- Điều gì đã khiến anh nghĩ rằng anh có thể giết tôi bằng con dao đó?
Tiêu Phạm Nhạc vứt con dao. Nó văng về phía cửa. Cô phì cười, nắm lấy cà vạt của Trần Hào Tích.
- Dễ thương thật đấy. Không phải chính anh nói người bên cạnh Lã Vô Tâm không thể nào là người trói gà không chặt sao?
Trần Hào Tích nhìn Tiêu Phạm Nhạc, cười nhạt. Hắn có vẻ không e sợ gì ở cô.
- Không ngoài dự đoán lắm. Nhưng nếu cô nghĩ giết được tôi thì cô sai lầm rồi.
Tiêu Phạm Nhạc cười một tiếng. Cô lấy ra một con dao cong. Nó là trang bị của cô, Khuyết, một trong những chế tác cô tốn rất nhiều tâm tư làm nên. Một con dao độc, hơn nữa còn rất sắc bén.
- Đoán xem?
- Mẹ, chúng ta không có thời gian chơi đùa. - Ngải Mị nhắc nhở.
Tiêu Phạm Nhạc nhìn Ngải Mị, sau đó thở hắt ra một hơi. Cô giơ Khuyết.
- Rắn mất đầu nh-!
Một tia sáng xoẹt qua. Khuyết văng ra xa. Tiêu Phạm Nhạc kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Từ trong bóng tối, một đám người bước ra. Đứng đầu là một cô gái một thân màu đen. Tóc đen, mắt đen, váy đen, giày đen, chỉ có làn da trắng là nổi bật.
- Ngải Toa!
Ngải Toa giơ tay. Một luồng sáng xuất hiện, hướng về phía Tiêu Phạm Nhạc. Tiêu Phạm Nhạc lập tức lôi theo Trần Hào Tích né ra. Ngải Mị ngay lập tức xông tới, tay vươn ra tạo một lớp màn chắn.
Tiêu Phạm Nhạc mở lớn mắt nhìn. Ngải Toa thế nhưng lại ở đây! Còn vào lúc này!
- Ngải Mị, ngươi không mạnh bằng ta đâu!
Tính tới thời điểm hiện tại trong nội dung Tiêu Phạm Nhạc viết, Ngải Mị đang bị thương sau khi thân chinh chỉ huy quân đội chống lại thú triều tấn công vương quốc. Vì thế Ngải Mị không thể đánh lại Ngải Toa được.
Tiêu Phạm Nhạc nghiến răng.
- Ngải Mị, không cần trực tiếp đối đầu. Chúng ta rời khỏi đây!
Tiêu Phạm Nhạc lôi theo Trần Hào Tích, đi trước rời khỏi phòng. La Lạp đám người đi theo cô. Tuy Ngải Mị đối đầu trực tiếp không được, nhưng muốn đi thì Ngải Toa cản không nổi.
Tuy nhiên Ngải Toa không có một mình.
- Muốn đi đâu dễ thế!
Tiêu Phạm Nhạc nhìn Bạch Hạ, trong lòng chùn xuống. Trước kia chỉ có Hải Nghiên thì không việc gì, Hải nghiên có thể kiềm chế Bạch Hạ. Nhưng bên cạnh Hải Nghiên bây giờ có cả Tu Văn, càng nói càng khiến Bạch Hạ tức điên mà thôi.
Tu Văn nhặt con dao dưới đất lên, hướng về phía Bạch Hạ. Hải Nghiên có chút không đành lòng, nhưng sau cùng vẫn lùi lại mặc cho hai người đối đầu. Tiêu Phạm Nhạc hừ lạnh, trong lòng suy tính làm sao để thoát khỏi Bạch Hạ. Tu Văn vẫn chưa phải đối thủ của Bạch Hạ.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, Tiêu Phạm Nhạc chỉ vừa cảm giác được chấn động đã bị khống chế. Cô quên mất Trần Hào Tích. Hắn nhân lúc cô chú ý tới Bạch Hạ mà ra tay.
