Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta
Chương 577 : Thám Hiểm Di Tích Cổ Lan Thành
Trải qua vụ việc lần này thì địa vị của Tiêu Ngưng Nhi trong Dực Long Thế gia vững chắc cực kì bởi nàng có một người nam nhân mạnh mẽ, Tiêu Vân Phong cũng là vui mừng khi nữ nhi mình tìm được một nam nhân tốt để dựa vào.
Cách đám người Trần Lâm Kiếm xuất phát đi Di tích Cổ Lan Thành một ngày thì Đường Long và Diệp Tử Vân gặp mặt nhau tại Đồ Thư Quán.
Diệp Tử Vân đối với Đường Long nói Minh văn Lâm Phong Sậu Tuyết là Minh văn Bạch Ngân có chút nghi ngờ nên có nhờ người xác định và quả đúng như Đường Long nói, sửa sang lại hoàn chỉnh thì Minh văn Lâm Phong Sậu Tuyết là Minh văn Bạch Ngân cấp.
Diệp Tử Vân từ trong giới chỉ lấy ra Linh Hồn Thủy Tinh chưa qua sử dụng cầm trong tay.
- Đây là Linh Hồn Thủy Tinh mà huynh nhờ ta chuẩn bị.(Tử Vân)
- Muội đem Hồn lực của mình rót vào Linh Hồn Thủy Tinh đi.
- Ừ.(Tử Vân)
Tử Vân gật đầu một tiếng sau đó rót Hồn lực vào Linh Hồn Thủy Tinh mà nàng nắm trong tay, Linh Hồn Thủy Tinh theo Diệp Tử Vân rót vào Hồn lực tỏa ra hào quang chói mắt rồi dần hình thành Linh hồn hình thái của Diệp Tử Vân.
- Linh Hồn Lực 83, Linh hồn thuộc tính Phong Tuyết hệ, hình thái Linh hồn là Băng Hoàng.
Hình thái Linh hồn Băng Hoàng của Diệp Tử Vân khá là mạnh nhưng ở tiền kỳ rất chậm nhưng khi bước vào Hắc Kim Yêu Linh Sư Băng Hoàng trưởng thành tốc độ tu luyện sẽ đại tăng, Tiêu Ngưng Nhi hình thái Linh hồn Dực Long cũng giống vậy, hậu kỳ lột xác thành chân chính Long sẽ tăng cường rất nhiều về mặt tốc độ tu luyện.
- Ta cho muội một môn Công pháp.
- Là Công pháp gì?(Tử Vân)
- Băng Hoàng Thiên Kinh.
Đường Long điểm vào mi tâm Diệp Tử Vân truyền cho nàng Công pháp [Băng Hoàng Thiên Kinh], Diệp Tử Vân ngắm mắt cảm thụ thì nàng kinh ngạc phát hiện mình là Hồn lực kịch liệt bành trướng, khi nàng mở mắt thì kinh ngạc phát hiện mình đã đạt đến Thanh Đồng Nhất tinh.
Công pháp [Băng Hoàng Thiên Kinh] tu luyện sẽ trợ giúp cho người tu luyện bên trong cơ thể ngưng tụ ra Hàn khí, Hàn khí sẽ bị Băng Hoàng hấp thu mà nhanh chóng thúc đẩy nó trưởng thành.
Đường Long cũng là phân biệt đưa Diệp Tử Vân Yêu Linh Băng Thiên Tuyết Vương và Hie Hie no Mi, hắn cũng giải thích cho nàng hiểu biết sơ về tác dụng hai món đồ vật.
Diệp Tử Vân khi về cũng là nhanh chóng dung hợp Yêu linh và ăn Hie Hie no Mi, thực lực của náng cũng là đạt đến Thanh Đồng Nhị tinh.
Trở lại với tình hính hiện tại thì Đường Long cảm nhận được có vài người thực lực đạt đến Bạch Ngân Yêu Linh Sư theo phía sau đội ngũ, hắn kết hợp với hành động mờ ám trước đây của Thẩm Việt cũng biết đây là người Thần Thánh Thế gia mà Thẩm Việt nhờ tới để tìm mình phiền phức, Đường Long cũng không muốn vào lúc này bại lộ mình nên chạy tới bên cạnh Trần Lâm Kiếm nhỏ giọng trò chuyện.
- Trần thiếu gia, chúng ta bị người theo dõi.
- Có biết là ai? Thực lực thế nào không?(Trần Lâm Kiếm)
- Không biết là ai nhưng có ba tên thực lực đại khái là Bạch Ngân Yêu Linh Sư.
- Chuyện này giao cho ta xử lý.(Trần Lâm Kiếm)
Trần Lâm Kiếm lập tức bắt chuyện với người Thánh Minh Thế gia rồi tiếp tục đi về phía trước, trải qua một lúc thì mọi người nghe được hậu phương truyền ra tiếng kêu giết cùng với Vũ kỹ bay ra đều là dừng lại.
Trần Lâm Kiếm lập tức dẫn người tới thì thấy cách đó không xa là người mình đối chiến với ba kẻ lạ mặt, hai kẻ đã chết và một kẻ đang liều mạng vùng vẩy.
- Ngươi là ai phái tới theo dõi chúng ta.(Trần Lâm Kiếm)
Kẻ lạ mặt không có ý định bại lộ thân phận của mình nếu không sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Việt cùng Thần Thánh Thế gia, hắn cắn răng một cái rồi miệng sùi bọt mém ngã xuống đất chết đi.
- Cắn thuốc độc tự sát rồi.(Trần Lâm Kiếm)
Trần Lâm Kiếm cho người kiểm tra thân thể không có phát hiện thứ đồ gì xác định thân phận cũng là cho mọi người tiếp tục di chuyển, Thẩm Việt đứng ở hàng ngũ sau cùng nhìn một màn này cũng là cắn răng nghiếng lợi, trong lòng mắng ba tên phế vật.
Ban đêm, mọi người tại chỗ cắm trại, Đường Long khoang chân tu luyện mà Diệp Tử Vân cũng ngồi ngay bên cạnh cậu tu luyện.
