Hệ Thống Hậu Cung Nhị Thứ Nguyên Của Ta

Chương 574 : Kế Hoạch Của Nhiếp Ly Chữa Bệnh Cho Tiêu Ngưng Nhi

Buổi học cũng kết thúc thế là ai nấy đều là về chỗ ở của mình, Đường Long đi ra ngoài tới góc khuất thì thân hình Ám Tuyết và Thanh Tuyết xuất hiện. - Lão công gọi bọn em có việc gì không?(Ám Tuyết) - Anh có nhiệm vụ giao cho các em đây. - Ồ, không biết ai chọc phải anh mà anh lại nhằm vào hắn?(Thanh Tuyết) - Thanh Tuyết tối nay đột nhập vào Thiên Ngấn Thế gia tìm kiếm Gia chủ Thiên Ngấn Thế gia cướp đoạt một thứ trên tay hắn. - Đó là gì?(Thanh Tuyết) - Tàn trang Thời Không Yêu Linh Chi Thư, vật đó hiện tại đang nằm trong tay Gia chủ Thiên Ngấn Thế gia. - Em rõ rồi.(Thanh Tuyết) - Ám Tuyết thì theo dõi đám người đằng đó, chỉ cần bọn họ thu hoạch được bỏ vào trong bao tải thì em xuất thủ cướp đoạt. - Hai em nhớ là không được bại lộ thân phận của mình. Ám Tuyết và Thanh Tuyết tản ra, Thanh Tuyết tới gần phụ cận lãnh địa của Thiên Ngân Thế gia ẩn núp chờ đêm xuống hành động, Ám Tuyết thì ẩn đi thân hình của mình theo dõi đám người Nhiếp Ly. Đường Long đứng tại chỗ hướng vị trí Nhiếp Ly đang đi cười lạnh không thôi. - Đây là hậu quả của việc dám có ý đồ với Diệp Tử Vân. Đường Long cũng là về chuẩn bị một chút vì tối nay cậu cũng là tiến vào Học Viện Thí Luyện chữa trị cho Tiêu Ngưng Nhi, nàng là một cô gái tốt nên không thể tiện nghi cho Nhiếp Ly được, trong nguyên tác hắn chỉ là chung tình với Diệp Tử Vân mãi cho tới khi tới Long Khư Giới Vực mới cho nàng danh mà không cho nàng phận, cậu cảm thấy khá là đáng tiếc cho Tiêu Ngưng Nhi. Đằng sau, Nhiếp Ly giao nhiệm vụ cho Lục Phiêu. - Lục Phiêu, ngươi đi mua hai cái nỏ nhẹ, vài hộp mũi tên, nỏ 1 cái 160 Yêu Linh Tệ, tên nỏ 1 hộp 30 Yêu Linh Tệ, đừng để bị cắt cổ đấy.(Nhiếp Ly) - Mua xong đến cửa vào Học Viện Thí Luyện mà tập hợp.(Nhiếp Ly) - Được thôi.(Lục Phiêu) Lục Phiêu gật đầu nói, trong nội tâm có chút hiếu kỳ, Nhiếp Ly trước kia đã mua qua nỏ nhẹ cùng tên nỏ, giá bao nhiêu tiền cũng biết. Nhiếp Ly một tháng tiền tiêu vặt cũng chỉ 50 Yêu Linh Tệ mà thôi, mỗi tháng cũng không đủ hao phí, bình thường tự nhiên sẽ không thể nào mua đồ mắc như vậy. - Đỗ Trạch, chúng ta cùng đi mua Cỏ Hắc Trạch.(Nhiếp Ly) Nhiếp Ly dẫn Đỗ Trạch đi mua Cỏ Hắc Trạch, loại cỏ này có hiệu quả gây tê liệt nhất định. Đỗ Trạch có gia cảnh so với Nhiếp Ly còn khó khăn hơn, Nhiếp Ly đương nhiên sẽ không để cho Đỗ Trạch dùng tiền, cho nên mua đồ đều là Nhiếp Ly trả tiền. Cỏ Hắc Trạch rất rẻ, một Yêu Linh Tệ có thể mua về một bó to, trừ cái đó ra Nhiếp Ly còn mua một ít dược tề dung hợp cấp thấp, lại đi đến sườn núi bên cạnh Quang Huy Chi Thành cắt 1 đống Cỏ Kết Lũ. - Ngươi đến cùng muốn làm cái gì?(Đỗ Trạch) - Cỏ Hắc Trạch có hiệu quả gây tê, nhưng dược hiệu phi thường thấp, bình thường chỉ dùng bôi lên miệng vết thương nặng giảm bớt đau đớn mà Cỏ Kết Lũ là một loại cỏ dại cực phổ biến, hiện tại vẫn chưa có người phát hiện tác dụng của nó nhưng nếu như trộn với 1 ít dược tề và Cỏ Hắc Trạch có thể tăng cường hiệu quả của Cỏ Hắc Trạch trên phạm vi lớn.