mạnh thị Thương Châu, khiến bọn họ vốn đã lớn mạnh lại càng khổng lồ thêm, ngày càng phách lối không xem ai ra gì. Phách lối tới mức nào sao? Trước đây ít năm, Thương Châu bị loạn dân hoành hành, Hoàng đế không những không trách cứ Mạnh thị mà còn dung túng bọn họ tàn sát loạn dân, lấy bạo lực khống chế cục diện. Theo lý thuyết, Mạnh thị Thương Châu hẳn là tâm phúc số một của Hoàng đế, nhưng sao giờ lại chạy tới chỗ mình thế này? Xương Thọ Vương dùng chút lý trí còn sót lại suy nghĩ, cơn giận trong lòng đã hơi lắng lại, ông ta sửa sang lại hình tượng rồi ngồi lên ghế chủ tọa. “Mau cho người nghênh đón.” Tên mưu sĩ lên tiếng, không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng gấp gáp. Màn cửa được vén lên, một người đàn ông với khuôn mặt bình thường không hề nổi bật, mặc một bộ quần áo vải thô vá chằng chịt đi tới. Xương Thọ Vương ra vẻ âm trầm cao ngạo hỏi: “Nói đi, Mạnh thị các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?” Có câu quan niệm bất đồng thì không thể ngồi chung bàn bạc, Xương Thọ Vương bị Dương Tư chơi một vố quá đau, từ đó không bao giờ dễ dàng tin tưởng vào miệng lưỡi bọn văn nhân nữa. Mạnh thị Thương Châu là tâm phúc của Hoàng đế Đông Khánh, chuyện này ngay cả con nít cũng biết. Kêu Xương Thọ Vương tin Mạnh thị đột nhiên phản bội theo phe ông ta à, tin cái khỉ mốc ấy. Mật sứ Mạnh thị cung kính chắp tay, nói với giọng khàn khàn: “Vương gia, có câu người quang minh không nói chuyện vòng vo, tiểu nhân xin đi vào vấn đề chính. Chủ nhân nhà tiểu nhân muốn bàn chuyện lớn với vương gia, không biết vương gia có hứng thú gặp nói chuyện không?” Xương Thọ Vương hơi giật mình, vẻ mặt châm chọc nhìn mật sứ. Thế quái nào trên đời có lắm người coi ông ta là thằng đần để lừa gạt thế chứ? Ông ta đanh giọng: “Dưới gầm trời này có ai không biết chủ nhân các ngươi là con cún ngoan ngoãn của Nhị ca ta, lời này của ngươi ai tin được?” Mật sứ Mạnh thị biến sắc, vẻ mặt đen như đít nồi. Hiện nay thế lực của thế gia mạnh mẽ, tuy bốn gia tộc lớn liên tiếp thoái ẩn nhưng thế cục chính trị toàn bộ Đông Khánh đều do thế gia nắm giữ, Hoàng đế chỉ giống như con bù nhìn trong tay thế gia. Xương Thọ Vương chẳng những không dùng lễ đối đãi mật sứ, còn dám nói Mạnh thị là chó săn của Hoàng đế khiến mật sứ giận dữ vô cùng. Thế nhưng mật sứ Mạnh thị đang có nhiệm vụ trong người, không thể tùy ý gây hấn. Gã nặng nề mở miệng: “Có câu chim khôn biết chọn cây mà đậu, hiền thần chọn chủ mà theo, chủ nhân nhà ta muốn bàn chuyện lớn với vương gia đương nhiên là xem trọng ngài. Hoàng đế ngu ngốc không ai bì nổi, bây giờ ngoài có Bắc Cương nhìn chằm chằm, trong có loạn tặc gây họa dân chúng, Hoàng đế không muốn phát triển mà lại sa vào nữ sắc, giết trung thần, hiền thần, lương thần, dung túng gian nịnh rối loạn triều đình, kẻ ngu ngốc như thế sao có thể là thiên tử.” Xương Thọ Vương mới đầu còn có chút hững hờ, nhưng theo lời nói của mật sứ, ông ta dần dần bị lay chuyển. Chẳng lẽ Mạnh thị Thương Châu thật sự bỏ tà theo chính, muốn giúp ông ta đăng cơ đế vị? Thế nhưng tại sao Mạnh thị phải giúp ông ta? Muốn đám thế gia truy cầu danh lợi này chủ động đi theo chắc chắn phải có lợi ích gì đó. Thứ Xương Thọ Vương có thể cho Mạnh thị chẳng lẽ Hoàng đế Đông Khánh không cho được? Dù bên ngoài có chửi mắng Hoàng đế ngu ngốc vô dụng thế nào, nhưng ông ta vẫn là Hoàng đế chính thống, Xương Thọ Vương mới là loạn thần tặc tử lấy danh nghĩa diệt trừ hôn quân mà mưu đồ bức