Đường Long đang tu luyện cảm nhận được Nhiếp Ly rời khỏi chỗ đóng trại cũng là lặng lẽ rời đi không ảnh hưởng tới Diệp Tử Vân tu luyện mà đi theo, cậu thấy được Nhiếp Ly cẩn thận quan sát xung quanh thì nhìn chăm chú vào Yêu thú sào huyệt cũng đúng lúc Trần Lâm Kiếm và Thẩm Việt đi tới.
- Cái này Yêu thú sào huyệt hẳn là đã hoang phế thật lâu rồi.(Thẩm Việt)
- Xác thật là đã hoang phế đã lâu.(Trần Lâm Kiếm)
Trần Lâm Kiếm nhìn nhìn chung quanh tán loạn nhánh cây, gật đầu nói, bỗng nhiên hắn giống như nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Nhiếp Ly hỏi.
- Ngươi cảm thấy thế nào?(Trần Lâm Kiếm)
Trần Lâm Kiếm đối với Nhiếp Ly có thể nói ra niên đại của di tích mà bọn họ chuẩn bị đi chắc hẵn cũng biết một hai về tập tính Yêu thú nên hỏi thăm ý kiến.
- Bên này trên cành cây lưu lại một ít bộ long, căn cứ phán đoán của ta, hẳn là một loại Hồ Hùng Yêu thú.
Hồ Hùng hình thể không lớn, trưởng thành Hồ Hùng cao chừng một mét, chiều cao hai mét đã là phi thường to lớn rồi.
Cái này sào huyệt lớn như vậy, hẳn là Hồ Hùng tộc quần ở chỗ này cư trú.(Nhiếp Ly)
- Hơn nữa Hồ Hung tộc quần đa phần đều là Bạch Ngân Yêu thú thậm chí là Hoàng Kim Yêu thú.
Đối với Đường Long đột nhiên xuất hiện thì những người có mặt ở đây đều không ngạc nhiên vì cậu không có che dấu thân hình của mình.
Trần Lâm Kiếm cùng hai kẻ tùy tùng nghe phân tích của Nhiếp Ly và Đường Long cảm thấy may mắn khi có hai người họ đi theo.
- Chỉ dựa vào như vậy điểm manh mối, liền suy đoán nơi đây từng là Hồ Hùng sào huyệt, không khỏi cũng quá võ đoán.(Thẩm Việt)
- Ngươi không lên tiếng không đại biểu ai tưởng ngươi là sẽ câm đâu.
- Ngươi…(Thẩm Việt)
- Nhiếp Ly, ngươi tiếp tục nói đi.(Trần Lâm Kiếm)
Theo Nhiếp Ly phân tích cùng với Trần Lâm Kiếm xác định thời gian thì Nhiếp Ly đề nghị lập tức ly khai vị trí lãnh địa của Hồ Hùng, Trần Lâm Kiếm vẫn đang do dự có nên ly khai hay không thì Đường Long cũng lên tiếng đồng quan điểm, Trần Lâm Kiếm cũng nhớ tới Đường Long là từ bên ngoài Quang Huy Chi Thành vào mà hắn thường xuyên sinh sống ở Thánh Tổ Sơn Mạch chắc chắn là hiểu biết đặc tính Yêu thú hơn bọn họ rất nhiều.
Trần Lâm Kiếm trở lại nơi cắm trại thúc gục mọi người nhổ trại suốt đêm di chuyển, mọi người không hiểu ra sau nhưng vẫn là theo Trần Lâm Kiếm rời đi, Diệp Tử Vân không hiểu chuyện gì nhưng nghe Đường Long phân tích cũng gật đầu đồng ý.
Một đoàn người vừa mới đi đến rừng rậm bên ngoài, liền cảm giác được đại địa chấn động còn có sau lưng chỗ sâu trong rừng rậm từng trận âm thanh gấu hống.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đã minh bạch vì cái gì mà phải đi gấp trong đêm.
Vì ở bên ngoài mà trong đám người chỉ có Nhiếp Ly và Đường Long là hiểu rõ thế giới bên ngoài cộng thêm nữa là tri thức hai người nắm giữ nên Diệp Tử Vân có nhiều điều muốn hỏi có điều nàng chỉ hỏi Đường Long không hề tiếp xúc với Nhiếp Ly, điều này làm cho hắn buồn bực không thôi.
Diệp Tử Vân làm vậy là có lý do cả, nàng từ nhỏ là tiếp xúc với Đường Long nhiều nhất hơn nữa tri thức của cậu là vô hạn mà Nhiếp Ly trên các phương diện có thành tựa nhưng nàng không quen.
Trần Lâm Kiếm đối với Nhiếp Ly tri thức về Yêu thú rất bái phục nhưng chỉ là về phương diện đó thôi mà hắn càng khuynh hướng Đường Long hơn về hắn sinh sống bên ngoài có nhiều điều mà bọn hắn cần học tập nên Trần Lâm Kiếm rất coi trọng Đường Long, tại trong quần thể thám hiểm thì địa vị Đường Long có chỗ đứng, nhiều bằng hữu của Trần Lâm Kiếm cũng tới làm quen, trong đó có một người mà Đường Long mong chờ.
- Ta là Hô Duyên Lan Nhược, là bằng hữu Trần thiếu gia, đến từ Hô Duyên thế gia.(Hô Duyên Lan Nhược)
- Đường Long từ Phong Tuyết Thế gia, ta có nghe nói qua Hô Duyên Thế gia Gia chủ có một cô con gái xinh đẹp, thật không ngờ là ngươi.
Hô Duyên Lan Nhược trong các bạn nữ đồng lứa có thể nói là thân hình phát dục cực tốt, nụ cười tỏa ra cực kỳ gợi cảm, gương mặt vũ mị, tuy mới 16-17 tuổi nhưng trước ngực trái bưởi rất khủng.
Đường Long khá hiểu rõ tính cách của Hô Duyên Lan Nhược càng tò mò hơn khi người tỏ ra lạnh lùng không bị mê hoặc bởi sắc đẹp của nàng.
Hiện tại, theo cảm nhận của hắn thì Hô Duyên Lan Nhược là Bạch Ngân tam tinh Yêu Linh Sư, tuy kém Diệp Tử Vân một chút về thiên phú nhưng chừng đó cũng đủ làm nàng ngạo nghễ.