(Nhiếp Ly) Đỗ Trạch nghe Nhiếp Ly giải thích thì giật mình không thôi, hắn tò mò hỏi Nhiếp Ly. - Mạnh hơn bao nhiêu.(Đỗ Trạch) - Đối với Yêu thú bình thường khác mà nói thì không có nhiều hiệu quả lắm, kém nhiều lắm so với dược tề gây tê cấp thấp, nhưng mà ngươi có phát hiện hay không, Giác Dương chưa bao giờ ăn Cỏ Kết Lũ?(Nhiếp Ly) - Nhiếp Ly, ngươi phải chăng là một Linh Dược Sư?(Đỗ Trạch) Nhiếp Ly nghe Đỗ Trạch hỏi mình có phải là Linh Dược Sư hay không thì chỉ trừ cười, áp dụng những thảo dược khác nhau chỉ là những kiến thức căn bản của một Luyện Đan Sư mà thôi mà hắn chính là Luyện Đan Sư không phải Linh Dược Sư. Linh Dược Sư là chỉ một ít người dùng các loại Linh thảo chế luyện đan dược hoặc là điều phối đơn thuốc, Nhiếp Ly kiếp trước cũng không phải một cái Linh Dược Sư, đối với Linh dược chỉ có lướt qua mà thôi nhưng mà những người điều phối dược tề Quang Huy Chi Thành đều có trình độ quá thấp, căn bản không tính là Linh Dược Sư chính thức chưa nói chi là Luyện Đan Sư, Nhiếp Ly hoàn toàn có thể coi rẻ những người gọi là kia Linh Dược Sư kia. Hơn nữa Nhiếp Ly kiếp trước khi mạo hiểm trên Thánh Linh Đại Lục đã từng tiến vào Kịch Độc Chi Sâm, chỗ đó có một ít nhân loại sinh hoạt, bọn hắn ương ngạnh tồn tại bên dưới sự săn giết của kịch độc yêu thú, bọn hắn mới xem như chính thức Linh Dược Sư thậm chí là có người đạt đến Luyện Dược Sư. Nhiếp Ly tụ tập được thảo dược xong rồi bắt tay vào điều chế, hắn chế tạo được sáu bình gây tê cực mạnh Cỏ Hắc Trạch sau đó hội họp với Lục Phiêu đã mua sắm thứ mình nhờ mua xong thẳng tiến Học Viện Thí Luyện mà đi. Nhiếp Ly không biết rằng từ đầu tới cuối hành động của hắn đều bị Ám Tuyết thu hết vào trong mắt mình. - Ngươi đã là người mà ta thấy rất giỏi Luyện Dược Sư trừ lão công ra nhưng đáng tiếc ngươi đã đắc tội lão công thì số phận ngươi chú định sẽ phát triển rất kém.(Ám Tuyết) Ám Tuyết đứng tại chỗ lẩm bẩm sau đó thân hình lóe lên theo sát phía sau đám người Nhiếp Ly mà không gây nên bất kì phát hiện nào. Thánh Lan Học Viện thí luyện là do Truyền kỳ Yêu Linh Sư Diệp Mặc đại nhân cùng Thánh Lan Học Viện Viện trưởng Hắc kim Yêu Linh Sư tạo nên, tường cao ngất vây quanh, mỗi năm cường giả của Quang Huy Chi Thành bắt một ít Yêu thú cấp thấp bỏ vào thí luyện chi địa. Phàm là Thánh Lan đệ tử đạt Bạch ngân cấp trở xuống liền có thể tiến vào, các học viên có thể ở bên trong săn giết Yêu thú, lấy da, lông, Yêu Tinh, Yêu Linh cùng các loại đồ vật khác sau đó tự xử lý với nhau hoặc bán hoặc làm đồ dùng, một ít đệ tử nhà nghèo có thể tại thí luyện chi địa này mà kiếm chút phí dụng hằng ngày. Bọn Nhiếp Ly cả Thanh đồng Nhất tinh cũng không có đạt tới, địa phương bọn hắn tới là nơi an toàn nhất, chỗ đó chỉ có Yêu thú Giác Dương. Yêu thú Giác Dương tuy rằng có tính công kích không thấp, nhưng bọn chúng là động vật ăn cỏ, tối đa chỉ đem nhân loại công kích trọng thương rồi liền bỏ đi chứ không ăn thịt, cho nên vẫn là tương đối an toàn. Cửa ra vào, Nhiếp Ly ba người nghiệm chứng thân phận với thủ vệ tại đó, sau đó liền tiến nhập thí luyện chi địa. Thí luyện chi địa - Khu thí luyện của học đồ mới. Bên trong khá thưa thớt cây cối, thỉnh thoảng có một ít