Ra tay trước chiếm lợi thế? Bây giờ Khương Bồng Cơ đã chiếm được toàn bộ quận Phụng Ấp, trong tay có hai mươi nghìn binh lính được huấn luyện kỹ càng, đến mùa xuân sang năm là có thể quét ngang Hoàn Châu, nắm lấy Hoàn Châu trong tay. Đến lúc đó trực tiếp gửi tấu chương ép Hoàng đế Đông Khánh phải phong cô là Châu mục Hoàn Châu cũng không phải không được. Nếu như bây giờ phái binh vượt qua cả nửa phương Bắc để đánh Hoàng Tung, bóp chết kình địch từ trong trứng nước thì năm sau sẽ không chiếm được Hoàn Châu. Nhưng… nếu để mặc cho Hoàng Tung phát triển thoải mái ở nơi giáp ranh giữa phương Bắc và phương Nam thì cũng khó chịu. Phong Cẩn nói: “Chuyện này vẫn phải bàn bạc lại với chủ công cho ổn thỏa.” Rốt cuộc là để mặc cho kình địch lớn mạnh, hay để bản thân mình phát triển lớn mạnh trước? Vấn đề này đối với Khương Bồng Cơ mà nói thì có nhắm mắt nghĩ bằng đầu gối cũng vẫn chọn đúng được. “Vội vàng thế làm gì?” Cô cười nói: “Ta đã từng nghe nói về Trình Tĩnh, một trong bốn đệ tử của Uyên Kính tiên sinh. Người này lai lịch rất lớn nhưng mọi người đừng quên, Tử Hiếu nhà chúng ta cũng là đệ tử của Uyên Kính tiên sinh. Hoàng Tung được Trình Tĩnh phò tá thì sao, có thể phịch phịch phịch mọi lúc mọi nơi được à? Ta đã từng học ở Lang Nha vài năm, cũng có chút hiểu biết nhất định về Trình Tĩnh. Trình Tĩnh sao? Không có gì đáng sợ!” Nghe được câu “phịch phịch phịch mọi lúc mọi nơi” của Khương Bồng Cơ, mặt Phong Cẩn và Từ Kha rất nghiêm túc, không hiểu gì, chỉ có Phong Chân đầu óc đen tối là hiểu ngay lập tức. “Nếu như Trình Tĩnh bất tài như vậy thì sao có thể được Uyên Kính tiên sinh đánh giá cao?” Phong Chân nghe Khương Bồng Cơ đánh giá Trình Tĩnh là “không có gì đáng sợ”, bất giác cau mày, anh ta vẫn luôn đánh giá cao tài năng của người bạn biết qua Vệ Từ này, thái độ khinh thường của Khương Bồng Cơ khiến anh ta không vui. “Ý ta không phải là Trình Tĩnh không có tài, mà chỉ muốn nói là anh ta và Hoàng Tung không hợp nhau, e rằng sẽ chỉ làm vướng chân nhau mà thôi.” Khương Bồng Cơ nó: “Ta biết con người của Hoàng Tung, còn về Trình Tĩnh, ta cũng biết được một chút từ những người đồng môn cùng học ở thư viện Lang Nha. Bọn họ có thể cùng chung hoạn nạn được nhưng khó mà cùng hưởng phú quý. Trình Tĩnh còn kỹ tính hơn Phong Cẩn nhiều, anh ta không chỉ dùng tiêu chuẩn của một quân tử để đánh giá bản thân mà còn thích lấy tiêu chuẩn đó để đánh giá người khác. Còn Hoàng Tung à, tính cách đại thể thì không có vấn đề gì nhưng tật xấu thì lại cả đống… Chậc chậc… hai người này không hợp, trừ phi có một bên chịu nhượng bộ sửa sai.” Nói đến đó Khương Bồng Cơ thoáng dừng lại, rồi sau đó mới nói tiếp: “Đơn giản mà nói thì, Trình Tĩnh cần một vị chủ công có tính bao dung, không để ý đến những lời chỉ trích của anh