Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 457
“Chỉ cần nữ lang nào không mù thì lang quân ưu tú như Hán Mỹ chắc chắn sẽ bị tranh cướp đấy.”
Kỳ Quan Nhượng đùa giỡn nói: “Mỗi lần Hán Mỹ đến sảnh chính vụ là mấy nữ lang đó đều duỗi dài cổ ra nhìn lén cậu. Có thể thấy cậu được trời phú cho một gương mặt hời như thế nào. Nếu không phải là Hán Mỹ biết đan áo len thì đoán chừng đã sớm có nữ lang xấu hổ chạy đến nói muốn đan áo len cho cậu rồi đấy, chậc chậc chậc.”
Đừng thấy Lý Uân có hơi ngây thơ mà nhầm, khi người ta im lặng không nói thì trăm phầm trăm là nam thần lạnh lùng đấy.
Nói đến năng lực, người ta võ nghệ siêu quần, cả huyện Tượng Dương này trừ Khương Bồng Cơ ra thì ai thắng được người ta. Kỹ thuật sử dụng thương của anh chàng mạnh mẽ mà xảo quyệt, lúc trước Mạnh Hồn đã đọ sức với anh vài lần, vẫn luôn miệng cảm thán tre già măng mọc, thanh niên bây giờ thật khó lường.
Sau đó Lý Uân hớn ha hớn hở đi tìm Khương Bồng Cơ so tài, suýt chút nữa thì bị cô đập chết.
Bàn về tướng mạo, Lý Uân tuyệt đối là mỹ nam đệ nhất huyện Tượng Dương, xét cả Đông Khánh cũng có thể đứng top ba.
Vẻ đẹp của anh chàng khác với nhan sắc tuyệt thế của Vệ Từ, Vệ Từ đẹp đến mức làm lu mờ ranh giới giữa nam nữ nhưng không hề ẻo lả, còn Lý Uân lại thiên về cái đẹp nam tính nhưng không quá cơ bắp. Dáng anh chàng cao gầy, mặc quần áo thì không thấy gì, cởi ra mới biết có múi.
Đôi mắt anh chàng như thể biết phóng điện, khi bị anh im lặng nhìn một cách chăm chú, gần như không ai có thể kháng cự được sự quyến rũ không lời đó, cảm giác như thể có một dòng điện chạy qua, khiến cả người mềm nhũn tê rần.
Đương nhiên, cái đó chỉ lừa được người không biết, còn ai quen với Lý Uân sẽ hiểu được cảm giác vỡ mộng.
Ơ, nam thần lạnh lùng đâu rồi?
Cái vị ngốc nghếch đáng yêu này là ai?
Phải biết, trước đó mấy cô gái ở sảnh chính vụ vốn dĩ đều thầm mến Lý Uân, nhưng bây giờ mấy cô ấy chỉ coi Lý Uân là cậu em trai hàng xóm đáng yêu.
Lý Uân được khen mặt đỏ bừng: “Văn Chứng tiên sinh quá khen rồi, Uân đâu có tốt như vậy.”
Khương Bồng Cơ ngậm một miếng thịt nướng rưới sốt cay, mút chùn chụt, rồi quay ra nói xấu: “Văn Chứng nói thế không sai, có điều nếu như Hán Mỹ muốn sang năm cưới được vợ, cuối năm có thể làm cha thật thì tốt nhất nói ít thôi. Người khác nhìn huynh chằm chằm, thì huynh nhìn lại người ta. Người khác nói mười câu thì huynh trả lời một chữ. Nhất định phải tỏ ra lạnh lùng, biểu cảm phải thật bình tĩnh.”
Không nói, nghiêm mặt, chỉ dựa vào gương mặt này cộng với khí thế của anh chàng là đủ khiến các cô gái say như điếu đổ.
Một khi mở miệng, trí thông minh bộc lộ ngay lập tức.
Lý Uân nghi hoặc không hiểu: “Thế chẳng phải rất thất lễ sao.”
Khương Bồng Cơ cười giễu: “Nếu huynh không làm thế thì cứ ngoan ngoãn chịu ế đi, ế đến già luôn.”
Lý Uân không hiểu quay sang nhìn ba người Kỳ Quan Nhượng, ý muốn nhờ bọn họ giải thích.
Trong con mắt của anh ngoại trừ chủ công ra thì chỉ có ba vị tiên sinh là thông minh nhất, nhưng người ta chỉ cười không nói, đồng loạt quăng cho anh ánh mắt đầy hàm ý, căn bản là không có ý định giải thích cho anh hiểu. Mạnh Hồn và La Việt thở dài vỗ vai Lý Uân.
Võ tướng ấy à, chỉ cần thông minh trên chiến trường là được, không cần thiết phải ép bản thân mình đâu.
Chúng ta không so được với đám cầm thú tu mực từ bé đâu.
Vừa ăn tiệc vừa bàn chuyện chính sự.
Bản tính ngầm của Khương Bồng Cơ là kiểu tản mạn lười nhác như thế, những người khác lúc mới bắt đầu đều không quen, lâu rồi cũng quen dần.
Cô đón lấy cái đùi gà nướng Lý Uân đưa đến, cắn một miếng, hương vị của miếng thịt lan tỏa trong miệng. Cô nói: “Thời tiết càng lúc càng lạnh, ngày đông không có chuyện gì làm, dân chúng làm ổ trong nhà hết đan len rồi lại đan len, nhàn đến mức rửng mỡ. Ta định tìm vài việc cho bọn họ làm, tuyển một số nữ binh trẻ tuổi khỏe mạnh dạy ít kiến thức cấp cứu trên chiến trường, sau vụ xuân sẽ có tác dụng.”