Nếu như ai thấy biểu hiện hiện tại của nàng sẽ cho rằng nàng là một cô gái nũng niu, nhu nhược vậy mười phần sai, nàng hoàn toàn là một mẫu bạo long.
Hô Duyên Lan Nhược có chút bất ngờ, không nghĩ Đường Long lại có thể chống cự lại sự mê hoặc của nàng, phải biết tầm độ tuổi 13 này mấy tên đàn ông thường không cưỡng lại được, khi nói chuyện với nàng thường cúi gập mình xuống một chút để che dấu tiểu đệ đang thượng, bộ mặt trư ca nhìn chằm chằm vào bầu vú của nàng.
‘Thú vị’ Hô Duyên Lan Nhược nghĩ trong lòng.
Hô Duyên Lan Nhược đối với Đường Long sở hữu kiến thúc cũng rất tò mò, nàng cũng là từ trong miệng Trần Lâm Kiếm nghe được đêm qua nếu không phải là có lời khuyên của Nhiếp Ly và Đường Long thì đoàn đội bọn họ có lẽ sẽ tổn thất vài người, có khi trong đó có nàng.
Hô Duyên Lan Nhược không ngừng líu ríu bên cạnh Đường Long, từ việc tào lao tới tu luyện.
Diệp Tử Vân đối với Hô Duyên Lan Nhược không ngừng hướng Đường Long hỏi này hỏi nọ cũng không có phản cảm mà vẫn trò chuyện bình thường với Đường Long.
Chứng kiến bên cạnh Lăng Thiên một người là Diệp Tử Vân, một người là Hô Duyên Lan Nhược.
Một tên nhìn dáng người có cảm giác tửu sắc quá độ đi tới.
Hắn gọi là Sở Nguyên, là một đệ tử thuộc Hào môn Thế gia.
Hắn tiến đến, ngước mắt nhìn Diệp Tử Vân toát ra thần thái tham lam, nếu như có thể rước được nàng về dinh chắc hẳn đó sẽ là một kiêu ngạo, còn về phía Hô Duyên Lan Nhược, thằng cu em của hắn đã thượng từ lúc bắt đầu chuyến đi rồi.
- Có thể cho ta tham dự vào cuộc trò chuyện được không?(Sở Nguyên)
Đường Long biết tên Sở Nguyên bắt đầu gây sự tình rồi nhưng vẫn làm ngơ không để ý tới nhưng nhìn Sở Nguyên đôi mắt tham lam nhìn chăm chú Diệp Tử Vân thì trong lòng khó chịu vô cùng.
- Ngươi nhanh chóng cút khỏi tầm mắt ta.
Hô Duyên Lan Nhược chứng kiến người tới là Sở Nguyên thì toát ra một tia chán ghét cùng vẻ không kiên nhẫn, nàng không thích Sở Nguyên, bất quá Sở Nguyên sau lưng Sở thị gia tộc tại Quang Huy Chi Thành cũng có địa vị, nàng cũng chỉ có thể duy trì mặt ngoài vui vẻ.
Nàng tính đuổi đi Sở Nguyên nhưng không ngờ Đường Long lại dẫn đầu mở miệng đuổi người trước.
Sở Nguyên sững sờ sau đó gầm thét nên tức giận sau đó mặc kệ hết thảy tung cú đấm về phía Đường Long.
Diệp Tử Vân và Hô Duyên Lan Nhược thấy vậy muốn ra ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi.
Đường Long khóe miệng nhất câu lập tức tung ra nhất cước đá bay Sở Nguyên về sau.
Sở Nguyên lùi về sau vài bước kinh hãi ngẩng đầu lên nhìn Đường Long.
- Sở Nguyên, ngươi đây là cái gì thái độ?(Hô Duyên Lan Nhược)
- Hắn dám để cho ta cút thì ta tức giận thôi.
Với lại nhìn bộ dạng của hắn chưa chắc am hiểu về Minh văn.(Sở Nguyên)
Diệp Tử Vân đối với lời nói Sở Nguyên không cho là đúng, nàng từ nhỏ tiếp xúc với Đường Long đã thấy nhiều kỳ tích xuất hiện trên người cậu.
Sở Nguyên đối với Minh văn dù thế nào tinh thông có thể so sánh qua được Tiết di của nàng sao.
Tiết di đều chính miệng thừa nhận, Đường Long là một Minh văn đại sư.
Hô Duyên Lan Nhược Tâm trong xùy cười một tiếng, nàng sở dĩ sẽ đối với Đường Long sinh ra một ít hứng thú là vì Đường Long liếc liền nhìn ra Xích Diễm Viêm Bạo xuất xứ, nếu như không phải đối với Minh văn cực kỳ tinh thông, làm sao có thể biết Xích Diễm Viêm Bạo đến từ Lôi Hỏa Thánh Điển.
Tuyệt đại bộ phận người chỉ sợ đối với Lôi Hỏa Thánh Điển cũng không có xem qua, đây cũng không phải là thuần túy vận khí có thể giải thích.
- Ta xem ngược lại chưa hẳn, nhiều khi tuổi chưa hẳn có thể đại biểu cái gì, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đánh vỡ giới hạn tuổi, chúng ta trong miệng vẫn hay gọi là thiên tài.(Hô Duyên Lan Nhược)
Sở Nguyên khinh miệt cười cười khi Hô Duyên Lan Nhược cảm thấy Nhiếp Ly là một thiên tài, nói Diệp Tử Vân là một thiên tài hắn cũng không phủ nhận, tuổi còn trẻ đã đột phá đến Thanh đồng Nhất tinh, mà Đường Long nghe nói là Hồn lực gần bước vào Thanh Đồng nhất tinh.
Sở Nguyên không biết rằng tất cả những thông tin đó đều là Đường Long chướng pháp nhãn mà thôi, thật sự thì Đường Long hiện tại là Bạch Ngân nhất tinh đỉnh phong.
- Không biết tiểu tử này cho các ngươi thứ thuốc mê gì, các ngươi cư nhiên sẽ cho rằng hắn là thiên tài.
Loại rác rưởi này, cũng xứng cùng chúng ta làm bạn?(Sở Nguyên)
- Ngươi rất quá đáng.(Diệp Tử Vân)
Ánh mắt Đường Long phát lạnh, nhìn về phía Sở Nguyên giống như là nhìn người chết vậy.