bãi cỏ, từng con Giác Dương đang chậm rãi dạo bước, bọn chúng có đôi mắt đỏ bừng, tỏ vẻ bạo ngược, thỉnh thoảng lại vểnh tai lắng nghe, một khi có thứ khác loại tiến vào lãnh địa của bọn nó, bọn chúng liền không chút lưu tình mà phát động công kích. Đúng lúc này, một âm thanh lạ từ nơi không xa truyền đến, một con Giác Dương gần nhất liền gầm nhẹ, nhằm thẳng phương hướng âm thanh lạ truyền đến đặng phóng đi. Khoảng cách nhóm Nhiếp Ly đi vào thí luyện chi địa thì Đường Long cũng tới nơi này, cậu trình ra thân phận của mình cũng được cho vào trong, vừa vào trong thì Đường Long đã từ xa trên cây cao thấy được bọn Nhiếp Ly săn Yêu thú Giác Dương mà ở một khoảng cách là Tiêu Ngưng Nhi ngồi khoang chân hấp thu Nhật Nguyệt Tinh Hoa tu luyện. Thời gian một đêm, ba người Nhiếp Ly tổng cộng săn được hơn 120 đầu Giác Dương, bán được hơn 1400 yêu linh tệ, mỗi người được hơn 400 yêu linh tệ. Con số này đối với người chưa đạt tới cảnh giới Thanh Đồng nhất tinh mà nói là phi thường giỏi rồi. Coi như là Thanh Đồng võ giả, một ngày kiếm được hai ba chục yêu linh tệ cũng là rất nhiều rồi. Liên tiếp bảy ngày, ngày đi học tối đi săn, ba người Nhiếp Ly đã kiếm được hơn một vạn yêu linh tệ. Đối với bọn hắn đây quả thực là một khoản tiền kếch xù. Đường Long cũng là thu hết vào mắt thu hoạch của đám Nhiếp Ly, thỉnh thoảng có vài lần đám người Nhiếp Ly săn Giác Dương tới gần vị trí tu luyện của Tiêu Ngưng Nhi đều là bị cậu tỏa ra khí tức cường đại xua đuổi mới không làm phiền Tiêu Ngưng Nhi tu luyện. - Thời gian cũng gần đủ rồi nên chữa trị cho Tiêu Ngưng Nhi thôi. Đường Long di chuyển tới vị trí của Tiêu Ngưng Nhi tu luyện, Lục Phiêu và Đỗ Trạch tới giới hạn của mình leo lên trên cây cao mà ngủ, Nhiếp Ly có an bài khác nên rời đi. Nhiếp Ly tiến thẳng vào trong rừng, minh nguyệt trên trời sáng tỏ, thi thoảng truyền tới tiếng côn trùng kêu, chung quanh lộ vẻ yên tĩnh. Ở đây không có yêu thú lớn nên vô cùng an toàn. Đúng lúc này, Nhiếp Ly bỗng nghe thấy thanh âm cổ quái trong rừng, tựa hồ là có người. - Rốt cuộc là ai, trễ vậy mà vẫn tới thí luyện tràng?(Nhiếp Ly) Nhiếp Ly không ngừng tiến lại gần vị trí tu luyện của Tiêu Ngưng Nhi tới gần, hắn cũng rất tò mò phía trước là ai vì mỗi khi hắn cùng hai người Lục Phiêu và Đỗ Trạch tới khu vực này săn Giác Dương đều là thấy được Giác Dương giống như gặp vật gì đáng sợ vậy tới khu vực này là mặc kệ có người truy sát nó vẫn là xoay đầu lại đâm đầu chạy. Mượn ánh sáng linh hồn lực, ánh mắt Nhiếp Ly rơi lên mặt nàng, hai mắt nàng khép hờ, lông mi thật dài rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết hiện lên màu hồng khỏe mạnh, đôi môi nở nang ướt át. Nàng cùng Diệp Tử Vân là hai vẻ đẹp bất đồng, Diệp Tử Vân yên tĩnh ưu nhã, giống như một bông Violet xinh đẹp, mà nàng thì quyến rũ động lòng người, có chứa vài phần gợi cảm cùng lãnh diễm, cho người ta cảm giác như một bông hồng có gai. - Tiêu Ngưng Nhi? Không ngờ là nàng.