- Tao không biết Lã Vô Tâm kia với mày có bàn bạc gì, nhưng hôm nay mày chết chắc rồi.
Trần Hào Tích lấy trong tay áo một con dao nhỏ, kề bên cổ Tiêu Phạm Nhạc.
- Mẹ!
Tiêu Phạm Nhạc giơ tay ra hiệu cho đám người La Lạp bình tĩnh. Cô cười nhạt. Đối với Trần Hào Tích mà nói, hắn rất tin tưởng bản thân. Nhưng cô không phải đèn cạn dầu. Trong giây lát hắn thoát được tay cô, khống chế được cô, thì không có nghĩa là hắn giết được cô.
- Giết nhau đâu có dễ vậy.
Tiêu Phạm Nhạc dùng Hoa Vũ, đâm một cái vào đùi của Trần Hào Tích. Vũ khí được đặt trong mục trang bị có thể tùy ý người dùng thiết lập khống chế. Khuyết cô vẫn chưa kịp thu lại, chỉ có thể dùng Hoa Vũ.
Tiêu Phạm Nhạc nhanh chóng đẩy Trần Hào Tích ra, thu lại Khuyết về tay. Trần Hào Tích nhìn Tiêu Phạm Nhạc. Cô nắm chắc Khuyết, sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.
- Ma, cẩn thận!
Tiêu Phạm Nhạc giật mình quay đầu lại. Nạp Tư kéo cô qua, vừa vặn né được Bạch Hạ. Nhanh chóng, hàng loạt nhân vật phụ xuất hiện che chắn trước mặt Trần Hào Tích. Bạch Hạ giữ chắc con dao.
- Mẹ, người này ngươi chưa thể giết vội.
Tiêu Phạm Nhạc lùi lại một bước. Về cơ bản bọn Bạch Hạ không thế biết Trần Hào Tích là ai. Bọn họ bảo vệ hắn vì lý do gì, cô chỉ có thể nghĩ được tới một điều: Kẻ địch của kẻ địch là bạn!
- Chẳng qua là thêm vài người bình thường mà thôi.
Tư Viễn lạnh nhạt lên tiếng. Tiêu Phạm Nhạc nhìn qua. Lúc nào cũng kè kè bên vợ, không chịu há miệng ra nói chuyện nên cô cũng quên mất tên ôn thần này. Một đám người bình thường thì đấu không lại hai người có dị năng là Tư Viễn và La Lạp đâu nha.
Nhưng phía kia Ngải Mị vẫn còn đang đối kháng với Ngải Toa. Nếu Ngải Toa có thể phân tâm ra thì chừng này người cũng không thể cứu mạng cô. Huống hồ gì Ngải Mị thật sự không thể cầm chân Ngải Toa lâu. Chỗ này không thể nán lại thêm, không có thời gian đánh nhau.
- Không được!
Tiêu Phạm Nhạc nghiến răng nhìn Trần Hào Tích. Cô quay lưng.
- Chúng ta đi!
***
*tg: đang cày để bão chương cho mọi người dù sau ba ngày thi tập trung chín môn thì au đã tạch lý hóa anh sinh sử =))))
Đau lòng vl ra
***
*hậu trường.
Tiêu Phạm Nhạc: Không được!
Trần Hào Tích: Ngươi nói ta?
Tiêu Phạm Nhạc: Ngươi bị ngu hả?
Trần Hào Tích: Không nói với ta thì ngươi nói với ai? *thanh niên không thấy ai ngoài Tiêu Phạm Nhạc*
Tiêu Phạm Nhac: A... Cái này hơi khó giải thích. Đại khái là ta...
Au: *nhìn trường quay* CUT! LÀM LẠI! MẤY NGƯỜI DIỄN CHO ĐÀNG HOÀNG COI! DÁM ĐỔI LỜI THOẠI CỦA TÔI À? MUỐN CHẾT PHẢI KHÔNG?
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
79 chương
107 chương
49 chương
20 chương
82 chương