- Sở Nguyên, thiên phú của ngươi cũng không hơn so với Nhiếp Ly, so Nhiếp Ly lớn hơn ba tuổi, nay chỉ là Thanh Đồng tam tinh, cư nhiên cũng có mặt nói người khác.(Hô Duyên Lan Nhược)
- Ngươi nói ta là rác rưởi vậy ta muốn xem xem trong miệng ngươi rác rưởi đạt được Thanh Đồng ngũ tinh là dạng gì?
Nghe lời Đường Long nói thì mọi người chấn kinh sau đó bọn họ càng chấn kinh hơn khi mà trên thân Đường Long bạo phát ra khí tức Thanh Đồng ngũ tinh tu vi, Sở Nguyên sắc mặt tái xanh.
- Ngươi nếu nói ta là rác rưởi thì ta hướng ngươi phát sinh khiêu chiến.
Dám tiếp nhận hay không?
- Đừng tưởng rằng Thanh Đồng ngũ tinh liền phách lối.(Sở Nguyên)
- Làm sao? Đến cả lời khiêu chiến của kẻ mà ngươi gọi là rác rưởi cũng không dám tiếp nhận?
- Có gì không dám.(Sở Nguyên)
Nghe được hai người Sở Nguyên và Đường Long muốn giao thủ thì Trần Lâm Kiếm cho mọi tản ra thành một vòng tròn nhường một khu vực cho hai người bọn họ chiến đấu.
Trần Lâm Kiếm rất muốn xem thử thực lực của Đường Long ra sao.
- Một quyền bại ngươi.
- Cuồng vọng.(Sở Nguyên)
Sở Nguyên vừa vào thế thủ thì Đường Long đã bắn vọt tới với tốc độ nhanh chóng, nấm đấm nện thẳng vào eo bụng vị trí yếu hại của Sở Nguyên.
Sở Nguyên lấy tốc độ kinh khủng bay ngược ra ngoài.
Đúng như Đường Long nói, một quyền bại địch thì cậu làm được, chỉ thấy Sở Nguyên ăn xong một quyền đó của Đường Long nằm bất động trên đất không dậy nổi, mãi một lúc lâu mới chật vật ngồi dậy.
- Nhược kê.
Nghe được lời Đường Long nói, đám người Trần Lâm Kiếm đang vây xem không khỏi nhịn cười được cười phá lên.
- Đây là ngươi tự tìm, ta giết ngươi.(Sở Nguyên)
Sở Nguyên bắt đầu động thủ không ngừng hướng Đường Long xông tới đánh trả, Đường Long là thân kinh bách chiến trải qua vô số thế giới đối chiến cường giả thì ý thức chiến đấu của cậu đã sớm đăng phong tạo cực, dù nhắm mắt vẫn là né tránh được công kích của Sở Nguyên và phản công lại rồi.
- Xem ra tỷ tỷ vẫn là xem thường ngươi rồi.(Hô Duyên Lan Nhược)
Hô Duyên Lan Nhược khóe miệng nhất câu vì nàng thấy được suốt cả quá trình chiến đấu thì Đường Long vẫn luôn nhắm mắt né tránh công kích của Sở Nguyên và phản công, đám người Trần Lâm Kiếm cũng phát hiện ra điều dị thường cũng là kinh hãi không thôi.
Hô Duyên Nhược Lan kiều diễm động lòng người cặp môi đỏ mọng có chút khép mở, một loại không nói ra được gợi cảm.
Sở Nguyên mắt lộ ra hung quang, toát ra dữ tợn dáng tươi cười, Linh hồn lực tựa như thủy triều bình thường, hướng Linh Hồn Hải Đường Long oanh kích.
- Sở Nguyên, dừng tay.(Hô Duyên Lan Nhược)
- Đây là ngươi tự tìm.
Đường Long lặng yên vận chuyển Vô Danh Quyết tham lam hút lấy Linh Hồn lực của Sở Nguyên đanh trùng kích vào Linh Hồn Hải của mình.
Sở Nguyên nhíu mày, mỗi lần Linh hồn lực của hắn muốn đem Linh Hồn Hải của Đường Long nổ tung nhưng Linh hồn hải của Đường Long thật sự mạnh mẽ chống xuống, hắn không thể không thúc giục càng nhiều nữa Linh hồn lực, tiếp tục đánh vào Linh Hồn Hải của Đường Long.
Thế nhưng là, Sở Nguyên dần dần phát hiện, Linh hồn lực của hắn chậm rãi khô kiệt, Linh Hồn Hải của Đường Long còn không có nổ tung.
Sở Nguyên hiện tại muốn dừng tay cũng đã muộn rồi, hắn phát giác ra được Linh Hồn Lực của mình không ngừng hướng Đường Long Linh Hồn Lực trào vào mà thực lực của hắn cấp tốc giảm xuống, lúc này Sở Nguyên sắc mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Đường Long đối với hành vi của của Sở Nguyên đã động sát tâm tuy là trước mặt nhiều người không thể giết chết hắn nhưng phế đi một thân thực lực của Sở Nguyên thì không ai nói gì.
Theo Linh Hồn Lực Sở Nguyên dẩn bị hút đi dẫn tới thực lực giảm xuống mà Đường Long cũng là kéo lên đột phá thành Bạch Ngân nhất tinh, đó là chỉ là Đường Long tiết lộ ra ngoài mà thôi thực chất là đạt đến Bạch Ngân nhị tinh.
Khóe miệng Hô Duyên Lan Nhược nhất câu khi thấy trận chiến ngã ngũ và mọi người tiếp tục đi về phía trước hướng di tích Cổ Lan Thành mà đi.
Hô Duyên Lan Nhược tới gần Đường Long cúi thấp người xuống, để cho Đường Long nhìn vào trong khe áo của nàng.
Bên trong là bầu vú to, mọng nước, ẩn hiện ra núm hoa anh đào hồng hào.
Mũi của Đường Long ngửi thấy vài mùi hương kỳ lạ, chợt xung quanh hắn thay đổi, đứng sau hắn là một vườn hoa, có vô số Hô Duyên Lan Nhược đang trần chuồng mời gọi hắn.
Đường Long nhếch miệng, cường đại tinh thần lực tỏa ra bắn ngược ảo cảnh lại cho Hô Duyên Lan Nhược.