(Nhiếp Ly) Nhiếp Ly nghĩ tới ở kiếp trước Tiếu Ngưng Nhi sau khi tấn cấp Thanh Đồng nhất tinh liền bệnh nặng hai năm, tu vi lui lại rất nhiều, tuy bằng vào cố gắng đã một lần nữa khôi phục, nhưng nghe nói nàng vẫn một mực ốm đau. Nghĩ một chút thì Nhiếp Ly trực tiếp hướng Tiêu Ngưng Nhi đi tới nhưng một giọng nói vang lên cắt đứt hành động của hắn. - Haiz, không cần phải liều mạng tu luyện như vậy đâu Ngưng Nhi. - Ai?(Tiêu Ngưng Nhi) Tiêu Ngưng Nhi đang tu luyện đột nhiên có giọng nói vang lên thì lập tức cảm giác, đây là thói quen nàng rèn luyện được, khi thân hình trong bụi cỏ đi ra thì Tiêu Ngưng Nhi buông lỏng cảnh giác của mình. - Lâu rồi không gặp, Đường Long.(Tiêu Ngưng Nhi) - Đúng là lâu rồi không gặp. - Ngưng Nhi, ngươi tu luyện hấp thu Nhật Nguyệt Tinh Hoa không đúng cách. Mỗi khi đêm đến, hai chân của ngươi có phải hay không liền nóng như lửa đốt? - Làm sao ngươi biết.(Tiêu Ngưng Nhi) Tiêu Ngưng Nhi ngạc nhiên khi Đường Long nói đúng, nàng xác thật là mỗi khi đêm đến hai chân nàng cứ đến đêm lại nóng bỏng, vì vậy lúc tu luyện nàng không hề đi giày. - Trừ cái đó ra cơ thể lại như rơi vào hầm băng vào canh ba vậy, muốn tu luyện linh hồn lực vô cùng khó khăn phải không? Trái tim bé nhỏ của Ngưng Nhi run lên, những điều Đường Long nói là chuyện bấy lâu nay nàng vẫn yên lặng chịu đựng một mình, chưa bao giờ nàng nói với người nhà của nàng, vậy mà Đường Long làm sao mà biết được. - Đừng nói là muội quên thân phận của ta rồi nhé? Đường Long không gấp trả lời Tiêu Ngưng Nhi mà hỏi ngược lại nàng. Tiêu Ngưng Nhi nghe Đường Long hỏi mình mới sựt nhớ Đường Long là một Luyện Dược Sư, hắn từng ở trên yến hội bày ra luyện đan của mình. - Ngoại trừ những bệnh này, thân thể ngươi tất nhiên có vài chỗ máu ứ đọng, đau đớn khó nhịn, kéo dài mãi không tan, hơn nữa dần dần còn có xu thế khuếch tán ra. - Ngươi bây giờ tu luyện còn chưa đến Thanh Đồng nhất tinh, một khi ngươi đến cảnh giới Thanh Đồng, nhẹ sẽ gặp một trận bênh nặng, tu vi giảm lớn còn nặng thì mất mạng. Núp ở một bên quan sát hết thảy Nhiếp Ly đồng dạng so với Tiêu Ngưng Nhi càng chấn kinh hơn, hắn ở khoảng cách xa chú tâm quan sát mới phát hiện ra vấn đề trên người Tiêu Ngưng Nhi nhưng Đường Long thì khác vừa xuất hiện đã nói ra toàn bộ bệnh tật mà Tiêu Ngưng Nhi mắc phải. Nghe Đường Long lời nói, Tiêu Ngưng Nhi ngu ngơ trong chốc lát, nàng hai đấm nắm chặt, trong mắt ướt át phiếm hồng. Mặc dù nàng phi thường kiên cường nhưng đột nhiên nghe được tin tức này, Tiếu Ngưng Nhi vẫn như cũ không chịu được đả kích đến vậy. - Haiz, ta không biết vì nguyên nhân gì mà muội lại liều mạng tu luyện như vậy nhưng cứ như vậy chỉ hại thân thể mình mà thôi. Dù Tiêu Ngưng Nhi không nói nhưng Đường Long là biết nguyên nhân trong đó. Từ bé, nàng đã biết gia tộc nàng sẽ dâng nàng gả cho Thần Thánh thế gia, gả cho Thẩm Phi. Dần lớn lên, nàng dần hiểu rõ Thẩm Phi là cái dạng gì, nàng không muốn bị gả cho một tên thiếu gia ăn chơi tầm hoa vấn liễu ngày ngày. Vì vậy, nàng dốc sức liều mạng tu luyện, hi vọng có thể thoát khỏi vận mệnh tàn khốc nhưng mà ông trời không cho nàng như nguyện, nàng gần đến Thanh Đồng nhất tinh rồi, lại đột nhiên nhận được một tin dữ như vậy. - Đường Long, huynh biết ta bị bệnh gì mà lại là Luyện Dược Sư chắc hẵn có biện pháp trị liệu đúng không? Huynh có thể giúp ta một chút không?