Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 410 : Ngoại truyện: Nhật ký trưởng thành của nữ đế (2)
Triệu gia thôn, một thôn nhỏ ở vùng núi biên cảnh quận Hà Gian.
Thôn rất nhỏ, đứng đầu thôn hét to một tiếng cuối thôn cũng có thể nghe rõ.
Thôn này chỉ có hai mươi lăm hộ gia đình, nhà nào xảy ra chuyện gì chỉ cần một tiếng sau cả thôn đã rõ ngọn nguồn.
Nửa năm qua, chuyện hot nhất trong thôn này chính là Triệu quả phụ nhặt được một cô gái sói không biết nói tiếng người ở bên ngoài về.
Theo phân tích của các thôn dân, có lẽ cô gái sói này là đứa bé thất lạc từ nhỏ bị sói tha đi, có khi còn được sói mẹ nuôi lớn như con.
Thế nên cô gái sói vô cùng dữ dằn, có thể tấn công người ta bất cứ lúc nào. Cô gái nghe không hiểu lời họ nói, càng không biết nói tiếng người.
Lúc đầu thôn dân còn rất lo lắng, sợ cô gái sói này sẽ mang họa về thôn, thế nhưng nửa năm sau cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Không chỉ có không có chuyện gì, kỹ thuật săn mồi của cô cũng vô cùng mạnh mẽ, cách mấy ngày lại vào núi sâu đi săn.
Thợ săn trong thôn chỉ dám qua lại ở bìa rừng, còn cô lại dám xông vào núi sâu, hơn nữa lần nào cũng săn được thứ tốt. Triệu quả phụ tuổi còn trẻ không có chồng, cuộc sống của phụ nữ ở một mình vô cùng khó khăn, nhưng từ khi nhặt cô gái sói này về, ngày nào bà cũng có thịt ăn, thậm chí còn có thể lấy trứng gà rừng đi chăm sóc da.
Cô gái sói tính tình trầm lặng ít nói, chẳng thèm để ý đến ai, cũng không thèm nói chuyện. Cô luôn nhìn người ta với ánh mắt như nhìn người chết, thôn dân đều sợ cô.
Triệu quả phụ thì rất biết đối nhân xử thế, mỗi khi cô gái đi săn về, bà đều lấy vô số thứ tốt chia cho mỗi nhà một ít.
Hôm nay cô gái sói lại săn được hai con lợn rừng, trên đường về thôn cô bước như bay không chút mệt mỏi.
Cô gái sói khiêng hai con lợn rừng thẳng vào sân nhà Triệu quả phụ, lạch cạch đóng cái cổng ọp ẹp lại.
“Út về rồi à. Nhanh đi rửa tay rửa mặt rồi lại thử bộ quần áo mới nha.”
Triệu quả phụ nghe tiếng bên ngoài liền biết ai trở về.
“Ta không phải là Út...”
Cô gái sói khoanh tay đứng dựa vào cạnh cửa, nhíu mày không vui.
Cô không thích cách Triệu quả phụ gọi cô.
So với phát âm lưu loát của Triệu quả phụ thì giọng cô gái sói rất kỳ cục, ngọng ngọng như con nít mới bi bô học nói vậy.
Cô gái sói chính là Khương Bồng Cơ, cô ở thế giới xa lạ, dã man và lạc hậu này đã một năm.
Nửa năm trước cô hầu như sống trong rừng núi.
Cô biết cô đã lạc tới một thời đại dã man hoàn toàn xa lạ, càng tệ hơn ngôn ngữ hoàn toàn bất đồng.
Không giao tiếp bằng ngôn ngữ được có nghĩa cô không thể nhanh chóng hòa nhập vào xã hội này, hơn nữa không thể lấy được thông tin cần thiết.
Cô gặp Triệu quả phụ, còn bị bà “nhặt đi” hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.
Khương Bồng Cơ không hiểu sao cô lại thành “cô gái sói”, thôn dân vừa đố kỵ sợ hãi cô, lại vừa ngưỡng mộ cô.