Thật ra cũng tội nghiệp Hô Duyên Lan Nhược, Yêu linh của nàng là Tuyết Anh, là một loại hiếm có có thể mê hoặc với những người cảnh giới cao hơn.
Chỉ tiếc rằng nàng lại sử dụng nó lên Đường Long.
Ảo thuật không những bị phá, còn bị bắn ngược khiến cho Hô Duyên Lan Nhược rung động, trước mặt nàng vẫn là ảo cảnh do chính nàng tạo ra nhưng xung quanh thay vì nhiều nàng đang cởi chuồng thì thay vào đó biến thành Đường Long.
Cả lũ xúm lại quây quanh Hô Duyên Lan Nhược, lột xé hết quần áo làm những trò đồi bại với nàng, àng hoàn toàn bị người ta cưỡng hiếp.
Nàng kêu la thất thanh nhưng biết đây là ảo cảnh của chính mình nên cũng đành ngậm ngùi.
Một thời thần trôi qua ở thế giới thực nhưng trong huyễn cảnh không biết Hô Duyên Lan Nhược đã trôi qua bao nhiêu.
Thoát khỏi ảo cảnh xong, nàng toàn thân mồ hôi nhễ nhai, người run rẩy nhìn về phía Đường Long.
Trước mặt nàng không còn là một vị thiếu niên 13 tuổi với nụ cười tỏa nắng nữa mà hoàn toàn là một tôn ác ma.
Hô Duyên Lan Nhược vừa đi vừa run sợ nghĩ, nàng tự hỏi tại sao mình lại thất bại, Linh Hồn Lực của nàng đã đạt tới Bạch Ngân nhị tinh, bình thường những tu vi dưới nàng sẽ trúng chiêu một cách dễ dàng cơ mà, tại sao lần này lại thất bại.
Nếu không trúng mị thuật của nàng thì cũng thôi đi, đằng này còn bắn ngược chiêu của nàng khiến nàng chịu đủ trong chính ảo cảnh của mình tạo ra.
Nhưng bất chợt, nàng vội nghĩ lại lúc đó, tại sao nàng lại cảm thấy kích thích.
Hô Duyên Lan Nhược không biết rằng thực lực chân chính là ngang với nàng là Bạch Ngân nhị tinh hơn nữa phát động huyễn cảnh phụ thuộc vào Tinh Thần lực đôi bên chêch lệch nữa, hiển nhiên là Tinh thần lực của Hô Duyên Lan Nhược kém xa Đường Long.
Đứng bên cạnh thấy Lăng Thiên không bị Hô Duyên Lan Nhược mê hoặc, Diệp Tử Vân thở phào một cái, may mắn nếu không biết Lăng Thiên bị Hô Duyên Lan Nhược mê hoặc mất thì Ngưng Nhi sẽ như thế nào.
- Đường Long, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi trở thành chi thần dưới chân ta.
Bản cô nương quyết định, ta muốn truy cầu tiểu tử này, về sau tiểu tử này là của ta, ai muốn động đến hắn thì phải hỏi bản cô nương có đồng ý hay không.(Hô Duyên Lan Nhược)
Nghe được Hô Duyên Lan Nhược tuyên cáo, tất cả mọi người đều choáng váng, sững sờ nhìn Hô Duyên Lan Nhược.
Hô Duyên Lan Nhược lại muốn theo đuổi ngược Đường Long Mọi người sắc mặt quái dị nhìn Đường Long, lại nhìn Hô Duyên Lan Nhược.
Vài ngày sau
Đoàn người đi đến sâu vào trong một hạp cốc, trước mắt họ là một phần của di tích thành Cổ Lan.
Xung quanh bị rễ cây bao phủ, những tiếng gầm rú của yêu thú vang vọng đâu đây.
Nghe nói là ở đây đã đi qua niên đại hắc ám nên cũng chỉ còn lại Yêu thú cấp Hoàng Kim, Yêu thú cấp Hắc Kim đã di chuyển đi rồi.
Chứng kiến những bức tường thành đổ nát, bên dưới xếp đặt vài bộ xương cốt rơi la tả.
Trong lòng mọi người hiện ra một cảm giác thê lương.
Đi qua vô số năm bị Yêu thú tập kích, Quang Huy Thành vẫn sừng sững, tuy không bị giống như Cổ Lan Thành nhưng đã có vô số Công pháp, Võ kỹ, Đan phương thất lạc.
Trước đó có vô số cường giả Truyền Kỳ, nay giờ chỉ có một chính là Diệp Mặc.
- Rốt cuộc cũng tới Cổ Lan Thành, chúng ta có hai con đường đi vào.(Trần Lâm Kiếm)
Trần Lâm Kiếm nói xong lấy bản đồ trải dài trên đất, mọi người vây quang bản đồ nghị luận.
- Tuyến thứ nhất là từ Tây Môn tiến vào, dọc theo tường thành, có thể rất nhanh tiến vào chủ thành, bất quá một đường này có thể tìm ra cái gì? Chúng ta đương nhiên muốn tiến vào nhà dân bên trong thành trì, mới khả năng có thu hoạch.(Thủ hạ Trần Lâm Kiếm)
Có rất nhiều ý kiến khác nhau nhưng Trần Lâm Kiếm không có quyết định vội mà ngẩng đầu nhìn hai người Nhiếp Ly và Đường Long.
- Hai người cảm thấy thế nào?(Trần Lâm Kiếm)
- Nếu các ngươi tới nơi này rồi đi điều tra các phiến nhà dân đầu tiên thì mười phần sai, so với chúng ta khẳng định đã có người đã tìm tòi mấy nhà dân này, chúng ta tìm tòi một lần nữa chỉ sợ cũng không thu hoạch được gì, một thành trì như vậy, giàu nhất là ai? Chẳng lẽ là bình dân sao? Đương nhiên không phải, một tòa thành trì 90% tài phú đều tụ tập ở trong tay các Thế gia đại tộc.(Nhiếp Ly)
- Mấy trăm dặm phương viên thành trì, nhiều nhà dân như vậy, rất nhiều địa phương đã bị hủy diệt, chúng ta như thế nào biết địa điểm các thế gia đại tộc cư trú?(Thẩm Việt)
- Ngươi tiếp tục.(Trần Lâm Kiếm)
- Muốn tìm địa điểm Thế gia đại tộc cư trú thực ra rất đơn giản, bức bản đồ này nơi nào kiến trúc mật độ thưa thớt nhất, Thế gia đại tộc đều sẽ có một phần đất của gia tộc.
