Hệ Thống Cho Ta Làm Học Sinh Tiểu Học!

Chương 11 : Đáng yêu hay không đáng yêu?

Cửa vừa đóng, Phạm Nhạc đã ngồi dậy bĩu môi. - Thật dễ lừa gạt. Với tố chất diễn viên của mình, Phạm Nhạc căn bản không lo bị lộ. Có việc gì thì cô giả ngây thơ để mặc người lớn suy xét là được. Việc tìm Mộ Mộ bọn họ làm rồi, mặc dù cô có lo cũng chỉ lực bất tòng tâm mà thôi. - Tiêu Phạm Nhạc, bé chết thật oan uổng rồi. Ở đây cũng không có khó lăn lộn vậy. Phạm Nhạc lẩm bẩm, tự thân lại quên mất mình vốn không phải trẻ con, lại đi so mưu mô với đứa nhóc mười tuổi. Sau đó Phạm Nhạc bất đắc dĩ ngủ một giấc. Kể cũng lạ, cô nhóc này ngoại trừ ăn ngủ cũng chẳng làm gì nhiều, cơ mà cơ thể trông lại rất ốm yếu nha... Tới chiều tối Phạm Nhạc tỉnh dậy, có người mang thỏ bông cho cô. Cũng bởi lại nghĩ cô là con nít dễ gạt, đem tới chỉ là một con thỏ bông giống Mộ Mộ. Họ căn bản không có đi tìm. Phạm Nhạc lại quấy khóc một trận. Sau cùng khóc đến mệt nghỉ, lại ngủ tiếp. Cũng tại con nít, khóc một hồi sẽ mất sức. Mặc dù Phạm Nhạc chỉ giả vờ khóc, nhưng cũng tốn không ít tâm tư vào đâu. Ngủ dậy đã tới sáng, Phạm Nhạc mới cảm thấy đói bụng. Tính ra hôm qua cô toàn là ngồi khóc, cũng chẳng ăn uống gì. Cũng còn khá HP phục hồi cũng tới một nửa rồi, nên cô quyết định xuống giường. Phạm Nhạc chuẩn bị xong, tự kéo ghế mở cửa xuống nhà. Để có khả năng tìm ra Mộ Mộ, Phạm Nhạc chuyển kế hoạch sang hờn dỗi. Ăn sáng xong cô chẳng nói gì, lầm lũi trốn một góc chẳng thèm nói chuyện với ai. Trong đầu cô thực chất đã và đang suy tính không biết bao nhiêu kế hoạch rồi, hiện tại là chờ tìm ra Mộ Mộ rồi mới tính tiếp. Cuối cùng là cái viên ngọc quý này thắng. Tiêu Gia Nguyên đành dẫn Phạm Nhạc ra ngoài tìm xem. Phạm Nhạc trong lòng cồn cào, cũng còn đỡ Mộ Mộ nói rằng không có cảm nhận xê dịch gì nên cô nghĩ chưa bị mang đi đâu cả. Thế mà tới nơi, lại không tìm ra. Phạm Nhạc tâm thần có chút rối loạn, chạy quanh. Tiêu Gia Nguyên liền đem cô giữ lại không cho chạy. Vừa lúc Phạm Nhạc muốn rời tay lão gia tiếp tục tìm thì nghe tiếng chó sủa. Phạm Nhạc nào còn tâm tình chú ý tới con chó. Cô kéo theo Tiêu Gia Huy, nằng nặc đòi tìm thỏ. - Thỏ bông phải không? Phạm Nhạc quay lại. Thì ra là cậu bé cô gặp vào cái ngày bị Bạch Hạ truy sát. Cậu ta đi cùng con chó lớn, phía sau là chị gái hôm nọ. Cậu bé có vẻ lớn hơn cô, cao hơn nhiều. Phạm Nhạc gật đầu nhỏ. - Tôi nhặt rồi. Mắt Phạm Nhạc sáng lên. Cô muốn chạy về phía cậu bé, nhưng tay đã bị ông nội nắm. Vì thế cô chỉ đành đứng đó nhoài người tới. - Thật không? Trả cho tôi được không? Làm ơn! - Phạm Nhạc làm vẻ mặt đáng thương. - Không. - Cậu