(Tiêu Ngưng Nhi) Tiêu Ngưng Nhi dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười ba tuổi mà thôi. Tính cách Tiêu Ngưng Nhi kiên cường, rất ít cầu người khác, nghe được lời nói của nàng, Đường Long ngồi xuống đất vươn tay cầm lấy chân của Tiêu Ngưng Nhi tinh tế quan sát, Ngưng Nhi thấy Đường Long nắm chân của mình thì đỏ mặt không thôi, từ nhỏ tới lớn nàng chưa bao giờ để cho bất kì người khác giới nào chạm vào mình. - Muội chỉ cần bảo người ta sử dụng Đạo Dẫn Thuật là có thể chữa khỏi trong một tháng rồi, ngoài ra muội không nên tu luyện vào ban đêm trước khi đạt tới cảnh giới Thanh Đồng. Nếu không ai biết thì tại Đồ Thư Quán có ghi chép lại về cách dùng Đạo Dẫn Thuật. - Ta biết đi đâu tìm người thông thạo cách dùng Đạo Dẫn Thuật đây? Dù bọn họ có biết cũng chưa chắc giúp ta trị liệu.(Tiêu Ngưng Nhi) - May cho muội là ta biết Đạo Dẫn Thuật đấy. Trước khi Đường Long trị liệu cho Tiêu Ngưng Nhi thì cậu có yêu cầu nàng đưa ra Công pháp mà nàng tu luyện. Nếu như bình thường, nàng chắc chắn còn lâu mới tin nhưng đối tượng là Đường Long người đã từng giáo hội nàng cùng Diệp Tử Vân về kinh nghiệm và kỹ xảo chiến dấu cũng như cách vận dụng Chiến Kỹ nên biết đối phương có năng lực đó. Tiêu Ngưng Nhi lấy ra Công pháp mà mình tu luyện đưa cho Đường Long, cậu cầm lấy quyển trục mà Tiêu Ngưng Nhi đưa rồi mở ra, không biết vô tình hay cố ý mà hắn đưa lưng về phía Nhiếp Ly đang núp đồng thời đưa lên cao khiến cho Nhiếp Ly thấy được. Đường Long tin tưởng với tài nghệ về Minh Văn mà Nhiếp Ly nắm giữ chắc chắn là liếc nhìn sẽ nhìn thấy lỗi sai Công pháp. - Công pháp muội tu luyện quá rác, lỗi sai quá nhiều có tộng cộng 217 lỗi sai. Muội cầm giấy bút ra ghi lại những lỗi sai mà huynh nói. Tiêu Ngưng Nhi khóe miệng co giật lấy khi nghe được Đường Long phê bình Công pháp tu luyện của nàng quá rác, phải biết đó là Công pháp cao cấp nhất của Tiêu gia. Nhiếp Ly núp ở một bên cũng gật đầu đồng tình với quan điểm của Đường Long. ‘Là một Hảo môm Thế gia mà Công pháp quá thấp kém chẳng trách Quang Huy Chi Thành bị Phong Tuyết Yêu thú cho hủy diệt.’ Nhiếp Ly nghĩ trong đầu. Đường Long nói ra những lỡi sai để cho Tiêu Ngưng Nhi ghi lại, Tiêu Ngưng Nhi ghi lại hết những lỗi sai mà Đường Long nói mà ở bên núp khi nghe Đường Long sửa chữa Công pháp cũng là chấn kinh bởi vì tạo nghệ Minh Văn của Đường Long không thua kém gì mình, phải biết hắn mượn nhờ Thời Không Yêu Linh Chi Thư đặc tính mới bỏ ra nhiều năm nghiêm cứu Minh Văn mới có thành tựa nhất định. Nhiếp Ly đâu biết rằng Đường Long cũng là nhờ vào Thời Không Yêu Linh Chi Thư chơi hack giống với hắn. - Làm sao để dùng Đạo Dẫn Chi Thuật?(Tiêu Ngưng Nhi) - Đương nhiên, nhưng mà thuật này phải tiếp xúc cơ thể một cách THÂN MẬT, nếu là ta làm có chút không ổn. - Nếu là huynh thì ta không ngại đâu.(Tiêu Ngưng Nhi) - Vậy trước tiên trị liệu phải đuổi đi con chuột nhìn lén nãy giờ đã. - Gì?