Đường Long chỉ vào những phần đất thưa thớt xung quanh kiến trúc mà kiến nghị.
- Khu vực này đã có người tìm tòi qua, tuy rằng phát hiện một ít thứ tốt, nhưng cũng không nhiều! Có người đã đem khu vực này đào ba thước, cũng không tìm ra mật thất.(Trần Lâm Kiếm)
- Khu vực này bị tìm tòi qua, thực ra cũng bình thường, chúng ta xem tiếp bản đồ, phiến thế gia đại tộc này ở trung tâm Cổ Lan thành, bởi vì nơi này là nơi sâm nghiêm nhất Cổ Lan thành, cũng là địa phương an toàn nhất.
Khu vực này hẳn là Phủ thành chủ cư trú.(Nhiếp Ly)
- Chúng ta tiếp tục xem bản đồ, cự ly thành chủ phủ chỉ có mấy trăm mét, có ba khu vực, biết ba khu vực này để làm gì không?(Nhiếp Ly)
- Ba khu vực này, có một chỗ là giáo trường, chính là địa phương luyện binh, còn có một thành lũy thạch đầu kiến tạo dày đặc, bên trong trống không.
Mặt khác một chỗ không biết làm gì, bên cạnh thạch đầu thành lũy, cây cối cỏ dại um sùm.(Trần Lâm Kiếm)
- Chỗ này có vấn đề.
- Ý của ngươi là, ba địa phương này có điểm khả nghi? Chẳng lẽ là chỗ thành lũy thạch đầu? Nhưng chỗ đó cũng đã tìm tòi qua.(Trần Lâm Kiếm)
- Chỗ thành lũy thạch đầu hẳn chỗ tránh nạn, thời điểm yêu thú tiến đến, bọn họ khẳng định sẽ tiến vào nơi thành lũy thạch đầu này tránh nạn, bên trong nói không chừng sẽ có một ít phòng tối giấu bảo vật, phiến đất trống gần thành lũy thạch đầu này, rõ ràng là khu cạm bẫy, dùng để chống yêu thú, nếu tiến vào nơi này thăm dò, nói không chừng chết như thế nào cũng không biết mà ta cảm giác địa phương khả nghi nhất hẳn là phiến giáo trường này.
- Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Huống chi Thành chủ đem giáo trường an bài tại trung tâm thành trì không hợp thói thường, khi có việc điều động sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Phía dưới giáo trường có lẽ là mục tiêu của chúng ta.
- Ân, cứ quyết định như vậy.(Trần Lâm Kiếm)
Trần Lâm Kiếm dẫn đám người vào trong di tích Cổ Lan Thành.
Liền tại bọn người xâm nhập vào thành Cổ Lan tìm kiếm kho báu, có một nhóm 15 người thân mặc hắc bào xuất hiện phía xa.
- Ngươi xác định bọn chúng đều là đệ tử Thế gia?(Vân Hoa chấp sự)
- Đúng vậy, Vân Hoa chấp sự.(Đầy tớ)
- Tốt, đem 3 tên đệ tử cao quý nhất mang về đây bắt cóc đòi tiền chuộc, còn lại xử quyết tại chỗ.(Vân Hoa chấp sự)
Bọn chúng thuộc về Hắc Ám công hội, tổ chức không việc xấu xa gì không dám làm, hoạt động trong bóng tối Quang Huy Thành.
Đã có nhiều lần vài Thế gia đứng lên tiễn trừ nhưng cứ mỗi làn bọn chúng lại hư không tiêu thất.
Đám người vừa xâm nhập, chợt bị lũ Thương Tí Cự Viên tập kích, trước đây hắn từng chơi súng nên đối với cung nỏ bắn đám Thương Tí Cự Viên là bách phát phát trúng, Nhiếp Ly cũng không kém cạnh chút nào mỗi lần bắn mũi tên đều là trúng đích Thương Tí Cự Viên.
Thương Tí Cự Viên vô cùng giản hoạt, nó linh hoạt mượn những địa hình và kiến trúc xung quanh làm điểm tựa để mỗi khi bị tập kích sẽ nhảy sang chỗ khác né tránh.
Thẩm Việt cũng có ý so tài nhưng toàn đều là bắn trật, hắn bản thân vô cùng cao ngạo khi bắn trật vài mũi tên thì đều bị Thương Tí Cự Viên cho né tránh và hắn thành trò cười cho mọi người.
Thẩm Việt thẹn quá hóa giận đem cung nỏ chỉa thẳng về phía Đường Long, nếu không phải Trần Lâm Kiếm tay mắt nhanh nhẹn đánh rơi cung nỏ thì đã có án mạng rồi.
Thẩm Việt ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Trần Lâm Kiếm lạnh lùng, Thẩm Việt thất hồn lạc phách, hiện tại tất cả mọi người đứng ở một bên Đường Long, hắn phẫn uất mà quay đầu tự ý rời đi.
Mọi người dưới tiễn thuật vô song của Nhiếp Ly và Đường Long bắt đầu thanh lý Thương Tích Cự Viên thì một đạo thú hống vang lên.
Hống
Một tiếng gầm điếc tai nhức óc vang lên, toàn bộ mặt đất đều kịch liệt run rẩy.
Màng nhĩ giống như muốn bị phá vỡ, mọi người hai mặt nhìn nhau.
- Là Linh cấp Yêu thú.(Nhiếp Ly)
Yêu thú cấp bậc là cùng nhân loại giống nhau phân chia đẳng cấp.
Bất quá ở bên trong, từng cái đẳng cấp lại có Linh cấp và Vương cấp Yêu thú, như Thương Tí Cự Viên, Thương Tí Cự Viên bình thường thì không cách nào tiến vào Yêu Linh, Linh cấp Thương Tí Cự Viên thì lại khác bọn chúng thường có trí tuệ không kém nhân loại, thực lực so với Thương Tí Cự Viên bình thường cường đại hơn nhiều.