vua thoái vị... Hay là Mạnh thị giờ đã không còn huy hoàng như trước nên âm mưu chiếm công lao giúp vua dựng nước? Đôi mắt vốn ảm đạm của Xương Thọ Vương lấp lóe tia sáng. “Người quang minh chính đại không nói chuyện vòng vo, chủ nhân các ngươi cũng không phải người làm ăn lỗ vốn, trợ giúp ta lật đổ Hoàng đế thì được gì?” Công lao giúp vua dựng nước? Công lao có lớn hơn cũng đâu thể giúp Mạnh thị tiến thêm một bước? Chiến thần Mạnh Tinh là tổ tiên của Mạnh thị, ông ta đã trải con đường rực rỡ bằng phẳng cho con cháu, để Mạnh thị có thể hiển hách tới ngày nay. Trại ngựa bồi dưỡng ngựa chiến ở nơi nào? Vũ khí quan trọng của quốc gia - trại ngựa Đông Khánh lại đặt ở Thương Châu do Mạnh thị quản lý. Đây là sự tin tưởng tới mức nào? Vinh dự tới mức nào? Dù Mạnh thị có công giúp vua cũng không thể tiến thêm bước nào nữa, trừ phi muốn Xương Thọ Vương chắp tay dâng ngai vàng. Nghĩ thế, chút vui sướng trong lòng Xương Thọ Vương tan thành mây khói, ông ta bắt đầu đề phòng mật sứ Mạnh thị. Mật sứ Mạnh thị nói: “Chủ nhân nhà tiểu nhân cũng không có ác ý, chỉ muốn giúp vương gia lấy lại thứ vốn thuộc về ngài thôi. Đương nhiên sau khi chuyện thành công, nếu ngài đồng ý tặng đầu cả nhà Liễu thị cho chủ nhân thì thật không còn gì tốt hơn...” Xương Thọ Vương ngạc nhiên: “Đầu cả nhà Liễu thị?” Mạnh thị Thương Châu chuyển chủ theo phe ông, mục đích cuối cùng lại là muốn diệt cả nhà Liễu thị sao? Khoan đã, Mạnh thị và Liễu thị có cừu hận sâu như thế à? Mật sứ cao ngạo nói: “Chính là Liễu thị Hà Gian!” Tim Xương Thọ Vương đập như trống, ông ta hỏi: “Liễu thị Hà Gian? Là Liễu thị của Liễu Xa Sùng Châu à?” Mật sứ hỏi ngược lại: “Hà Gian ngoài Liễu thị này còn có nhà nào khác à?” Xem ra là nhằm vào đám Liễu Xa. Xương Thọ Vương đã có tính toán, ông ta buồn bực hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi nguyện ý trợ giúp ta là vì cái đầu của cả nhà Liễu Xa?” Liễu thị đã làm chuyện trời đất không dung tha gì với Mạnh thị mà hai bên lại thù hận lớn như vậy? “Đúng thế.” Mật sứ vẫn cao ngạo: “Vương gia nếu không tin thì xem như lần thương nghị này chưa bao giờ xảy ra.” Để giữ vững Kham Châu, Hoàng đế Đông Khánh đã hạ mười chín chiếu lệnh mượn binh Mạnh thị. Tộc trưởng Mạnh thị là Mạnh Trạm đồng ý tiếp viện, chuyển giao binh quyền, nhưng ông ta có điều kiện, sau khi đánh lui Xương Thọ Vương, hoàng thất phải lấy đầu cả nhà Liễu thị làm thù lao cho ông ta. Nhưng bên cạnh Hoàng đế còn một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn, đó chính là Hoàng quý phi Tuệ Quân. Hoàng đế lừa hai mươi nghìn binh mã Mạnh thị tới rồi lại lập lờ nước đôi với yêu cầu của Mạnh thị, Mạnh Trạm lúc này mới điều động mật sứ, muốn giao dịch với Xương Thọ Vương. Trực giác Xương Thọ Vương mách bảo, đây là một cơ hội trời ban để ông ta tiếp cận ngai vàng. Nhưng ông ta vẫn muốn biết rốt cuộc giữa Mạnh thị và Liễu thị có thù hận gì, chỉ khi hiểu rõ ông ta mới có thể phán đoán lòng thành của Mạnh thị. Chỉ tiếc mật sứ không chịu nói, miệng gã ta kín như bưng. Xương Thọ Vương chỉ đành đồng ý làm yên lòng mật sứ, đồng thời âm thầm phái người điều tra ân oán giữa hai nhà. Thế nhưng tra tới tra lui, ngoại trừ chính thê của tộc trưởng Mạnh thị trở thành vợ kế của Liễu Xa và hai người trước là bạn đồng môn, về sau cắt đứt quan hệ, thì không còn gì nữa... Chuyện này khiến Xương Thọ Vương vô cùng tò mò, ông ta hoài nghi giữa Mạnh Trạm, Liễu Xa và Kế phu nhân Cổ Trăn có ân oán tình thù gì đó. >