(Tiêu Ngưng Nhi) ‘Không ổn bị phát hiện rồi’ Nhiếp Ly nghĩ trong đầu Nhiếp Ly biết mình bì Đường Long phát hiện cấp tốc chuồng đi, Tiêu Ngưng Nhi lúc này nghe được ở phía sau lưng Đường Long từ lùm cây truyền ra tiếng rột roạt, điều này đại biểu cho Đường Long đoán đúng. - Cứ mỗi 3 ngày huynh sẽ CHỮA cho muội 1 lần phối hợp thêm dược vật sau 1 tháng sẽ khỏi, giờ thì muội ngồi vào lòng huynh, thả lỏng cơ thể ra. Tiêu Ngưng Nhi đợi một lúc cũng là ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ chót giải khai áo ngoài của mình rồi ngồi vào lòng Đường Long. Trước khi Ngưng nhi ngồi vào lòng mình thì Đường Long thấy được nhũ hoa lúc ẩn lúc hiện ở dưới cái yếm mà nàng đang mặc. Hắn giả vờ đưa tay ra, sờ vào vùng máu ứa động của Ngưng Nhi dùng Đạo Dẫn Chi Thuật rồi dần dần tiến lên, hai tay hắn mân mê núm vú của Ngưng nhi. - Hình… hình như muội không có bị ở chỗ đó.(Tiêu Ngưng Nhi) Tiêu Ngưng Nhi ngượng ngùng dùng tay mình nắm lấy tay Đường Long hơi di dời xuống bên dưới núm vú của mình để cho cậu tiến hành xoa bóp. Đường Long cũng là đành hoàng trị liệu cho Ngưng Nhi, ban nãy chiếm chút tiện nghi của nàng đã đủ rồi. Được một lúc thì bàn tay Đường Long bắt đầu không an phận, từ bên dưới bắt đầu di chuyễn lên lại núm vú của Ngưng Nhi mân mê, tuy rằng mới 12-13 tuổi nhưng do là người ở dị giới nên Ngưng Nhi đã trổ mã như gái 18 ở hiện đại rồi. Ngưng Nhi cũng nhận ra Đường Long đã chữa bệnh xong và giờ đang chiếm tiện nghi của mình nhưng nàng đang do dự có nên đứng lên hay không vì bàn tay hắn sờ núm vú nàng khiến cho nàng cảm nhận kích thích không thôi, nàng chợt cảm thấy có cái gì cứng cứng chọc vào lưng nào, nàng thuận tay sờ vào vì tưởng Lăng Thiên mang vũ khí không may đụng vào lưng nàng, nào ngờ vừa đụng vào thứ đó, cảm nhận được hình dáng, kích thước, hơi có chút nóng và còn run run thì nàng biết nàng vừa chạm vào cái gì rồi. Qua một lúc thì Đường Long đứng lên rời khỏi Ngưng Nhi một khoảng cách sau đó từ nhẫn trữ vật lấy ra dược thảo, cậu bắt đầu luyện chế đan dược, thời gian trôi qua không được bao lâu thì trong Đường Long là một bình ngọc bên trong nằm những viên đan dược, cạu đưa bình ngọc cho Ngưng Nhi. - Mỗi buổi uống một viên và cách ba ngày lại tới đây. Huynh sẽ trị bệnh cho muội. Đường Long căn dặn xong thì theo hướng Nhiếp Ly bỏ chạy đuổi theo, hắn tin chắc giờ Ám Tuyết hẳn đã đắc thủ. Đưa mắt nhìn Đường Long rời đi, trong lòng nàng e thẹn, nhìn bóng lưng với đôi mắt hâm mộ thầm nghĩ. ‘Cơ thể của muội đều đã bị nhìn hết, chúng ta còn làm chuyện xấu hổ như thế. Với lại, muộ- muội đã chạm vào nó rồi, từ giờ muội đã là người của huynh’ Tiêu Ngưng Nhi nhanh chóng thu hồi tâm thần của mình đứng lên hướng lối ra thí luyện chi địa bước đi. Ở bên khác, Nhiếp Ly đang giao thủ với Ám Tuyết, khi hắn từ chỗ Đường Long và Tiêu Ngưng Nhi gấp rút chạy trốn thì đụng độ với Ám Tuyết mà ở phía sau là truy đuổi theo Lục Phiêu và Đỗ Trạch. - Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại cướp thành quả của chúng ta?(Nhiếp Ly) - Điều đó không cần ngươi quan tâm.