ta, còn Hoàng Tung lại cần một thuộc hạ không để ý đến mấy cái tật xấu lặt vặt của mình, bằng không thì đúng là tai họa.” Đương nhiên, chuyện gì cũng có cái gọi là “kỳ trăng mật”. Giờ Hoàng Tung và Trình Tĩnh vẫn còn nồng thắm lắm, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhìn đâu cũng thấy hài lòng. Hiện tại thế lực của Hoàng Tung còn yếu, đương nhiên anh ta sẽ làm việc cẩn thận, Trình Tĩnh cũng sẽ dốc hết tâm sức phò tá giúp đỡ. Có điều, đến khi thực lực của Hoàng Tung mạnh lên rồi, bên cạnh anh ta còn nhiều thuộc hạ hơn, những lời khuyên bảo của Trình Tĩnh có lẽ sẽ trở nên chướng tai gai mắt. Nói xong cô tổng kết lại: “Chúng ta cứ lo việc của mình là được, phát triển vững vàng ổn định quan trọng hơn bất cứ điều gì.” Phong Chân nói: “Để mặc cho Hoàng Tung phát triển, sau này hắn ta ắt sẽ trở thành kình địch hàng đầu của chủ công.” Khương Bồng Cơ cười giễu: “Kình địch của ta? Anh ta có tu thêm mười năm nữa cũng không đủ tư cách. Dù có thể ngang vai ngang vế với ta thì anh ta cũng không thắng nổi ta. Nếu như chỉ vì lo về một kình địch mà chểnh mảng những chuyện còn quan trọng hơn thì đó mới là lẫn lộn đầu đuôi.” Theo như kế hoạch của Khương Bồng Cơ, chiến trường của cô là ở Bắc Cương và phía Bắc của Đông Khánh, vùng đất phía Nam cô tạm thời không để ý đến. “Không có Hoàng Tung thì cũng có Lục Tung, Hắc Tung gì đó thôi, bản thân mình phải trở nên mạnh mẽ mới có thể không cần lo sợ bất cứ thế lực nào.” Thế nên Khương Bồng Cơ vẫn kiên trì với quan điểm của mình, mùa xuân sang năm cô sẽ thâu tóm Hoàn Châu! Chỉ cần chiếm được Hoàn Châu, cộng thêm Sùng Châu và quận Hứa bị Liễu Xa âm thầm khống chế trong tay, xâu chuỗi ba nơi này thành một, đến lúc đó cần tiền có tiền, cần lương thực có lương thực, cần người có người, cần quân có quân, lại tăng cường đội quân khắc chế kỵ binh, chưa chắc đã không thắng được Bắc Cương. Thắng được Bắc Cương rồi thì có lợi gì? Không chỉ là có tài nguyên khoáng sản phong phú, vô số vàng bạc châu báu, đất đai và khu vực thương mại rộng lớn, còn có cả vô số trại ngựa cùng chiến mã tinh nhuệ. Các trại ngựa của Đông Khánh đều tập trung ở Thương Châu, nếu không chiếm được Thương Châu hoặc không được sự ủng hộ của Mạnh thị thì kỵ binh sẽ chẳng ra trò trống gì. Nếu như có thể thôn tính được Bắc Cương, có được trại ngựa và chiến mã tinh nhuệ thì còn lo gì không xây dựng được kỵ binh? Có kỵ binh rồi quay sang đánh các thế lực trong Đông Khánh gần như là dễ như trở bàn tay. Phong Chân nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt nghiêm túc, trong lòng thầm cảm thán, chủ công lòng dạ kiên định, không bị dao động bởi những thứ bên ngoài, lại có dáng dấp của một vị minh chủ. “Mùa đông năm nay vẫn phải nhờ mọi người rồi. Sang xuân năm sau sẽ chuẩn bị đánh Hoàn