Dịch ngựa ở Bắc Cương phát tán thông qua ruồi muỗi, thể chất của vật bị truyền nhiễm ảnh hưởng trực tiếp đến độ dài ngắn của thời gian ủ bệnh. Bắc Cương tôn sùng thiên táng, để mặc cho xác ngựa bệnh thối rữa phân hủy, bị ruồi muỗi hoặc chim chóc thú vật coi làm thức ăn. Trại nuôi ngựa lại không phải là nơi sạch sẽ gì, đám nô lệ cũng bị ruồi muỗi, côn trùng đốt từ bé đến lớn thì có đề phòng gì đâu. Nghĩ thôi cũng biết, nếu như dịch ngựa lần này mà thật sự khuếch tán ra thì đáng sợ đến mức nào. Triều đình Bắc Cương bị Sát Lan lừa mất mười triệu quan tiền, cũng may là ngựa cái đã phối giống xong rồi, đã lần lượt phát hiện ra hơn một nghìn con ngựa cái mang thai, miễn cưỡng có thể cứu vãn được chút tổn thất, bằng không lần này triều đình Bắc Cương thật sự là lỗ chổng vó. Có điều vận rủi của bọn chúng vẫn chưa kết thúc ở đó. Khoảng nửa tháng sau những con ngựa cái vừa mang thai sốt cao liên tục, cả người sưng phù lên, thở phì phì, thi thoảng còn ho rất dữ, lỗ mũi nở to, đầy dịch nhầy, rõ ràng là bị bệnh rất nặng. Đám nô lệ chăm sóc ngựa cái mang thai sợ đến mức ba chân bốn cẳng vội vã báo cho chủ trại ngựa. Nô lệ chăn ngựa run lẩy bẩy, ấp a ấp úng không ngừng xin tha, chỉ sợ mình cũng sẽ bị âm thầm xử lý. “Chẳng lẽ bệnh của đám ngựa cái đều do những con hãn huyết bảo mã mà ra?” Vẻ mặt tên chủ trại ngựa sa sầm, con ngựa cái nằm trên đất, nhịp thở nặng nề, thân thể như bị đổ đầy nước, sưng phù lên, có mù cũng thấy được, con ngựa đang mang thai này bị bệnh rất nặng: “Nó còn cứu được nữa không?” Thú y của trại ngựa mặt mày khổ sở, bất lực lắc đầu. Bệnh vặt tầm thường thì còn chữa được, nhưng nguy kịch thế này rồi thực sự là hết thuốc cứu chữa. Chủ trại ngựa nghiến răng trèo trẹo, ánh mắt dường như có thể bắn ra thứ kịch độc kiến huyết phong hầu. Con hãn huyết bảo mã chết trước đó đã khiến bọn chúng tổn thất quá nhiều tiền bạc rồi, may mà tỉ lệ ngựa cái có thai cũng coi như khá cao, nếu có thể thuận lợi sinh sản thì tổn thất của Bắc Cương có thể hòa được. Lại tiếp tục phối thêm vào dăm ba năm nữa, huấn luyện bọn chúng thành ngựa chiến mạnh mẽ thì những tổn thất trước đó đều có thể kiếm về gấp bội. Bây giờ thì sao? Ngựa cái mang thai được chăm sóc tỉ mỉ cũng sinh bệnh nặng, thú y cũng không thể cứu vãn được gì. Ngựa mẹ mà chết thì cái thai trong bụng cũng không giữ được nữa, vừa mất một con ngựa mẹ có huyết thống tốt lẫn cả một con ngựa con có tiềm năng. Chủ trại ngựa nghĩ đến tổn thất lớn như thế mà lòng đau như cắt. Không đợi gã ta khôi phục tinh thần sau cú đả kích đó, một nô lệ ở khu vực khác cũng chạy đến bẩm báo, lại có ngựa mẹ đang bầu bệnh nặng. “Cái gì…” Trời đất quay cuống, giọng gã chủ trại ngựa lạc cả đi. Một lúc sau gã ta mới dằn được cơn xúc động muốn gào thét đập phá xuống, vội vàng nói với thú y: “Đi sang xem sao!” Vẫn là triệu chứng y như thế! Thấy con ngựa mẹ thứ hai đổ bệnh, gương mặt gã chủ trại ngựa sa sầm xuống, gã vội vàng nói: “Kiểm tra tất cả những con ngựa mẹ khác xem.” Hiển nhiên, bệnh dịch từ những con hãn huyết bảo mã đã lây sang cho ngựa mẹ, nếu như phát hiện kịp thời thì có khi còn có thể cứu chữa. Có điều, triệu chứng của loại dịch bệnh này trong thời gian ủ bệnh rất nhẹ, nhiều lắm cũng chỉ ủ rũ, tâm trạng của ngựa mẹ trong thời kỳ mang thai vốn đã không tốt, thực sự là rất khó chẩn đoán chính xác. Cuối cùng thú y cũng tìm được năm con có triệu chứng bệnh tương tự, khẩn cấp tách đàn cách ly. Chuyện này lại một lần nữa khiến cả triều đình Bắc Cương chấn động, Đại Vương gào thét phẫn nộ, những người đứng dưới âm thầm chịu đựng sự công kích của nước bọt. Ngột Lực Bạt bị Đại Vương Bắc Cương xa lánh vì lên tiếng phản đối tác phong sống xa xỉ đã gần một năm. Đại Vương Bắc Cương quả thật có nghe lời can gián, cũng có dã tâm, nhưng bản chất ông ta vẫn là một tên đàn ông Bắc Cương cực kỳ sùng vũ lực. Ông ta vô cùng coi thường đống lý lẽ lớn lao mà Ngột Lực Bạt