Đối với tâm tư xấu xa của con người cổ đại, cô đều lạnh nhạt thờ ơ, cô rất ghét giao tiếp với họ.
Nhưng nhờ có Triệu quả phụ hòa giải nên cô có thể tiếp tục sống trong thôn.
Triệu quả phụ nhiệt tình kéo cô lại, khoa tay ý chỉ quần áo mới.
“Ta thấy con vào núi săn bắn cả ngày rồi, giờ nên đổi một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng đi, không việc gì phải xấu hổ, mặc cho ta xem nào.”
Khương Bồng Cơ thầm liếc mắt, cầm bộ quần áo thô màu xanh vào phòng thử.
“Lợn rừng trong sân nên xử lý thế nào?”
“Tí nữa ta đi làm thịt, nếu có thôn dân muốn mua có thể bán lại giá rẻ, phần không bán được thì làm thịt khô.”
Giọng nói Khương Bồng Cơ trầm thấp sang sảng, nghe không giống một cô gái chút nào, nhưng cô lại chính là một đứa con gái chính hiệu.
Triệu quả phụ cho rằng những ngày tháng bình yên sẽ được kéo dài mãi.
Chỉ cần tích cóp thêm hai năm nữa, Triệu quả phụ có thể chuẩn bị đủ một khoản đồ cưới, rồi đi tìm bà mai kiếm một hôn sự tốt cho bé Út.
Không ngờ, có ai tính được mệnh trời.
Ngày đó, Khương Bồng Cơ vẫn lên núi săn bắn, chuyến đi săn thu hoạch rất phong phú.
Vừa ra khỏi rừng, cô liền nhìn thấy một ông lão chống gậy đang đợi bên ngoài, đó là Lý Chính trong thôn.
Đối với người già và trẻ nhỏ, thái độ của cô luôn rất nhẹ nhàng.
“Lý Chính, ông tìm ta?”
Nhìn tình hình có lẽ đã xảy ra chuyện lớn, Khương Bồng Cơ nhíu mày, có cảm giác không lành.
Lý Chính thấy cô đi ra, vẻ mặt có chút né tránh nói: “Út... Út à, Triệu quả phụ xảy ra chuyện rồi, mau quay về nhìn xem.”
Khương Bồng Cơ vừa nghe xong liền không màng đến con mồi săn được trong tay, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất trở về nhà Triệu quả phụ.
Ngư dân vớt được thi thể nói rằng Triệu quả phụ trượt chân xuống nước chết đuối, nhưng Khương Bồng Cơ xem xét thi thể lại phát hiện bà bị bóp cổ tới chết rồi mới bị quăng xuống nước, trước đó còn bị ít nhất 3 tên đàn ông làm nhục... Dấu vết rõ ràng như thế còn muốn lừa ai?
Khương Bồng Cơ vẻ mặt trầm trọng, xung quanh lại có người nói cô là con sói chưa thuần hóa.
Triệu quả phụ đối xử với cô tốt như vậy, giờ bà chết rồi cô lại ngay cả một giọt nước mắt cũng không thấy, quả thật là một đứa vô tình vô nghĩa.
Khương Bồng Cơ nghe xong chỉ cảm thấy nực cười.
Cách tốt nhất để báo đáp một người đã chết chẳng phải là làm rõ cái chết của bà sao?
Khóc?
Khóc có làm được gì.
Khương Bồng Cơ lấy cớ gác đêm cẩn thận kiểm tra thi thể Triệu quả phụ, cô tìm được vài manh mối quan trọng.
Mấy ngày trước cô nhẫn nhịn, chờ hạ táng Triệu quả phụ xong xuôi liền rời khỏi Triệu gia thôn ngay trong đêm.
Nửa tháng cẩn thận điều tra, cô khoanh vùng được bốn nghi can.
Xét thấy bốn người đều có địa vị xã hội không thấp, hơn nữa luôn có tùy tùng theo bên người, Khương Bồng Cơ lựa chọn ám sát.
Lúc giết đến người thứ tư thì xảy ra một chút vấn đề nhỏ.
“Liễu Lan Đình, đồ súc sinh, mày dám.... chính tay giết thứ huynh của mày sao?”