La Việt kinh ngạc nhìn Khương Bồng Cơ, còn những người khác vẫn bình thản như thường.
Từ Kha gắp miếng nấm dại tẩm nước sốt đỏ lè đã chín lên.
“Cái này được… chủ công định tuyển bao nhiêu người?”
Sau đợt huyện thành tuyển lao dịch, Từ Kha đã có hiểu biết sâu sắc hơn về phụ nữ. Bọn họ tuy yếu hơn đàn ông, nhưng sức bền lại không hề kém cạnh, thậm chí tính tổng thể thì sức lao động bọn họ cũng chẳng ít hơn đàn ông chút nào.
Đã từng chứng kiến sức chiến đấu của bộ khúc nữ do Khương Lộng Cầm dẫn dắt, Từ Kha không có ý kiến gì về chuyện này.
“Trước tiên cứ tuyển tầm bốn năm trăm người đã…” Cô nhét cái đùi gà vào miệng cắn rôm rốp vài cái, rồi nhè ra một cái xương hoàn chỉnh không sót tí thịt nào: “Lông Cầm dẫn dắt sáu bảy trăm người, ngoài ra còn có một nghìn ba trăm ba mươi bộ khúc thành niên khỏe mạnh nữa. Sang năm ta sẽ cho bọn họ đến huyện Tượng Dương tụ họp. Giao toàn bộ nữ binh cho cô ấy quản lý là được, tuy nói là đội ngũ hậu cần cứu hộ nhưng chiến trường thay đổi trong phút chốc, bọn họ cũng cần học cách giết địch.”
Không phải cứ làm hậu cần là an toàn, trong lịch sử những ví dụ về việc đánh lén đội hậu cần bên địch còn ít sao?
Khương Bồng Cơ không chỉ muốn nữ binh làm hộ sĩ trên chiến trường mà cô hy vọng nữ binh có thể thực sự cầm đao lên chiến trường giết giặc.
Nhưng quy mô của nữ binh hiện giờ vẫn quá nhỏ, thực lực lại kém, vẫn cần thời gian để trưởng thành, tất cả đều phải bắt đầu từ hộ sĩ trên chiến trường trước đã.
“Cái này, phụ nữ… không ổn lắm đâu…” La Việt do dự lên tiếng.
Từ Kha cười, nói: “Đừng bao giờ nói câu đấy trước mặt Khương nữ lang... bằng không cô ấy sẽ đánh cho chạy từ cửa Đông sang cửa Tây đấy.”
“Khương nữ lang?” La Việt chưa bao giờ nghe cái tên này nên chẳng hiểu gì cả.
Từ Kha phổ cập kiến thức: “Khương nữ lang tên đầy đủ là Khương Lộng Cầm, là tỳ nữ trong phủ chủ công. Khi chủ công thành lập bộ khúc, Khương nữ lang cũng ở đó, nhận Mạnh giáo đầu làm sư phụ. Nếu bàn về sự tàn nhẫn lúc giết người của cô ấy, thì đám đàn ông gan to cũng phải run cầm cập. Lúc đánh nhau với cô ấy, dù có là Mạnh giáo đầu cũng không chiếm được lợi thế.”
Mạnh Hồn bị điểm danh.
Ông bất giác cười khổ, xua tay nói: “Đừng có nhắc đến con bé ấy, nhắc đến là đau cả người.”
Mạnh Hồn sinh ra là để lên chiến trường, võ nghệ của ông cũng phóng khoáng mạnh mẽ như thế, chủ yếu là để giết địch.
Nhưng Khương Lộng Cầm lại khác, cô biết điểm yếu của mình, liền dứt khoát tập trung vào ưu thế. Hơn nữa cô còn là “đồ đệ” được Khương Bồng Cơ dạy dỗ riêng, ít nhiều cũng kế thừa phong cách của Khương Bồng Cơ, chiêu nào chiêu nấy cứ nhắm đúng vào chỗ hiểm của người ta mà đánh.
Chỉ cần xuất chiêu thì đối phương không chết cũng sẽ bị thương.
Có một lần Mạnh Hồn muốn đọ sức với Lộng Cầm, bộ khúc bu quanh giáo trường xem hai người tỉ thí, ông còn chưa kịp phản ứng thì đã bị quật ngã.
Cũng lần đó, Lộng Cầm hoàn toàn xây dựng được uy tín của mình, cô của bây giờ thật sự không dễ chọc.
Sau khi Mạnh Hồn dẫn một bộ phận bộ khúc đến Sùng Châu, số bộ khúc còn lại ở Hà Gian đều do Lộng Cầm quản lý, thậm chí ngay đến công việc đi diệt thổ phỉ hằng ngày cũng do cô dẫn dắt, đi đến đâu giết đến đấy, rất ít khi để lại người sống.
Mạnh Hồn vô cùng nghi ngờ, lý do quân số của bộ khúc không tăng lên được có lẽ liên quan đến vấn đề này.
La Việt kinh ngạc: “Thế chẳng phải cọp cái còn gì? Đáng sợ đến thế à?”
Mạnh Hồn cười nhún vai: “Đáng sợ hơn thế nhiều, đợi cô ấy đến đây, cậu có thể thử đánh với cô ấy một trận.”
Bình thường không có việc gì La Việt cũng thường xuyên so đấu với Mạnh Hồn, đương nhiên hiểu rõ năng lực của ông.
Ngay đến Mạnh Hồn cũng công nhận cái vị Khương nữ lang đó, có thể thấy đối phương không phải hạng con gái tầm thường.
Hắn nhíu mày nói: “Đợi cô ấy đến đây rồi tính.” >
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
48 chương
12 chương
15 chương
11 chương