bé không đổi sắc mặt mà trả lời. Biểu cảm của Phạm Nhạc trong nháy mắt tan vỡ, cùng trời sập một dạng đứng sững. Chị gái đi theo cậu bé có vẻ ngạc nhiên, Tiêu Gia Nguyên thì nhíu mày. - Nếu chịu khen tôi thì tôi sẽ trả. Phạm Nhạc từ trạng thái tan vỡ biến thành vô ngữ. Đứa bé này bị sao vậy? Muốn cô khen? Cô từng mắng nó sao? Hình như không có quen luôn đi? - Tôi biết khen thế nào? Hơn nữa, chúng ta cũng đâu có quen nhau.... - Phạm Nhạc ngơ ngơ đáp. Cậu bé có chút không biết nói gì, có chút lúng túng. Chị gái đi cũng cậu cười khúc khích, làm cậu đỏ mặt quay đi. Tiêu Gia Nguyên nhìn hai đứa trẻ, không biết nghĩ gì, cũng cười. Phạm Nhạc nhìn cậu bé. - Đáng yêu lắm đó. - Cái gì? - Sắc mặt cậu bé chợt đổi. - Thì tôi khen... - Phạm Nhạc ngây ngô đáp lời. Cô thật sự thấy đứa bé này đáng yêu đấy. Nhặt thỏ của cô rồi ép cô khen nó, đáng yêu mà. Mặt cậu bé hoàn toàn trầm xuống, bực tức quay lưng kéo theo con chó. - Đi theo tôi lấy con thỏ! Có vẻ cậu bé đang tức giận, nhưng Phạm Nhạc không quá để tâm. Cô kéo Tiêu Gia Nguyên chạy theo cậu bé. Cậu bé cũng ở trong khu biệt thự này, khá gần nơi ở của Tiêu gia, chỉ cách có vài ba cái biệt thự khác... Phạm Nhạc ngồi ăn bánh ngọt, cậu bé đi xuống từ trên lầu. - Thỏ đây. - Mộ Mộ! Phạm Nhạc vội nhảy xuống khỏi ghế đệm. Cô chạy tới nhận lấy con thỏ, lắc lắc. Con thỏ hơi rung tai, nhìn lại cô. Cô vui vẻ ôm con thỏ. - Đúng là Mộ Mộ rồi! Tất nhiên là Tiêu Gia Nguyên không thấy phản ứng nho nhỏ của Mộ Mộ, nên cũng không biết vì sao Phạm Nhạc phân biệt được đâu mới là con thỏ của nó. Nhưng ông có vẻ không mấy để tâm. Phạm Nhạc quay trở về chỗ ngồi bên cạnh ông nội, trèo lên ghế và ngoan ngoãn ngồi. Cậu bé ngồi xuống đối diện với cô. - Bao nhiêu tuổi? - Mười tuổi. - Phạm Nhạc không rời mắt khỏi Mộ Mộ mà đáp. Cậu bé tỏ vẻ ngạc nhiên. - Mười tuổi mà thấp bé vậy sao? Còn chơi thú bông? Lời này khiến Tiêu Gia Nguyên có chút phật ý, nhưng cũng không nói gì. Ông cũng không đến nỗi tranh chấp với một đứa nhỏ. Hơn nữa Phạm Nhạc đúng là có chút kém phát triển, nhỏ nhắn hơn hẳn những bạn đồng trang lứa khác. Đồng dạng lời này cũng thành công khiến Phạm Nhạc phát cáu. Cô vốn rất cao lớn đấy! Thấp bé chính là khuyết điểm lớn nhất của loli rồi... - Tôi cũng mười tuổi, nhưng lớn hơn hẳn cậu. Đồ nấm lùn! - Cậu bé giở giọng giễu cợt. Biểu cảm của Phạm Nhạc một mảnh u ám. Cô lúc trước rất cao, chưa bao giờ bị gọi là nấm lùn cả. - Cậu không đáng yêu gì hết! Phạm Nhạc tức giận nhảy xuống ghế. Cô kéo tay Tiêu Gia Nguyên. - Ông nội, chúng ta về thôi. Tiêu Gia Nguyên chiều lòng cháu gái, hai ông cháu cáo biệt trở về.