(Ám Tuyết) Nhiếp Ly nghe Ám Tuyết nói vậy thì lửa giận trong lòng bùng phát lên, hắn lấy ra cung nỏ hướng Ám Tuyết bắn tới, góc độ vô cùng xảo quyện nhưng nhiêu đó không làm khó được một Truyền Kỳ Yêu Linh Sư như Ám Tuyết. Ám Tuyết vươn ra ngọc thủ của mình chộp lấy, những mũi tên Nhiếp Ly bắn ra đều nằm gọn trong tay nàng và nàng dùng lực bóp nát nó. - Truyền Kỳ Yêu Linh Sư? Ngươi thân là một Truyền Kỳ Yêu Linh Sư lại đi ứa hiếp đám nhóc chưa tiến vào Yêu Linh Sư không cảm thấy nhục sao?(Nhiếp Ly) Nhiếp Ly định dùng kế khích tướng để cho Ám Tuyết phân tâm nhưng điều đó là vô dụng. Ám Tuyết tính chơi dưới ba người Nhiếp Ly một chút nữa thì lỗ tai nàng giật giật vài cái sau đó nàng bạo phát ra khí lãnh đẩy lùi ba người Nhiếp Ly, Lục Phiêu, Đỗ Trạch rồi tung người nhảy lên trên một ngọn cây. - Ta chỉ là thừa lệnh làm việc mà thôi. Trả lại cho các ngươi có thể nhưng chỉ một nửa thôi.(Ám Tuyết) Ám Tuyết nói xong cũng là trả lại một nửa vật phẩm của đám người Nhiếp Ly sao đó như một làn gió biến mất, Nhiếp Ly biết mình không có khả năng đuổi theo một vị Truyền Kỳ Yêu Linh Sư mà chạy tới thu lại chiến lợi phẩm của mình. Ám Tuyết lặng yên không một tiếng động rời khỏi thí luyện chi địa, gặp gỡ Đường Long và đưa cho cậu túi chiến lợi phẩm của đám người Nhiếp Ly. Đường Long mỉm cười xoay đầu cậu rồi hướng nơi thu mua bán hết đống vật phẩm cũng được một ý Yêu Linh tệ. Hai người tới địa điểm tập hợp chờ Thanh Tuyết từ Thiên Ngấn Thế gia trở về. Thiên Ngấn Thế gia Xung quanh khu vực lãnh địa đều có lính canh đi tuần nhưng vẫn không ngăn cản được Thanh Tuyết đột nhập sâu vào bên trong, nàng lặng yên hướng thẳng vị trí Gia chủ Thiên Ngấn Thế gia mà đi. Thanh Tuyết tốn chút thời gian cũng là tìm được Gia chủ Thiên Ngấn Thế gia, nàng thấy có một mình cũng là không do dự hiện thân nhưng trên mặt có đeo mặt nạ. - Ngươi là ai?(Nhiếp Hải) - Ta là ai không quan trọng, chỉ cần biết là ta hôm nay đến đây muốn một vật trên người ngươi mà thôi.s - Đừng hòng mơ tưởng. Người đâu…(Nhiếp Hải) Thanh Tuyết thấy Nhiếp Hải định truy hô liền lao tới đánh gục Nhiếp Hải, nàng vươn tay lột xuống giới chỉ đeo trên tay Nhiếp Hải, thần thức của nàng thăm dò vào trong tìm kiếm món đồ mà Đường Long nói với nàng nhưng đáng tiếc là không thấy, thế là nàng tiếp tục thăm dò hai giới chỉ còn lại cũng thu hoạch được thứ mình cần. Thanh Tuyết làm Truyền Kỳ Yêu Linh Sư nên có thể phong ấn thần thức của một vị Hoàng Kim Yêu Linh Sư mà dò xét giới chỉ. Thanh Tuyết đạt được thứ mình muốn cũng không ở lâu mà nhanh chóng rời đi, một lúc sau có người đi vào thấy Nhiếp Hải gục trên sàn nhà thì la to báo động lên, một đêm Thiên Ngấn Thế gia nổi loạn tương bừng, bọn họ không ngừng cử người ra truy tìm kẻ tập kích Nhiếp Hải hiễn nhiên là không có kết quả. Thanh Tuyết tới địa điểm tập hợp cũng là thấy được Đường Long và Ám Tuyết đã chờ nàng. - Có thu hoạch không? - May mắn không làm nhục mệnh.