thường xuyên treo ở cửa miệng, khua môi múa mép thì có gì lợi hại. Cộng thêm bản tính ông ta thích xa xỉ hưởng thụ, Ngột Lực Bạt phản đối tác phong xa hoa lãng phí của quý tộc Bắc Cương có khác gì đang quản thúc hành vi thường ngày của ông ta? Gần một năm nay, Ngột Lực Bạt đã bị Đại Vương Bắc Cương xa lánh, bình thường còn bị ông ta quát cho vài câu. Có điều Đại Vương Bắc Cương vẫn còn não nên cũng không quá đáng quá, chỉ để Ngột Lực Bạt nhàn rỗi một thời gian mà thôi. Bây giờ khi đối diện với khủng hoảng, ông ta lại nhớ đến vị trợ thủ này. “Ái khanh có kế sách gì không?” Ngột Lực Bạt nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói: “Đại Vương, thần cho rằng, chi bằng nhẫn tâm một chút, giết hết những con ngựa mang thai đi.” Đại Vương Bắc Cương nghe thế thì tức đến nỗi suýt ngất. Ông ta thành tâm thành ý hỏi mà gã này lại cho một cái đề nghị ngu xuẩn đến thế sao? Giết hết tất cả số ngựa đang mang thai kia đi? Mẹ nó, sao ngươi không lên trời luôn đi! Lũ ngựa hãn huyết bảo mã mua từ Sát Lan đã tổn thất mười triệu quan tiền rồi, những con ngựa mẹ đó cũng là ngựa chiến có huyết thống tốt nhất Bắc Cương, giá trị của một con tuy không thể so với hãn huyết bảo mã nhưng cũng khoảng ba trăm đến năm trăm nghìn quan tiền, thậm chí còn đắt hơn. Tổng số ngựa cái thụ thai thành công khoảng hơn một nghìn rưỡi, những con ngựa cái không đậu thai cũng tầm hai ba nghìn con, nếu như giết hết đám ngựa cái từng tiếp xúc với hãn huyết bảo mã thì tổn thất quá lớn, tiếc đứt ruột! “Cút!” Ông ta tức tối thở phì phò, tiện tay túm lấy đồ ném về phía Ngột Lực Bạt. Đề nghị thối tha gì thế này? Mười chín con hãn huyết bảo mã chết đã khiến bọn chúng tổn thất một khoản tiền khổng lồ rồi, giá trị của những con ngựa cái đó cũng phải bốn mươi, năm mươi triệu quan tiền, cộng thêm ngựa con lai với hãn huyết bảo mã trong bụng bọn chúng nữa, nếu vứt bỏ tất cả thì lần này Bắc Cương sẽ tổn thất khoảng bảy mươi, tám mươi triệu quan tiền! Những con ngựa cái được để lại làm ngựa giống có con nào mà không xuất sắc? Bây giờ giết đi thì ngựa chiến của Bắc Cương sẽ tổn thất bao nhiêu? Ngột Lực Bạt bị ông ta ném trúng, những sam nhỏ được chải chỉnh tề trên đầu nghiêng lệch hết cả, gã không nói lấy một lời, im lặng cúi gập người lùi ra ngoài. Gã cũng biết tại sao Đại Vương lại giận dữ như vậy, tổn thất này quả thật quá lớn. Nhưng gã có dự cảm nếu như không làm thế có lẽ sau này sẽ càng thiệt hại nhiều hơn. Có điều, Đại Vương sẽ không đồng ý với ý kiến của gã, các chủ trại ngựa lớn lại càng không đồng ý. Đại Vương Bắc Cương lệnh cho các trại nuôi ngựa phong tỏa tin tức để tránh làm dao động quyết tâm chiến đấu của các dũng sĩ Bắc Cương, một mặt ra lệnh cho người mau chóng diệt trừ ngựa bệnh, chữa trị cho những con còn có thể, cứu vãn được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu… Chẳng bao lâu, tóc ông ta đã bạc không ít. Nhưng mà đám ruồi muỗi côn trùng ăn xác ngựa chết bệnh trước đó đã phát tán rộng rãi, có muốn khống chế cũng rất khó khăn. Trong số mười bốn con ngựa bị bệnh, chín con đã chết, chỉ còn một con sống, những cái thai cũng chết trong bụng mẹ. Tin dữ này còn chưa hết, không chỉ có ngựa mẹ đang mang thai có dấu hiệu nhiễm bệnh, ngay đến những con ngựa non cũng có vấn đề. Mấy ngày liền, các trại ngựa Bắc Cương sợ bóng sợ gió, triều đình Bắc Cương tràn ngập tiếng gào thét giận dữ của Đại Vương. Các trại nuôi ngựa được canh gác cẩn mật, không để lọt một tin tức nào ra ngoài. Thám tử mà Khương Bồng Cơ phái đi cũng không tra được tình hình cụ thể của các trại ngựa, nhưng đối với cô mà nói, những tin tức nhỏ nhặt này cũng đã đủ rồi. “Lần này triều đình Bắc Cương lỗ to rồi.” Khương Bồng Cơ cười đưa cuộn thẻ tre trong tay cho Vệ Từ, bảo anh xem xong chuyển cho những người khác: “Không chỉ vứt một đống tiền qua cửa sổ, nói không chừng đến gia sản tổ tông tích lũy mấy đời cũng đội nón đi theo luôn.” >