Châu, mọi người có ý kiến gì không?” Mặt Phong Cẩn và Từ Kha tái mét, dường như đang nghĩ lại cảnh tượng tăng ca khủng bố của mùa đông năm ngoái. Duy chỉ có Phong Chân không biết gì là cười đồng ý: “Chủ công giao phó, sao dám chối từ. Có điều chủ công cũng đừng quên giao ước trước đó.” Có đại gia bao tất ăn uống chơi bời thì phải ôm cho chặt, đây chính là phiếu cơm dài hạn sau này đấy. Khương Bồng Cơ cũng cười: “Đương nhiên, chuyện hứa với Tử Thực, sao ta có thể quên được.” Từ Kha đá mắt nhìn Phong Cẩn, ý hỏi là chuyện gì. Chủ công và Phong Chân lại kết bè kết đảng làm cái chuyện xấu xa gì thế không biết? Phong Cẩn âm thầm thở dài, thì thầm vài câu, Từ Kha nghe xong cười đau cả ruột. “Chủ công nói thì làm sao mà coi là thật được?” Từ Kha vừa cười vừa nói xấu: “Chủ công thường xuyên nói thế nhưng nào biết được sảnh chính vụ luôn luôn bận rộn, bận từ đầu năm đến cuối năm… làm gì có thời gian để anh ta ăn uống chơi bời?” Phong Cẩn nói: “Chẳng phải thế à? Một năm chỉ được có bảy ngày Tết là được nghỉ, mà bảy ngày đó quán ăn, sòng bạc, kỹ viện… tất cả đều đóng cửa chuẩn bị về nhà ăn Tết hết. Đóng cửa hết rồi không hiểu anh ta phải đi đâu hưởng lạc đây. Ài, lại một người nữa bị chủ công lừa, không biết lúc nào anh ta mới nhận ra sự thật… e là lúc đó đã quá muộn.” Hai người nhìn nhau cười, thấy sự vui vẻ trên nỗi đau của người khác trong mắt nhau. Ở huyện Thành An, Vệ Từ cũng nhận được tin tức Trình Tĩnh quy thuận Hoàng Tung, đối với chuyện này, anh cũng chỉ có thể cảm khái một câu đúng là số mệnh. Ánh mắt Dương Tư rất tinh tường sắc bén, gã bình luận về Hoàng Tung và Trình Tĩnh cũng không khác lắm so với ý kiến của Khương Bồng Cơ. Vệ Từ trầm ngâm không nói. Dương Tư nói: “Cậu và Trình Tĩnh là sư huynh đệ đồng môn, sau này đối đầu với nhau e cũng khó xử.” Vệ Từ không để ý lắm nói: “Có khó xử cũng không bằng hai huynh đệ ruột Hoài Du và Phong Giác.” Không chỉ có Phong Cẩn và Phong Giác, anh cả của hai anh em nhà này cũng đi theo phò tá một người khác, rõ ràng là ba anh em nhà này đang hành hạ nhau mới đúng. “Thế tại sao cậu lại tỏ ra buồn rầu thế làm gì?” Vệ Từ không đáp. Anh làm sao mà trả lời được đây? Chẳng lẽ lại nói với Dương Tư, anh im lặng chỉ vì kiếp trước Trình Tĩnh cũng phò tá cho Hoàng Tung? Thời điểm thế lực của Hoàng Tung đạt đến đỉnh cao nhất thì Trình Tĩnh lại bị giam cầm, bởi vì quân thần bất đồng ý kiến, mâu thuẫn ngày càng trở nên gay gắt. Một khi mâu thuẫn tích tụ lâu năm này bộc phát thì không thể cứu vãn được nữa. Cuối cùng Trình Tĩnh bị giam hai năm, đợi đến khi Hoàng Tung thất bại tự vẫn, Trình Tĩnh biết tin rồi cũng tự sát trong ngục. Vệ Từ đã viết một phong thư gửi cho Trình Tĩnh, thử chiêu mộ đối phương xem thế nào, nhưng sau cùng Trình Tĩnh vẫn chạy về phe Hoàng Tung. >