(Thanh Tuyết) Thanh Tuyết từ trong giới chỉ của mình đưa cho Đường Long, Đường Long khi cầm hộp thì cảm nhận được nơi mi tâm mình Thời Không Yêu Linh Chi Thư không ngừng xao động, cậu phải chấn an nó với được rồi cùng hai nàng trở về Phủ Thành Chủ. Sáng hôm sau, tại lớp học thì mọi người đều đến đông đủ cả, khi mọi người đang nói chuyện thì Tiêu Ngưng Nhi đột nhiên đứng lên đi về phía Đường Long đang ngồi, hành động bất thường của nàng đã thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp, trên tay nàng cầm một hộp cơm, mỗi cử chỉ của nàng đều được mọi người chú ý vì không chỉ trong lớp mà toàn bộ Thánh Lan Học Viện cũng như Quang Huy Chi Thành, nàng và Diệp Tử Vân được mọi người gọi là Song Kiêu không chỉ thiên phú cao mà lại còn xinh đẹp tuyệt trần. Thấy nữ thần của mình đi về phía Đường Long, một vài tên fan não tàn khóc lóc, gào to. - Muội ngồi đây được chứ?(Tiêu Ngưng Nhi) - Đương nhiên là được. Hiện tại, Diệp Tử Vân đang trò chuyện với các nữ sinh nên bên cạnh Đường Long là trống chỗ, nàng khá là ngạc nhiên khi Tiêu Ngưng Nhi chủ động đưa cơm cho Đường Long. Đường Long ngồi dịch sang bên Ngưng Nhi ngồi xuống, lôi trong nhẫn trữ vật của mình ra đũa và thìa. - Đây là muội dậy sớm làm điểm tâm, nếu huynh không chê thì xin mời nhận lấy.(Tiêu Ngưng Nhi) Đối với Tiêu Ngưng Nhi đưa cơm cho mình thì Đường Long không có từ chối mà nhận lấy. Từng tiếng la ó vang lên trong lớp, nhưng hiển nhiên Lăng Thiên chả quan tâm, lúc này hắn chỉ tận hưởng hương vị món ăn của người trong lòng mình. Món ăn rất ngon, đúng là nữ công gia chánh, cưới về thì thật hạnh phúc. Chàng ăn, nàng nhìn, một khung cảnh lãng mạn hiện ra trong lớp học làm cho Diệp Tử Vân - người từng rất thân với Ngưng Nhi cũng khá bất ngờ. Trong quá khứ nàng và Ngưng Nhi có chút chuyện nên giờ ít thân như xưa nữa nhưng nàng hiểu Ngưng Nhi là người như thế nào, không thể có chuyện nàng chủ động làm cơm rồi mời một người con trai khác được. Dù là trước đây huấn luyện chung thì Ngưng Nhi cũng không có chủ động nấu cơm mà lôi kéo Diệp Tử Vân cùng nhau làm cơm rồi cùng nhau dùng chung với Đường Long. Chả nhẽ Ngưng Nhi đã động tâm với tên đó Diệp Tử Vân nghĩ trong đầu. Ngồi bên cạnh Thẩm Việt thì trợn tròn mắt, nghĩ thầm. ‘Cô ta đã đính hôn với ca ca rồi cơ mà, sao còn dám chủ động câu dẫn nam nhân khác, phen này về nhà mình phải báo với ca ca mới được’ Thẩm Việt nghĩ trong đầu. Một lúc sau, Thẩm tú lắc cặp mông căng mọng đi vào, khiến cho tất cả mọi người phải về chỗ cũ. Nhiếp Ly đám người cũng là về phía cuối lớp đứng. Thẩm Việt liếc nhìn đám người Nhiếp Ly đứng thì cười lạnh và dùng giọng khinh thường nói chuyện. - Trong 2 tháng tăng lên Thanh Đồng Nhất Tinh, loại người củi mục như ngươi nghĩ rằng làm được sao, vậy mặt trời thật sự sẽ mọc từ đằng Tây.(Thẩm Việt) Nhiếp Ly cùng Đỗ Trạch, Lục Phiêu ở phía sau trò chuyện, trừ 3 người, còn có mấy đệ tử bình dân khác cũng cùng 3 người Nhiếp Ly quan hệ rất tốt. Bởi vì Nhiếp Ly có tương đối nhiều chủ ý, thỉnh thoảng lại chỉ điểm tu luyện cho người khác, vì vậy hắn dường như trở thành tên cầm đầu trong một nhóm. Đến Đỗ Trạch có uy trọng trong những đệ tử bình dân kia cũng cam tâm tình nguyện nghe lời Nhiếp Ly. Giờ ba người Nhiếp Ly, Đỗ Trạch và Lục Phiêu trưng đôi mắt gấu trúc chuẩn bị nghe Thẩm Tú giảng bài, đêm qua bị người thần bí cướp đi một nửa chiến lợi phẩm khiến cho ba người bọn họ phải thức trắng đêm mà săn giết Giác Dương trong thí luyện chi địa, bọn họ cơ hồ là giết sạch Giác Dương trong thí luyện chi địa để hoàn thành mục tiêu của Nhiếp Ly đưa ra.