"Các bảo bối đừng giận nha. Ta mới bị tai nạn giao thông, khôi phục lập tức gõ chương đây~~~" Vừa mới đăng chương xong liền có bình luận. Cảm giác của Tiêu Phạm Nhạc hiện tại tâm tình chính là rất tốt. Lâu vậy vẫn còn người đọc nha, còn khá chưa bị bỏ rơi. Cô thật yêu chết độc giả của cô mà! Còn yêu hơn cả Lâm Phạm Nhạc Fanclub nữa! "Nguyệt tỷ bị tai nạn sao? Có sao không?" "Đợi Nguyệt tỷ thật lâu, cuối cùng cũng có chương rồi" "...." Tiêu Phạm Nhạc cười híp mắt kiên nhẫn trả lời từng bình luận của độc giả. Cảm giác thỏa mãn này lâu lắm rồi cô không có cảm thấy. "Văn phong vẫn dở tệ như trước" Ok cái bình luận này làm tụt cảm xúc quá.... Bảo văn phong vẫn dở tệ mà mới ra chương đã chạy vào rồi. Thôi được, vì hình tượng nữ thần thì trả lời cho tốt xem nào. Không cẩn thận là lại có war cho xem. Bảo bối mau nói xem văn phong chỗ nào thì dở tệ đi, không là lớn chuyện đấy. "Sai chính tả" Hết rồi hả? Chỉ vậy? Liên quan gì tới văn phong? Tiêu Phạm Nhạc phì cười, nhưng tâm trạng vẫn tốt. Có người quan tâm a có người quan tâm, cảm giác rất thoải mái. Cô vẫn thích thỉnh thoảng có người chỉ trích hơn là khen ngợi toàn bộ. Được một lát Tiêu Phạm Nhạc ngừng việc trả lời bình luận, để cho các độc giả tự mình nói chuyện với nhau. Sau khi tung chút hỏa mù cho chương sau, cô tắt máy tính đi ngủ. Lúc Tiêu Phạm Nhạc ngủ dậy thì đã gần tới trưa, Lâm Phạm Nhạc đang nấu ăn. - Lâm Nhạc à, cô đúng là toàn năng. Cô gả cho em trai tôi đi. Lâm Phạm Nhạc rời mắt nhìn qua Tiêu Phạm Nhạc, ánh mắt như muốn nói "não của cô còn hoạt động tốt không đấy?". Tiêu Phạm Nhạc bĩu môi. Ừ thì cũng biết là hiện tại hai người đang có cùng huyết thống, cô chỉ nói chơi mà thôi. Tiêu Phạm Nhạc lon ton chạy đi rửa mặt, sau đó lại chạy về phòng ôm Mộ Mộ ra. Vừa mới trèo lên ghế đã thấy một ly sữa tươi đặt trước mặt. - Cảm ơn. - Cô thích uống sữa nhỉ? - Ừ. Với lại tôi phải cao lên, để không bị gọi là nấm lùn. Lâm Phạm Nhạc phì cười. Tiêu Phạm Nhạc xù lông, uống một hơi hết ly sữa. - Hôm nay có kế hoạch gì không? - Chắc là đi tìm quanh xem sao.... Vài hôm nữa tôi còn phải đi học lại, tranh thủ tìm cái Jew gì đó nữa. [Là Jewer] - Đúng rồi, Jewer. Tiêu Phạm Nhạc nhảy xuống ghế, chạy về phòng thay đồ. - Tôi ra ngoài đây. - Này, không cần tôi đi cùng à? - Đi với ảnh hậu Lâm Phạm Nhạc dễ gặp rắc rối với fan lắm. Lâm Phạm Nhạc phì cười. - Nhưng cô đừng quên cô còn là con nít. - Tôi đi một chút thôi. Tiêu Phạm Nhạc lập tức rời khỏi. Căn nhà của cô không tách biệt như chỗ ở Tiêu gia, đi một chút là tới nơi đông người ngay. Cô còn nhớ quanh đây có một cửa hàng bán trang sức và đá quý, ghé xem thử ra sao. Trong cửa hàng toàn là người lớn, có rất nhiều cặp tình nhân. Đột nhiên một cô bé nhỏ nhắn đi vào lập tức sẽ thu hút được sự chú ý. Tiêu Phạm Nhạc không chú ý lắm, đi vào trong. Một nhân viên tới trước mặt cô, ngồi xuống. - Em gái, em muốn mua gì sao? - ..... Tiêu Phạm Nhạc lười phải trả lời, cứ nhìn chòng chọc cô nhân viên. Một lúc lâu cô nhân viên gượng cười. - Em gái? [Ký chủ, không có tín hiệu của Jewer] Tiêu Phạm Nhạc quay lưng rời đi. Trong cửa hàng còn lại một mảnh ngơ ngác. Cô là con nít mà, chạy ra chạy vào thì đã làm sao? Cô cũng không sợ mất mặt! Tiêu Phạm Nhạc không trông mong gì vào việc tìm thấy Jewer nên cô chẳng thất vọng chút nào. Cô ghé qua cửa hàng mua kem, sau đó dự tính ngồi chơi một lát ăn hết kem rồi quay trở về. Một đứa con nít ở ngoài đường một mình rất dễ khiến người ta chú ý. Mới ăn hết cây kem mà Tiêu Phạm Nhạc đã có cảm giác mình sắp bị nhìn thủng thành cái rổ. Tôi về nhà đây, đừng có nhìn nữa. Tiêu Phạm Nhạc vừa mới đứng dậy đã có một người ngồi xuống trước mặt cô. - Em gái, ăn kẹo không? Nhìn cây kẹo mút bảy màu tròn tròn trong tay người thanh niên, Tiêu Phạm Nhạc ngu mặt. - Anh cho em cái kẹo này, đi chơi với anh được không? Tới đây Tiêu Phạm Nhạc đã hoàn toàn xem thanh niên trước mặt là kẻ ngu. Anh ta dúi vào tay cô cây kẹo. - Đi thôi. Tiêu Phạm Nhạc đứng yên không đi, tay cầm cây kẹo. Cô đang cân nhắc có nên vì cây kẹo này mà bán thân không. Cuối cùng cô quyết định, không bán thân, nhưng kẹo cũng không trả! - Em gái, mau đi thôi, anh mua thêm kẹo cho em. Tiêu Phạm Nhạc nhìn thanh niên trước mặt như nhìn đồ ngu. Đây là lần đầu bắt cóc trẻ em à? Có thấy mặt tôi giống như muốn đi với cậu không hả? - Anh bị thiểu năng à? - ..... *** *tg: ta nên drop không? Mấy chương này ta viết miễn cưỡng quá, không chất lượng gì cả QAQ càng viết càng dở.