Về phần Vương cấp, Yêu Linh trong đầu bọn chúng đã ngưng hóa trạng thái dịch, có thể đem thân thể biến hóa ra hình thái người, thực lực phi thường khủng bố.
- Thực lực như thế nào?(Trần Lâm Kiếm)
- Dựa vào tiếng hống phát đoán là Bạch Ngân ngũ tinh khoảng cách Hoàng Kim cấp không xa.
Trần Lâm Kiếm khẽ nhíu mày, không nghĩ tới rõ ràng lại ở chỗ này lại gặp Linh cấp Thương Tí Cự Viên, hơn nữa lại là Bạch ngân Ngũ tinh, chỉ sợ sẽ rất khó đối phó.
Chung quanh nơi này còn có rất nhiều Thương Tí Cự Viên nhìn chằm chằm, nếu quả thật đánh nhau, bọn hắn có thể sẽ bị diệt toàn bộ.
Hống
Nơi xa Linh cấp Thương Tí Cự Viên lướt lên tường cao, đứng ở trên tường nhìn chằm chằm vào đám người Đường Long, mắt lộ ra hung mang.
- Theo ta chạy.(Nhiếp Ly)
Nhiếp Ly quát, thả người lướt tiến vào trong rừng.
Mọi người nhìn nhau, nhao nhao đi theo đằng sau Nhiếp Ly, trốn vào trong rừng.
Linh cấp Thương Tí Cự Viên thấy thế, nổi giận đấm ngực dậm chân, phát ra trận trận thanh âm gào thét, một đám Thương Tí Cự Viên nghe mệnh lệnh Linh cấp Viên Hầu, hướng nơi đám người Nhiếp Ly chạy trốn bao vây tới.
Tiến vào lùm cây rậm rạp, Thương Tí Cự Viên thân hình cao lớn hoạt động cũng không phải dễ dàng.
Đường Long chạy sau cùng tiến hành bọc hậu, cậu lôi ra khải giáp cùng quyền sáo mặc vào sau đó hướng Linh cấp Thương Tí Cự Viên đấm ra một quyền.
- Phật Nộ Long Quyền.
Một nấm đấm hình thành từ hai ngọn lửa khác nhau hướng thẳng Linh cấp Thương Tí Cự Viên đập nện tới, Linh cấp Thương Tí Cự Viên cực kì khôn ngoan khi nhổ một gốc cây bên cạnh mình chắn phía trước ngực mình ngăn cản một đòn này.
Nhiếp Ly thấy Đường Long ra đòn cũng là kinh ngạc không thôi nhưng hắn vẫn không quên hướng dẫn đám người chạy tới chỗ thành lũy.
Đường Long liếc nhìn xung quanh thấy được tụ tập rất nhiều Thương Tí Cự Viên thì nấm đấm hóa chưởng hướng xung quanh bầy Thương Tí Cự Viên dùng ra quần công kỹ năng.
- Thổ Phách Sơn Hà.
Tóc Đường Long dựng đứng lên như khi Son Goku hóa Siêu Saiyan nhưng khác biệt là màu nâu đất sau đó từ mặt đất dâng lên thạch trụ đâm vào người đám Thương Tí Cự Viên.
Mắt thấy tộc nhân của mình chết nhiều như vậy thì Linh cấp Thương Tí Cự Viên nộ hống lên tung người lên cao hướng kẻ xấu số gần nhất nện tới.
Một tên Bạch Ngân nhị tinh là thủ hạ của Trần Lâm Kiếm bị Linh cấp Thương Tí Cự Viên một đấm liền kêu thảm một tiếng bay ngược ra sau, nặng nề nện vào cây đại thụ cuồng phun máu tươi, mắt thấy sống không được.
- Không được, nó qua cường đại, lại là lãnh đạo tộc quần Thương Tí cự viên, tiếng rống của nó sẽ ngày càng đưa tới nhiều Thương Tí cự viên hơn.
Chúng ta là mục tiêu quá lớn, phải chia nhỏ ra.(Nhiếp Ly)
Hô Duyên Lan Nhược và Diệp Tử Vân ở gần Đường Long nhất nên các nàng theo sau lưng cậu chạy đi, mặt khác còn có hai nữ hài mà Diệp Tử Vân quen biêt.
Con Linh cấp Thương Tí Cự Viên kia đang chuẩn bị đem đám người Trần Lâm Kiếm liệp sát, không nghĩ tới đám người v lại phân tán ra, hướng tới những hướng khác nhau chạy như điên, nó hơi dừng lại liền chọn đám người Đường Long đuổi tới.
Đường Long cười khổ, vận khí thật kém nhiều người như vậy, Linh cấp Thương Tí Cự Viên này lại chọn bọn hắn đuổi theo.
- Ta ở lại cản nó một hồi các ngươi chạy mau.
Cước bộ Diệp Tử Vân hơi dừng lại, nhìn bóng dáng Đường Long đang chặn con Linh cấp Thương Tí Cự Viên, trong lòng cảm thấy nao nao.
Hốc mắt Hô Diên Nhược Lan cũng đỏ ửng, trước thời khắc nguy hiểm này, Đường Long lại không tìm cách chạy trốn, mà lại giúp bọn họ bọc hậu, trong lòng nàng cảm thấy xúc động.
- Đừng quên ta là Võ giả Truyền Kỳ ngũ tinh, không cần lo cho ta.
Diệp Tử Vân cùng Hô Diên Nhược Lan cắn răng, trong mắt ánh lên lệ quang, thoáng chần chừ, liền tiến vào trong rừng.
Hống
Linh cấp Thương Tí Cự Viên hướng thẳng Đường Long lao tới đồng thời nện quả đấm của mình về phía cậu.
Đường Long thấy vậy cười lạnh không thôi, mái tóc màu nâu của cậu đổi sang băng lam.
- Băng Tỏa.
Theo Đường Long nhất chỉ thì thân hình Linh cấp Thương Tí Cự Viên bị rất nhiều xiềng xích từ trên mặt đất xông ra gắt gao trói chọi lại nhưng theo Linh cấp Thương Tí Cự Viên không ngừng vùng vẩy thì xiềng xích xuất hiện vết nứt.
- Thổ Quyền.