Liễu Xa run rẩy chỉ tay vào Khương Bồng Cơ, men say đã gần như bay hết.
Mắt ông ta thâm đen, bước chân không có sức, vừa nhìn liền biết rượu chè gái gú quá đà.
Khương Bồng Cơ không thích lạm sát kẻ vô tội, hơn nữa cô võ công vô tung vô ảnh, không sợ bị Liễu Xa nhìn thấy mặt.
“Liễu Lan Đình gì?” Cô lạnh lùng nghiêm mặt, giọng khàn khàn hỏi: “Thứ huynh gì?”
Liễu Xa không tin nổi nhìn cô, rồi lại nhìn thi thể lạnh ngắt dưới đất, trong lòng vừa bi thương vừa giận dữ.
“Súc sinh, hôm nay không đánh chết mày thì khó giải mối thù giết con!”
Liễu Xa xưa kia là dân chơi nổi tiếng đất Hà gian, cả ngày đều chìm đắm trong rượu chè thuốc phiện, hậu viện thê thiếp thành đàn, cướp đoạt dân nữ vô số, hại chết không biết bao nhiêu người. Có lẽ do báo ứng, sau khi ông ta thành hôn con cái rất hiếm muộn, chỉ có hai đứa con trai dòng thứ và một con gái dòng chính. Một đứa con trai dòng thứ mất sớm, đứa còn lại vất vả lắm mới sống được liền trở thành cục vàng, được ông ta và di nương cưng chiều đến mức vô pháp vô thiên, thường ra đường cưỡng bức dân nữ. Hai cha con đều không phải thứ tốt lành, không ít mạng người chết trong tay họ.
Còn về đứa con gái dòng chính, một năm trước cô bị bọn sơn tặc bắt cóc, nghe nói đã không còn trong trắng, ông ta cảm thấy mất mặt liền tuyên bố cô đã chết, cũng không phái người đi tìm.
Không ngờ một năm sau cô lại trở về, còn lấy đi tính mệnh của thứ huynh.
Khương Bồng Cơ nhíu mày.
Trí nhớ của cô rất tốt, ngày đầu tiên cô đến thế giới này có cứu được một đám con gái bị sơn tặc bắt, những cô gái đó khi gọi cô đúng là có phát âm “Lan Đình”, chẳng lẽ đây là tên chủ nhân trước đây của cơ thể này?
“Ta không biết Lan Đình ngươi nói là ai, ta chỉ biết thằng súc sinh đang nằm đây và ba tên chó chết kia là hung thủ hại chết người quan trọng nhất của ta trên thế giới này. Căn cứ luật pháp Liên Bang, cưỡng hiếp giết người là tội chết.”
Khương Bồng Cơ nhảy lên mái hiên, tay phải lấy ra một hòn đá nhỏ trong túi đeo ngay eo đánh Liễu Xa ngất xỉu.
Sau đó, cô lại trở về núi rừng sống cuộc sống thảnh thơi.
Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, cuộc sống này cũng rất tốt, nhưng trời xui đất khiến thế nào cô lại có thêm “hàng xóm”, đó là một đám sơn tặc ăn no rửng mỡ thích kiếm chuyện.
Khương Bồng Cơ một mình chọi cả trại sơn tặc, tuy không có người chết nhưng tên nào tên nấy đều sứt đầu mẻ trán, nhẹ nhất cũng gãy xương.
Thấy được sự hung ác của Khương Bồng Cơ, tất cả sơn tặc đều sợ hãi cô đến tận xương tủy.
“Núi này là của ai?”
“Của ngài thưa Nữ Đại Vương!”
“Núi này ai quyết?”
“Ngài quyết thưa Nữ Đại Vương!”
“Rất tốt, từ nay về sau, nơi này chính là địa bàn của ta, các ngươi phải nghe lời ai?”
“Nghe ngài thưa Nữ Đại Vương!”
Thế là, Khương Bồng Cơ trở thành đầu lĩnh của trại sơn tặc này.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
48 chương
12 chương
15 chương
11 chương