Mặt đất tạo thành nấm đấm hướng Linh cấp Thương Tí Cự Viên đấm tới đánh bay Linh cấp Thương Tí Cự Viên đi, Đường Long thấy Linh cấp Thương Tí Cự Viên bị đánh bay cũng không có ở lại mà nhanh chóng di chuyển đi.
Đợi cho Linh cấp Thương Tí Cự Viên chạy về chỗ cũ đã thấy Đường Long chạy xa rồi, thế là nó đuổi theo Đường Long như điên, những nơi đi qua đều là một mảng hoang tàn.
Đường Long chạy được một lúc thì đụng phải một đội nhân mã.
Đây là một đám hắc y nhân, khuân mặt hoàn toàn bị hắc y che lại, chỉ lộ ra cằm, phía sau hắc y có đồ án hắc yêu to lớn dữ tợn đáng sợ.
Ánh mắt bọn hắn dừng trên người Đường Long, có chút kinh ngạc.
Bọn hắn bị tiếng rống của con Linh cấp Thương Tí Cự Viên kia hấp dẫn tới đây, ven đường còn tìm kiếm tung tích bọn Trần Lâm Kiếm, không nghĩ tới lại gặp Đường Long.
Nhìn trang phục bọn này, Đường Long tự nhiên nhận ra trang phục của mấy hắc y nhân này.
Đây chính là đám người xấu xa của Quang Huy Thành, Hắc Ám công hội.
- Tiểu tử này có khả năng là quý tộc đệ tử trong đám kia, mau bắt lấy.(Vân Hoa chấp sự)
Đường Long thấy đám người Hắc Ám công hội thì khóe miệng cười lạnh không thôi, cảm nhận được đằng xa truyền ra tiếng bước chân thì thân hình lóe lên biến mất trong rừng cây.
Linh cấp Thương Tí Cự Viên xông ra từ trong lùm cây không thấy thân ảnh Đường Long đâu là một đám hắc y nhân tưởng ra là cứu viện của Đường Long liền gào thét hướng đám người xông tới.
Đường Long cắt đuôi được Linh cấp Thương Tí Cự Viên và âm đám người Hắc Ám công hội cũng là theo đường cũ trở về tìm kiếm thân ảnh của Diệp Tử Vân và Hô Huyên Lan Nhược.
Đúng lúc này, hắn thấy được một thân ảnh từ trong bụi cỏ chui ra.
- Tại sao ngươi lại ở đây.
- Ta lo lắng cho ngươi, nên vẫn ở một bên muốn giúp đỡ.(Hô Huyên Lan Nhược)
Đường Long dẫn Hô Huyên Lan Nhược né tránh đám Thương Tí Cự Viên đồng thời hướng địa điểm mà trong nguyên tác Nhiếp Ly cùng Diệp Tử Vân rơi xuống miệng giếng từ đó đạt được Tàn trang Thời Không Yêu Linh Chi Thư và Linh Đăng chứa Ảnh Yêu.
Đi một hồi thì qua một dải đất nhưng Đường Long không chú ý tới mặt đất đang nứt ra, đợi cho Hô Huyên Lan Nhược đi qua liền sụp đổ.
Đường Long xoay người lại thấy vậy liền nhảy xuống dưới kéo Hô Huyên Lan Nhược vào lòng mình.
- Bám chắc ta.
Hô Huyên Lan Nhược nghe lời lập tức bám chắc Đường Long, hai tay vòng qua cổ Đường Long ôm.
Cả hai người hướng hố sâu không đáy rơi xuống, Đường Long tính toán tốc độ rơi liền điều động thạch trụ nhô ra giúp hãm lại tốc độ rơi xuống.
Theo thạch trụ hãm tốc độ cùng với giai nhân trong lòng thì tiểu đệ Đường Long cũng thức tỉnh chọc vào người Hô Huyên Lan Nhược, Hô Huyên Lan Nhược là cô gái biết thường thức nên nàng biết thứ đang chọc nàng bên dưới là gì, sắc mặt nàng nhanh chóng đỏ lên.
Đường Long nhếch miệng sau đó đu xuống dưới, nhìn lại về phía người con gái đang quấn lấy mình.
Hắn nâng cằm Hô Duyên Lan Nhược lên, nàng sững sờ rồi bất ngờ bị tập kích vào miệng.
Hai cánh môi hôn nhau, tuy Hô Duyên Lan Nhược đã 16 tuổi, tính cách hung dữ nhưng phương diện này nàng vẫn là một con nai tơ, bị Lăng Thiên đá lưỡi cho vài cái đã thở hổn hển, không còn chút sức lực nào.
Rèn sắt khi còn nóng, Đường Long tụt hết quần áo của Hô Duyên Lan Nhược ra.
Chờ tới khi nàng định thần lại thì 2 người đã trần chuồng rồi.
Nàng đỏ mặt, 1 tay che cặp vú 1 tay che về phía hạ bộ rồi ngồi xổm xuống đỏ mặt nói.
- Đừng…đừng mà.
Giờ chưa được.(Hô Huyên Lan Nhược)
Đường Long thấy nữ nhân này ban đầu từ chối nhưng lại không dứt khoát liền lớn mật, vẫn cố gắng đi tới, kéo tay nàng về phía con tiểu đệ đang nóng hổi của mình.
- Nàng làm tiểu đệ ta cứng như vậy mà nói không muốn làm sao?
Hô Duyên Lan Nhược run rẩy, nàng cũng muốn mình thất thân cho người đàn ông trước mặt nhưng ít nhất cũng phải trong một căn phòng ấm cúng chứ, ai dè đây là trong miệng giếng, xung quanh ẩm ướt, thỉnh thoảng thấp thoáng vài bộ xương khô.
- Nếu như nàng không muốn ở chỗ này, vậy hãy làm cho tiểu đệ của ta xẹp xuống đi đã.
Hô Duyên Lan Nhược thấy vậy, cũng ngầm đồng ý, vội lấy tay sục c-c cho hắn, thỉnh thoảng còn mút liếm nó cho nó nhanh ra.
Tất cả những kĩ thuật này đều là nàng nhìn lén mẫu thân nàng làm với phụ thân trong phòng ngủ hồi còn nhỏ.
Nhưng mãi mà vẫn chưa thấy Lăng Thiên có dấu hiệu nào cả.
Truyện khác cùng thể loại
179 chương
501 chương
35 chương